"Tới a, một phát bắn chết tao."
Người đàn ông vóc người thon gầy đang ở trong một đám trai tráng hung mãnh lộ ra càng thêm đơn bạc, một con mắt bị nhuộm máu làm cho tầm nhìn mơ hồ, mặt bị đánh đến sưng phù, cơ hồ nhìn không ra diện mạo. Đau đớn khiến cho anh có chút còng lưng, nhưng vẫn thủy chung ngẩng cao đầu.
Đây là một căn nhà cũ rách mờ tối, phảng phất là có rất nhiều người tụ tập ở nơi này, thi thoảng có đóm lửa khói thuốc đỏ hồng nóng cháy đâm vào tầm mắt người, chớp nháy lập lòe, tỏa ra từng đợt khói nhẹ. Trong ký ức, ngũ quan của bọn họ đã rất mơ hồ, đang làm gì cũng nhớ không rõ. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là hoàn cảnh xung quanh tương đối huyên náo, tiếng kêu tiếng mắng, tiếng đánh nhau, tiếng kêu rên, sau đó ......
Đòang -- !
Viên đạn xuyên qua đầu của người đàn ông ngạo mạn đó.
Máu tươi bắn ra rất xa, trực tiếp văng vào trên gương mặt đầy vẻ kinh ngạc của Vương Thanh, có một giọt dính ngay khóe miệng, theo cằm chảy xuống. Tựa như là độc dược trí mạng, hắn có cảm giác trái tim mình phịch một cái lọt thỏm xuống phía dưới. Kia là máu đỏ thẩm, ấm áp, tinh khiết, thuộc về con người mới vừa chết kia.
Vương Thanh đứng tại chỗ, bản năng muốn phát run, nhưng hắn cắn răng nhẫn nhịn.
//
Lại uống một chai rượu vô bổ, trong dạ dày một trận khuấy trộn đau đớn, chậm rãi hành hạ hắn, đại não không thể ức chế nhớ lại một màn kia của nửa năm trước. Nửa năm, hắn cho là hắn đã sớm quên đi, nhưng không nghĩ đến cảnh tượng như cũ cứ như vậy sống động vừa chân thật, thần tình phấn chấn tựa như một cây giáo ghim vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ của hắn.
Đầu đau nhức muốn nổ tung. Vương Thanh vùi người ở trên quầy bar, quanh người là âm nhạc điên tai nhức óc, hắn đưa tay từ trong túi quần lấy ra mấy tờ giấy kia, trong ánh sáng không ngừng chớp nháy, lại bắt đầu tự mình hung hăng tra xét.
Trong đó, một phần là hồ sơ của Phùng Kiến Vũ ở khoa đại, chứng minh thân phận của cậu được làm giả, dụng ý bất lương;Một phần khác là tai nghe mini bị thất lạc của Phùng Kiến Vũ lần đó ở Billiards Thất Cẩu lén lút đi xem trộm sổ sách, chứng minh cậu là nhân viên của cảnh đội hoặc nhận hiệp lực của cảnh đội;Còn lại là một ít tài liệu lẻ tẻ chỉ ra thời gian Phùng Kiến Vũ xuất hiện vô cùng trùng hợp với những hành động đáng nghi ngờ trên.
Ánh mắt như bị dao đâm vào, vừa hung vừa sâu xuyên qua da thịt, một đao lại một đao, máu tươi đầm đìa, cơ hồ sắp lấy đi tính mạng của hắn.
Trên tay hơi phát lực, tờ giấy yếu ớt trong nháy mắt bị bóp không còn nguyên hình, hắn lại đưa tay cầm một bình rượu, ừng ực ừng ực đổ một miệng to, nhất thời dạ dày dường như bị thiêu đốt đau đớn, trán bắt đầu bốc lên một tầng mồ hôi mỏng. Hắn mệt mỏi há miệng thở hổn hển, lại đem mấy tờ giấy trải ra, tay run run gấp lại bỏ trở về trong túi quần.
Là giả đi.
Hắn co người rụt về một góc của ghế ngồi, cho đến khi không còn nửa phần khoảng trống đủ để cho hắn ẩn nấp, hắn chậm rãi giơ tay lên đở trán mình, để cho người ta không nhìn thấy rõ thần sắc thống khổ trên mặt của hắn.
Một tay ôm bụng, bả vai đột nhiên cứ như vậy không thể khống chế run rẫy, giống như một con thú bị thương, hắn cổ họng nghẹn ngào, chợt cảm giác có thứ gì đó sắp trào ra ngoài, hắn cắn chặc hàm răng liều mạng nhịn xuống, cảm giác chính mình vạn phần chật vật.
Hắn nghĩ, nhất định là uống rượu quá nhiều, dạ dày rất đau, rất đau.
Đau đến mức hắn không chịu nổi.
Vương Thanh gầm nhẹ một tiếng, vung tay lên đánh rơi xuống một bàn đầy chai rượu, đập xuống mặt đất vang lên một loạt leng keng loảng xoảng tiếng vang, cực kỳ chói tai. Nhân viên quầy bar nghe tiếng đi đến, thấy là người không nên trêu chọc vào, chỉ đành phải nhịn xuống tức giận hỏi thăm Vương Thanh có cần trợ giúp hay không.
Cả đầu rủ xuống, Vương Thanh lấy ra điện thoại di động, vuốt vuốt mấy cái, lại đưa cho nhân viên kia, khàn khàn giọng nói: "Gọi điện thoại cho người này, nói, nói tôi uống nhiều quá, để cho em ấy ...... nhận tôi về nhà." Ngay cả nói chuyện đều không nguyện ý cùng người nọ nhìn thẳng, chỉ sợ từ trong mắt người khác nhìn ra được một trận giễu cợt, hắn đại khái cho đến bây giờ chưa từng cảm thấy bản thân thất bại như vậy.
Mặc dù bộ dáng thanh tĩnh của người trước mắt này căn bản không giống như uống nhiều quá, nhưng lời nói đã xuất miệng, nhân viên kia nào dám không nghe theo, hoảng hốt gấp gáp gọi điện cho Phùng Kiến Vũ, mấy câu nói rõ ràng tình huống, lại nói cho cậu biết địa chỉ, vừa cúp máy xong thì chuyện này cũng kết thúc. Nhân viên run rẫy vươn tay đem điện thoại di động trả lại cho người khách từ đầu đến cuối đều một mặt lạnh lẽo, cũng may người nọ cũng không nói thêm điều gì, lại từ trong bóp tiền rút ra mấy tờ hồng phiếu() đưa cho cậu, cậu đưa tay nhận lấy, xoay người rời đi, ngược lại cũng không quên gọi mấy nhân viên vệ sinh dọn dẹp tàn cuộc.
Thật sự là, muốn gặp cậu lại không dám nhìn thấy cậu. Vừa hi vọng cậu ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt mình, lại cầu mong thời khắc của chân tướng bị trì hoãn vô hạn. Cho đến bây giờ, hắn cảm giác chính mình cũng không tính là tức giận, chẳng qua chỉ cảm nhận một cổ hốt hoảng sợ hãi, thống khổ đau đớn.
Vì người nọ, hắn thật sự muốn làm chính mình triệt để hỏng bét.
Thời điểm Phùng Kiến Vũ đến nơi, Vương Thanh vẫn còn đang vùi mình ở quầy bar ôm bụng, không nhúc nhích, giống như đang ngẩn người.
Vội vàng tiến đến gần, bất chợt bị người nọ lôi một phát, ngã vào trong ngực người nọ. Một cái hôn rơi xuống cằm của cậu, hơi thở ấm áp của người nọ phả vào trên mặt, đánh vào cậu một trận da đầu tê dại. Người nọ không thuận theo cũng không buông tha hôn lại hôn vào môi cậu, chóp mũi, cái trán, từng tấc từng tấc đem xúc cảm mềm mại kia ấn nhập vào trong đầu óc của cậu.
Cuối cùng bị người nọ hôn đến ngượng ngùng, Phùng Kiến Vũ đưa tay không nặng không nhẹ đẩy một cái, nói: "Vẫn còn ở bên ngoài đó, đứng lên, về nhà trước đi."
Một cái đẩy kia khiến cho Vương Thanh một trận khiếp đảm, hắn tựa như bị đạp trúng cái đuôi, cả kinh hai tay phát lực, hung hăng đem Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực, cơ hồ muốn đem người nọ nhu hãm vào trong thân thể mình.
Phùng Kiến Vũ bị đau hít vào một ngụm lãnh khí, lại thấy người nọ đem đầu vùi vào hõm vai của mình dụi dụi, đáy lòng cậu mềm nhũn, chỉ khi người nọ uống quá nhiều, mới thường xuyên muốn cùng mình làm nũng.
Cứ ôm như vậy không biết qua bao lâu, Vương Thanh cuối cùng chậm rãi buông tay ra, tùy tiện để Phùng Kiến Vũ mang hắn ra xe.
Dọc theo đường đi, hắn nhắm chặc hai mắt. Hắn một lần lại một lần tự hỏi chính mình, rốt cuộc nên làm gì đây, rốt cuộc còn có thể làm được gì đây.
Hắn yêu Phùng Kiến Vũ, thế nhưng không có nghĩa là hắn tình nguyện làm một con cờ trong tay Phùng Kiến Vũ, hắn không cam tâm.
Hành động của Phùng Kiến Vũ có nội dung là gì? Mục tiêu hành động là gì? Đợi đến ngày nào đó Phùng Kiến Vũ công thành lui thân, Vương Thanh hắn có phải sẽ sống như một đời bị bỏ rơi?
Hắn hiểu ngày nào đó sớm muộn cũng phải đến, bởi vì người nọ vô luận muốn từ trên người hắn lấy đi thứ gì, hắn biết hắn cũng sẽ có thể cho đi, hắn nhất định sẽ cho, chỉ cần là Phùng Kiến Vũ muốn.
Thoáng chốc, trong lòng tràn đầy oán hận;Nhưng hắn cũng không phân biệt được rõ ràng lắm, hắn đến tột cùng là đang hận người nọ, hay là đang hận bản thân mình.
Đáng buồn làm sao.
Đến căn hộ, xe dừng ở bãi đỗ, Phùng Kiến Vũ đỡ lấy Vương Thanh vào thang máy lên lầu. Vương Thanh một mực trầm mặc không nói không nháo không động bất chợt ngẩng đầu nhìn cậu, nói thích hợp hơn chính là xem xét.
Vương Thanh cũng đúng là đang xem xét Phùng Kiến Vũ, từ lông mày đến ánh mắt, lỗ mũi đến khóe miệng -- đây là người đã cùng hắn chung sống gần ba tháng nay, là ngươi cùng hắn đồng sinh cộng tử, là người cùng hắn cùng chung hoạn nạn, là người mà hắn đặt ở đầu nhọn của trái tim mà yêu thương -- là một tên lừa gạt không hơn không kém.
Người nọ thật sự là có bản lĩnh, lừa gạt được tất cả ánh mắt của mọi người, còn lừa đi trái tim của hắn.
Vương Thanh chợt chớp mở mắt, trầm trầm thở mạnh một hơi, lại duỗi tay cầm lấy bàn tay của Phùng Kiến Vũ.
Vậy thì như thế nào đây? Mặc dù Phùng Kiến Vũ là một tên lừa gạt, nhưng mà vẫn là của Vương Thanh hắn.
Hắn nghĩ, nếu như người nọ nguyện ý cùng hắn thẳng thắn, hắn nhất định sẽ làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Hắn là vừa tự ti lại tự tin như vậy, cho nên đêm đó hắn vẫn quyết định hỏi ra miệng.
Hắn đè ở trên người người nọ, hỏi: "Em có gì muốn thẳng thắn cùng anh không?"
Trên mặt Phùng Kiến Vũ chợt lóe lên tia hốt hoảng, trong phút chốc khôi phục lại như thường, cho rằng người nọ chẳng qua là say rượu nói loạn, liền cười xòa cho qua, "Anh muốn nghe cái gì? Em yêu anh sao?"
Hệt như một lời châm chọc không hề che giấu.
Chỉ một câu nói, người nọ thực sự có thể khiến cho hắn thương tích khắp người.
Một đêm kia, hắn hung hăng muốn Phùng Kiến Vũ. Giận dữ cơ hồ muốn đem hắn nuốt chửng, nhưng lý trí lại nhẹ nhàng lôi kéo hắn, khiến hắn không được làm người nọ bị thương. Hắn có cảm giác bản thân không khỏi vừa có chút đáng thương vừa có chút buồn cười.
"Em xem, có một số việc em càng cảm thấy em che giấu rất tốt, thì lại càng dễ dàng bại lộ ở trước mặt người khác."
Lúc mới gặp gỡ, câu nói kiêu ngạo lại càn rỡ kia của Phùng Kiến Vũ bất chợt vang lên bên tai, chữ chữ rõ ràng, gõ mạnh liên tục vào thần kinh chết lặng của hắn.
Hắn nở một nụ cười so với khóc còn khó nhìn hơn, trái tim phảng phất đang chảy ra máu.
-- Phùng Kiến Vũ, em nói thật chính xác.
- Hoàn chương -
____________________
() Hồng phiếu: Tờ tiền mệnh giá nhân dân tệ ( ~ .VND)