Cách chậu bông cứ như vậy im lặng dùng ánh mắt trao đổi hết mấy chục giây, Hổ Sa chợt bưng lên cái tô đi về phía Phùng Kiến Vũ, hình ảnh kia không khỏi buồn cười. Sau khi đến gần, Phùng Kiến Vũ mới nhìn thấy rõ, người nọ cũng đang ăn smoothie.
Không chút khách khí ngồi xuống ở phía đối diện, trong giọng nói mang theo rõ ràng sự kinh ngạc, “Thật đúng là cậu.”
Phùng Kiến Vũ hồi thần, cúi đầu tránh đi ánh mắt, cũng không hề đáp lại. Không biết vì sao, trong lòng có chút oán giận, mặc dù cậu biết Hổ Sa cũng không phải cố tình làm cho cậu và Vương Thanh gây gổ, nhưng dù sao chuyện cũng là bởi vì hắn ta mà ra, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Thấy người nọ không để ý tới mình, Hổ Sa cảm thấy không có vui vẻ gì, tự cố tự ăn smoothie, ánh mắt thỉnh thoảng dừng ở hàng lông mi mỏng dài cong cong trên đôi mắt đang rủ xuống của người nọ, bỗng dưng mở miệng, thanh âm đủ thấp để không ai khác có thể nghe được, “Cậu và hắn ta thật giống, ” Dừng một chút, khẽ cười nói, “Hình như cũng không giống.”
Hai người chỉ cách một cái bàn tròn, lời này Phùng Kiến Vũ dĩ nhiên là nghe được. Chẳng qua có chút nghe không hiểu, lại cảm thấy bộ dáng kia của Hổ Sa quá thần bí vô lại, theo bản năng cấp cho hắn ta một cái đảo mắt xem thường, rồi bắt đầu thử số điện thoại.
Vận khí ngược lại xem như tốt, thử ba lần liền để cho cậu tìm đúng rồi. Nghe thanh âm của Dư Hạo Viên ở đầu bên kia điện thoại, Phùng Kiến Vũ cất tiếng gọi “sư phụ” xem như chào hỏi, xong chuyện liền cúp máy, phát một cái tin nhắn qua, nội dung là hình biểu tượng một cái cây cùng với chữ cái “O” —— địa điểm của phòng an toàn kia nằm ở một khu buôn bán gọi là Lâm Huy, bình thường trước khi hẹn gặp bọn họ căn bản đều dùng cây cối làm biểu tượng thay thế, mà chữ cái ứng theo thứ tự đối ứng trong bảng chữ cái Alphabet chính là thời gian gặp mặt.
Mặc dù Hổ Sa biết được thân phận của cậu, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong giới, Phùng Kiến Vũ không có ý định để cho người nọ biết quá nhiều.
“Sư phụ?” Đợi cậu cúp điện thoại, Hổ Sa chợt hỏi, ”Cậu tìm lão Dư ...... vậy là vẫn còn chưa đem đồ vật giao nộp đi?”
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn ta, vẫn tức giận, rồi lại tìm không ra lý do hướng người nọ nổi giận, dù sao chuyện quan trọng vẫn là nhờ người này giúp đỡ. Chỉ đành phải nhàn nhạt đáp lại một câu, “Vẫn chưa.”
“Tôi nhớ ngày phân chia xã đoàn là vào ngày mốt đi ...... trái tim bày của cậu cũng khá là lớn.” Hổ Sa chê cười một tiếng, chế nhạo nói.
Bà nội anh, còn không phải là bởi vì anh là đồ con rùa().
Lời này của Phùng Kiến Vũ dĩ nhiên chỉ dám mắng ở trong lòng.
“Thành thật mà nói, cậu thật đúng là nên cảm thấy may mắn khi ở Hàn Cẩm nói cho tôi biết tên của cậu.” Hổ Sa ăn xong rồi, ngẩng đầu nhìn cậu, lại nhẹ giọng nói, “Squirrel.”
Nghi ngờ nhíu mày, Phùng Kiến Vũ chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn ta.
“Vốn là tôi không muốn giúp vào chuyện này, cũng không quá nguyện ý cùng những loại như các người lôi kéo quan hệ, nhưng là thời điểm lão Dư gọi điện thoại nói với tôi, nói ra một cái tên tiếng Anh của cậu.” Hổ Sa cười khẽ, “Tôi cảm thấy loại tên gọi này a ...... khả năng trùng lặp thật là siêu nhỏ nhoi, kết quả trao đổi qua lại thêm mấy câu, lại thật sự đúng là cậu.”
Smoothie chỉ còn lại một nửa, Phùng Kiến Vũ quyết định ngay bây giờ sẽ đi đến phòng an toàn. Cậu thật sâu sắc cảm giác nếu mình tiếp tục ngồi đây, người nọ đối diện có thể sẽ phải cảm khái đến độ “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.
Vừa mới đứng dậy, nghĩ đến điều gì đó, bỗng ngồi xuống trở lại.
Cậu cảm giác lần này mình mua xong smoothie ví tiền chỉ còn lại mấy chục đồng, gặp phải Hổ Sa, có thể thật sự là duyên phận đi.
Hướng người nọ nhìn tới nhìn lui mấy lần, Phùng Kiến Vũ vẫn là lên tiếng, “Anh tên gì ...... Vũ Dư Dương? Vậy cái gì, Vũ ca a ......” Dừng một chút, trong đầu sắp xếp qua lời muốn nói, “Anh đi đến căn tiệm cách vách căn tiệm kế bên kia, mua cho tôi một cái nón kết đi.” Nói xong lại quan sát sắc mặt của Hổ Sa, thêm bổ sung nói: “Không phải nhờ vả anh đâu, đến lúc tôi gặp được sư phụ sẽ mượn trả lại cho anh.”
Nét mặt cảm khái của Hổ Sa còn chưa kịp lắng xuống, bị những lời này của Phùng Kiến Vũ ảnh hưởng không nhẹ, khóe miệng khẽ cong lên, “Cậu thế nào mà trở nên nghèo thành cái dạng này rồi a.”
Phùng Kiến Vũ không nhận thức lời châm chọc này, thúc giục: “Vũ ca, tôi đây đang phải tránh người, mà còn phải vội vàng đem đồ đưa đi. Ở nơi này gặp được nhau, ngài đã giúp thì giúp đến cùng đi a.”
Hổ Sa liếc cậu một cái, giống như là đang đánh giá mức độ tin tưởng trong lời nói của cậu. Cuối cùng, vẫn là từ chỗ ngồi đứng dậy. Phùng Kiến Vũ nói cửa tiệm kia rất gần, chính là căn tiệm cậu mua giày, chỉ tốn mấy bước đi đường, Hổ Sa rất nhanh liền trở lại, tiến lại gần trước mặt cậu, thuận tay đem cái mũ đội lên đầu cậu, đồng thời còn mang đến một cái mắt kiếng to tròng không độ.
“Đi thôi, muốn đến chỗ nào?” Hổ Sa hỏi.
Phùng Kiến Vũ chỉnh nón hạ thấp xuống một chút, lại đở đở mắt kiếng, có chút mạc danh(), “Hơ?”
“Không phải là đang tránh người sao? Tôi đưa cậu đi.” Hổ Sa ngẫm nghĩ chốc lát, lại nói, “Tôi chỉ đưa cậu đến trạm xe buýt công cộng thôi, tôi đối với những chuyện khác của các người hoàn toàn không có hứng thú.”
Phùng Kiến Vũ biết hắn ta nói “các người” là chỉ cậu và Dư Hạo Viễn, cầm điện thoại di động cúi thấp đầu, giống như là đang suy tư điều gì, một hồi lâu mới mở miệng, “Vậy trạm xe ở đường Nam Quảng đi.” Mặc dù từ chỗ đó mà đi cũng phải chuyển hai chuyến xe mới đến được khu buôn bán.
Hổ Sa cũng không lải nhải nữa, rất nhanh đã đưa Phùng Kiến Vũ đến nơi. Phùng Kiến Vũ tự mình lên xe buýt, ngồi vào hàng cuối cùng, thở dốc một hơi dài rồi mới bắt đầu để suy nghĩ bay loạn.
Cậu cảm thấy Vương Thanh lúc này khẳng định sẽ không tha cho cậu ......
chẳng qua chỉ là thấy cậu và Hổ Sa cùng ra vào quán bar mà đã tức giận đến muốn đem cậu nhốt ở trong nhà, kết quả mình còn thắt dây leo đường cửa sổ chạy trốn, sợi dây hành sự vẫn còn treo ở trên cửa sổ ...... Vương Thanh sẽ nghĩ như thế nào đây? Sẽ cho là cậu muốn cùng Hổ Sa bỏ trốn sao? Đi đại gia nhà hắn ! Chẳng lẽ sau khi thành việc còn phải xách đầu Hổ Sa đến nhận lỗi sao? Nếu không thì làm thế nào mới bảo đảm bản thân có thể hoàn hảo không tổn hao gì, bình yên vô sự lưu lại bên người Vương lão đại đây, cộng thêm lừa gạt đoạt lấy địa chỉ kho hàng lớn. Còn không thì phải tăng cường khả năng nấu nướng, thành thành thật thật làm bữa cơm lấy lòng người nọ? Cậu nhớ Vương Thanh còn thật thích ăn đồ cậu nấu, mặc dù mùi vị còn có chút không đạt yêu cầu.
Phùng Kiến Vũ tự mình nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, cười cười mặt liền có chút phát cứng —— nghĩ tới nghĩ lui, có cái rắm hữu dụng. Bỏ hành động qua một bên không nói, tâm trạng của cậu hiện tại giống như đứa con trai mới lớn, móc sạch tâm tư muốn dụ dỗ người mình thích mới đáng thương làm sao;Cậu thử nghĩ đến khi hành động hoàn thành, tình huống lúc cấp trên sẽ phái người mang Vương Thanh đi, cái loại cảm giác đó không thua gì bản thân không được chích thuốc mê vẫn còn thanh tĩnh sờ sờ bị cắt đi một khối thịt lớn, còn là khối thịt gần nhất với trái tim.
Phùng Kiến Vũ lo lắng buồn bực, buồn bực đập đập đầu vào cửa sổ xe giận dỗi, khiến cái nón cũng có chút sai lệch.
Đoạn đường này thật là quanh co, thật là sai một bước, bước bước đều sai.
- Hoàn chương -
____________________
() Đồ con rùa: từ gốc là “龟儿子”, nghĩa là quy nhi tử (con trai rùa), ý chỉ một người nhút nhát, thấy chuyện thì né, còn tệ hơn cả một con rùa.
() Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được.