Ánh chiều tà chiếu xiên xuống người bạn nhỏ, từng tiếng gọi Bé Đẹp càng lúc càng vui vẻ vang khắp căn phòng yên tĩnh.
Bùi Thanh Nguyên nghĩ, hình như hắn đã thấy cảnh này ở đâu đó rồi thì phải.
Những đám mây trôi lơ lửng ngoài cửa sổ, tia sáng trong veo của buổi hoàng hôn, và bóng lưng nhỏ bé.
Giấc mơ sắp bị lãng quên chợt hiện lên trong tâm trí hắn.
Rõ ràng là căn phòng khác, màu sắc khác, thậm chí là thân hình khác, nhưng hắn lại như thể trông thấy hai thế giới giao thoa, bóng lưng của thiếu niên xa lạ bất giác trùng lặp với bạn nhỏ quen thuộc.
Kỳ thật Bùi Thanh Nguyên không biết tại sao mình lại thiết lập hai phương thức trả lời cố định kia cho robot Viên Kẹo nữa.
Có một loại xung động chìm sâu trong tiềm thức đã thôi thúc hắn đưa ra quyết định này.
Hắn đoán rằng linh cảm này đến từ giấc mơ tựa như truyện cổ tích kia.
Nếu lần sau lại mơ thấy thiếu niên xa lạ ấy, hắn nhất định phải ghi lại từng chi tiết trong giấc mơ ngay khi thức dậy, chứ không phải vẻn vẹn một ấn tượng mơ hồ.
Bùi Thanh Nguyên thầm hạ quyết tâm, xong lại nghĩ đến một câu hỏi vẫn luôn chưa có lời giải đáp.
Tại sao hắn lại liên tục mơ thấy bóng lưng mình chưa từng gặp trong hiện thực này?
Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cảm thấy đó có thể là sự tưởng tượng của mình về một Quý Đồng chuẩn bị lớn lên.
Hắn không biết cảm giác khi làm một trí tuệ nhân tạo là thế nào, nhưng qua thời gian sống chung với Quý Đồng, Phương Hạo và Phó Âm Âm trong dịp Tết thì có thể thấy được, bọn họ rất thích sự náo nhiệt và vui vẻ của thế giới con người.
Đằng sau của việc thích náo nhiệt là sợ cô đơn.
Cho dù nhiều chi tiết đã dần bị lãng quên, nhưng Bùi Thanh Nguyên vẫn nhớ rõ trong giấc mơ ấy có một căn phòng cô độc và thiếu sức sống nhất mà hắn từng thấy, tấm kính trong suốt lạnh lẽo ngăn cách với thế giới bên ngoài, người trong mơ gần với hiện thực đầy màu sắc và sống động như thế, nhưng lại xa vời đến vậy.
Đó có phải là sự tưởng tượng của não hắn về hoàn cảnh thường ngày của các hệ thống AI không?
Bùi Thanh Nguyên không có cách nào xác định được.
Nhưng hắn bắt đầu mong chờ đến lần tiến vào giấc mơ ấy lần sau.
Chờ đến khi nhiệm vụ này triệt để hoàn thành, nhận phần thưởng xong, hắn sẽ được gặp thiếu niên Quý Đồng trong diện mạo hoàn toàn mới.
Đến ngày đó, liệu lúc thiếu niên trong giấc mơ của hắn quay người lại, phải chăng cũng có khuôn mặt giống hệt như vậy?
Dòng suy nghĩ của Bùi Thanh Nguyên dần bay xa, Quý Đồng bên cạnh ngoái đầu lại nhìn hắn.
Ánh mắt của cậu luôn rất sáng, giống như những ngôi sao thường lấp lánh trong đêm, luôn ngập tràn niềm vui ngây thơ.
Nhưng giờ khắc này, Bùi Thanh Nguyên lại nhìn thấy ánh nước ở đó, lặng lẽ thấm ướt ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt màu nâu sẫm của cậu, mà hình ảnh phản chiếu của chính hắn lại đang chảy xuôi trong ngôi sao ấy.
Quý Đồng tiện tay dụi mắt một cái, ánh nước lập tức biến mất, như thể lúc nãy chỉ là nước mắt s1nh lý chảy ra khi ngáp.
"Em vui lắm, cảm ơn ký chủ." Cậu hào hứng nói: "Lúc trước em rất ghen tị với cô Thi vì giáo sư Tiêu đã thiết kế Tiểu Minh cho cô ấy, nhưng giờ em đã có Bé Đẹp do chính tay ký chủ chế tạo."
Quý Đồng cảm khái với giọng điệu kỳ lạ: "Không ngờ em là AI lại có trợ lý AI."
Bùi Thanh Nguyên bị giọng điệu của cậu chọc cười: "Ừm, em là chủ nhân của Bé Đẹp."
Đây là robot do Quý Đồng thiết kế, tên cũng do Quý Đồng đặt, hắn vốn muốn tặng nó cho Quý Đồng như một món quà.
Hắn đã có Quý Đồng làm bạn, có thầy cô bạn bè như những người bình thường khác, cũng có chuyên ngành mà hắn muốn phấn đấu trong tương lai.
So với tự do của hắn thì người đến chỉ để giúp hắn trưởng thành như Quý Đồng có lẽ càng cần một Bé Đẹp hơn.
Quý Đồng lấy khăn giấy nghiêm túc lau sạch bàn làm việc của ký chủ, sau đó kiễng chân đặt Bé Đẹp lên đó cẩn thận, để nó được tắm trong nắng chiều vàng nhạt, cậu ngắm nhìn một lúc lâu mới quay đầu lại nhìn hắn cười.
"Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta ra ngoài ăn đi."
"Được."
"Ăn gì?"
"Em muốn ăn gì?"
Cái gì Quý Đồng cũng muốn ăn.
Cho nên trong hai mươi ngày chờ đợi điểm thi, nhân lúc ưu thế của em bé còn chưa biến mất, Quý Đồng đã kéo ký chủ đi ăn buffet miễn phí cho trẻ em dưới 1.2 mét.
Ban ngày Bùi Thanh Nguyên học lái xe, đến tối thì đi ăn buffet, kỳ nghỉ tự do dài nhất trong đời trôi qua hết sức phong phúc.
Phong phú đúng theo nghĩa đen.
Hắn học lái xe rất nhanh, cơ bản đã nắm bắt được ngay lần đầu tiên, phần lý thuyết thì gần như đọc qua là không quên, giáo viên dạy lái xe ngạc nhiên không thôi, lập tức đặt lịch thi cho hắn, hy vọng hắn có thể vượt qua toàn bộ phần thi trong thời gian ngắn nhất và lấy được bằng lái.
Khi Bùi Thanh Nguyên tập lái xe, Quý Đồng sẽ biến thành một con mèo nhỏ bằng gốm để ở bên cạnh hắn, món đồ trang trí này được biến theo hình dáng của mèo Nấm, trên lưng có một hình trái tim màu đen, nụ cười đáng yêu, đầu và móng vuốt sẽ lắc lư theo sự chuyển động của xe.
Giáo viên dạy lái xe thấy lần nào đến hắn cũng mang theo món đồ trang trí này đến cũng không lạ, ông nghĩ rằng thứ đó dùng để giảm bớt căng thẳng, ông từng thấy nhiều học viên còn mang theo những món đồ kỳ lạ hơn thế nhiều.
Có điều một chàng trai cao lớn lại luôn mang theo một con mèo gốm bên mình làm người ta cảm thấy vừa lạ vừa đáng yêu.
"Con mèo trang trí này trông đáng yêu ghê, mèo chiêu tài hả?" Giáo viên dạy lái xe chọc chọc vào móng vuốt của nó, tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa: "Em học lái xe nhanh vậy có phải do may mắn mà nó mang lại không? Em mua ở đâu vậy, tôi cũng muốn mua một cái."
Ông vừa hỏi xong, con mèo gốm bỗng lắc lư móng vuốt mạnh hơn.
Bùi Thanh Nguyên:...
Quý Đồng rõ ràng là đến tăng thêm khó khăn giúp hắn.
Nếu như hắn có thể nhịn không nhìn con mèo dễ thương luôn lắc đầu với vẫy móc trước kính chắn gió này, thì khi chính thức vào thi, hắn cũng sẽ không bị bất cứ thứ gì thu hút sự chú ý.
Hơn nữa, nó không phải là mèo chiêu tài thông thường.
Bùi Thanh Nguyên đã quan sát kỹ, trên móng vuốt bên trái của con mèo có chữ "Thủ khoa", trên móng vuốt bên phải có chữ "Một trăm triệu", còn sau tai có chữ "Chắc chắn sẽ thành công".
Khi hắn lái xe, đầu và móng vuốt của con mèo sứ có màu sắc ấm áp giống như một chiếc cối xay gió nhỏ, thỉnh thoảng lọt vào trong mắt hắn sẽ nhanh chóng hình thành liên tưởng chính xác kiểu phản xạ có điều kiện "Thủ khoa một trăm triệu chắc chắn sẽ thành công".
Đây là một con mèo đậm bản sắc Quý Đồng.
Trong tiếng hò hét và lắc lư của meo meo, ngày công bố điểm đã đến.
Bùi Thanh Nguyên có hệ thống nên hắn biết thứ hạng thi Đại học của mình sớm hơn tất cả mọi người.
Quý Đồng vừa thấy bảng nhiệm vụ phát ánh sáng xanh lá đã lập tức phấn khích báo cáo cho ký cho ký chủ: "Nhuyễn Nhuyễn, bảng nhiệm vụ sáng lên rồi!"
Sáng lên nghĩa là nhiệm vụ có tiến độ.
Phỏng vấn còn chưa bắt đầu, tiến độ này có ý nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.
Hắn thật sự đã làm được.
Ngay giây đầu tiên hệ thống tra cứu điểm thi mở ra, Quý Đồng đã không thể chờ thêm được nữa mà nhập thông tin vào rồi nhanh chóng đọc điểm bên trong.
Ngữ Văn 142 điểm, Toán 150 điểm, Tiếng Anh 149 điểm, Tổ hợp Khoa học tự nhiên 296 điểm.
Tổng điểm 737 điểm.
Quý Đồng phấn khích xoay quanh hắn, đi qua đi lại không ngừng để giải tỏa sự phấn khích trong lòng: "737 điểm, cao quá!"
Cậu không nhịn được mà bẻ ngón tay tính toán: "Giá như năm nay còn cộng điểm của giải Olympic thì tốt rồi, được thêm 20 điểm nữa, thế sẽ thành 757 điểm, còn cao hơn cả điểm tối đa, em cảm thấy chỉ cần dựa vào điểm số vượt trần này cũng có thể được 100 triệu lượt đọc..."
Bùi Thanh Nguyên yên lặng nhìn chăm chú vào điểm số hiện trên màn hình, mặc cho Quý Đồng lải nhải bên tai, trong cảm giác thảng thốt như giấc mơ đã trở thành hiện thực, điện thoại của hắn bắt đầu đổ chuông liên tục.
Người đầu tiên gọi đến là cô chủ nhiệm Châu Phương.
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói vui mừng đến độ khàn tiếng của cô lập tức tuôn ra: "Tiểu Bùi, em là Thủ khoa Đại học!"
"Không chỉ là Thủ khoa của Thành phố ta mà còn là Thủ khoa của Tỉnh!! Không, cô dám chắc đây cũng sẽ là số điểm cao nhất cả nước năm nay."
Bầu không khí vốn đang ồn ào bên kia điện thoại chợt im bặt trong câu nói này, thậm chí giọng của Châu Phương còn hơi nghẹn ngào.
Dường như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.
Trong ánh nắng chói chang của buổi chiều, mọi cảnh vật tươi sáng và sắc nét trước mắt như được khắc sâu vào tâm trí.
Bùi Thanh Nguyên thấy Quý Đồng dừng bước, cậu mở to mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi cong, nở nụ cười thuần khiết rạng rỡ với hắn.
"Ký chủ thật sự quá giỏi!"
Hắn nghe thấy một giọng nói nghiêm túc với âm sắc trong trẻo.
Sau lại càng có thêm nhiều giọng nói tán thưởng ùn ùn kéo đến.
Tất cả bạn bè và người quen của Bùi Thanh Nguyên đều biểu đạt chúc mừng với hắn theo những cách khác nhau, giáo sư Tiêu gọi điện, ông nội Bùi Hoài Sơn gọi điện, ngay cả La Tú Vân không dám gọi điện đến cũng gửi cho hắn một tin nhắn rất dài.
Các giáo viên trong ban tuyển sinh của một số trường Đại học hàng đầu trong thành phố đã chuẩn bị sẵn sàng để giành giật Thủ khoa, hai tiếng kể từ khi công bố điểm, họ đã được Châu Phương dẫn lên tầng, cô cố ý đến đây để thay thế vị trí cha mẹ, đến làm người tư vấn giúp học sinh của mình.
Trong số đó, các giáo viên trong ban tuyển sinh của Đại học Giang Nguyên là có tâm trạng khó tả nhất.
"Đây là lần thứ tư chúng ta thấy cái tên này rồi thì phải.
Giáo viên nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh với vẻ cảm khái.
"Đúng vậy, lần đầu là trong danh sách đề cử của trường tư thục Thành Đức, lần hai là bị hủy bỏ đề cử, lần ba là giáo sư Tiêu hỏi, sau đó lại được trường THPT Số 2 đề cử đồng thời đã thuận lợi vượt qua kỳ thi riêng."
Đồng nghiệp cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra mỗi lần nghe thấy cái tên này, cuối cùng dừng lại với một tiếng thở dài đủ ở một tiếng thở dài với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
"Lần thứ tư là trở thành Thủ khoa Đại học của Tỉnh."
Ở cổng trường THPT Số 2 đã thần tốc treo một tấm băng rôn đỏ rực to đùng lên để chúc mừng ngôi trường này lần đầu tiên xuất hiện Thủ khoa Thành phố kiêm Thủ khoa Tỉnh, những giáo viên và học sinh khác sau khi biết tin cũng tự hào vô cùng, phấn khởi kể cho người quen của mình.
Bởi vì lần này không riêng gì Bùi Thanh Nguyên thi được số điểm cao cực kỳ đáng chú ý, mà còn có rất nhiều học sinh của trường THPT Số 2 phát huy hơn bình thường đạt thành tích tốt, tỷ lệ đỗ Đại học năm nay của trường THPT Số 2 rất có thể sẽ vượt qua một vài trường đứng đầu những năm trước, trở thành trường THPT Số 2 đích thực.
Rất nhiều phụ huynh của học sinh cấp 2 quan tâm đ ến trình độ giảng dạy của các trường cấp 3 cũng đều đang thảo luận về ngôi trường cấp 3 đột nhiên bứt phá trong năm nay này.
Lãnh đạo nhà trường nhanh chóng tuyên bố sẽ trao học bổng khổng lồ cho Thủ khoa Tỉnh đã mang lại vinh dự vô hạn cho trường, các trường Đại học tranh giành Thủ khoa thì thi nhau hứa hẹn đủ các điều kiện ưu việt.
Những người xung quanh thì say sưa thảo luận về hào quang cùng những phần thưởng mà hắn sẽ nhận được, phương tiện truyền thông địa phương cũng đã tìm cách liên lạc với Thủ khoa mới của Tỉnh này để hẹn phỏng vấn.
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh đồng ý.
Hắn đã đợi cuộc phỏng vấn này rất lâu rồi.
Từ ngày biết được nhiệm vụ này, Bùi Thanh Nguyên vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề.
Mọi người thích truyền bá những thứ gì?
Sau khi đọc rất nhiều cuốn sách chuyên ngành về truyền thông và tâm lý học, đồng thời nghiên cứu nhiều trường hợp nổi tiếng trên mạng trong những năm gần đây, Bùi Thanh Nguyên đã đưa ra kết luận của riêng mình.
Trong đời sống bình thường mà hầu hết thời gian đều gò bó theo khuôn phép thì những thứ mới lạ, mang đến cảm giác tương phản sẽ thu hút chú ý của mọi người nhất.
Đồng thời, những điều mới lạ phá vỡ nhận thức thông thường này phải do chính họ tự phát hiện ra bằng ánh mắt nhạy bén của mình, chứ không phải bị người ta cố tình đưa vào tầm nhìn.
Là một trong những người tiên phong khám phá ra kho báu bí ẩn, họ sẽ có xung động muốn truyền bá nó theo bản năng.
Kết luận này phù hợp với những cư dân mạng không quen biết nhau, cũng phù hợp với vị phóng viên mà hắn chuẩn bị gặp mặt trò chuyện kia.
Bởi thế, việc Bùi Thanh Nguyên chuẩn bị cho nửa sau của nhiệm vụ là không cần phải làm gì đặc biệt cả.
Điều đặc biệt và mới lạ nhất mà hắn từng thấy chính là những tháng ngày mình đang trải qua.
— Kể từ khi Quý Đồng xuất hiện, cuộc sống của hắn đã được tái tạo một cách lặng lẽ bởi vô số mảnh ghép nhỏ.
Khi Lý Nhã Di bước ra khỏi thang máy cùng đồng nghiệp cameraman của mình, trong đầu cô đã dàn sẵn khung và bản nháp cho bài báo này rồi.
Thành phố có một Thủ khoa Tỉnh đạt điểm cao chưa từng có, đây đương nhiên là một chuyện đáng được báo chí đưa tin.
Thế nhưng phần lớn những người quan tâm đ ến tin tức này đều là phụ huynh và học sinh cấp 3 trầm lặng nên khó có thể gây được hiệu ứng chấn động vượt ra ngoài.
Hơn nữa, tất cả các bài báo đưa tin về Thủ khoa Đại học cơ bản là đều giống nhau, chỉ đơn giản xoay quanh tài năng và sự chăm chỉ của nhân vật chính, kể một chút về những khó khăn gặp phải hay sự giúp đỡ mà môi trường gia đình đã mang lại, rồi viết một chút về sở thích, và trọng tâm là phải nhấn mạnh điểm số của họ trong lịch sự Thành phố này cao như thế nào, có thể là điểm thi không cộng điểm ưu tiên cao nhất, hoặc tổng điểm cao nhất, hay là một số môn thi đạt điểm tuyệt đối,...
Lý Nhã Di nhớ tới người đồng nghiệp trong tổ bên cạnh đã cướp được một vụ án ly kỳ, trong ánh mắt cô toát lên vẻ ao ước.
Cô cũng muốn làm những tin tức có sức lan tỏa như vậy.
Trước khi đến đây, Lý Nhã Di đã tìm hiểu sơ qua trên diễn đàn của trường THPT Số 2 và trang mạng xã hội, biết được vị Thủ khoa Tỉnh này trong mắt các bạn học cực kỳ giỏi, hơn nữa còn rất đẹp trai.
Tiếc là bảo Thủ khoa học cực kỳ giỏi lại là một câu thừa thãi, ngoại hình nổi bật thì không thể trở thành trọng tâm của bài báo được, trái lại còn phải hạn chế tối đa để tránh vô tình dẫn đến định hướng giá trị quan sai lầm trong quá trình truyền bá tin tức.
Tóm lại, đây có thể lại là một bài báo thông thường, khả năng cao là không thể phân biệt được với các bài báo về Thủ khoa khác nếu bị mất tên.
Nghĩ đến điều này, Lý Nhã Di không khỏi thở dài.
Sau khi tìm thấy địa chỉ nhà của Thủ khoa Tỉnh, cô gác lại suy nghĩ của mình, chỉnh trang lại vẻ ngoài, sau khi chuẩn bị xong thì nhẹ nhàng gõ cửa.
Dù thế nào đi nữa thì hãy làm tốt cuộc phỏng vấn lần này trước đã.
Khi cánh cửa mở ra, dù đã có tâm lý chuẩn bị nhưng hai mắt Lý Nhã Di vẫn sáng rực lên.
Trước mặt cô là một sinh viên Đại học chính thức đã không còn vẻ ngây ngô, vóc dáng cao hơn cô rất nhiều, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là trên mặt không có biểu cảm gì, toát lên cảm giác lạnh lùng xa cách.
Thủ khoa Tỉnh có vẻ ngoài xuất chúng đến mức cũng rất Thủ khoa.
Lý Nhã Di nghĩ, tính cách lạnh lùng là một đặc điểm rất phổ biến thường gặp ở mấy người học giỏi.
Tuy khí chất lạnh lùng song giọng điệu của đối phương lại rất lịch sự: "Mời vào, dép ở đây."
Lý Nhã Di và đồng nghiệp cameraman theo hắn vào trong nhà, hai người nhìn quanh một lượt, thấy cửa phòng ngủ đóng kín, phòng khách được bày biện rất ấm úng, khắp nơi đều có những món đồ trang trí dễ thương, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Nhà cửa im ắng, hình như không có ai ở nhà, Lý Nhã Di tò mò hỏi: "Bố mẹ em đâu?"
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh trả lời: "Họ không có nhà."
Lý Nhã Di hơi bất ngờ, lúc này đồng nghiệp careman huých vào khuỷu tay cô, cô vừa nhìn qua thì bỗng bật cười.
Sao trên cửa bếp lại dán câu đối Tết có nội dung kỳ lạ thế kia?
Hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của cậu bạn này chút nào.
Lý Nhã Di cảm thấy mấy câu đối Tết này rất thú vị, nhưng tiếc là nó thuộc về đời sống riêng tư không liên quan gì đến thành tích nên không tiện quay phim.
Nhưng nếu liên hệ với những món đồ trang trí quá mức dễ thương kia, điều này có phải mang ý nghĩa là vị Thủ khoa trước mặt này có một khía cạnh mà không ai biết đến không? Ví dụ như vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại là một người ngốc nghếch?
Sau khi trao đổi đơn giản với Bùi Thanh Nguyên, Lý Nhã Di lấy laptop ra, ra hiệu cho đồng nghiệp khởi động máy, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Lúc đầu cô chỉ muốn làm một bài phỏng vấn bằng văn bản kèm theo ảnh, nhưng bây giờ, cô nghĩ có lẽ nên quay lại một đoạn video để làm tư liệu dự phòng.
Mang theo hy vọng mới được khơi dậy, Lý Nhã Di bắt đầu cuộc phỏng vấn này.
Cô mỉm cười: "Bạn Bùi, bạn đã lập kỷ lục mới về điểm thi Đại học cao nhất của thành phố chúng ta, bạn có thể chia sẻ tâm trạng của mình lúc này không?"
Bạn Bùi thản nhiên đáp: "Em rất vui ạ."
Lý Nhã Di gật đầu, chờ hắn nói tiếp, ai ngờ không khí như đông cứng lại, hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào cả.
Cho đến khi đối tượng phỏng vấn nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, Lý Nhã Di mới nhận ra rằng hắn đã trả lời xong câu hỏi rồi.
"Khụ, vậy thì, có thể tiết lộ bạn đã chọn trường Đại học nào không?"
"Đại học Giang Nguyên."
"Nghe nói trước kỳ thi Đại học bạn đã được nhận vào Đại học Giang Nguyên rồi, tôi còn tưởng bạn tiếp tục tham gia kỳ thi Đại học là muốn chọn ngôi trường khách danh tiếng hơn, bạn có thể chia sẻ lý do mình vẫn chọn Giang Nguyên không?"
"Ở đây phù hợp với em nhất."
"Phù hợp những khía cạnh nào vậy?"
"Tất cả ạ."
"...! Hóa ra là vậy, hay là chúng ta hãy nói về những chủ đề nhẹ nhàng trước nhé.
Bình thường ngoài lúc học ra thì bạn thường làm gì?"
"Chơi bóng rổ, đọc sách."
"Nghỉ ngơi hợp lý thật sự rất cần thiết, bạn Bùi thường đọc sách về những lĩnh vực nào?"
"Nhiều lắm ạ."
"..."
Sau mấy vòng tiếp theo, Lý Nhã Di cuối cùng cũng nhận ra một sự thật phũ phàng.
Không có chàng trai lạnh lùng nhưng hài hước như cô tưởng tượng, cũng không có khía cạnh khác như cô nghĩ, vị Thủ khoa Tỉnh này chính là một người lạnh lùng và ít nói.
Cô lại nhìn xung quanh lần nữa, luôn cảm thấy không nên như vậy.
Một chàng trai lạnh lùng vô cảm sinh hoạt cả ngày trong một ngôi nhà ấm áp và dễ thương, nhưng bản thân lại không cảm thấy có gì khác thường.
Cảm giác mâu thuẫn hiện diện khắp nơi đã hoàn toàn k1ch thích sự tò mò của cô.
Với trực giác nhạy bén của một nhà báo, Lý Nhã Di cảm thấy mình chắc chắn đã bỏ sót điều gì đó.
Đồng nghiệp quay phim cũng có cùng cảm giác, sau khi Lý Nhã Di bảo dừng lại để cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ trong thời gian nghỉ, anh ta nghiêm túc quan sát phòng khách.
Khi ánh mắt quét qua chiếc bàn làm việc trông giống như bàn học, anh ta đột nhiên ồ một tiếng.
Ở trong góc bàn làm việc có một đồ vật nhìn giống như đồ chơi có hình dáng độc đáo, thông qua chân tay thì có thể là một con robot, hoặc là một món đồ chơi mô phỏng robot.
Bởi vì trong căn phòng này có quá nhiều đồ trang trí nên lúc nãy bọn họ đã bỏ qua góc này.
Đối với học sinh thì những thứ được đặt trên bàn học hiển nhiên là rất quan trọng.
"Đó là mô hình sao?" Được đồng nghiệp nhắc nhở, Lý Nhã Di vô cớ cảm thấy đây sẽ là một điểm đột phá, cô lập tức hỏi Bùi Thanh Nguyên: "Chị có thể nhìn gần hơn được không?"
Sau khi nhận được sự đồng ý của đối phương, hai người cùng nhau đi đến chiếc bàn làm việc có phong cách kỳ lạ kia.
Đồng nghiệp cameraman vẫn đang ghi hình, anh ta nhỏ giọng hỏi Lý Nhã Di bên cạnh: "Chị nói xem đây là cái gì?"
Lý Nhã Di cũng rất tò mò, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì món đồ chơi kỳ lạ có đôi chân dài trước mặt đột nhiên lóe sáng, sau đó một giọng nữ máy móc vang lên, lịch sự cất lời: "Xin chào, có phải bạn đang gọi tôi không?"
Hai người bị hỏi giật cả mình, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, đồng thời lùi dài ra sau..