Mấy ngày nay tâm hồn cùng thân thể chịu tội nhiều như vậy, cậu nhiều nhất cũng chỉ hừ hừ hai tiếng. Nhưng Vương Thanh vừa gửi đến một cái tin nhắn ủy khuất như vậy, cậu lại tức khắc không kiềm chế được trực tiếp khóc, suy nghĩ một chút không khỏi cảm thấy quá mất mặt mà.
Cậu nói không ra được cảm thụ gì. Có đau lòng, có ủy khuất, càng nhiều hơn chính là bất lực. Cậu càng nghĩ càng thấy liều mạng, không cần leo cửa sổ chạy trốn, không cần lo lắng sợ hãi, không cần đánh nhau đến bị thương, cũng không cần bây giờ không về nhà được, là nhà của bọn họ a. Nhưng hết thảy những chuyện này đều không phải là cậu có thể ước chừng được.
Vương lão đại: Phó Thành nói với anh, em tìm gã ta muốn lấy video, phải giúp anh.
Vương lão đại: Anh sai rồi, anh không nên không cân nhắc cảm thụ của em. Nhưng em cũng không thể một côn liền đánh chết anh a, anh vô cùng bận rộn như vậy, anh cũng rất gấp gáp rất lo lắng, em lại còn có thái độ đó, anh làm sao có thể mà không hiểu lầm được.
Đoạn văn này mới vừa gửi đi, Vương Thanh đã cảm thấy lời nói này của mình dường như không được tốt lắm, loại thời điểm này trước hết không nên thay mình minh oan, hẳn là nên cố hết sức ôm người vào trong ngực trước mới đúng, trước mắt phải đem người dụ dỗ về nhà. Bất đắc dĩ tin nhắn gửi đi cũng không có chức năng thu hồi, hắn chỉ đành phải tiếp tục gửi đi, nghiêm túc biên soạn một cái tiếp theo, chuẩn bị bổ sung thêm.
Vương lão đại: Anh còn chưa nói với em, cuộc làm ăn kia anh nói thành rồi, hơn ba trăm vạn, anh đặc biệt đáng được khen ngợi đi? Tên họ Tạ cũng đã bị bắt giam, việc thượng vị anh thật sự rất có lòng tin. Em mau trở về đi, không chừng có thể được đề tên vào gia phả người đứng đầu rồi sao.
Nước mắt đã sớm dừng lại, Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm vào tin nhắn mới nhất, lau mặt xong lại bắt đầu cười, cậu cơ hồ có thể tưởng tượng được người nọ bộ dáng ngốc ngốc biên soạn ra từng câu từng chữ. Vương Thanh rất ít khi gửi tin nhắn cho cậu, căn bản đều là gọi điện thoại, bởi vì hắn luôn chê phiền toái.
Vương Thanh ở bên ngoài chân cũng đã sớm tê rần, cũng không thấy người nọ gửi trả lời một cái, suy nghĩ người nọ có phải căn bản không có đem hắn từ trong danh sách đen kéo ra ngoài hay không, đang chuẩn bị gọi điện thoại thử một chút, điện thoại di động liền rung lên một trận.
Đại Vũ: Em và Hổ Sa thật sự không có gì cả.
Nhìn nhìn tin nhắn kia, Vương Thanh lập tức mạnh mẽ gật đầu, cho dù là biết rõ người nọ sẽ không thấy, nhưng vẫn là vội vã tỏ thái độ.
Vương lão đại: Anh biết.
Vương lão đại: Em nói cái gì anh đều tin, anh hiện tại thật sự cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn em theo anh về nhà.
Một câu “em nói cái gì anh đều tin”, Phùng Kiến Vũ đơn giản nhìn đến nửa thân người đều mềm nhũn, hít sâu một hơi, vẫn còn cảm giác đầu óc có chút hỗn độn, cậu lại cắn cắn đầu lưỡi mình. Ánh mắt đảo qua màn hình, vẫn là một hàng chữ kia.
Cậu rời đi chỗ cửa sổ, tay chân luống cuống mặc qua loa một bộ quần áo, lại gom tất cả đồ vật tùy thân không nhiều lắm, vội vã cất bước, cửa phòng ngủ chính cơ hồ muốn bị cậu đụng vỡ.
Đèn ở phòng khách vẫn sáng, Hổ Sa đang ngồi ở trên ghế sa lông hút thuốc lá, nhìn thấy bộ dáng của cậu ngược lại cũng không có biểu lộ kinh ngạc gì.
“Mấy ngày qua, cảm ơn nhiều, đợi sau khi hành động kết thúc sẽ mời anh ăn bữa cơm thật ngon.” Rốt cuộc vẫn là phiền toái người ta nhiều ngày như vậy, nên chút khách sáo thủy chung không thể thiếu, Phùng Kiến Vũ hướng Hổ Sa gật đầu một cái, xem như là chào hỏi, người nọ cũng không có trả lời, cậu cũng liền mở thẳng cửa rời đi.
Tựa như huyết dịch đã bị đông lạnh thật lâu dần dần trở nên ấm lại, ấm dấn cho đến sôi trào, Phùng Kiến Vũ kích động đến bước chân cũng có chút không yên, chạy đến trước thang máy còn vội vàng gấp gáp nhấn nút mấy lần liền. Đầy đầu của cậu đều là bóng lưng của người nọ lúc xoay người rời đi, cậu thật là muốn nhấc chân đuổi theo bóng lưng đó, hiện tại cậu rốt cuộc có thể lấy được dũng khí làm như vậy, thật sự quá hưng phấn, hưng phấn đến không có biện pháp kiềm lại được.
Vương Thanh thật sự mệt mỏi, lại không nhận được hồi đáp của người nọ, cảm giác cả người đều phải phế rồi. Ngoài đường đặc biệt an tĩnh, xa xa có thể thấy mấy căn hộ đối diện ven đường sáng đèn, hương vị tịch mịch này khiến cho hắn hiện tại có chút phiền muộn. Hắn đột nhiên có chút hâm mộ người kia ở trên lầu, lúc ban đầu còn có thể cùng Phùng Kiến Vũ nhà hắn ngây ngô ở chung một nhà.
Hắn dứt khoát duỗi thẳng hai chân ngồi trên mặt đất, một hồi liếc mắt nhìn điện thoại di động, một hồi lại liếc mắt nhìn lên trời.
Hắn nghĩ, đành một đêm đếm sao đi, ngày mai rất nhanh là có thể đến rồi, ngày mai hắn liền có thể thấy được sóc nhỏ nhà hắn rồi.
Nhưng không khí trong thành phố chất lượng quả thật tệ, bầu trời đừng nói đến sao, ngay cả trăng cũng chỉ còn dư lại một hình bóng nhàn nhạt. Theo lý thuyết nhiệt độ vào tháng sáu cũng đã bắt đầu nóng lên rồi, nhưng hắn như cũ cảm thấy màn đêm này thật lạnh lẽo. Đầu dựa vào tường, hắn không nhịn được rụt cổ một cái, hắn thậm chí không để ý đến bộ dáng chính mình bây giờ có chật vật hay không, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy thật khổ sở.
Trước mắt bắt đầu nổi lên một ít hình ảnh, những hình ảnh liên quan đến Phùng Kiến Vũ.
Ba ngày, hắn cuối cùng cũng đã gặp lại được người nọ, giống như linh hồn của chính mình đã bị đào xuất hết ba ngày, tư vị kia căn bản không thể dùng vài ba lời là có thể nói hết được.
Hắn nhớ cậu, ngày hôm nay bộ dáng mơ màng cầm ly nước trong miệng chứa đầy bọt kem chạy đến, lực đạo lôi kéo cánh tay mình, mái đầu tròn trịa đứng ở giữa hắn và Hổ Sa ...... hắn có cảm giác bản thân giống như tên biến thái.
Khẩu khí thở dài không biết lần thứ bao nhiêu trong tối nay, Vương Thanh chợt nghe sau lưng tiếng vang động thang máy, duy trì một tư thế ngồi, thiếu chút nữa không thể thở được lên một hơi, lăng lăng xoay đầu trở về.
Cái nhìn kia, vừa đúng chạm vào trong mắt của Phùng Kiến Vũ, sau đó hóa thành thật thể, hung hăng lao đi đập thẳng vào tim cậu.
Thời gian một khắc như vậy phảng phất như bị ngưng đọng.
Cậu chưa từng thấy qua biểu lộ đó của Vương Thanh —— mất mác, buồn bã, phiền muộn, luống cuống, thậm chí mệt mỏi. Người nọ ở trước mặt cậu luôn là tỏa sáng đẹp đẽ, khí thế bức người, tiêu sái lưu loát, giống như vĩnh viễn sẽ không bị cái gì cản trở, tùy ý lại kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, cứ như vậy lẻ loi cô độc ngồi ở chỗ đó, lúc quay đầu lại là vẻ mặt yếu ớt như vậy, giống như một chú chó trung thành bị chủ nhân bỏ rơi còn muốn quật cường ở tại chỗ chờ đợi.
Phùng Kiến Vũ hốc mắt nóng lên, cũng không nhịn được nữa, nhấc chân chạy về hướng Vương Thanh, tầm mắt mơ hồ khiến cho cậu có chút lảo đảo.
Tiến đến gần, người còn chưa kịp đứng vững đã cúi hạ hông, hung hăng đem người nọ ôm vào trong ngực. Không chờ cho Vương Thanh hồi thần, cậu tức khắc nâng khuôn mặt của người nọ lên, vô cùng chuẩn xác đem môi của mình dán vào trên môi người nọ, hết sức triền miên. Nhiệt liệt đến không màng hết thảy, giống như một ngọn lửa đốt đến vô tận, trong phút chốc thắp sáng cả đêm tối.
Đây là chó ngao nhà cậu a, là Labrador(chó lông vàng) của cậu, ai cũng không thể khi dễ hắn, ai cũng không thể để cho hắn bị ủy khuất.
Cậu không cho phép hắn lộ ra biểu lộ hèn nhát hốt hoảng như vậy, cậu nhớ hắn vĩnh viễn luôn là thần khí cường thế lại vô cùng kiêu ngạo.
- Hoàn chương -