Edit - Beta: Lune
Khi tiếng đàn cuối cùng kết thúc, cả hội trường chìm trong im lặng, toàn bộ khán giả yên tĩnh lắng nghe vẫn đang chìm đắm bên trong.
Ánh đèn bật sáng trở lại, người biểu diễn đứng dậy cúi chào.
Sau lưng vang lên những tiếng vỗ tay như thác đổ, Bùi Thanh Nguyên mảy may không để ý, chỉ nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Tối nay em đàn tốt lắm."
Quý Đồng vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc nồng đượm của bản nhạc mà chưa thể tỉnh táo lại, thậm chí còn quên đi sự căng thẳng và lo lắng ban đầu, chỉ khi nghe thấy ký chủ nói vậy cậu mới giật mình ngỡ ra.
... Sau khi bị ký chủ dẫn dắt cảm xúc, cậu hoàn toàn quên mất tư thế tiêu chuẩn mà mình đã thuộc lòng trước đó, chỉ dùng ký ức cơ thể đã thành thói quen để nhấn từng phím đàn.
Chắc chắn ký chủ đã phát hiện điều gì khác thường, nếu không sẽ không cố tình nói với cậu là đàn tốt lắm.
Còi báo động trong đầu Quý Đồng reo inh ỏi.
Cậu rất muốn xem thử biểu cảm của ký chủ hiện giờ, nhưng lại không dám phản ứng quá rõ ràng nên định dùng camera tích hợp bên trong để lén lút quan sát.
Nhưng chưa kịp quan sát thì đúng lúc đi vào phòng nghỉ, có mấy bạn phấn khởi chạy đến chào hỏi bọn họ, Bùi Thanh Nguyên lịch sự đáp lại, thoạt nhìn không có vẻ gì khác thường cả.
Nhân lúc này, Quý Đồng lập tức vắt óc suy nghĩ bắt đầu tìm cớ.
Trong tầm mắt họ, người được cả hai mời đến xem chương trình cuối năm cũng đã đến, nhìn vẻ mặt của y thì hiển nhiên rất thích tiết mục vừa rồi.
"Rung động lòng người lắm." Bùi Tư Hữu cười nói: "Quả nhiên Tiểu Quý rất có năng khiếu."
Có rồi.
Quý Đồng cố gắng dùng giọng điệu đắc ý nói với ký chủ ở trong đầu: "Em đột nhiên nhớ đến lần chú đến thăm, hôm đó em bảo với chú ấy là từng học qua, vì không thể để lộ nên em tạm thời chuyển sang hình thức hơi vụng về của người mới học, có phải là tự nhiên lắm không?"
Đây quả là một cái cớ không chê vào đâu được.
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh nói: "Tự nhiên lắm."
Lý do rất tự nhiên, nghe có vẻ như không thể tìm ra điểm gì để chê trách.
Nhưng lúc bắt chước một người mới học tối nay, Quý Đồng không còn cứng nhắc như trước nữa, tiếng đàn của cậu chứa đựng những cảm xúc vượt khỏi kỹ thuật biểu diễn, đó là những cảm xúc vô tình được bộc lộ ra.
Cùng một giai điệu nhưng cậu lại diễn đạt bằng tình yêu rạo rực thầm lặng, và trong một đoạn nhạc khác đan xen với nó lại tràn ngập nỗi cô độc và niềm hi vọng cháy bỏng.
Đây rõ ràng là một bản nhạc lãng mạn, nhưng nền nhạc lại được tô điểm bằng sự cô độc phẳng lặng, bởi vậy nên nó có sức mạnh lay động lòng người hơn.
Bùi Thanh Nguyên cũng từng nhiều lần trải qua nỗi đau thương và cô độc tương tự.
Trước khi giấc mơ luôn trắng nhợt kia giáng xuống.
Hắn thấy Quý Đồng vẫn luôn lẩm bẩm lo rằng mình mặc đồ màu trắng khó nhìn, đang cởi áo khoác ngoài ra.
Bùi Thanh Nguyên đột nhiên hỏi: "Em không thích màu trắng à?"
Quý Đồng thuận miệng trả lời: "Không phải không thích mà em cảm thấy màu trắng đơn điệu quá."
Trong tất cả những thứ thuần trắng thì chỉ có cây nấm là đáng yêu thôi.
Cậu nghĩ rằng mình đã thành công qua mặt ký chủ nên bắt đầu thả lỏng cảnh giác: "Chú ơi, Bé Tròn từng mặc âu phục màu trắng chưa ạ?"
Bùi Tư Hữu hiểu ý cậu, bèn cười nói: "Lúc nhỏ thì chưa, sau này lớn lên rồi thì không biết, chú cũng tò mò nó mặc vào trông sẽ ra sao lắm."
Quý Đồng lập tức quay sang nhìn Bùi Thanh Nguyên đang mặc âu phục màu đen, trong mắt tràn ngập nỗi mong chờ.
Bùi Thanh Nguyên phối hợp cởi áo khoác ra, phủ lên người cậu, đồng thời nhã nhặn từ chối chiếc áo khoác màu trắng được đưa lại: "Anh không mặc vừa cỡ của em."
Quý Đồng chỉ thấp hơn hắn một ít nhưng vóc dàng gầy hơn hắn nhiều, lúc này được chiếc áo khoác màu đen rộng rãi bao bọc càng khiến làn da trắng đến khiếp người.
Dường như rất ít khi ra ngoài, cũng rất ít khi vô tư đi dưới ánh nắng mặt trời.
Một suy đoán trước đó đã bị hắn cố gắng gạt bỏ lại hiện lên trong đầu.
Chi tiết trong mơ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Không chờ Quý Đồng lên tiếng, một giọng nói khoa trương đã vang lên từ ngoài cửa: "Đây là thứ bọn chị có thể nhìn được ư!!?"
Các chị trong câu lạc bộ làm vườn ôm hai bó hoa đi vào phòng nghỉ, tình cờ trông thấy cảnh Bùi Thanh Nguyên phủ áo khoác lên người cậu nên nhao nhao kích động gọi bừa.
"Tiểu Đồng, em chơi piano trông đẹp trai khủng khiếp!!"
"Vừa rồi chị với tất cả mọi người ngồi bên dưới suýt ngất xỉu luôn á huhuhu."
"Đột nhiên cảm thấy không nên tặng bó hoa nấm mà phải tặng hoa hồng mới đúng chứ nhỉ?"
Ngày tham gia câu lạc bộ làm vườn, Quý Đồng đã nói mình muốn trồng nấm, hơn nữa còn thường xuyên được bạn cùng phòng kiêm bạn cùng bàn là Bùi Thanh Nguyên chuẩn bị trái cây cắt miếng sẵn cho ăn, vì vậy mọi người trong câu lạc bộ làm vườn đã bắt chước những bó hoa gấu và kẹo đang rất hot trên mạng làm một bó hoa với sự kết hợp của nấm với nhiều loại trái cây đủ màu sắc.
Nhìn nấm với trái cây tươi ngon được đóng gói trong giấy màu đẹp đẽ, Quý Đồng bỗng dưng thấy đói.
"Chương trình kết thúc, chúng ta đi ăn lẩu nhé?" Quý Đồng nhìn chằm chằm vào cây nấm béo trắng trong ngực mình, cảm giác như đã ngửi thấy mùi thơm luôn rồi: "Em muốn ăn lẩu nấm."
"Chị biết ngay câu đầu tiên em nói khi nhận được bó hoa này là muốn ăn mà!! Chị đoán đúng rồi!"
Giữa những tiếng cười vang lên xung quanh, Bùi Thanh Nguyên cũng nhìn về phía những cây nấm mềm mại nho nhỏ.
Hắn nhớ đến thiếu niên xa lạ rụt rè đưa tay chạm vào tán nấm trong giấc mơ của mình.
Bùi Thanh Nguyên đang để tay lên cánh tay Quý Đồng, Quý Đồng nhận ra lực nắm khe khẽ cách một lớp áo khoác và sơ mi, cậu kinh ngạc ngoái đầu nhìn qua, tiện thể hỏi hắn: "Tí nữa chúng ta đi ăn lẩu nhé? Gọi cả nhóm Âu Dương nữa."
Ngón tay hắn siết chặt lại rồi đột nhiên buông ra, che giấu những cảm xúc vô tình trào ra ngoài, bình tĩnh nói: "Được."
Trong khuôn viên trường tràn ngập không khí lễ hội, Quý Đồng và các bạn cùng nhau đón năm mới rồi lại cùng nhau đi ăn lẩu vào rạng sáng.
Đoán trước hôm nay sẽ chơi đến tận khuya nên cậu đã cố ý "ngủ" đến xế chiều mới dậy.
Trên đường đi, sau khi giải quyết xong nguy cơ piano, Quý Đồng cười vô cùng vui vẻ. Theo từng bước chân, chiếc chìa khóa màu vàng trên sợi dây chuyền thỉnh thoảng lại lộ ra dưới chiếc khăn màu xanh đậm thêu hình nấm, tỏa sáng rực rỡ trong đêm tựa như đôi mắt trong veo của cậu.
Sau buổi biểu diễn, mọi người về ký túc xá thay đồ, mặc quần áo mùa đông để giữ ấm. Trong số đó, bộ đồ biểu diễn của Âu Dương Vũ là bộ được nhớ đến nhiều nhất.
"Âu Dương, giờ tớ không nhìn quen cậu mặc quần áo bình thường nữa rồi, cậu sinh ra là để mặc áo trường bào!"
"... Đừng có nhắc ba chữ kia với tớ, tớ không bao giờ diễn tấu nói nữa!"
"Đừng!" Lập tức có người bắt chước một đoạn trong tiết mục tấu nói tối nay: "Cậu không nói làm sao được, xin cậu đó, hãy chửi tớ một câu đi."
Âu Dương Vũ xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống lõi trái đất: "A a a a tránh xa tớ ra! Mau quên đi mau quên đi mau quên đi!"
Bạn bên cạnh cười như gà gáy sáng: "Tớ không đi, trừ phi cậu chửi tớ một câu."
"..." Ánh mắt Âu Dương Vũ đờ đẫn, sám hối với hư không: "Chương Vận à, tớ sai rồi Chương Vận ơi."
Quý Đồng cười run cả người, chiếc khăn quàng cổ lỏng lẻo tuột xuống, vẫn là Bùi Thanh Nguyên đi bên cạnh phát hiện ra.
Những sợi len mềm mại quấn quanh cổ, cuối cùng Quý Đồng cũng ngừng cười, cậu nhìn vào đôi mắt của ký chủ, thấy hình ảnh phản chiếu của mình cùng những ánh sao lấp lánh bên trong.
Thế là cậu xích lại gần ký chủ, khẽ thì thầm: "Chúc mừng năm mới."
Làn sương trắng mờ phả ra theo lời nói, tai Bùi Thanh Nguyên bị hơi thở của cậu hun nóng rực. Sau một lúc im lặng, hắn cũng khẽ thì thầm: "Chúng mừng năm mới."
Hắn nghĩ Quý Đồng sẽ phủ nhận, không trả lời câu hỏi của hắn.
Những điểm tương đồng nhỏ bé đó tạm thời chưa thể tạo thành bằng chứng xác thực, vẫn chỉ là một suy đoán khiến hắn không muốn chấp nhận nhưng lại không thể không nghi ngờ.
Hắn chỉnh lại khăn quàng cổ cho Quý Đồng xong, đầu ngón tay lướt qua chiếc chìa khóa vàng đã được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, trong thoáng chốc dừng lại, nghĩ đến món quà vẫn chưa được tặng kia, ánh mắt Bùi Thanh Nguyên hơi lấp lóe.
Một ngày nào đó, hắn sẽ tìm ra câu trả lời thật sự.
Sau Tết Dương lịch, chẳng mấy chốc đã đến tuần thi cuối kỳ và kỳ nghỉ đông.
Đến cuối học kỳ, hoạt động của các câu lạc bộ cũng dần giảm bớt, toàn bộ sinh viên ở các khóa đều bận rộn chuẩn bị thi.
Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên đối mặt với thi cuối kỳ không có chút áp lực nào, chủ yếu là bận rộn chuẩn bị cho giải RS Cup.
Trong những ngày qua, có một chuyện khiến Quý Đồng rất đỗi vui mừng.
Kể từ khi ra mắt robot Viên Kẹo, nhờ sự phản hồi tích của của nhóm người sử dụng đầu tiên nó đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng, bán khá chạy, rất được giới trẻ và trẻ em yêu thích.
Giữa lúc ấy còn có một chuyện như thế này, sau khi bức tranh graffiti lấy cảm hứng từ robot Viên Kẹo bùng nổ trên mạng nước ngoài, mặc dù đã có người trong nước nhắc đến sản phẩm này nhưng có rất nhiều công ty công nghệ nước ngoài đã nhân cơ hội này sản phẩm của họ, bức tranh graffiti này được gắn vào đủ loại robot khác nhau để .
Cho đến khi Bùi Tư Hữu dùng tài khoản chuyên đăng tải tranh của mình để làm sáng tỏ, rất nhiều cư dân mạng nước ngoài mới biết thì ra con robot Viên Kẹo có hình dáng kỳ lạ này thật sự tồn tại, dẫn đến việc thúc đẩy doanh số bán hàng ở thị trường nước ngoài mà Đặng Trữ vốn không có nhiều kỳ vọng.
Thời điểm cư dân mạng trong nước nhìn thấy bức tranh graffiti này được lan truyền trên mạng nước ngoài, nó đã được liên kết với một công ty công nghệ mới nổi của nước ngoài có tên là Z Art, nói là hình ảnh sản phẩm của công ty này. Trong lúc ấy đã gây ra rất nhiều ý kiến về việc "đồ ngoại bao giờ cũng đẹp hơn đồ trong nước".
Bởi vì ngay từ đầu trong quá trình đã có không ít công ty nước ngoài ké độ nổi tiếng, cho nên không thể phán đoán được liệu công ty này có cố ý làm vậy hay không, hay là do thông tin sai lệch trên mạng nước ngoài nên mới bị người ta tưởng là thật rồi lấy sử dụng.
Nói chung, sau khi Đặng Trữ nhận được sự đồng ý của Bùi Tư Hữu thông qua Bùi Thanh Nguyên, ông đã kịp thời đăng bức tranh graffiti này lên trang web chính thức và gắn với link robot Viên Kẹo nhà mình, do đó đã gây ra một làn sóng thảo luận.
Sau đó Quý Đồng còn gửi cho Chương Vận bạn cùng lớp với mình một bài báo về việc bức tranh graffiti nổi tiếng này liên tục bị sử dụng trái phép, vô cùng mong chờ phản hồi của cậu ta.
Chương Vận gửi một chuỗi dấu chấm lửng đến, sau đó gõ mãi, cuối cùng vẫn trả lời như cậu dự đoán.
[Chương Vận: Không có bản lĩnh thật sự, chỉ biết làm trò pr, rác rưởi =_=!]
[Quý Đồng: Chửi hay lắm!]
Bên cạnh niềm vui thì cũng có một điều khiến Quý Đồng cảm thấy buồn bã.
Cùng với năm mới đến, đế chế kinh doanh khổng lồ của Bùi Minh Hồng đã lặng lẽ thay máu. Sau khi được bơm vốn từ bên ngoài và âm thầm giải quyết khủng hoảng, bộ máy quản lý thay đổi, cổ đông cũng đã được thay thế.
Tập đoàn tài chính có tiếng tăm cao ở địa phương này đã nhiều lần xuất hiện trên chuyên mục kinh tế của báo chí. Trong đó, ngày bức ảnh lớn được đăng trên trang nhất lại là ngày Bùi Minh Hồng tuyên bố từ chức, đồng thời người con trai duy nhất của ông là Bùi Ngôn đã được bổ nhiệm làm Chủ tịch của Tập đoàn.
Đại học Giang Nguyên đã nổ ra rất nhiều cuộc thảo luận, viện Tài chính nơi Bùi Ngôn đang theo học trở thành tâm điểm chú ý của giảng viên và sinh viên toàn trường.
Dù trong ngôi trường này có không ít con nhà giàu tài năng, nhưng việc một sinh viên vẫn đang đi học tiếp quản hoàn toàn sự nghiệp của gia đình thì quả là hiếm thấy.
Lúc thấy tin tức này, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên ăn ý liếc nhau song cũng không nói gì.
Ngày hôm sau, Quý Đồng đã đưa một quyển nhật ký được cất giữ cực kỳ cẩn thận cho Thẩm Dịch Minh, nhờ cậu ta chuyển cho Bùi Ngôn, so với hai người cậu thì Thẩm Dịch Minh thân với Bùi Ngôn hơn, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với nhau.
Quý Đồng còn bảo Bùi Thanh Nguyên viết một tờ giấy bỏ vào trong túi, nói rõ đây là cuốn sổ Bùi Ngôn đã để quên ở nhà họ La, chưa có ai mở ra xem.
Khúc mắc giữa "thiếu gia thật" và "thiếu gia giả" gắn liền với thái độ của hai gia đình ban đầu đã hoàn toàn kết thúc, các "thiếu gia" đều đã trưởng thành.
Đều đã có cuộc sống mới.
Lúc chính thức đón chào kỳ nghỉ đông, điều Quý Đồng mong chờ nhất chính là đến thế giới của Phó Âm Âm du lịch tiện thể đón năm mới.
Theo quan sát gần đây của cậu với Bùi Thanh Nguyên, cậu cảm thấy có lẽ ký chủ chưa từng nghi ngờ vấn đề liệu cậu có phải là trí tuệ nhân tạo hay không, vì sinh hoạt của hai người vẫn như cũ.
Chỉ có một điểm thay đổi duy nhất là lúc cậu nói chuyện với AI Bé Đẹp của robot Viên Kẹo thế hệ đầu tiên ở nhà, ký chủ sẽ lắng nghe cực kỳ chăm chú.
Rất bình thường, ký chủ hiện đang nghiên cứu robot mỗi ngày, ngay cả trong kỳ nghỉ cũng không hề lơi lỏng nên đương nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến cảnh tượng kỳ diệu khi AI và AI trò chuyện với nhau rồi.
Tháng ngày êm đềm trôi qua, Quý Đồng ngày càng thoải mái hơn, dần dần cảm thấy lúc trước là do mình nghĩ nhiều quá, tự dọa mình.
Chỉ cần cậu cẩn thận hơn chút nữa, không để lộ ra những sơ hở như việc chơi đàn piano thì ký chủ chắc chắn sẽ không nghĩ lung tung.
Đến ngày xuất phát đến thế giới khác du lịch, Quý Đồng đã hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng tâm lý và chỉ muốn vui vẻ tận hưởng bầu không khí nồng mùi khói đạn ở thế giới Tu la tràng trong truyền thuyết.
Kia là chiến trường của người khác, liên quan gì đến cậu đâu.
Cậu sẽ không bao giờ phải trải qua mấy cảnh nước sôi lửa bỏng đấy.
"Xuất phát chưa?"
Sau khi đóng cầu dao diện trong nhà, Bùi Thanh Nguyên nhìn thoáng qua chậu nấm được Quý Đồng chuyển vào nơi râm mát trong phòng, nhỏ giọng nói: "Xuất phát thôi."
Phó Âm Âm đ ến trạm trung chuyển để đón họ, còn một vị khách khác là Phương Hạo thì đã có kinh nghiệm trong việc du lịch giữa các thế giới rồi nên có thể tự đến.
Sau khi hoàn tất thủ tục, trước khi chuẩn bị truyền tống, cô nhắc nhở: "Vì ba người các em sẽ thường xuyên xuất hiện bên cạnh chị với ký chủ, hơn nữa mấy ngày này bọn chị đang chạy cốt truyện quan trọng, cho nên quy tắc thế giới có thể sẽ đặt ra một vài hạn chế khá nghiêm ngặt đối với các em."
Quý Đồng nóng lòng muốn đi đến thế giới mới ngắm nhìn lắm rồi, cậu không quan tâm đ ến chuyện này, tưởng cũng giống như lần trước Phương Hạo đến, phải có danh tính hợp lý, không được ảnh hưởng đến cốt truyện, v.v.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên thì hỏi: "Hạn chế gì ạ?"
Trên khuôn mặt Phó Âm Âm hiện lên ý cười ranh mãnh: "Lúc nữa các em sẽ biết."
Truyền tống thế giới lập tức bắt đầu, trong cảm giác choáng váng ập đến, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên nghe thấy một âm thanh điện tử lạnh như băng: "Vui lòng chọn hình dáng mặc định hoặc hình dáng tự do. Nếu là hình dáng sau, cần nhanh chóng hoàn thành việc tái tạo ngoại hình trước khi hết thời gian đếm ngược, mười, chín..."
Bảo sao lần trước Phương Hạo đáp xuống lại mặt mày xây xẩm hồi lâu, Quý Đồng vốn không bị say xe mà cũng thấy chóng mặt đây này.
Cả cậu với Bùi Thanh Nguyên đều không còn sức lực để quan tâm đ ến thời gian đếm ngược nên chọn luôn hình dáng mặc định.
Có điều hình dáng mặc định là sao nhỉ?
Quý Đồng mơ màng suy nghĩ, cho đến khi trở lại thế giới thực lần nữa, hít thở không khí trong lành thì cảm giác say xe mới chậm rãi biến mất.
Phó Âm Âm đã chọn một vùng ngoại ô hoang vắng, vì thế hai người nhìn thấy trước mắt là cỏ dại hoang vu, thân cây màu nâu, một chiếc váy jean dài màu xanh đậm khỏe khoắn cùng với một đôi giày canvans trắng.
... Chờ chút, sao tầm mắt của họ lại trở nên thấp vậy?
Quý Đồng hoang mang ngẩng đầu lên, thấy Phó Âm Âm chừng mười bốn mười lăm tuổi, không còn dáng vẻ trưởng thành như mọi khi nữa, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm.
Phó Âm Âm trong hình dáng học sinh cấp hai phì cười, cúi người xoa đầu hai bạn nhỏ xấp xỉ nhau, giọng nói đầy trêu chọc: "Đáng yêu ghê nha."
Cảm giác quen thuộc khi trở lại giai đoạn làm trẻ con.
Quý Đồng khiếp sợ nhìn bàn tay to hơn hồi ba tuổi rưỡi của mình, chưa kịp cảm khái đã nhanh chóng quay sang nhìn ký chủ bên cạnh.
Cậu nhìn thấy một cậu bé tầm năm sáu tuổi, khuôn mặt tinh xảo, khá giống với khi trưởng thành, nhưng lúc này, biểu cảm lạnh lùng quen thuộc của Bùi Thanh Nguyên hiếm khi mang theo chút bối rối.
Giống như chú Bùi đã nói, khuôn mặt ký chủ hồi nhỏ khá bụ bẫm, tuy không tròn lắm nhưng có vẻ bóp rất thích.
Đứng trước hai đứa bé đang có biểu cảm chết máy, chị gái vừa cười vừa giải thích: "Vì trong thế giới này, ký chủ của chị có mối quan hệ phức tạp với khá nhiều chàng trai, cuộc chiến tranh giành tình cảm ấy mà, cho nên không thể xuất hiện những nam nữ có độ tuổi có khả năng làm xáo trộn tuyến tình cảm được."
Thân phận của Phó Âm Âm là em gái cùng mẹ khác cha với ký chủ, đang học cấp hai. Thân phận mà cô đã chuẩn bị cho ba người Quý Đồng đến chơi lần này là ba anh em được cô em gái học giỏi dạy thêm, vì bố mẹ chúng có việc đột xuất phải rời khỏi đây nên nhờ hai chị em chăm sóc giúp mấy ngày.
Công việc dạy thêm đúng là một cái cớ toàn năng.
Nghe đến đó, Quý Đồng là người đầu tiên phản ứng lại, nhanh chóng nhớ lại ước nguyện chưa hoàn thành của mình: "Em muốn làm anh trai!"
Phó Âm Âm xua tay, chuẩn bị xem kịch: "Cái này không quan trọng, tự các em quyết định đi."
Bùi Thanh Nguyên vẫn đang tiêu hóa mọi chuyện xảy ra trước mắt, nghe vậy thì vô thức so sánh chiều cao của mình với Quý Đồng: "Nhưng anh cao hơn em..."
Quý Đồng vội vàng chặn lại câu nói còn dang dở, không nói lời gì mà đưa tay bóp má ký chủ phiên bản trẻ con, cười tủm tỉm: "Mặt em trai mềm ghê."
Bóp một cái, rồi lại bóp thêm cái nữa kèm theo tiếng cười vui vẻ: "Nhuyễn Nhuyễn!"
Bùi Thanh Nguyên:...
...
Tác giả nhắn lại:
《Nhảy múa trên lưỡi dao》
《Vui hết mình lần cuối》
《Không làm liều thì sẽ không chết》