Vương Thanh rốt cuộc vẫn là ngồi không yên.
Vốn là muốn để thủ hạ trước tiên đi theo nam nhân kia, đợi đến khi đến được chỗ rồi hồi báo lại với hắn. Kết quả từ lúc nhận được ba tấm hình kia, hắn liền bắt đầu tâm tư không yên, không ngừng đi qua đi lại ở trong phòng.
Bây giờ hắn buồn phiền không chịu được, đại khái hỏi thủ hạ cái địa chỉ, leo lên chiếc Hammer của mình lập tức lên đường. Hắn không dám đích thân ra mặt đi theo người ta, chẳng qua là thời thời khắc khắc cùng thủ hạ giữ vững liên lạc, nghe theo chỉ thị phương hướng di chuyển.
Vương Thanh cũng nói không ra được vì sao, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đi theo người đàn ông này, có lẽ có thể tìm ra được tung tích của Phùng Kiến Vũ.
Người nọ cùng Phó Thành ở tiệm ăn đến hơn tám giờ mới ai đi đường nấy, lấy xe xong liền một đường đi về phương hướng khu bắc. Trên đường xuống xe hai lần, một lần là đi vào tiệm thuốc, một lần là đi vào tiệm cơm. Từ tiệm thuốc đi ra ngoài, trong tay là một túi ny lon, không thấy rõ bên trong chứa cái gì. Nhưng lúc đi ra khỏi tiệm cơm, có thể thấy được là hai phần thức ăn đóng gói mang về.
“Đây không phải là mới vừa ăn xong sao? Tại sao lại ăn nữa?” Một trong số đám thủ hạ cùng xe áp thấp cổ họng nói lầm bầm.
Điện thoại của Vương Thanh từ nãy đến giờ vẫn luôn câu thông, lời này của thủ hạ dĩ nhiên là trượt vào trong lỗ tai của Vương Thanh rồi, trong lòng đánh thịch một cái, khẩn trương cả người đều trở nên cứng ngắc, nhưng hắn cái gì cũng không nói.
Vừa rời khỏi khu phố chính phồn hoa huyên náo, người và xe thưa thớt đi rất nhiều. Mấy thủ hạ kia cũng không dám tiến đến quá gần, chỉ đành phải xa xa bám theo, mấy lần thiếu chút nữa đã vụt mất người. Cứ như vậy giằng co một đường, ước chừng đã hơn chín giờ rưỡi, sắc trời mờ tối, bọn họ rốt cuộc đến được một dãy căn hộ. Lúc này, người nọ đã dừng xe ở lầu dưới, tiến vào căn hộ. Một người trong đám thủ hạ lại vội vội vàng vàng đi theo vào, thang máy đi lên, đèn chỉ thị biểu hiện dừng ở lầu bảy, sau đó thì bất động.
Hắn bước ra khỏi khu căn hộ, trở lại bên trong xe, cùng anh em ở bên cạnh nói: “Là lầu bảy.”
“Lầu bảy phòng bên này cửa sổ mới vừa sáng đèn, ” Một người thủ hạ khác chỉ chỉ lên nóc tòa nhà, suy tư chốc lát, bắt đầu tiếp tục thu nhỏ lại phạm vi, “Tám phần là giáp gần với khu phía tây.”
Đợi đến khi Vương Thanh chạy tới nơi, đã là gần mười giờ. Vương Thanh điều mấy thủ hạ kia đi về, ngồi ở trong xe khẩn trương đến hai lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi, ôm lòng dò xét thử gọi điện thoại lại một lần nữa cho Phùng Kiến Vũ, vẫn như cũ là không thông. Mấy ngày nay vẫn luôn là như vậy, hơn phân nửa chắc là blacklist hắn.
Hắn không dám đem xe lái vào khu căn hộ, chỉ dừng xe ở đường lớn phía ngoài, theo miêu tả của thủ hạ chuẩn bị tìm đến cửa.
Một tầng lầu có ba hộ, lên đến lầu bảy, có một hộ rõ ràng cho thấy là giáp với khu đông, hai hộ khác trong đó tay nắm cửa đều rơi xuống tầng bụi, hơn phân nửa là không có ai ở, vậy thì chỉ còn dư lại một hộ cuối cùng.
Vương Thanh đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay vươn đến bề mặt cửa, chợt cánh tay như có chút nhũn ra. Hắn là đang sợ, hắn không biết phía sau cánh cửa kia sẽ có cái gì, hắn không biết hắn có thể cố gắng giữ tĩnh táo hay không, hắn thậm chí không biết Phùng Kiến Vũ của hắn có còn muốn hắn nữa hay không.
Tay nắm thành quyền, mấy độ buông ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng vẫn là gõ xuống.
Hổ Sa đang trải chăn lên ghế sa lông —— đây là ngày thứ ba hắn ta ngủ trên ghế sa lông. Nghe được động tĩnh gõ cửa, hắn cau mày nghĩ ngợi một trận, lại không nghĩ ra sẽ có người nào đến chỗ này tìm mình. Phùng Kiến Vũ vẫn còn ở trong phòng tắm rửa mặt, ngược lại không thể nào chú ý được động tĩnh này. Buông xuống chăn trong tay, Hổ Sa cảnh giác đi đến trước cửa, từ lỗ mắt mèo hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, chợt kéo lên khóe miệng cười khẽ một tiếng.
Nhìn bộ dáng thế này, không biết còn tưởng rằng muốn đột nhập cướp bóc nữa chứ.
Hổ Sa nhíu mày, vui vẻ chưa hoàn toàn rút đi, đưa tay mở cửa ra.
Khoảng cách gần khi nhìn thấy người kia, hình ảnh đêm đó ở cửa quán bar lại lập tức trong đầu tùy ý sôi trào. Lửa giận dâng trào, Vương Thanh tức giận đến đầu ngón tay đều phát run, vẫn là không kiềm được chính mình, tựa như thổ phỉ nắm lấy cổ áo người nọ xách lên, hỏi: “Phùng Kiến Vũ đâu?” Thanh âm kia bị đè ép rất thấp, tức giận trong đầu nhất thời lan tràn ra khắp tứ chi.
Hổ Sa có cảm giác chính mình bị xách lên như vậy, mắt kiếng có chút trượt đi vị trí, vươn tay ra đở lại, lại bất động thanh sắc dụng lực đẩy ra tay của Vương Thanh. Hơi có chút phiền toái cùng bất lực hướng người nọ nói: “Trong phòng rửa mặt.” Nói xong cũng làm ra bộ dáng muốn đóng cửa.
Một câu nói trong nháy mắt đánh tỉnh Vương Thanh, hắn thậm chí cảm giác được bên tai mình giống như vang lên tiếng chuông leng keng lắc lư. Một cước đá mạnh cửa mở ra, cánh cửa nện ở trên tường bang một tiếng, động tĩnh kia vang dội phá vỡ, Hổ Sa phảng phất dự liệu được, thật sớm đã lui về phía sau một bước, may mắn khó khăn tránh thoát.
Phùng Kiến Vũ lại không điếc, một tiếng này dọa đến cậu ở cạnh bồn rửa mặt thiếu chút nữa đánh rớt bàn chải đánh răng, trong lòng có chút hoảng loạn. Đè nén nghi ngờ, cậu cầm ly súc miệng bước ra phòng khách, nghiêng đầu hỏi: “Anh đây là đang làm cái gì ……” Lời còn chưa truyền hết ra miệng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thiếu chút nữa đã đem bọt kem trong miệng nuốt xuống hết.
Cậu vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, hai người gặp lại sẽ là tình huống thế này.
Vương Thanh đứng ở mấy thước xa xa, cứ như vậy nhìn cậu, ánh mắt giống như hồng hồng. Cậu bị cận thị, nhìn không rõ lắm, thế nhưng ánh mắt này khiến cho cậu không thể né tránh, đặc biệt đặc biệt nóng, giống như muốn đục lỗ thủng trên thân thể cậu, cậu cảm thấy toàn thân đều như tê dại.
Chung quy mấy ngày nay cậu đang suy nghĩ bọn họ gặp lại nên là bộ dáng như thế nào, nghĩ đến vô số loại khả năng, hơn phân nửa đều là cậu chủ động đi tìm Vương Thanh. Cậu nghĩ muốn tự chính mình đóng gói dâng lên, nghĩ muốn bịa ra một lý do nói qua loa cho xong, nghĩ …… cậu còn chưa nghĩ xong, thế nào người nọ đã đến rồi ……
Cậu ngốc lăng tại chỗ, cảm giác chính mình có chút chật vật, vẻ mệt mỏi khi bị thương, bộ dáng giả vờ tùy hứng, động tác đang dang dở đánh răng, tất cả toàn bộ, đều không phải là điều cậu từng nghĩ qua. Cậu còn có chút chột dạ, cho đến khi khẩn cấp muốn tìm một nơi che giấu đi bản thân —— cậu quả thật làm như vậy.
Phùng Kiến Vũ quay đầu chạy trở về phòng tắm, vọt đến bồn rửa tay súc miệng, lại dùng khăn lông dùng sức lau mặt, lực đạo kia khiến cho cái trán cậu có chút nhói đau, cậu phiền não trừng mắt vào gương ở trước mặt, hồi lâu lặng thinh.
Phòng khách bên kia mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau.
- Hoàn chương -