Sau bữa ăn, đương nhiên là không còn hứng thú với những tiết mục còn lại nữa, cũng may dựa vào cuộc điện thoại vừa rồi trong bữa ăn mà Triệu Lũy không đi gặp mặt bạn gái được, mà phải gặp Quách Khải Đông. Trong lòng Hứa Bán Hạ cảm thấy được an ủi một chút: Hôm qua mới trở về anh ta đã không thấy bạn gái đâu, hôm nay cũng không gặp được bạn gái, có thể thấy vị trí của cô bạn gái này trong lòng anh ta không hề quan trọng.
Chẳng qua, Hứa Bán Hạ cũng biết rằng trừ khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nếu không thì trong tình huống như hôm nay Triệu Lũy cũng sẽ không có khả năng hứng thú với cô. Vì cô không phải là người đẹp? Hứa Bán Hạ vội vàng liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc gương ở phía sau, dáng vẻ của cô hơi quá cỡ một chút, gương mặt như thế này mà lại không có một điểm nổi bật sao? Không phải anh ta cũng rất thích nói chuyện và khen cô rất tốt hay sao? Cô thật sự không thể hình dung được một người đàn ông cần gì muốn gì nữa, bạn trai trước đây cũng vậy, khi cô không mập chút nào, lông mày dài và mỏng, đôi mắt đẹp, lời nói hài hước, mạnh mẽ, nhưng anh ta nhất định phải thích một cô gái cái gì cũng không hiểu lại ngây ngô nữa chứ. Hay là bản chất đàn ông chỉ thích những cô gái yếu đuối, ngu ngốc hơn cô, để tiện bề nam tính sao?
Nhưng một người u mê như Lão Tô không phải là đang thích Hứa Bán Hạ sao? Hứa Bán Hạ không cam tâm, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, vậy cuối cùng là cô không hấp dẫn hay người ta thích làm ngơ với ngọc dát vàng vậy? Không ngờ khi liên điện thoại cho Lõa Tô, anh ta thật sự đang trực ca đêm, điện thoại trong văn phòng làm việc của anh ta đã bị người khác trả lời.
Bệnh viện của Lão Tô nằm ở trung tâm thành phố, tuy đã được sửa sang lại nhưng chỗ đậu xe vẫn rất bất tiện, Hứa Bán Hạ không muốn dừng lại xuống xe muộn như vậy, đành phải kìm nén cái bụng đầy sự tức giận, bị kẹt cứng giữa hai chiếc xe. Đến lúc bước ra thì rất phiền phức, phải hóp bụng lại, ưỡn ngực ra, đưa hai tay lên lau bụi trên bụng.
Hứa Bán Hạ rất ít khi đến bệnh viện, thật không thể nhớ nổi lần trước cô đến bệnh viện để làm gì nữa. Theo địa chỉ vừa hỏi được từ cô y tá, cô tìm đến tầng , dễ dàng tìm thấy phòng phẫu thuật mà y tá chỉ, đèn sáng cửa được đóng kính, những người ngoài cửa sắc mặt u buồn lo lắng nhìn vào trong, xem ra họ là người thân hay bạn bè của người đang nằm trên giường trong phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật của người bên trong coi như đã thành công, bên ngoài có biết bao nhiêu người chờ đợi tin vui của anh ta. Hứa Bán Hạ tò mò rất muốn biết, Lão Tô sẽ trông như thế nào khi bước ra ngoài với một chiếc áo màu trắng, đeo khẩu trang, liệu anh ta có dễ bị bắt nạt như hồi sáng không. Bên trái bên phải cũng không có việc gì để làm, Hứa Bán Hạ tìm được chỗ để ngồi. Hiện tại, bệnh viện được bao trùm bởi bầu không khí rất ấm áp, chẳng qua ánh đèn nhàn nhạt kia đã phá hủy cả một bầu không khí màu hồng mà cô tưởng tượng. Hành lang thông gió, Hứa Bán Hạ ngồi ngay đấy nên có chút lạnh.
Vừa mới ngồi xuống, đường như Lão Tô biết Hứa Bán Hạ đang ngồi đợi ở bên ngoài chờ kết thúc ca phẫu thuật. Bệnh nhân được đẩy ra, một lúc lâu sau Lão Tô xuất hiện tại cửa ra vào. Người nhà ở lại đợi bác sĩ bước ra, lập tức chạy đến cạnh Lão Tô dò hỏi, Hứa Bán Hạ thấy Lão Tô trông cao hơn những người khác nửa cái đầu, dáng vẻ rất nổi bật, đáng tiếc anh ta lại lộ ra một khuôn mặt căn vặn. Nhưng càng nhìn lâu, cô càng không cảm thấy anh ta khó coi nữa. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong môi trường lạnh lẽo này, thật khiến lòng người ta thoải mái.
Lão Tô là một người tốt, người ta hỏi nhiều vấn đề như vậy, anh ta lại kiên nhẫn trả lời từng câu một, nhân tiện an ủi người nhà bệnh nhân. Nhưng Hứa Bán Hạ có thể nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của Lão Tô, mặt mũi muốn rã rời, tóc tai rũ xuống, trên trán còn có hai sợi tóc chậm chạp rũ xuống. Hứa Bán Hạ không đi đến mà chỉ nhìn từ xa, chờ sau khi người nhà bệnh nhân rời đi, lúc này cô mới đứng dậy kêu một tiếng: "Lão Tô" làm Lão Tô đang ngáp cũng phải giật mình, kinh ngạc nhìn Hứa Bán Hạ nói: "Sao cô lại đến đây? Đưa bạn bè của cô đến sao?"
Hứa Bán Hạ không trả lời anh ta, chỉ cười nói: "Nhìn bộ dạng của anh từ xa trông có vẻ rất uy quyền, nhưng khi đến gần thì chính là Lão Tô luôn bị người khác bắt nạt. Tôi nghe thấy người thân của bệnh nhân chỉ hỏi và hỏi, nếu đổi anh thành người khác, có lẽ đã sớm mất kiên nhẫn rồi."
Lão Tô rất vui khi tình cờ gặp Hứa Bán Hạ trong bệnh viện, tuy rằng cô không nói tại sao đến đây, nhưng vấn đề này có cần phải nói ra không? Tất nhiên là cô đến để gặp anh ta rồi. Bị Hứa Bán Hạ trêu chọc một phen, Lão Tô vội vàng biện hộ: "Ai nói tôi luôn bị bắt nạt, hôm nay bọn họ sắp xếp hai ca trực đêm cho tôi, tôi đã từ chối thẳng thừng. Bệnh nhân thì không giống. Lúc này, bác sĩ nói một câu ngược lại người nhà bệnh nhân nói một trăm câu, tôi an ủi bọn họ một chút thì có gì mà không tốt."
Hứa Bán Hạ cảm thấy cũng có lý. Lúc này, các cô y tá đi tới đi lui đều tò mò nhìn Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ ngại phiền, nói với Lão Tô: "Anh không sao chứ? Tôi thấy anh rất mệt mỏi, sao không thay quần áo rồi tan làm?"
Trong lòng Lão Tô cảm thấy vô cùng ấm áp, chỉ nhìn Hứa Bán Hạ cười ngây ngô, cô đến đón anh sao? Suy nghĩ một hồi lâu, mới hỏi một câu: "Thịt xông khói buổi sáng ăn có ngon không?"
Hứa Bán Hạ có chút áy náy, nói: "Tôi vẫn chưa ăn. Dì giúp việc của tôi nói rằng dì ấy chưa bao từng nhìn thấy loại xúc xích và thịt xông khói này, muốn nhờ tôi hỏi anh cách nấu. Tôi nghĩ nếu buổi sáng anh nói với tôi cũng vô ích, lúc nào mời anh đến nấu thử cho dì ấy xem, đừng làm hư đồ thì tốt." Trong lúc nói chuyện, hai người cùng đi lên phòng làm việc trên lầu.
Lão Tô hết lần này đến lần khác cảm thấy hạnh phúc tràn trề, Hứa Bán Hạ thật sự mời anh ta đến nhà cô sao? Nhất thời không biết nên nói thế nào mới tốt, anh ta không biết là Hứa Bán Hạ rất khinh thường những chiêu trò tán gái, cô đối xử với nam nữ đều như nhau, mời anh em đến nhà cũng không có gì là to tát. Cũng may, y tá bên trong vừa ngáp vừa thúc giục: "Bác sĩ Tô, anh về nhà chưa? Tôi đã đứng trong đây hơn tám giờ rồi đó, mệt đến mức eo và chân đều đau nhức cả rồi."
Đương nhiên Hứa Bán Hạ có thể nhìn thấy các y tá bên trong đều rất lúng túng, đếm được bốn người, tất cả đều là những cô gái có da dẻ hồng hào, ngũ quan thanh tú. Nhưng tất cả bọn họ ngồi đó nhưng không nhìn nhau, đứng cũng không nhìn, dáng vẻ họ trông như cạn kiệt sức lực. Sau khi Lão Tô nói câu: "Các cô có thể về nhà rồi." Hứa Bán Hạ không nhịn được nói: "Bây giờ không có xe buýt đúng không? Nếu không chê, tất cả mọi người có thể chen vào trong xe tôi một chút, tôi sẽ đưa mọi người về nhà. Lão Tô, anh cũng đi đúng không?" Không biết tại sao, hôm nay Hứa Bán Hạ không muốn về nhà, vì sợ vừa ngồi xuống lại nhớ lại cuộc trò chuyện trên bàn cơm tối. Nhưng dù sao, tốt xấu gì thì cô cũng lại được một chút sự cân bằng từ Lão Tô.
Các cô gái đồng thanh reo hò, trong khi Lão Tô vui vẻ nhìn Hứa Bán Hạ, trong lòng hiện lên vô số lý do để giải thích tại sao hôm nay Hứa Bán Hạ lại đến đây, vì sao không sợ phiền phức mà đưa các y tá về nhà. Chắc khi thay đồ các cô ý tá đó đã tám chuyện một chút, vừa lên xe liền có người hỏi Lão Tô: "Bác sĩ Tô, đây là bạn gái của anh sao?"
Hứa Bán Hạ nhìn Lão Tô không dám trả lời là có, nhưng không ngờ một người lương thiện như Lão Tô cũng có lúc xảo quyệt, thế mà nói bóng nói gió một câu: "Nhìn đi, có cái gì mà hỏi nữa." Bốn người phía sau cô lập tức giật mình, rồi cười.
Hứa Bán Hạ dở khóc dở cười nói: "Lão Tô, tôi không cho anh lừa đồng nghiệp nha. Nếu không sau này sẽ không tìm được vợ đó, tôi và Phiêu Nhiễm sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Mọi người có đói bụng không? Có muốn ăn tối với nhau không?
Lập tức có người đáp lại:" Ban đầu tôi chỉ muốn về nhà ngủ, nhưng bây giờ tôi muốn ăn tối quá, làm sao bây giờ? "
Lão Tô nói:" Tốt hơn hết là tất cả về nhà ngủ đi, ngày mai còn có một ca phẫu thuật nhỏ nữa, tiết kiệm năng lượng vẫn là tốt nhất. "
Hứa Bán Hạ không ngờ làm bác sĩ lại khổ sở đến như vậy, không nhịn được liền nói:" Vậy cứ để sau đi. Lão Tô, ngày nào anh cũng làm việc chăm chỉ như vậy, sao ngày nào cũng ra ngoài tập thể dục sớm vậy? Không sợ kiệt sức sao? "Thuận tiện nghiêng đầu hướng đến mấy cô y tá phía sau, nói:" Các cô à, tôi và Lão Tô đều là bạn hành nghề, mỗi sáng sớm tôi đều dắt Phiêu Nhiễm ra ngoài chạy bộ, nhất định có thể gặp được Lão Tô. Tôi càng nhìn Lão Tô càng cảm thấy anh ta không giống bác sĩ. Lão Tô à, thật sự xin lỗi anh, trước kia tôi đã bắt nạt anh nhiều rồi, sau này tôi không dám nữa. "
Mọi người có thể nghe thấy lời xin lỗi của Hứa Bán Hạ đều là làm bộ làm tịch, nhưng mọi người đều đang buôn chuyện, sự thật có đơn giản như Hứa Bán Hạ nói không? Nhưng cô cảm thấy bác sĩ Tô tốt như vậy sao? Có đáng để một đại tiểu thư tự lái xe đuổi theo, còn chủ động đưa bọn họ về nhà? Bác sĩ Tô giỏi giang như vậy với tướng mạo này cũng không dám đến lấy lòng một cô gái lớn lên không già cũng không xấu, ngoài trừ thân hình mập hơn một chút, dường như không có lý do nào để bác sĩ Tô từ chối, lúc này tất cả mọi người đều im lặng, nhưng trong lòng đều đang kìm nén đến sợ hãi, đi làm ngày thứ hai sau thảo luận đầy mặt ưu điểm và nhược điểm.
Lão Tô muốn nói:" Cô không bắt nạt tôi "nhưng anh ta không thật sự nghĩ vậy, anh thật sự rất muốn nói:" Tôi thích cô bắt nạt tôi "nhưng lại cảm thấy nói trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy rất ngại. Tóm lại, anh ta phát hiện khi ở trước mặt Hứa Béo lúc nào cũng không có lý do gì để nói. Cũng được, không nói thì không nói.
Sau khi đưa người y tá cuối cùng về nhà, Hứa Bán Hạ nói:" Lão Tô, hôm nay tôi suy sụp vô cùng. Tôi sẽ đến quán ăn vặt buổi tối mua vài chai bia, anh uống vài ly với tôi được không? "
Lão Tô kinh ngạc nhìn Hứa Bán Hạ, tại sao lúc nãy không cảm thấy cô có chút tâm sự chứ? Chỉ thấy cô một mặt tươi cười, còn chủ động đưa đồng nghiệp của anh ta về nhà, Lão Tô còn tưởng Hứa Bán Hạ nhặt được thứ gì nên trong lòng cảm thấy vui vẻ:" Béo Béo, quầy ăn vặt buổi tối không được sạch sẽ. Không bằng đến chỗ của tôi, tôi nấu vài món cho cô. "
Hứa Bán Hạ không từ chối, chỉ nói:" Được "một tiếng, sau đó lái xe trong im lặng. Giờ phút này, Lão Tô mới phát hiện Hứa Bán Hạ thật sự có tâm sự, hiếm khi thấy cô lại nghiêm túc như vậy. Đến nhà của Lão Tô, Hứa Bán Hạ lại do dự:" Lão Tô, sau một ngày phẫu thuật, anh có mệt lắm không? "
Lão Tô vội vàng nói:" Có chút mệt, nhưng không sao. Lên đi, lầu một là ký túc xá bệnh viện của chúng tôi. "
Hứa Bán Hạ đi theo vào xem một căn phòng rất cũ, gồm một phòng khách và một phòng nhỏ, cũng may Lão Tô không có nhiều đồ, cũng không cảm thấy quá chật. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lão Tô rất sạch sẽ:" Lão Tô, không phải nói bây giờ đơn vị không phân phòng sao? Sao đơn vị của anh làm sao có thể phân cho anh phòng riêng vậy? "
Lão Tô đang xem trên bếp có cái gì ăn được không, nghe cô hỏi, vội vàng nói:" Đây là điều kiện mà bệnh viện đưa ra nên tôi mới đồng ý, ban đầu vốn là một căn hai phòng ngủ, sau này cho tôi một phòng ngủ và một phòng khách có cùng kích thước như thế này. Dù sao cũng đủ cho tôi sống một mình. "
Hứa Bán Hạ gật đầu, con người này cái gì cũng có thể chấp nhận, đoán chừng học nghiên cứu không được nếu không bệnh viện sẽ không giới thiệu cho một người đã tốt nghiệp như vậy:" Thế thì Tết này cha mẹ anh làm sao mà chen vào? Đúng rồi, còn có em trai của cũng đi cùng nữa mà. Mùa đông còn có thể mua sắm đem lên lầu được không? "
Lão Tô nói:" Việc này không khó. Sàn nhà được lát bằng những tấm xốp dày, vừa cách nhiệt, lại vừa dẻo. "
Trong lòng Hứa Bán Hạ vẫn còn rất nhiều câu hỏi, chăn bông đâu? Đệm giường đâu? Ga giường ở đâu? Cả tủ lạnh nữa? Cô phát hiện thời gian qua cuộc sống của Lão Tô rất khó khăn. Cô không biết thu nhập của một bác sĩ là bao nhiêu, thu nhập của một bác sĩ như Lão Tô mà không chịu nhận lì xì của bệnh nhân thì chắc chắn là không cao, không có tiền sinh hoạt cho bản thân, không có tiền sinh hoạt cho cậu em trai, chỉ mới làm việc được một năm rưỡi như anh ta thì cuộc sống không mấy dễ dàng. Trong khi Lão Tô đang nấu ăn, Hứa Bán Hạ đã bật tất cả đèn lên, rồi chắp hai tay ra sau lưng nhìn ra ban công, cô bàng hoàng khi thấy Lão Tô trong bếp sợ hãi hết sức, sợ rằng cô sẽ trêu chọc anh ta như mỗi khi cô chạy bộ sáng sớm. Biết là Hứa Béo rất giàu, không biết ở nơi đơn sơ thế này cô ấy sẽ nghĩ như thế nào về anh ra, huống chi hôm nay tâm trạng của cô có vẻ rất tệ, không biết cô có lên tiếng hay không. Lão Tô thấp thỏm trong lòng.
Hứa Bán Hạ đi vào bếp, nhìn thấy trong bếp có một chiếc máy hút khói kiểu cũ, có lẽ là của một gia đình trước đó vẫn chưa tháo ra, hiệu quả của việc chiết xuất không lớn. Hứa Bán Hạ vừa bước vào cửa liền bị khói dầu hun ra làm cho cay mũi, hắt hơi ra ngoài:" Lão Tô, cái nhà bếp của anh lớn như vậy, kê bàn thức ăn có thể tháo rời đi, anh có thể ăn ở trong bếp, phòng khách có thể tùy ý sắp xếp lại. Lão Tô à, cái máy hút khói này hoạt động không tốt, sao không đem nó đi đi, chúng ta có thể nói chuyện một chút. "
Lão Tô vội vàng tuân lệnh tắt máy hút khói:" Trong bếp này nếu đặt một cái tủ lạnh và máy giặt thì cũng không chiếm diện tích lớn lắm. "
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng giống nhau, nếu làm một dãy tủ khác, cũng gần giống như của cô:" Lão Tô, trời lạnh như vậy mà lại tắm nước lạnh, tôi nghĩ rằng anh nên lắp máy nước nóng. "
Lão Tô nói:" Ừ, tôi quen rồi. Hồi còn ở Bắc Kinh, tối vẫn luôn như vậy. "
Hứa Bán Hạ nói:" Cái đó không giống. Ở Bắc Kinh, trong phòng còn có lò sưởi ấm. Chỗ này vốn lạnh đến mức tay chân phải run lên, lại tắm bằng nước lạnh thì không thể chịu nổi. Nếu anh tắm nước lạnh ngay sau khi tập thể dục, rất dễ bị viêm khớp đó. Ồ, không đúng, là tôi đã múa một thanh kiếm lớn ở trước mặt Quan Công. "
Lão Tô cầm hai cái đĩa ra:" Tôi không sợ. Béo, cô nghĩ hai món này đã đủ ăn chưa? "
Hứa Bán Hạ xem xét, một đĩa là thịt xông khói xào với kim chi, đĩa còn lại là cá kho xào với đậu phộng, tất cả đều thơm nức mũi. Cô không nhịn được, liền rút đôi đũa trên tay Lão Tô, ăn một miếng thịt xông khói cay cay, thơm phúc, thật không còn gì để nói:" Xong rồi xong rồi Lão Tô, tâm huyết giảm cân của tôi toàn bộ đều bị phá sản trong tay anh rồi. "Có thể nói, trước khi Lão Tô kịp đặt đĩa xuống, cô đã gắp một hạt đậu phộng. Wow, xốp giòn, hương thơm ngon miệng, tuyệt vời:" Lão Tô, có thể thấy mọi chuyện anh làm đều sử dụng đầu óc tốt, kể cả nấu ăn cũng vậy. Anh luôn sẵn sàng dùng đầu óc của mình, không chỉ giỏi cầm dao phẫu thuật, mà còn rất thông thạo dùng dao làm bếp nữa. "
Chỉ cần Hứa Bán Hạ không nói điều gì đó tốt đẹp, thì sẽ không có ai rơi vào thuốc mê ngất ngây của cô đâu. Lão Tô thích Hứa Bán Hạ nên lúc này anh ta đã bị Hứa Bán Hạ rót thuốc mê khiến thần hồn phải xuất khiếu rồi. Nhưng anh ta vẫn biết nên đổ đầy ly nước ấm lớn cho Hứa Bán Hạ:" Béo, ở chỗ này của tôi không có lò sưởi, cô cầm cốc nước này cho ấm tay đi. Nếu không uống bia vào rồi sẽ càng lạnh hơn. "
Hứa Bán Hạ sững sờ nhìn Lão Tô, nhất thời không nói ra được gì. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bà ngoại mất sớm, trong trí nhớ của cô dường như chưa từng có ai quan tâm, thân mật với cô như vậy. Sau khi bà mất, cô vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, chứ đừng nói đến việc dinh dưỡng đầy đủ, quần áo ngắn cũn cỡn không ai muốn chăm sóc, những ngày giá rét còn phải phơi tay chân ra bên ngoài, trên cánh tay lúc nào cũng tê cóng. Sau đó, khi cô giúp cậu kinh doanh quần áo, cô có thể kiếm được một vào đồng trên tay, lại bởi vì chỗ ấy của cậu có mấy món đồ cần giải quyết, Hứa Bán Hạ mới bắt đầu ăn mặc lịch sự khi còn đi học Trung học. Nhưng tất cả chỉ là sự quan tâm đến bản thân mà thôi, những đứa trẻ không chăm sóc được cho bản thân đã tự làm tổn thương chính mình. Giống như sự quan tâm của Lão Tô vậy, Hứa Bán Hạ chỉ nghĩ rằng trong trí nhớ của cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù Tiểu Trần và A Kỵ là anh em tốt, nhưng giữa bọn họ ở chung tương đối hợp nhau, quan tâm lẫn nhau tất nhiên là có, nhưng không phải là những biểu hiện quan tâm từng li từng tí này. Bây giờ Hứa Bán Hạ cảm thấy trong lòng đang rất ấm áp, đây là sự ấm áp của tình thương yêu từ Lão Tô.
Mặc dù Hứa Bán Hạ không nói chuyện nhưng tay cũng không nhàn rỗi cắm hai đầu đũa tre áp vào mép dưới của nắp chai bia, dùng phần khoanh tròn trên ngón tay để làm điểm tựa, cậy nhẹ, nắp chai liền bị bật ra. Lão Tô bên cạnh kinh ngạc nhìn cô:" Béo, cô học kỹ năng này ở đâu vậy? "
Hứa Bán Hạ như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ngẩn ngơ nói:" Tôi học mẹo này từ khi bắt đầu kinh doanh năm tuổi. "
Lão Tô khó hiểu hỏi:" Không phải nói lúc đó cô vẫn còn học đại học sao? "
Hứa Bán Hạ cười hì hì nói:" Tôi còn phải kiếm tiền sinh hoạt cho chính mình, nếu không có tiền sinh hoạt, tôi còn đọc sách được mẹ gì nữa? "
Lão Tô không nghĩ sẽ thấy cô nói tục, anh chỉ cười và nói:" Cô lại nói dối tôi. Cô còn nói rằng cha cô đã dùng dao mổ ép cô phải đi đại học. Như thế nào đi chăng nữa, cha cô hẳn sẽ không phải là không có đủ khả năng để nuôi cô lên đại học. "
Khuôn mặt Hứa Bán Hạ dày ra, đương nhiên cô ấy sẽ không xấu hổ trước bàn tay dịu dàng của Lão Tô. Cô chỉ liếc xéo nhìn anh ta và nói:" Tại sao anh lại có trí nhớ tốt như vậy? Tất nhiên cha và người nuôi tôi sẽ có liên hệ với nhau sao? Lão Tô à, anh là không thể tưởng tượng nổi khi tôi nhỏ đã bước lên đến đây như thế nào đâu? Về quá khứ của tôi hả, sợ là nói ra thì sau này anh sẽ né tránh gặp mặt tôi. "Hứa Bán Hạ rất chú ý đến vẻ mặt của Lão Tô, trong ánh mắt của anh ta biểu lộ nhìn ra được các gì đó.
Lão Tô cười nói:" Béo, đừng hù chết tôi, là con gái thì làm được gì chứ? Mặc dù bây giờ cô rất khoái chí, lại có khí thế như một đứa con trai, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái vừa mập mạp vừa đáng yêu. Cố rảnh thì đánh nhau với bọn con trai đi. "
Hứa Bán Hạ mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói:" Lão Tô, tôi là một cô gái vừa mập mạp vừa đáng yêu sao? Anh không nhầm chứ? Anh đang trêu chọc tôi đấy. Mấy cô y tá xinh đẹp có đôi mắt to và khuôn mặt trái xoan trong bệnh viện của anh mới là đáng yêu. "
Gương mặt tối sầm lại của Lão Tô thế mà đỏ lên, trằn trọc một hồi mới nói:" Dù sao tôi cũng thấy cô rất đáng yêu. Buổi sáng cùng cô chạy bộ là thời gian tôi vui vẻ nhất. "
Hứa Bán Hạ không nhịn được mà híp đôi mắt tròn xoe của mình lại:" Lão Tô, anh sẽ không coi người khác là mỹ nhân nếu không phải là người yêu trong mắt mình, nếu nói tôi đáng yêu, từ xưa đến nay, anh là người đầu tiên. Tôi sẽ cho anh biết một sự thật, rõ ràng mắt anh có vấn đề. "Triệu Lũy căn bản không coi Hứa Bán Hạ là phụ nữ, lại càng nói anh ta đã phát hiện cái gì mà mối quan hệ tình nhân với Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ vẫn rất tức giận về việc này. Mặc dù những lời của Lão Tô chính xác là câu trả lời mà Hứa Bán Hạ muốn nghe vào lúc này, nhưng cảm giác không được tự nhiên này ngược lại khiến cô cảm thấy cách nghĩ của Triệu Lũy hoàn toàn là đúng. Hứa Bán Hạ trồng dưa lại được dưa, cô không muốn mọi người đối xử với cô giống như người phụ nữ như trước đây, bây giờ được người khác xem như phụ nữ, lại cảm thấy có chút miễn cưỡng.
Không đợi Lão Tô kịp nói, Hứa Bán Hạ đã đứng dậy nói:" Lão Tô, anh chuẩn bị đi, tôi sẽ vặn tay phải của anh. "Lão Tô hoàn toàn không coi lời nói của Hứa Bán Hạ là thật, cho dù là một cô gái béo hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút thì sao chứ? Làm sao có thể làm đối thủ của một người đàn ông được? Huống chi anh ta là người tập thể dục trong một thời gian dài. Vì vậy, ngay khi Hứa Bán Hạ nói sẽ bắt được anh ta, Lão Tô cười hì hì, liền duỗi tay phải ra như đang chơi đùa. Nhưng không ngờ miệng cọp lại ngứa ngáy, không hiểu tại sao khi bị bắt lấy, tay anh ta không cử động được, ngoan ngoãn mặc cho Hứa Bán Hạ nắm lấy lưng mình, vừa định thần lại cảm thấy cả cánh tay vô cùng đau nhức, bản thân anh cũng không thể ra sức. Lão Tô kinh ngạc nói:" Sao mà mạnh vậy? "
Hứa Bán Hạ cười cười, buông tay anh ta ra, nói:" Cái gì mà mạnh chứ? Cũng không phải là cao thủ võ lâm. Đây là kỹ thuật chiến đấu đơn giản nhất, khi lòng bàn tay bị người ta bắt lại thì không thể làm gì, cảnh sát nào cũng biết điều đó. Thế nào, lần này tin chưa? Sự thật thắng lời nói.
Lão Tô vẫy vẫy tay, lòng bàn tay bị Hứa Bán Hạ dùng lực bóp mạnh, lúc này còn có chút đau nhức, trong lòng vô cùng ấm ức, không ngờ anh ta đường đường lại một nam tử hán lại không địch nổi một đứa con gái. Nhưng nghĩ một cách khác, chẳng lẽ những gì Hứa Bán Hạ nói đều là sự thật? Vậy không phải là từ nhỏ cô Béo này chịu rất nhiều khổ cực sao? Anh rót rượu cho Hứa Bán Hạ, thành tâm thành ý nói: "Béo à, từ nhỏ tôi đã chăm chỉ học hành. Ngoài việc đá bóng cùng với các bạn cùng lớp, về cơ bản tôi đều ở nhà và trường học. Bố mẹ là giáo viên nên bình thường rất bận rộn, nấu ăn và chơi cùng em trai đều là công việc của tôi. Mặc dù tôi nghe nói bên ngoài có rất nhiều bạn nam kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, nhưng tôi chưa thấy qua. Tôi thi vào trường Cao trung trong tỉnh là trọng điểm, ngày nào cũng bị khóa ở trong trường, cho nên cô nói tôi không cách nào tưởng tượng được. Chẳng qua tôi nghĩ, cô làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, vì cô không phải là người vô lý."
Hứa Bán Hạ vốn dĩ đã sẵn sàng để chờ Lão Tô nổi giận, dù sao thì ít người đàn ông nào cũng sẽ không vui khi thua trong tay một người phụ nữ, không ngờ chỉ Lão Tô lại khác, ngược lại còn thành thật giúp cô tìm ra nguyên nhân, điều này khiến Hứa Bán Hạ có chút áy náy. Cô không hỏi nâng ly rượu lên cùng Lão Tô cạn một ly, nói: "Lão Tô, anh là người đầu tiên nói tôi không phải là loại người không có đạo lý. Chẳng qua tôi tự biết phân rõ phải trái, nhưng lý của tôi khác với lý của anh. Lý của tôi theo lý của anh thì có lẽ là một ý kiến khủng khiếp. Bởi vì khi sinh tôi ra mẹ tôi đã mất, cha tôi không thích tôi nên bỏ tôi ở nhà ông bà. Tôi là một người không được hoan nghênh trong mắt những người khác. Không có ai che chở cho tôi, tôi chỉ có thể tự mình chiến đấu để sinh tồn. Cho nên đôi lúc ở nhà trẻ tôi sẽ đánh nhau, khi đó sự khác biệt thể lực giữa con trai và con gái không lớn mấy. Tôi đã thắng nhưng đến trường Tiểu học thì không được, tôi không thể làm gì khác, phải quay về quê quấn lấy làm một cô già trong Trung y học. Lúc đầu ông cũng ghét bỏ tôi, là một đứa con gái mà không giống con gái, không chịu dạy tôi, nhưng bà thấy tôi tội nghiệp, không còn cách nào đành phải dạy cho tôi. Cũng may là tôi có đầu óc tốt, khả năng tiếp thu nhanh, sau này ông cũng quan tâm đến tôi, yêu cầu tôi phải học tập thật chăm chỉ. Tôi khi đó bởi vì đã đánh nhau chiếm chiếm thế thượng phong, lười học lại quá. Từ khi học Sơ trung, tôi đã chơi bời lêu lỏng, cũng có chút danh tiếng trong khu vực địa phương. Chẳng qua bài tập về nhà của tôi luôn rất tốt, tôi không thể thiếu trong các cuộc thi Văn học và Toán học, cho nên giáo sư đối với tôi hoàn toàn không có biện pháp nào khác. Lão Tô, nếu anh ở cùng lớp với tôi, anh sẽ phải nếm chút đau khổ. Nếu thành tích của anh tốt hơn tôi, tôi nhất định sẽ đánh bại anh. Nhưng anh xào đồ ăn ngon quá, tôi không thể nào đánh bại anh được nữa."
Lão Tô không thể tiếp nhận, từ nhỏ đến lớn anh ta cảm thấy không có việc gì nhất định phải dùng nắm đấm để giải quyết: "Béo, đừng tự giẫm lên chính mình nữa, cô không xấu, cũng đừng nghĩ mình quá tệ."
Hứa Bán Hạ cười cụng ly với Lão Tô, rồi hai người cùng lúc uống cạn: "Lão Tô, anh nhìn thấy tôi trước mười bảy tuổi nên không nói là loại người xấu xa, lúc đó trên khuôn mặt của tôi không bao giờ có nụ cười. Bây giờ tôi tự phân tích nó cũng cảm thấy mình đầy địch, lúc đó tôi luôn cảm giác mọi người nhìn tôi rất khác. Bởi vì anh biết không, tôi chỉ học được vài từ khi còn ở Tiểu học, người cha vô lương tâm của tôi đã bắt tôi gọi, ôm đứa con trai mà người vợ kế sinh ra cho ông và giải thích cho tôi biết ý nghĩa của tên mình. Lão Tô, anh có biết thuốc Bắc không? Tên của tôi là một loại thảo dược, gọi là Bán Hạ, cha tôi lặng lẽ giải thích với tôi 'Sinh Bán Hạ Độc'. Hiểu theo nghĩa đen, có nghĩa tôi là một đứa trẻ xui xẻo, chẳng qua mẹ tôi đã chết bởi vì khó sinh. Lão Tô, anh biết đấy, cha của tôi đã cho tôi cái tên" Bán Hạ "là dụng ý này sao?"
Lão Tô gần như hiểu được ý nghĩa tên của Hứa Bán Hạ, ngay lập tức không chút do dự nói: "Béo, trong tương lai tôi sẽ không bao giờ gọi tên của cô nữa." Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: "Béo, loại cha này đừng bao giờ tha thứ cho ông ta, đồ không có nhân đạo. Năm đó nhất thời xúc động đặt cho cô cái tên này cũng thôi đi, chờ cô lớn còn giải thích cho cô nghe để làm gì? Cái này còn không phải là thầm hủy hoại cô sao? Thảo nào cô không thích bác sĩ, lúc đó tôi vẫn không hiểu, bây giờ thì rõ rồi, nếu cô không thích thì đừng thích, tôi không ép cô phải thích. Còn có người cha kia, tôi vĩnh viễn sẽ không thích ông ta, ông ta không phải là đàn ông."
Hứa Bán Hạ không ngờ một người lương thiện như Lão Tô lại không muốn thuyết phục cô tha thứ cho cha mình, ngược lại còn quay sang cô, tức giận thay cô với một thái độ rất trực tiếp. Vốn tưởng Lão Tô nhất định sẽ nói cha mẹ toàn năng thế giới sẽ đi ngang qua, nhưng không ngờ Lão Tô không nói ra, ngược lại còn nói không bao giờ thích ông ta. Hứa Bán Hạ không nhịn được cụng ly với Lão Tô: "Lão Tô, anh thế mà lại nói đúng tất cả những gì trong lòng tôi. Ngoại trừ anh em của tôi, những người khác đều giả vờ bảo tôi tha thứ cho cha, cha của tôi bây giờ cũng già yếu rồi, không còn lo chuyện xưa nữa. Nhưng tôi mạnh mẽ lắm, một mình tay tôi tự kiếm được tất cả, cha tôi có cho tôi miếng ăn hay một lời động viên nào không? Ông ấy thậm chí còn cho tôi một lời động viên trong lễ hội mùa xuân, ước gì không gặp lại tôi, sợ xui xẻo. Bây giờ tôi đã mạnh mẽ lên rồi, tôi không khi dễ mà trở về đã là phúc của ông ta rồi, muốn ta hiếu kính ông ta, nằm mơ đi."
Lão Tô tửu lượng rất tốt, nhưng giờ phút này cũng có chút hưng phấn, bắt đầu nói nhiều: "Béo Béo, đừng nói đến cha cô nữa, cái người này không có ý nghĩ gì để nói. Nói cho tôi biết sau mười bảy tuổi cô bắt đầu làm ăn như thế nào đi."
Hứa Bán Hạ cười, cũng không, cái loại người cha này còn nói làm cái gì nữa, không có ông ta mới là tuyệt nhất. "Lão Tô, hôm nay ban đầu tôi cảm thấy rất buồn bực, sao nói chuyện với anh một lát đã cảm thấy tốt hơn rồi? Được, dù sao ngày mai tôi cũng không dậy sớm chạy bộ, vậy hôm nay dứt thoát nói hết." Hứa Bán Hạ khẽ vuốt ve đôi đũa, rồi tách xương ra khỏi thịt cá, kẹp thịt cá đi. Lão Tô tự nhiên đưa đôi đũa ra, gắp xương cá bỏ vào dĩa. Hứa Bán Hạ nhìn xương cá, sau đó nhìn về phía Lão Tô, nói tiếp: "Lão Tô, tôi vốn tưởng mình ở nơi nhỏ nên bị ăn hiếp, không ngờ đi ra ngoài cũng chẳng là cái gì. So với những doanh nhân làm ăn kia, tôi quả thực là một thanh niên sức trâu. Sau đó tôi nhận ra rằng nắm đấm không giải quyết được tất cả mọi thứ, mới biết được bên ngoài là cả một bầu trời. Kể từ đó, trái tim tôi đấu tranh vì Lão đại đã nhạt dần, tôi đặt trái tim mình hướng về phương tiện làm ăn, nhưng thời gian có hạn, chỉ có thể làm trong kì nghỉ hè và kì nghỉ đông, nhưng tôi đã kiếm được tiền tiêu vặt cho bản thân. Không bao lâu, ông nội của tôi mất, tôi sống cùng bà nội. Thu nhập của bà nội hạn hẹp nên chỉ có thể cho tôi ăn mặc, còn bà phải tự kiếm tiền. Sau khi tốt nghiệp, tôi thật sự không muốn vào đại học, không ngờ đến người cha lúc trước của tôi bây giờ ngược lại quan tâm đến tôi, bắt tôi phải thi vào trường đại học. Ông ta nói thế nào thì tôi mặc kệ không ta, tôi lười quan tâm đến, nhưng bà nội cũng nóng lòng cấm tôi và chú làm ăn cùng nhau, tôi không còn cách nào khác đành phải cố gắng nửa năm chăm chỉ học hành, cuối cùng tôi cũng trúng tuyển vào trường đại học. Kỳ lạ là trong đại học không cần đến sách vở, giáo viên thích uống rượu hay hút thuốc là cũng không ít, tôi dành phần lớn thời gian học đại học để giúp đỡ chú tôi. Ngoài tiền học phí và sách vở, tôi còn có thể tiết kiệm một khoản tiền để bắt đầu công việc kinh doanh độc lập cho riêng mình. Tôi bắt đầu sự nghiệp của mình vào năm cuối cấp. Tôi thật sự muốn từ bỏ chứng chỉ tốt nghiệp nào đó, nếu không phải vì bà tôi, tôi đã sớm học Bill Gates. Cho nên Lão Tô à, tôi thật sự rất khó tưởng tượng được anh làm thế nào có thể đọc sách tám năm mà không buồn chán chết người?"
Lão Tô trước kia cảm thấy đọc sách nhiều năm như vậy là chuyện đương nhiên, bây giờ mới biết, những người như Hứa Bán Hạ còn phải tự mình bỏ tiền ra để học, tất nhiên không thể bình tĩnh mà đọc bất cứ cuốn sách nào. Tình hình đang cấp bách, không thể trách cô được. Chính anh ta cũng phát hiện, lúc trước ở trước mặt Hứa Bán Hạ khoe khoang về việc em trai của mình cùng ý chí về khoa nhi như thế nào. Giờ phút này, anh ta tự cảm thấy mình so với mập mạp rất đơn giản, cực kỳ nhỏ bé. Nhất thời đỏ mặt lên, anh ta không biết phải nói gì.
Hứa Bán Hạ đã nói hết những gì trong lòng, mặc dù không phải là chuyện của ngày hôm nay nhưng cô cũng cảm thấy vui vẻ, nhìn phản ứng của Lão To khiến cô cảm thấy mình không oan ức. Nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Lão Tô, Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, liền cười và nói: "Lão Tô, nếu đổi lại là anh trong hoàn cảnh của tôi, tám năm cũng không đọc được một quyển sách. Hoàn cảnh bức người, hoàn cảnh tạo ra con người, lại không có lựa chọn nào khác. Được tôi, Lão Tô, hôm nay tôi đã đổ một xe rác vào chỗ của anh rồi, bây giờ nên về nhà. Để bát đũa chén dĩa lại cho anh từ từ dọn."
Lão Tô nhìn đồng hồ đeo tay một lát, quả thật không còn sớm nữa, liền đứng dậy nói: "Được, để tôi đưa cô về nhà. Cô uống nhiều quá không thể lái xe được."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Hôm nay tôi uống bia không quá nhiều. Cho dù uống hết mấy chai bia này, tôi cũng sẽ không bị ngã. Tôi đã từng lái xe về nhà khi uống nhiều hơn thế nữa kìa, bất quá ngày hôm sau cả chung cư tìm xe đậu ở chỗ nào thôi. Ha ha, anh không cần phải đưa tôi về đâu."
Lão Tô vội vàng tiến lên phía trước giúp Hứa Bán Hạ mở cửa, anh nhất định phải theo cô xuống dưới. Mặc dù Hứa Bán Hạ không có ép buộc, nhưng Lão Tô rất muốn rất muốn lên xe đi theo, ngồi cũng đều ngồi rồi, Hứa Bán Hạ cũng không tiện đẩy anh ta ra ngoài. Dù sao hai nhà cách không xa nhau, Lão Tô quay về cũng không mất bao nhiêu đường, cứ để cho anh ta đi theo vậy. Cô chỉ cười hì hì nói: "Lão Tô, anh đừng có đối tốt với tôi như thế, bằng không nếu tôi quấn vào người anh, anh sẽ rất thảm."
Lão Tô nghe nhưng không nói lời nào, xe rất nhanh đã xuống lầu của Hứa Bán Hạ, Lão Tô mới bước ra nói: "Béo Béo, từ nay về sau tôi sẽ luôn đối xử tốt với cô."
Hứa Bán Hạ nghe xong sững sờ một hồi, nhìn Lão Tô đối diện chiếc xe một lúc rồi nói: "Được được, vậy là tôi lại có thêm một người an hem. Để khi nào tôi giới thiệu anh với những người anh em của tôi." Hứa Bán Hạ không phải là Lão Tô trong miệng nói "Được" không phải theo kiểu anh em "Được", nhưng hôm nay cô lười tính toán chuyện này với anh ta nên chả muốn biết gì cả. Lại nói, cô không nghĩ sẽ mất đi một người bạn như Lão Tô, cô sẽ phải đối mặt với bất cứ ai. Lão Tô lương thiện như vậy, nếu làm rõ mọi chuyện, có thể sau này anh ta sẽ không gặp lại Hứa Bán Hạ cô nữa. Vì vậy, cô coi như không có chuyện gì, phất phất tay lên lầu, đi được nửa đường thì thò đầu ra ngoài cửa sổ của cầu thang vẫy vẫy tay, ý bảo Lão Tô về nhà đi. Sau khi vào nhà, mặc dù thấy Lão Tô cần ở đó, nhưng cô cũng không quan tâm nữa.
Hứa Bán Hạ cuối cùng cũng hiểu ra một lý do, cô đối với Lão Tô là không có ý nghĩa gì, Lão Tô có đối tốt với cô đến đâu cũng vô dụng. Giống như trong lòng Triệu Lôi chỉ coi cô như một người anh em, vô dụng thôi.