"Em cứ đi đi, để xem em ăn nói thế nào với mọi người" Mặc Thần thích thú, hành động sắp rời khỏi của cô khựng lại, gương mặt đỏ bừng hỏi anh " Mấy giờ rồi vậy? "
" giờ" Mặc Thần quăng một quả bom hạng nặng làm cô giật nẩy mình
"Chết rồi, em đi làm đây" Cô còn bộ thiết kế chưa hoàn thành đấy
"Lại đây" Mặc Thần vời cô, anh đứng lên kéo nốt khóa váy của cô lại hôn chụt vào môi cô
"Lưu manh" Cô cười ngọt ngào, đánh anh
"Em đói không?"
Cô gật gật đầu. Anh nắm tay cô tới sofa cùng thưởng thức bữa trưa tuy khung cảnh không lãng mạn nhưng lòng người luôn tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc
bộ thiết kế đã căn bản hoàn thành trong suốt một tháng, việc may trang phục lại kéo cô xuống tận xưởng may chỉ đạo. Công việc khiến cô phải đổi giày cao gót đi giày thể thao, ngày đêm miệt mài với xưởng may nên số lần gặp Mặc Thần đều do anh chủ động xuống tận nơi. Số lần cô gặp hai chị em Mạc Trinh và Mạc Linh cũng ít đi, ví như lúc này cô đang miệt mài xem xét các đường may trang phục thì Mặc Thần lao tới chẳng để ý chút hình tượng nào mà ôm lấy cô làm nũng "Vợ ơi, anh nhớ em", mặt cô theo sự việc đó mà càng ngày càng dày, cô đẩy anh ra " Ai là vợ anh, p trước anh vừa mới xuống đây cơ mà, anh thật sự không bận à? "
"Biết sao được, anh nhớ em không chịu nổi " Mặc Thần kéo ghế ngồi bên cô nhìn cô chống cằm nhìn cô chăm chú
"Trình độ nói dối của anh lên đến vũ trụ luôn rồi đó" Cô nhìn anh ánh mắt ánh lên ý cười, đôi mắt cũng vì thế mà thành công quyến rũ anh, anh không nhịn được cúi xuống hôn cô.
"Ngồi yên nhé, đừng làm rộn hôm nay em phải làm xong việc " Cô thấy anh định hôn sâu hôn liền quay mặt đi không cho anh hôn
"Làm xong việc về nhà với anh" Anh vén tóc mai của cô ra sau
Cô không nói chỉ nở nụ cười mỉm rồi tập trung làm việc
Vợ yêu, em có điện thoại này. Thương Thương của anh điện thoại em reo kìa, vợ yêu ơi có người gọi kìa
Lệ Thương đen mặt "Anh dám đổi chuông điện thoại của em? Aha còn dám đổi cả hình nền? " Cô véo tay anh thật mạnh, trả lời điện thoại mà không nhìn tên
"Alô"
"Cô quyến rũ anh Thần để anh ấy bỏ bê công việc cho tập đoàn phá sản à? Đồ hồ ly tinh như cô đã làm được gì cho anh Thần chưa?" Giọng chanh chua của Mạc Linh vang lên như hét vào tai cô. Bây giờ cô ta không gặp cô để kiếm chuyện mà đổi sang gọi điện, một ngày không dưới hai cuộc, đều là mắng chửi, số lần gọi còn nhiều hơn cả Mặc Thần, có thể nói cô ta là người yêu nhỏ của cô
"Người yêu nhỏ bé của tôi ơi, tôi cứ thích quyến rũ anh Thần của cô đấy, sao nào? Muốn đánh ghen à? Sao cô không đi khuyên anh Thần của cô ấy "
Mặc Thần nhìn cô cười đểu giả lại bị cô cho ăn một cái véo
"Cô đúng là mặt dày, ngoài phá anh ấy cô còn làm được trò gì? " Mạc Linh lại quát lên, có lẽ cô ta rất tức giận, Lệ Thương cười hihihaha trong điện thoại " Sao cô không tới đây coi chúng tôi làm gì? Hôn nhau say đắm luôn đó, tôi cứ dính lấy anh ấy đấy cô làm gì được tôi, mặt tôi dày đến cả ngàn thước rồi nè haha"
"Cô dám hôn anh ấy? "
"Sao tôi không dám, tôi còn muốn sinh con cho anh ấy làm mẹ của con anh ấy luôn đó "
Mặc Thần cười ngoác cả miệng hài lòng về câu cô vừa nói xoa đầu cô
"Nếu cô không cho anh ấy về tập đoàn đừng trách tôi không nương tay với cô" Mạc Linh hét to vào điện thoại
"Tôi biết làm sao được, là anh ấy cứ quấn lấy tôi đấy chứ, còn chuyện nương tay hay không nương tay tôi sẽ chờ, cô cố lên nhé! " Lệ Thương cũng hét vào điện thoại trả thù cho lỗ tai của mình rồi dập luôn máy. Nghĩ tới bộ dạng tức mà không làm gì được của cô ta cô lại ôm bụng cười một phen
"Nghe nói em muốn có con với anh à? " Mặc Thần ghé sát tai cô thì thầm
"Ai nói thế? " Cô phản bác
"Miệng lưỡi lanh lợi, nếu em đã có ý như thế anh sẽ thỏa mãn em cho cô ta tức hộc máu, thế nào? Bạn hợp tác? " Mặc Thần hôn lên vành tai cô
" Ai cần anh chứ? Còn không mau về tập đoàn "
"Tuân lệnh bà xã "
___________
"Tại sao bây giờ người mẫu vẫn chưa tới? " Lệ Thương cau mày quát Mạc Trinh
"Tôi làm sao biết được? Tôi chỉ phụ trách tìm người mẫu thôi " Mạc Trinh trợn mắt
"Cô là một trưởng phòng thiết kế của tập đoàn mà làm việc tắc trách như thế hậu quả do ai gánh? Là tập đoàn của cô chứ không phải tôi đâu. Nếu trong phút cô không tìm được người mẫu nào thì đừng trách Queensland chúng tôi hủy hợp đồng. " Lệ Thương quát lớn làm Mặc Thần ở ngoài sân khấu cũng chạy vào xem xét tình hình "Sao thế? "
"Nhân viên của anh lo tuyển người mẫu giờ thì chẳng thấy bóng dáng ai chân dài cả! "
"Mạc Trinh, cô giải thích thế nào về việc này? " Mặc Thần gằn giọng
"Em... Em"
"Thôi bỏ đi, các cô mau đi thay đồ đi" Lệ Thương chỉ vào các nhân viên có mặt ở đó gồm cả Mạc Trinh là người"còn thiếu một người để tôi lo, hãy trang điểm cho các cô ấy" Nhìn về phía chuyên viên trang điểm hất cằm về phía các nhân viên kia
"Chúng tôi không làm được đâu" Phó trưởng phòng xua tay
"Các cô chỉ cần làm một vài động tác đứng thẳng, xoay người,.. Là được, tôi không cần chuyên nghiệp, tôi muốn bộ trang phục lột tả hoàn toàn vẻ đẹp của nó, tôi tin các cô" Lệ Thương cho họ một ánh mắt động viên khích lệ " Chị Lee trang điểm cho tôi, tôi sẽ ra cùng các cô"
Sau phút chuẩn bị bây giờ chính là thời gian để bộ thiết kế của cô phô bày trước mọi người, cho họ một ánh mắt động viên, lần lượt các cô nhân viên đều lên trình diễn trên sàn catwalk, có người uyển chuyển hệt như họa tiết trên áo, có người lại mạnh mẽ như rồng phun lửa trên bộ trang phục truyền thống thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi, có thể thấy nụ cười hài lòng của chủ tịch Queensland, sự thán phục của các nhà thiết kế khác và cả nụ cười dịu dàng của Mặc Thần, tất cả đều lọt vào ống kính máy quay như một ngày vũ hội.