Áo ngực bị hắn thô bạo ném sang một bên, hai bánh bao phía trước liền bị hắn nhào nặn.
- Ưm...!Dương Tử...
Hai tay cô bám chặt lấy vai hắn.
Đôi môi vừa mở ra lấy hơi liền bị hắn nhào tới gặm nhắm, đưa lưỡi vào bên trong càn quét.
Hai người bây giờ đã đổi tư thế, cô ở dưới còn hắn ở trên.
Đôi tay hắn đặt trên áo cô, từng nút áo được gỡ ra.
Nụ hôn dần di chuyển xuống cằm, đến cổ hắn liền cắn một ngụm làm cô rùng mình.
Thoả mãn nhìn thành quả của mình, hắn lại tiếp tục di chuyển xuống, đối mặt với hai cái bánh bao trắng nõn.
Cẩn thận hôn lên ngực cô, dường như càng hôn càng nghiện, hắn lại chuyển sang cắn mt.
Mà cái bánh bao còn lại cũng bị tay hắn nhào nặn đến không còn hình dạng.
- Ưm...!đau...!a...!đừng cắn...
- Xin lỗi.
Cơ thể của em thật sự rất ngọt.
Nói rồi hắn lại hôn lên môi cô, một tay ôm lấy eo cô một tay di chuyển xuống quần tây của cô.
Roẹt một cái, phía dưới của cô chỉ còn cái quần hình tam giác che đậy.
Mặc dù đã cùng hắn làm qua nhưng cô vẫn chưa quen nên khi tay hắn vừa chạm đến nơi đó, Tư Diệp lại không nhịn được mà run rẩy.
- Dương Tử...!đừng mà...
Nhìn mặt cô đã ửng đỏ, hai mắt ươn ướt hướng hắn cầu xin.
Phía dưới không chỉ không giảm mà lại tăng thêm một vòng.
Hắn cúi xuống ghé tai cô thì thầm, tay lại không ngừng ở nơi đó trêu chọc.
- Thật sự muốn tôi dừng?
Hơi thở hắn có phần nặng nề, lại ấm nóng khiến tai cô đỏ lự.
Bên dưới bị hắn trêu chọc đến ướt đẫm.
- Đợi...đợi buổi tối được không?
- Nhưng giờ tôi rất muốn.
- Sắp đến giờ ăn rồi.
- Một chút thôi.
Được không?
Hắn gục lên vai cô, hơi thở càng nặng nề.
Phía dưới của hắn trướng đến khó chịu.
Hắn một tay kéo khoá quần xuống, phóng thích vật to lớn bên trong ra ngoài rồi bắt lấy tay cô đặt lên nó.
- Bảo bối ngoan.
Giúp tôi đi.
Bên tai truyền đến giọng khàn khàn, lại có chút ướt át.
Hắn ngậm lấy tai cô, tay cầm lấy tay cô bao trùm lấy vật to lớn kia di chuyển.
Tư Diệp cơ thể bị hắn kích thích đang ở trên mây tận hưởng thì bị thứ nóng bỏng phía dưới làm cho doạ sợ.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời hắn, một giây sau hắn thả tay ra để cô tự luân động.
Bàn tay đang trêu chọc kia lại nhịn không được mà đâm vào mô phỏng động tác ra vào của mà động.
- Ưm...
Cơ thể hai người như dính vào nhau, đều cảm thấy đối phương đang không ngừng run rẩy.
Đột nhiên đôi môi hắn một lần nữa phủ lên môi cô, nhẹ nhàng mơn trớn.
- Nhanh hơn đi.
Nhìn trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, Tư Diệp biết rằng hắn đã tới giới hạn nên nghe lời làm theo lời hắn.
Hơi thở cả hai đều trở nên gấp gáp và nặng nề.
Một lát sau, hắn liền hầm hừ bn lên bụng cô, mà phía dưới của cô cũng đã thấm ướt tay hắn.
Dương Tử dù rất muốn tiếp tục nhưng đành phải thở dài nằm bên cạnh cô, tay đặt lên eo cô ôm chặt.
- Bảo bối.
Làm sao tôi mới thôi nghiện cơ thể em đây.
- ...
Câu hỏi này cô không biết trả lời.
Buổi trưa, sáu người cùng ngồi vào bàn ăn, không khí đột nhiên trở nên âm trầm.
Không ai nhắc đến chuyện buổi sáng nữa.
Nhưng dường như Dương Tử bị tẩy chay nên không được ngồi gần cô.
Tư Diệp bất đắc dĩ liếc hắn một cái, hắn cũng nhìn cô một cái cười nhẹ.
Có lẽ hắn không để bụng chuyện này.
Trên bàn ăn có rất nhiều món mà cô thích.
Nào là sườn ram, canh sen hầm sườn, còn có cà dầm tương mà cô thích nhất.
Có lẽ là mẹ cô đã theo khẩu vị của cô mà nấu rồi.
Nghĩ vậy cô cảm động nhìn mẹ.
- Mẹ là tốt nhất a.
- Ngoan.
Ăn đi.
Toàn là món con thích.
Bà Diễm xoa đầu con gái mình rồi gắp một miếng sườn vào chén con gái.
- Cảm ơn mẹ.
Cô vui vẻ gắp miếng sườn đưa vào miệng ăn ngon lành.
Mọi ánh mắt đều dồn vào Tư Diệp khiến cô giật mình, ngượng ngùng nói.
- Mọi người cũng ăn đi.
Nhìn con làm gì.
Sau đó, ai cũng im lặng ngồi ăn.
Thấy mọi người không còn nhìn mình nữa, Tư Diệp mới thở phào gắp đồ ăn cho hắn.
Hành động này của cô lại một lần nữa thu hút ánh nhìn của mọi người.
- Mọi người cũng muốn ăn món này ạ?
Không thấy ai phản ứng, cô giả vờ cười ngốc vài tiếng.
- Aiya.
Vậy để con gắp cho mọi người.
Không để những người còn lại lên tiếng, cô nhanh chóng gắp cho mỗi người một miếng sườn rồi bản thân cũng một miếng, cúi đầu ăn.
Mọi người có chút ngơ ngác trước hành động của cô nhưng không ai nói nào, lại tiếp tục ăn.
Chỉ có Dương Tử nhìn thấy hành động của cô có chút đáng yêu, mắt hướng về phía cô cười một cái.
Mà nụ cười đó lại lọt vào mắt của Tư Khải.
Ông nghĩ ngợi một chút rồi đặt đũa xuống, giọng uy nghiêm nói.
- Dương Tử.
Nể tình cậu chăm sóc con gái tôi trong thời gian nó ở thành phố, tôi sẽ cho cậu ở lại tối nay.
Nhưng sáng mai cậu phải lập tức rời xa con gái tôi, không được phép đến gần nó dù chỉ là nửa bước.
- Nhưng mà ba...
Tư Diệp rất muốn đứng dậy giải thích nhưng chưa kịp nói đã thấy Dương Tử nhẹ nhàng đứng dậy.
- Xin bác hãy cho con cơ hội chứng minh con trong sạch.
Con biết con cùng cô gái khác vào khách sạn là sai nhưng mà con không có làm gì cô ấy hết.
Còn về chuyện cô ấy vì sao lại có thai thì con không biết.
Con đã cho người điều tra về buổi tối hôm đó, hai ngày nữa sẽ có kết quả.
Nếu như đó là lỗi của con, con sẽ chịu trách nhiệm bồi thường cho Triệu Vy và...!rời xa Tư Diệp.
Nhưng nếu như đó chỉ là hiểu lầm, mong bác hãy chấp nhận con.
Nói rồi hắn cúi người, chờ ba cô trả lời.
Hắn là một người ngang tàn và kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi đầu trước người khác.
Vậy mà bây giờ vì muốn được ở bên cô mà hắn lại cúi mình trước ba cô.
Điều này làm Tư Diệp rất ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng rất cảm động.
Bấy nhiêu đây cũng đủ cho cô thấy tình cảm của hắn dành cho cô rồi.
Trong khi mọi người nghẹt thở chờ đợi ba cô trả lời thì Triệu Vy lại đứng bật dậy.
Trên mặt đều là sự ngạc nhiên không giấu được, cô nắm chặt lấy áo của mình, run rẩy hỏi hắn.
- Sao có thể? Đêm đó chỉ có anh và tôi.
Sao có thể không phải là con của anh? Anh nói dối! Anh không chỉ là một người cha vô nhân tính mà còn là một kẻ khốn nạn, dối trá!.