Edit - Beta Lune
Trong bồn tắm màu trắng sứ bốc hơi nóng, Hoa Hoa vẫn duy trì mở to mắt ngồi thẳng lưng, duỗi móng vuốt sờ nước để kiểm tra nhiệt độ.
Nó vẫn chưa hoàn hồn sau phép thuật vừa xảy ra ở phòng khách.
Tại sao chủ nhân lại có thể biến từ con người ngu xuẩn thành một cây nấm đáng yêu như vậy, đã thế còn làm cây nấm thay đổi màu sắc nữa chứ?
Quá thần kỳ.
"Meo meo meo meo meo meo meo meo!" Em cũng muốn biến thành màu hồng nhạt!
Hoa Hoa vừa meo xong, con vịt bông lập tức đập trúng cái mông có hình trái tim của nó vang bộp bộp.
Con mèo cảnh giác quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt bối rối mang theo ý cười của chủ nhân số 1 và chủ nhân số 2 đang đứng lề mề ở cửa không dám vào.
Nó thấy con vịt bông mà chủ nhân số 2 không giấu kỹ lộ sau lưng.
Hoa Hoa khịt mũi, ánh mắt ranh mãnh quay đi.
Mãi đến khi Bùi Thanh Nguyên thuần thục thả con mèo vào bồn tắm, Hoa hoa đang tận hưởng dịch vụ của chủ nhân số 1 giơ móng vuốt vẫy vẫy chủ nhân số 2, Quý Đồng không trốn tránh được nữa mới chậm rãi bước vào.
... Chỉ tắm thôi mà.
Thế là một người một mèo khó hiểu nhìn về phía thiếu niên xách ghế đẩu vào ngồi trong góc.
"Em không vào à?" Bùi Thanh Nguyên hỏi cậu.
Mặc dù Quý Đồng đã biến lại về dáng vẻ con người nhưng chẳng hiểu sao trông vẫn giống một cây nấm núp trong góc tường.
Quý Đồng nhỏ giọng nói: "Một người tắm cho nó là được rồi, em ngồi bên cạnh nhìn."
Dù sao Hoa Hoa cũng không phải mèo thật, không cần để ý nhiều quá, cứ cho nó vào nước nghịch là được.
Bùi Thanh Nguyên thấy không có vấn đề gì nhưng Hoa Hoa lại rất bất mãn, nó dùng móng vuốt vỗ mặt nước.
"Meo meo meo meo meo meo!" Mau vào đây tắm cho em!
Đây là nghi thức nhiều ngày chưa gặp, con người ngu xuẩn không hợp tác gì cả.
Bùi Thanh Nguyên thành thật lặp lại: "Hoa Hoa muốn em qua đây."
Quý Đồng nhăn nhó, đành phải xách ghế qua đó.
Hoa Hoa cuối cùng cũng hài lòng, nó ngồi trong bồn tắm, một móng vuốt chạm vào chủ nhân số 1 bảo hắn tạo bọt cho mình, một móng vuốt khác đụng vào chủ nhân số 2 để cậu mát xa vuốt lông cho mình, trông nó hệt như hoàng thượng, cái đuôi đong đưa nghịch con vịt cao su đang trôi nổi trên mặt nước.
Bùi Thanh Nguyên phối hợp đánh bọt sữa tắm màu trắng, bắt đầu rửa từ những móng vuốt mèo mà Hoa Hoa đưa ra, nhìn nó nhắm mắt thư giãn.
Rồi biến thành mèo ướt.
Vì tránh tiếp xúc tay chân với ký chủ nên Quý Đồng dứt khoát vốc nước rửa mặt cho Hoa Hoa trước, mặt mèo vốn đang lông xù bồng bềnh lập tức ướt thành từng nhúm, trông cực kỳ buồn cười.
Quý Đồng xoa đám lông nhăn nhúm trên đầu nó, chế giễu: "Hoa Hoa xấu."
Hoa Hoa lập tức dùng vuốt mèo đang rảnh của mình hắt nước đánh trả, một người một mèo đùa nghịch, trên tay Bùi Thanh Nguyên toàn bọt xà phòng, hắn dừng lại, lặng lẽ nhìn cả hai.
"Anh nhớ trước kia em rất thích tắm cho Hoa Hoa."
Thích đến mức không màng Hoa Hoa phản kháng cũng phải bế nó vào bồn tắm.
Tại sao hôm nay Quý Đồng lại có vẻ kháng cự?
Đã vậy từ lúc vào phòng tắm còn không nhìn thẳng vào hắn.
Ký ức không xa xôi mấy chợt hiện lên trong đầu, kết hợp với dáng vẻ Quý Đồng biến thành cây nấm để trốn tránh hiện thực, Bùi Thanh Nguyên bỗng hiểu ra.
Quý Đồng từng ngang nhiên mời hắn tắm ch ung.
"Em đang xấu hổ à?"
Quý Đồng lập tức dừng lại động tác giả vờ đánh nhau với mèo để chuyển hướng sự chú ý, phủ nhận quyết liệt: "Em không xấu hổ gì hết!"
Vậy là có rồi.
Bùi Thanh Nguyên đáp một tiếng, ý cười đong đầy trong mắt như sắp tràn ra ngoài.
Quý Đồng xụ mặt đi lấy vòi hoa sen, hoàn toàn không có can đảm quay đầu nhìn hắn: "... Anh đừng có cười."
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên hiếm khi nói láo: "Anh không cười đâu."
Quý Đồng giả vờ bình tĩnh mở vòi nước, những tia nước mảnh phun ra khỏi vòi hoa sen, chuẩn bị tắm cho con mèo đầu sỏ này.
Cậu nghe thấy giọng ký chủ hơi giương lên đấy nhé!
Nhân lúc hai chủ nhân đang trò chuyện, Hoa Hoa chớp lấy cơ hội, hai móng vuốt đồng loạt tấn công.
Trong phòng tắm ngập hơi nước, vòi sen xoay ngược hướng, dòng nước ấm lệch quỹ đạo phun vào người chủ nhân đang đứng bên ngoài bồn tắm thoáng chốc làm ướt lớp áo mỏng manh.
Trong đầu đầy những suy nghĩ ngổn ngang, Quý Đồng bất ngờ không kịp phản ứng, ghế cậu ngồi quá nhỏ nên Bùi Thanh Nguyên nhanh tay giữ cậu lại tránh cho ngã xuống.
Giữa cảnh tượng hỗn loạn, Hoa Hoa thành công, tóm lấy con vịt nhàn nhã bơi đến phía bên kia của bồn tắm.
Đội Meo Meo lập công lớn.
Cảm giác mềm mại và ẩm ướt của bọt xà phòng rơi xuống cánh tay, nghiêng người về phía trước theo quán tính, Quý Đồng bất ngờ rơi vào cái ôm ấm áp của người bên cạnh. Trong ánh sáng mờ ảo của phòng tắm, những bong bóng xà phòng trong suốt bay lên, bề mặt lấp lánh sắc cầu vồng.
Bọt xà phòng trắng tựa như con sóng được những áng mây vỗ lên, nhiệt độ cơ thể mà cậu đã cài đặt sẵn trước đó hoàn toàn mất đi hiệu lực, nhịp đập trái tim cũng ùa tới như thủy triều.
Đan vào nhịp đập của một trái tim khác, cách lồ ng ngực nhưng lại cùng tần suất.
Bùi Thanh Nguyên bị ướt gần hết người không hề cử động, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào thiếu niên trong ngực mình, thời gian trôi qua rất nhanh nhưng cũng rất chậm, cho đến khi cậu vội vàng lùi khỏi, đỏ mặt đi bắt con mèo gây rối mới phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
"Hoa Hoa!!!"
Trong giọng nói vừa giận giữ vừa xấu hổ của chủ nhân số 2, Hoa Hoa mình tĩnh dùng móng vuốt xoa mặt, rồi lại vỗ bộp bộp vào con vịt cao su, vẻ mặt tỏ ra vô tội.
Nó chỉ báo mối thù bị đập vào mông thôi mà.
Hứ, con người nhỏ mọn.
Mèo ta cũng muốn biến thành màu hồng nhạt.
Tối đó, chủ nhân số 2 của Hoa Hoa vào phòng từ sớm, hoàn toàn không trò chuyện gì với hai thành viên khác trong nhà.
Dù Hoa Hoa sạch sẽ như mới lăn lộn trên giường cậu thế nào thì chủ nhân đang trốn trong chăn cũng không thèm để ý.
Quý Đồng không sao gạt bỏ được cảnh tượng trong phòng tắm.
Nước chảy, bọt xà phòng, ánh đèn, hơi nóng, còn có cơ bụng thấp thoáng dưới áo của ký chủ.
Cơ bụng.
Lúc cậu giả dạng làm Bé Đẹp ngày trước cũng thường xuyên công khai ngắm cơ bụng của ký chủ...
Trong hoàn cảnh quen thuộc này, những ký ức chưa phai màu kia cứ thế ùa về.
Quý Đồng trốn trong chăn lấy gối che kín đầu mình, cố gắng phong ấn gấp đôi, chỉ ước sao mình có thể mất trí nhớ ngay lập tức.
Chiếc chăn trên giường phồng lên thành một đống lớn không nhúc nhích, giống như đang che kín một cây nấm màu hồng nhạt.
Bùi Thanh Nguyên nhẹ nhàng bế Hoa Hoa đang nghịch ngợm lên, cố gắng hết sức để không động đến cây nấm không muốn gặp ai này.
"Ngủ ngon."
Tắt đèn trong phòng, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp Quý Đồng.
Đây là lần thứ vô số Bùi Thanh Nguyên nói ngủ ngon với nhóc người máy bắt chước cách ngủ của con người.
Nhưng là lần nhịp tim đập dữ dội nhất.
Trong đêm dài, chỉ có chú mèo trắng đã tắm rửa sạch sẽ đang ngủ rất yên bình trong cái ổ nhỏ của mình.
Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ đậu trên mấy sợi râu mèo run run.
Cùng với những giấc mơ ẩm ướt và mơ màng trong nhà.
...
Sáng hôm sau, lúc Bùi Thanh Nguyên tỉnh dậy thấy có một tờ giấy để trên tủ đầu giường.
[Chào buổi sáng, ngày mới đến rồi!]
Hắn nhìn nét chữ được cố ý viết thoải mái phóng khoáng trên tờ giấy mà không nhịn được cười.
Bùi Thanh Nguyên mở cửa phòng, trông thấy Quý Đồng hiếm khi dậy sớm đang cắt móng cho Hoa Hoa, trong phòng ngập tràn ánh nắng.
Thấy hắn ra, Quý Đồng giả như không có việc gì, chào hắn: "Thời tiết hôm nay đẹp lắm."
Cho nên mục đích đưa tờ giấy là ám chỉ cậu giả vờ như hôm qua không xảy ra chuyện gì, dù sao giờ cũng là một ngày mới rồi.
Bùi Thanh Nguyên gật đầu: "Sáng nay em muốn ăn gì?"
Không sao.
Dù sao tối nay cũng sẽ đi xem bộ phim tình yêu đã mua vé mấy hôm trước.
Tiếp theo là kỳ nghỉ tại nhà kéo dài cả một tuần.
Và sinh nhật chung vào cuối kỳ nghỉ.
Có lẽ mỗi ngày đều sẽ là màu hồng nhạt mới tinh.
Quý Đồng không biết ký chủ đang nghĩ gì khi đi vào bếp, lúc cậu trộm nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn rất phối hợp với mình nên mới lặng lẽ thở phào.
Ăn sáng, ngẩn người, nói chuyện phiếm, đùa mèo.
Cậu trải qua một ngày tưởng chừng như bình thường, sắc trời dần tối.
Quý Đồng cố gắng giả vờ bình tĩnh cả ngày, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi lúc chọn quần áo trước khi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cậu đi xem phim với người khác.
Hay là nói giống như một buổi hẹn hò.
Cậu đứng chọn lựa trước tủ quần áo mãi, cho đến khi sắp muộn rồi mới vội vàng ra khỏi phòng.
Cuối cùng, bộ cậu mặc là bộ đầu tiên cậu thử.
Bùi Thanh Nguyên kiên nhẫn chờ hồi lâu, thấy cậu ra thì cầm chìa khóa xe đứng dậy: "Đẹp lắm."
Quý Đồng nói với giọng điệu nhấn mạnh: "Em chọn đại thôi."
"Ừm."
Bùi Thanh Nguyên liếc qua tủ quần áo lộn xộn trong phòng bị cậu lật tung, lặng lẽ cong khóe môi.
Hắn đã tự học được cách làm thế nào để qua mắt Quý Đồng trong việc cười hay không cười.
Chỉ cần giọng nói bình tĩnh là được.
Bởi vì hệ thống của hắn khả năng cao là lúc này không dám nhìn hắn.
Giữa tiếng người huyên náo trong rạp chiếu phim, thiếu niên có làn da trắng nõn ôm hộp bắp rang bơ to đùng, người bên cạnh cầm đồ uống và vé xem phim, hòa theo dòng người đi vào sảnh.
Tiếng nói chuyện cười đùa xung quanh không ngừng vang lên, đâu đâu cũng có cặp đôi, hoặc là những người có thể trở thành cặp đôi.
Sau khi ngồi xuống, Quý Đồng trông như đang chăm chú nhìn về màn ảnh lớn phía trước.
... Tại sao những đoạn và thông tin xem phim lại nhàm chán đến vậy, khiến cậu không thể nào tập trung chú ý được.
Luôn không thể cưỡng lại được việc tưởng tượng ra vẻ mặt và tâm trạng của người bên cạnh vào lúc này.
Còn Bùi Thanh Nguyên thì đang ngẩn người.
Hắn nhớ lại bức ảnh mà mình đã trân trọng cất giữ từ sinh nhật năm ngoái và tờ giấy ghi chú vừa được đặt bên cạnh bức ảnh ấy hôm nay, cũng như món quà sinh nhật mà hắn định sẽ tặng sau này.
Trước những suy nghĩ đang lan rộng, mùi thơm của bắp rang bơ ngập tràn.
Hắn quay đầu sang thấy Quý Đồng giống như robot, đều đặn cầm lấy từng viên bắp rang bơ trong hộp lên cho vào miệng.
Bỏng ngô thơm nức mũi nhanh chóng bị ăn hết một góc.
Đèn trong phòng tắt đúng giờ, phim bắt đầu chiếu, chiếu sáng đôi mắt của những người xung quanh như những vì sao.
Thế là hắn cũng không nhịn được mà lấy một cái bỏng ngô trong hộp trước ngực Quý Đồng.
Trên màn ảnh lập lòe ánh sáng hiện lên câu chuyện tình yêu đượm buồn, nam chính nữ chính ngày càng xa nhau trên con đường theo đuổi ước mơ, rồi bất ngờ gặp lại nhau trong nỗi tiếc nuối kéo dài sau nhiều năm.
Quý Đồng vừa xem vừa suy nghĩ, hóa ra con người thật sự có thể làm nhiều việc cùng một lúc.
Trong khi xem phim, cậu không chỉ nhớ có vài cặp đôi đang thì thầm ở hàng ghế trước mà còn tranh thủ lúc uống nước để nhìn trộm ký chủ nhiều lần.
Trong mắt người khác, ký chủ luôn lạnh lùng xa cách, nhưng trong mắt cậu lúc này lại vô cùng dịu dàng ấm áp.
Có lẽ ký chủ đang nghiêm túc xem phim, tay để thả lỏng trên tay ghế, hơi rủ xuống, cách cậu rất gần.
Quý Đồng ngơ ngác nhìn một lúc, rồi nhanh chóng nhìn về phía màn hình lần nữa.
Tình cảm giữa hai nhân vật chính vốn rất ngọt ngào nhưng dần trở nên lạnh nhạt, họ chỉ trích sự thay đổi của nhau, từ sự dũng cảm ngây thơ đến sự hèn nhát trưởng thành và đã ở bên bờ vực chia tay.
Một lúc sau, ánh mắt của Quý Đồng lần nữa trôi ra ngoài màn ảnh.
Cậu không dám quay đầu quá lộ liễu, chỉ có thể giả vờ cúi đầu nhìn bỏng ngô, liếc mắt nhìn những ngón tay mảnh khảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ được ánh sáng từ màn ảnh chiếu vào.
Đôi tay ấy đã dùng rất nhiều đêm để tạo ra con robot độc nhất vô nhị Bé Đẹp, cũng từng yên ắng nắm lấy bàn tay cậu.
Giống như lần đầu tiên cậu gần gũi và thân mật với một người, những điều đó rõ ràng cũng là lần đầu tiên trong đời của ký chủ.
Quý Đồng cầm lấy một viên bỏng ngô, hơi lơ đãng ngẩng đầu lên.
Một ý nghĩ dần dần trở nên ồn ào trong tâm trí cậu.
Bùi Thanh Nguyên cảm nhận được ánh mắt đang lén lút nhìn mình, hắn kiềm chế suốt hồi lâu, cuối cùng khi nhân vật nữ chính trên màn ảnh khóc vì chia ly, hắn mới chuyển ánh nhìn sang người bên cạnh.
Không ít khán giả rơi lệ trong nỗi tiếc nuối đồng cảm, xung quanh không ngừng vang lên tiếng nức nở khe khẽ.
Cho nên hắn chỉ muốn biết liệu người sẽ khóc vì một bộ phim hài lãng mạn như Quý Đồng lần này có khóc hay không.
Bùi Thanh Nguyên đã chuẩn bị khăn giấy từ trước.
Nếu Quý Đồng hỏi hắn sao lại nhìn mình thì hắn đã có một cái cớ hợp lý.
Hắn nghĩ rất chu đáo.
Phòng hệ thống xấu hổ nhút nhát.
Nữ chính trên màn ảnh lớn bước vào căn phòng tối tăm, nửa căn phòng trở nên trống trải, ánh sáng bao trùm cả rạp chiếu phim cũng theo đó tối đi.
Trong ánh sáng mờ tối, Bùi Thanh Nguyên thấy Quý Đồng nhìn thẳng màn hình phía trước, đôi mắt vẫn sáng long lanh, không có ánh nước.
Trong căn phòng vắng vẻ vang vọng tiếng bước chân thất vọng, từng bước một, trong nhạc nền nhẹ nhàng như đang giẫm lên trái tim người ta.
Bùi Thanh Nguyên sững sờ nhìn những sợi tóc mái trên trán thiếu niên được ánh sáng nhuộm thành màu trong suốt.
Trong bóng tối tĩnh lặng, cái nhiệt độ luôn lạnh lẽo ấy lần đầu tiên chủ động leo lên ngón tay của hắn.