Nói là hội đặt hàng, nhưng thật ra có biết bao nhiêu giao dịch khác sẽ được thực hiện tại đây. Nói trắng ra, đơn giản là mỗi năm tập trung lại một lần để xã giao, tri ân khách hàng. Thời gian thì dài ngắn đều có, thời gian diễn ra phiên hội sẽ phụ thuộc vào lượng người đến tham quan điểm du lịch ở nơi được tổ chức này nhiều hay ít. Mà Hàng Châu là địa điểm du lịch lớn của thành thị, cho nên nhiều người nhìn vào bảng kế hoạch chỉ có hai này là đã nháo nhào đồi đổi lịch trình cho dài hơn, ít nhất cũng phải có thời gian dạo trên hồ, tham quan kinh thành nhà Tống. Chủ quản lý đơn vị nghe như vậy liền đổi hộ, khách hàng là Thượng đế, ý kiến của Thượng đế không tuân theo được sao?
Nếu là hội tri ân khách hàng, đương nhiên khách hàng lớn đến được coi trọng nhiều hơn một chút, khách hàng nhỏ thì ít coi trọng hơn một chút. Lên bàn lúc ăn cơm thì biểu hiện rất rõ ràng, ngồi cùng tổng giám đốc ở bàn chính là khách hàng đặc biệt. Hứa Bán Hạ chỉ biết một người, anh ta là chủ của một xí nghiệp như Hứa Bán Hạ ở Thành phố Tân Hải, tuổi trẻ chí lớn, phong độ nhẹ nhàng, chừng ba mươi tuổi, tên là Triệu Lũy. Triệu Lũy chính chính là người ngồi bên tay trái của tổng giám đốc. Chẳng qua Hứa Bán Hạ cũng chỉ quen sơ sơ mà thôi, vẫn còn chưa nói chuyện lần nào.
Mỗi chủ doanh nghiệp đều ngồi theo khu vực mà họ sống, mỗi bàn thì sẽ có một chủ đơn vị mời rượu và tiếp chuyện. Hứa Bán Hạ dẫn theo Đồng Kiêu Kỵ đương nhiên là ngồi ở bàn thuộc khu vực Tân Hải. Người ngồi ở vị trí chính giữa không phải là chủ đơn vị xưởng thép quốc doanh, mà là Ngũ Kiến Thiết người ở kế huyện với Hứa Bán Hạ. Ngũ Kiến Thiết vốn là một người chuyên đi cung cấp hàng cho người khác, từ vị trí cung cấp hàng lên đến xưởng trưởng, vất vả trong xưởng tận mười lăm năm. Thời cơ quan trọng, anh ta đã được giao lại toàn bộ cổ phần của xưởng, cùng lắm thì anh ta cũng chỉ xuất ra năm phần trăm cổ phần cho các bộ phận quản lý, ngoài ra còn xuất thêm năm phần trăm cổ phần cho phó giám đốc. Hai người có được lợi ích nên sẽ tận tâm tận lực mà làm việc, vì thế Ngũ Kiến Thiết sống rất thoải mái, mỗi ngày không cần phải đến công ty chín giờ rồi năm giờ chiều mới về, khi nào có chuyện quan trọng anh ta mới ra mặt.
Bên trái của Ngũ Kiến Thiết chính là chủ đơn vị của bên nhân viên bán hàng, người này thì Hứa Bán Hạ không biết, vì Hứa Bán Hạ chưa từng cầm tiền mặt qua mua vật liệu lầm nào, cô đều dùng phế liệu thép, không phải tiêu phí tiền vào con đường kia nên cũng không gặp qua bộ phận bán hàng. Mặc dù hôm nay những người có máu mặt quan trọng nhất không có xuất hiện, nhưng Hứa Bán Hạ vẫn muốn tham gia phiên hội này, vì đây là cơ hội tốt để tiếp xúc với những người có kinh nghiệm.
Ngồi cùng bàn còn có một vị lão đại là Cừu Tất Chính, ai cũng biết anh ta rất muốn ngồi vị trí chủ vị, bình thường điều anh ta hi vọng nhất chính là được người khác đề cử hắn ngồi vị trí chủ vị, nhưng miễn cưỡng thì làm sao mà được nên đành ngồi tại vị trí bây giờ, sau đó hào phóng trả tiền cho cả bàn tiệc. Không nghĩ tới hôm nay phải gặp người không bao giờ dưới cơ anh ta chính là Ngũ Kiến Thiết, Ngũ Kiến Thiết gặp Cừu Tất Chính chỉ được một lần nên mới khách khí nhường một câu, sau đó anh ta liền cười mờ ám lấy các đạo lý về địa vị, mơ ước hão huyền đặt mông lên vị trí chính giữa, nhắm thẳng vào Cừu Tất Chính làm anh ta phải tức đến hộc máu, nhưng lại không thể làm gì đành phải nuốt cục tức đó xuống. Anh ta mời tổng giám đốc mới mời đến chính là Quách Khải Đông - từng là người đứng đầu về kỹ thuật của thành phố đi qua ngồi bên phải Ngũ Kiến Thiết. Cảnh này làm cho Ngũ Kiến Thiết vui mừng đến tự đắc, mặt mày rạng rỡ, tửu lượng lại tăng lên mấy phần.
Ngồi cạnh Hứa Bán Hạ là Phùng Ngộ, cũng giống như cô thân hình mập mạp, cao lớn trắng trẻo, hai người ngồi xuống chiếm luôn chỗ ngồi đáng lẽ dành cho bốn người. Phùng Ngộ là một người khiêm tốn, là người trông coi dây chuyền sản xuất, làm rất được việc nên nắm chắc lợi nhuận trong tay, trên người dùng toàn là đồ tốt. Liên quan đến vấn đề thương hiệu, anh ta và Hứa Bán Hạ bàn bạc đến không điểm dừng. Gần hai năm qua một nửa nguyên liệu mà Phùng Ngộ sử dụng đều do Hứa Bán Hạ cung cấp, cho nên đại khái Hứa Bán Hạ biết được năng lực của hắn, đứng thật là cũng không thua kém Cừu Tất Chính.
Khi Hứa Bán Hạ đến Hàng Châu trên đường đi đã dặn dò Đồng Kiêu Kỵ ở đây đều là những Lão đại, mà lại đều là trong bóng tối thích làm Lão đại người người khác, có nói qua là hôm nay Hứa Bán Hạ sẽ dẫn theo Đồng Kiêu Kỵ để giới thiệu về việc vận chuyển hàng hóa, hi vọng được bọn họ giúp đỡ, cho nên Đồng Kiêu Kỵ gọi cô là Lão đại sẽ không thích hợp, từ nay về sau để Đồng Kiêu Kỵ gọi cô là Béo đi.
Ngũ Kiến Thiết đã giành được vị trí chủ vị, còn phải được đợi mấy vị Lão đại mới có thể nói lời mở đầu, cho nên mời mọi người vào, đợi không nổi liền nâng ly nói: "Khó khăn lắm chúng ta mới đến đông đủ như vậy, năm ngoái có thêm một Bán Hạ Lộ, năm nay lại có thêm một sinh viên đại học. Nào! Vì Quách sinh viên đại học của chúng ta, cạn ly." Bán Hạ lộ là cái tên mà lần đầu Ngũ Kiến Thiết nhìn thấy Hứa Bán Hạ mà nói ra, Hứa Bán Hạ từ đó liền không thể tách khỏi cái tên này, cho nên cũng vui vẻ tiếp nhận, chỉ biết cười trừ, đã như vậy tôi thì chỉ có thể trách người nghĩ ra cái tên này.
Cừu Tất Chính mặc dù cầm ly rượu lên nhưng lại không uống, cười nói: "Chỗ này của chúng ta vẫn còn chưa đủ, không phải Triệu tổng vẫn còn ngồi ở bàn bên kia sao. Triệu tổng cũng là sinh viên đại học danh tiếng, không thể không thừa nhận, người ta đọc sách nhiều nên ngồi mâm cao hơn chúng ta đấy." Cừu Tất Chính không giành được vị trí chủ vị nên khó chịu trong lòng, liền lấy Triệu Mỹ chèn ép Ngũ Kiến Thiết.
Quả nhiên sắc mặt của Ngũ Kiến Thiết đã trở nên khó coi, liếc xéo Triệu Lũy một chút rồi nói: "Thế thì đã làm sao, cho ông chủ ngoại quốc làm công, nhìn hào quang của người khác mà suy đoán sao, tiền lương cao nhất của anh ta cộng lại cũng không bằng tiền lương một tháng của tôi, đây chỉ là hình thức bên ngoài." Nhưng ai nấy đều thấy được Ngũ Kiến Thiết không phục. Ngũ Kiến Thiết nói xong liền hành động, anh ta cầm tất cả ly rượu trên bàn, nói: Ly thứ nhất, cạn. "Ngửa cổ một cái liền uống cạn, đặt ly xuống bàn, hai mắt sáng rực quan sát. Đám người tự nhiên cũng trở nên căng thẳng, bỉ ly rượu xuống, Cừu Tất Chính cũng không ngoại lệ. Cừu Tất Chính vui trong lòng nghĩ là đã chọc tức được Ngũ Kiến Thiết, làm cho hắn nhảy dựng như khỉ đít đỏ, ngồi vị trí chủ vị bây giờ lại thành trò cười cho mọi người, uống rượu là việc nhỉ có đáng gì?
Đồng Kiêu Kỵ uống rượu xong liền nhẹ nhàng thì thầm với Hứa Bán Hạ:" Quả nhiên không thể nói là học đại học, bị người ta làm trò cười đùa rồi. "Hứa Bán Hạ chỉ đá một chân của anh ta, ra hiệu kêu Đồng Kiêu Kỵ đừng nói. Nhìn về phía Quách Khải Đông, khuôn mặt tươi cười nhưng cứng đờ, xấu hổ vô cùng, hiển nhiên là tự biết thân phận, không tiện đắc tội Ngũ Kiến Thiết, cũng chỉ có thể nghe hắn chế giễu. Bởi vì hằng năm Ngũ Kiến Thiết tiêu thụ hàng hóa của bọn họ rất nhiều mặt hàng. Chỉ có Hứa Bán Hạ và Phùng Ngộ là người ngoài cuộc đến đây để xem mọi việc, bọn họ tranh Lão đại của bọn họ, không biết là tranh để làm gì? Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, thời cấp ba cô cũng mới nghĩ đến sẽ tranh làm Lão đại.
Phùng Ngộ bỗng nhiên nói:" Tiểu Hứa, chỗ cô muốn làm đê biển, có nghĩ đến việc sẽ xây cảng không, sau này hàng của cô có thể xuất đi từ cảng của cô luôn, sau này tôi cũng có thể đặt hàng của cô rồi vận chuyển từ cảng đó?
Hứa Bán Hạ không biết Phùng Ngộ đột nhiên đưa ra ý kiến này là có ý gì, trước mắt lắc đầu nói: "Tôi sớm đã có ý tưởng này, nhưng vẫn nên xem xét kỹ một chút, cảng nhỏ thì không thành vấn đề, chỉ là sợ không có hàng hóa, như vậy thì số lượng hàng ngày càng ít dần, đều đáng nói là không có lời. Làm một việc không có khả năng không bằng đi nhận một cái thầu có sẵn, có mấy chỗ đều nghĩ giá thấp nên sẽ cho thầu lại. Phùng tổng, nếu anh đã có ý này, tôi cũng có hai người bạn đang muốn tìm nhà thầu, có thể liên lạc giúp anh một chút."
Phùng Ngộ nghĩ nghĩ rồi nói: "Đúng vậy, nguồn cung cấp là cái vấn đề. Tôi nghĩ là cô ở đó gần biển, cửa ra vào lại lớn, không xây một cái cảng cũng tiếc, như vậy của thể tiết kiệm bao nhiêu là chi phí."
Hứa Bán Hạ nghe cũng cảm thấy có lý, cười nói: "Chờ sau này đê biển làm xong, bùn từ từ bồi đắp, như vậy chi phí cũng sẽ giảm chút ít, tính cho cùng thì chỉ sử dụng một mình mới có lợi, xây một cái cảng, phế liệu thép của tôi cũng có thể bán đi Vịnh Bột Hải. Ý kiến của Phùng tổng rất hay, cảm ơn anh."
Ngũ Kiến Thiết ở bên kia gõ đũa nói: "Hai tên mập mạp kia nói cái gì đó, náo nhiệt như vậy, không thấy mọi người và Quách tổng đang nâng ly mời các người sao?"
Hứa Bán Hạ nghe xong, liền thấy Quách Khải Đông đang cười nhẹ: "Các ông chủ, bà chủ bàn bạc chuyện làm ăn là điều đáng mừng, chúng ta không nên làm phiền." Hứa Bán Hạ nghe lời nói này của Quách Khải Đông mặc dù cho vào tay, nhưng cũng chỉ như gió thoảng qua rồi lại thôi, liền vội vàng đứng lên nâng kỹ cười nói: "Thật ngại quá, ngại quá tôi sẽ tự phạt đứng vậy, chờ Ngũ tổng và Phùng tổng cạn ly, tôi sẽ kính Quách tổng."
Quách Khải Đông cảm thấy Hứa Bán Hạ đã cho anh ta mặt mũi, xông Hứa Bán Hạ cười một tiếng. Quách Khải Đông xuất thật là nhân viên quản lý kỹ thuật, ở bàn tiệc này anh ta là người nho khác nhất, Hứa Bán Hạ nhìn thấy nụ cười của anh ta có chút dễ thương. Phùng Ngộ không đứng dậy, anh ta không tranh làm Lão đại, cũng không có nghĩa là thân phận của anh ta thấp, nói thế nào thì Quách Khải Đông ở trước mặt anh ta cũng là hậu bối, anh ta ngồi nhưng có nhích lên một chút để cạn ly cùng Quách Khải Đông, mặc dù anh ta đã uống hết cả ly, nhưng Quách Khải Đông vẫn cảm thấy không vui trong lòng, luôn cảm thấy Phùng Ngộ không để ý đến anh ta.
Quách Khải Đông mới uống xong, Đồng Kiêu Kỵ đã mỉm cười lấy bình rượu từ tay cô phục vụ để rót cho anh ta, làm cho anh ta bất ngờ. Hứa Bán Hạ đã nhìn ra, lúc Quách Khải Đông cạn ly đều để ký của mình thấp hơn nửa ly so với người khác, bộ dạng rất khiêm nhường, xem ra anh ta rất chú trọng đến những điều này. Cho nên chờ đến lúc hai người nâng ly, cô nhanh nhẹn đưa tay ra trước một bước đệm ở đáy ly của Quách Khải Đông, để ly rượu của cô thấp hơn Quách Khải Đông một chút, vừa cười nói: "Quách tổng, tôi mới vào nghề, mà anh lại là người giàu kinh nghiệm, sớm là cao thủ trong ngành này, lúc nào có cơ hội mong Quách tổng chỉ giáo nhiều hơn."
Quách Khải Đông cười nói: "Tiểu Hứa cô đừng khách sáo như vậy, sau này có rảnh chúng ta sẽ bàn bạc."
Ngũ Kiến Thiết không bỏ qua cho Quách Khải Đông, cũng không biết tại sao anh ta luôn luôn nhắm vào Quách Khải Đông, chỉ tay về phía Đồng Kiêu Kỵ nói: "Tiểu Hứa, người bạn này của cô nhìn mặt đứng đắn, có phải cũng là sinh viên? Tình thế bây giờ là như thế nào ấy, sinh viên đều hạ mình làm công cho mấy mấy người có địa vị thấp hơn."
Hứa Bán Hạ mặc dù không rõ vì cái gì mà Ngũ Kiến Thiết luôn luôn nhắm vào Quách Khải Đông, có lẽ hai người trước đó có hiềm khích gì, nếu đã như vậy, Quách Khải Đông liền thảm, tú tài gặp phải binh lính, có lý mà cũng không nói được, huống chi lại là Ngũ Kiến Thiết người này thuộc dạng bá chủ. "A Kỵ là anh em của tôi, cũng giống như tôi xuất thân từ đồng ruộng, hiện tại làm bên vận chuyển, còn muốn nhờ Ngũ tổng sau này chiếu cố nhiều hơn."
Đồng Kiêu Kỵ vội vàng đứng dậy nâng ly hướng về Ngũ Kiến Thiết mời rượu: "Ngũ tổng, chị Béo xuất thân từ đại học đồng ruộng, tôi xuất thân từ đại học ruộng lúa, sau này nhờ Ngũ tổng chiếu cố tiểu đệ."
Ngũ Kiến Thiết nghe vậy cười to: "Vậy tôi xuất thân từ đại học ếch xanh Bắc Kinh, ha ha ha. Hai chị em mấy người thật thú vị."
Một bàn đều là Lão đại hoặc là người tự coi mình là Lão đại, Hứa Bán Hạ là hậu nhân nên chỉ ngồi nghe rồi cười trừ là nhiều. Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn sang chủ bàn bên kia, giám đốc Triệu Lũy là người có vừa có tài vừa có lực, không chế được mọi cục diện, là người phi thường. Nhìn một hồi, Hứa Bán Hạ nói với Đồng Kiêu Kỵ: "Lát nữa, chú ra ngoài mua một ít nho đưa đến phòng của Triệu Lũy, để danh thiếp của chị bên trong đi, nhìn anh ta nãy giờ ăn nho rất nhiều, xem ra rất thích."
Vừa nói xong, thì thấy Ngũ Kiến Thiết và Cừu Tất Chính cùng nhau đi qua bàn kia mời rượu. Đi qua bàn kia mời rượu đều tự biết thân phận của mình, Hứa Bán Hạ sẽ không qua đó. Chỉ thấy Ngũ Kiến Thiết đi qua, sau đó khoác tay lên vai Triệu Lũy, tỏ vẻ thân thiết. Đúng thật là trên đời này ai cũng sẽ không cưỡng lại sức hút của đồng tiền, huống hồ hai xí nghiệp lớn như họ cũng phải gắn bó lợi ích với nhau. Nếu như Triệu Lũy để tâm chuyện công ty không phải của anh ta rồi buông lỏng thì đối với Ngũ Kiến Thiết mà nói chính là nguồn tài nguyên dồi dào. Hai người kia ở bàn bên đó khá lâu mới quay về, lập tức có nhóm người khác lại đến. Người người đi qua đi lại thật đông vui.
Lúc này, bầu không khí của buổi tiệc mới đến cao trào. Đều là bạn bè, vào ngành lâu rồi, nhưng thu tầm mắt nhìn lại thì đều là người quen. Không nghĩ tới Phùng Ngộ có nhiều người quen biết đến như vậy, Cừu Tất Chính quen biết cũng không ít, ngược lại Ngũ Kiến Thiết lại ít người quen. Cho nên càng về sau, Cừu Tất Chính càng hăng hái, dẫn theo Quách Khải Đông chạy khắp nơi giao lưu. Đồng Kiêu Kỵ đều nhìn ra được Quách Khải Đông không tình nguyện làm tùy tùng.
Bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người đều say xỉn, không có say chỉ là lái xe hơi siêu vẹo một tí thôi, cũng chỉ có Hứa Bán Hạ không say là mấy. Cho nên cô sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, tất cả đều giải tán đi ngủ.
Hứa Bán Hạ thấy Quách Khải Đông vẫn chưa gục xuống, liền đi qua cười nói: "Quách tổng, trời còn sớm, đừng vội đi ngủ, đi lại quán trà kế bờ hồ uống chút trà không?"
Quách Khải Đông nhìn Cừu Tất Chính say nằm một đống, cười nói: "Được, nhưng đầu tiên phải đưa Cừu tổng về cái đã, cô chờ tôi một chút."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Cái này còn phiền anh làm sao? A Kỵ, chú đưa Cừu tổng về đi, sau đó đến quán trà bên phải khách sạn tìm chúng tôi. Quách tổng, chúng ta đi thôi."
Cố thể nhìn ra Quách Khải Đông rất vui khi có người thay anh ta xử lý Cừu Tất Chính, lúc đầu không muốn bàn bạc cùng Hứa Bán Hạ, nhưng khi vui vẻ ra tới cửa thì Triệu Lũy đã nhìn thấy Quách tổng: "A Quách, gặp mặt cũng không nói một tiếng chào hỏi nào, làm như không nhìn thấy tôi vậy, làm tôi phải chủ động đến tìm anh."
Quách Khải Đông cũng đã có một chút rượu trong người, giương mắt nhìn xem người đó là ai, thấy Triệu Lũy liền vịn chốt cửa, vội vàng cười rồi chạy lại ôm, nói: "Anh bạn Lũy của tôi, sao tôi có đủ tư cách để qua bàn bên kia. Đi đi đi, đi uống chút trà cùng tôi giải rượu nào." Quách Khải Đông kéo Triệu Lũy đi. Tửu lượng của Triệu Lũy giỏi như vậy, cửa mở một cuộc đại chiến cũng không say, chẳng qua cùng Quách Khải Đông đi cho khuây khỏa một chút. Ba người tiến tới quán trà, ánh mắt của người xung quanh đường như không được thiện cảm cho lắm.
Quách Khải Đông thật sự đã uống nhiều, mơ màng nói với Triệu Lũy: "Anh Lũy anh nói đây tình thế gì, bây giờ sinh viên lại đi làm công cho những người không có học, lên kế hoạch làm việc giúp cho bọn họ. Bây giờ đọc sách càng nhiều càng phản tác dụng, tối nay trên bàn rượu tôi đã bị chê cười, anh nói, sớm biết như vậy chúng ta mày mò bốn năm đọc sách làm gì chứ?"
Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ, hắn có âm hiểu sâu rộng về các hiệu thời trang, nhận ra đồ trên người Hứa Bán Hạ không phải dạng vừa, không giống người không có học thức, cô cũng không quá cẩn thận, chắc hẳn cô cũng từ đại học mà ra, liền cười nói với Quách Khải Đông: "A Quách, chỉ có thể trách anh miệng mồm không khôn khéo, anh nhớ lại một chút đi, anh đã nói với người khác là anh xem thường Ngũ Kiến Thiết khi nào? Lại đồn đại là Ngũ Kiến Thiết xuất thân không có học thức, Ngũ Kiến Thiết đã giận đến nổi đập nát một chai thùng bia. Trên bàn tiệc lúc nãy đương nhiên hắn sẽ đối phó anh rồi không phải sao?"
Hứa Bán Hạ chợt hiểu ra thì ra nguyên nhân là như vậy, chẳng trách hôm nay Ngũ Kiến Thiết lại giận như vậy lại còn nhắm vào Quách Khải Đông, cũng khó trách người ta nóng giận. Khó có được cơ hội ngồi cùng Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhanh nhẹn lấy anh thiếp ra đưa cho Triệu Lũy: "Triệu tổng, thật vinh hạnh, tôi đã nhìn thấy anh vài lần, nhưng chưa có cơ hội để trò chuyện, đây là lần đầu tiên."
Cũng không biết Triệu Lũy có cái nhìn như thế nào đối với chủ xưởng nhỏ như cô, anh ta rất khách sáo lấy danh thiếp của anh ta ra cầm bằng hai tay đưa cho Hứa Bán Hạ, mỉm cười nói: "Cùng một thành phố, không nghĩ là đến Hàng Châu này mới được gặp mặt, sau này mong rằng sẽ chiếu cố lẫn nhau nhiêu hơn." Quay đầu hỏi Quách Khải Đông: "A Quách, bà chủ Hứa là bạn của anh sao? Cũng không giới thiệu cho tôi quen biết một chút."
Quách Khải Đông ngẩn người, nhìn Hứa Bán Hạ nói: "Tiểu Hứa, thật ra hôm nay tôi mới gặp cô ấy thôi. Trước kia cũng chỉ từng nghe qua cô ấy mới đồ nghề này của chúng ta."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Đúng vậy, năm trước tôi mới bắt đầu làm bên vật liệu thép, không giống các anh đều là những người làm lâu năm rồi, huống hồ ba tỉnh lân cận đều biết các anh."
Quách Khải Đông uống rượu nên khó chịu, uống trà từng ngụm từng ngụm, uống xong lại vươn vai, bún tay kêu phục vụ thêm nước. Hắn mặc áo sơ mi tương đối lỏng, hai vai rũ xuống, duỗi thẳng tay lên để gọi phục vụ, tay áo liền trượt xuống tới nách, để lộ ra những sợi lông nách đen nhánh, trông rất bất lịch sự. Trên đường Hứa Bán Hạ đến đây, cũng có thể coi là cô đã tiếp xúc vô số loại người, cảm thấy người có học thức như Quách Khải Đông lại đi xem thường người không có học đứng thật chẳng cao quý gì, khó trách lời nói của anh ta lại thô như vậy. Quách Khải Đông vốn lại nói nhiều, đến gần Hứa Bán Hạ nói: "Tiểu Hứa, trước kia cô làm cái gì? Bọn họ nói cô đã biết làm ăn từ rất sớm."
Triệu Lũy nghe xong lại duy nghĩ, nhìn kỹ thì Hứa Bán Hạ lớn tuổi lắm, nếu đã làm ăn từ sớm, rất có khả năng là không học đại học, không biết cô nghĩ như thế nào về những lời mà Quách Khải Đông vừa nói. Anh ta cũng hỏi: "Tiểu Hứa ra từ trường nào?"
Thấy hỏi như vậy, Quách Khải Đông bật cười, nói: "Tiểu Hứa nói là xuất thân từ đại học đồng ruộng, ha ha, ha ha."
Triệu Lũy không hiểu, đại học đồng ruộng có gì để cười? Liền hỏi Hứa Bán Hạ: "Là đại học đồng ruộng ở Nhật Bản sao? Không tệ nha."
Hứa Bán Hạ bận bịu cười nói: "Cái gì chứ, đều là nói đùa cả, đầu năm nay nông dân cũng không trồng cây lúa nữa mà đổi thành trồng hoa rồi, về sau cứ nói là tôi ra từ tốt nghiệp đại học hoa cỏ đi. Nghỉ hè năm lớp mười tôi liền theo cậu buôn bán kinh doanh trang phục, nếu như tính từ lúc đó thì tôi cũng đi làm hơn một chục năm rồi, thời gian kinh doanh cũng không ngắn hơn Ngũ tổng."
Triệu Lũy mỉm cười nói: "Từ trang phục nhảy qua vật liệu thép, đổi từ kinh doanh trang phục sang vật liệu sắt thép, khoảng cách cũng không nhỏ nha. Cô thích ứng được sao?" Chẳng trách trước kia anh ta chưa từng nghe qua tên cô, đoán là làm ăn không lớn. Chẳng qua bề ngoài nhìn Triệu Lũy như người không bộc lộ cảm xúc lên mặt, nhưng càng không quên biết, anh ta càng khách sáo.
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi cũng kinh doanh trang phục mấy năm, tốt nghiệp trung học xong liền liên lạc cho cậu tôi làm bên ngoài luôn, chúng tôi buôn bán nhỏ, luôn tin tưởng làm ăn cùng người thân thôi. Khoảng lúc mấy anh học bốn năm đại học vừa xong, lúc đó bạn của tôi mới trở về, tôi và anh ấy dựng nên một xí nghiệp nhỏ ở khu đất hoang ven biển để thu phế liệu sắt thép. Lúc đó có không ít xí nghiệp nhỏ tập trung ở đó, vứt phế liệu khắp nơi, chúng tôi liền thu gom lại, nên sau này bọn họ đem phế liệu đó cho chúng tôi luôn. Các xưởng ở đó đều rất yên tĩnh, bọn họ đều muốn có người giúp họ giải quyết phế liệu nên có nghiệp của chúng tôi cũng đứng vững. Chẳng qua mấy xí nghiệp đó từ từ được cải chế, làm ăn ngày càng khó khăn, phế liệu cũng không còn cho không nữa, ai cũng biết phế liệu có thể bán ra tiền, giá cả lại không thấp, mà giá cả không thấp thì đương nhiên bọn họ sẽ giữ lại, người ta cũng đâu phải có lòng tốt gì mà thương lượng giá cả với chúng tôi."
Quách Khải Đông mặc dù đã uống say, nhưng đầu óc vẫn phản ứng rất nhanh, chen miệng nói: "Tiểu Hứa, nhìn không ra cô từng làm nghề thu phế liệu, nhìn sơ qua thì cô còn có khí chất hơn Ngũ Kiến Thiết một chút. Ít ra cô đã từng làm qua thu mua phế liệu, nhìn sơ qua so cô với Ngũ Kiến Thiết thì cô hơn hắn vài điểm. Đúng là bỏ mặt mũi đi thì sẽ kiếm được nhiều tiền, chắc cô cũng kiếm được không ít đâu đúng không?"
Triệu Lũy nghe Quách Khải Đông hỏi khó nghe như vậy, nếu cô là Ngũ Kiến Thiết thì sẽ gây ra mâu thuẫn lớn. Chẳng qua thấy Hứa Bán Hạ ăn nói thuucw tế, người lại dễ gần, cứ cười híp cả mắt, không giống như đang tức giận, trong lòng anh ta xuất hiện một cái nhìn tốt, cảm thấy cô gái này còn nhỏ tuổi mà đã trở thành chủ doanh nghiệp, có thể vì còn trẻ tuổi nên cô không gian xảo.
Ai mà biết được thật ra cái gì Hứa Bán Hạ cũng nắm rất rõ, cô đã học qua đại học với tấm bằng khá cao, nên mới không để tâm những lời xem thường thô lỗ của Quách Khải Đông. Ai cũng nhìn ra Quách Khải Đông lại hỏi câu hỏi khó nghe, không phù hợp như vậy với một người không quen biết thì có gì phải tức giận với anh ta? Cô vốn là người luôn cười cười nói nói, vui vẻ mà giao thiệp, sự thô lỗ của Quách Khải Đông cũng làm nổi bật sự "trung hậu" của cô mà thôi, tùy tiện làm lơ đi, dứt khoát nói tiếp lời ban nãy: "Sau khi mọi việc đã xảy ra cũng có nền móng rồi, nhưng khả năng của tôi thì có giới hạn, tôi vào nghề trễ một chút, khi đó các xí nghiệp quốc doanh đều khó khăn, năng lực sản xuất không cao, phế liệu mà chúng tôi nhận được cũng có hạn. Vào nghề sớm như mấy người khác chắc cũng kiếm tiền không tệ."
Quách Khải Đông bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ tới hồi thanh lý tam giác nợ năm trước, tài chính của xưởng thép rất khẩn trương, cô có bị lỗ gì không, khi đó chắc mới vào nghề?"
Hứa Bán Hạ cười nhìn Triệu Lũy nói: "Triệu tổng anh nhìn đi, cùng là người trong nghề nói chuyện với chuyên gia đúng là có chỗ khó nói, nói láo cũng không được, tôi còn chưa nói ra, liền bị Quách tổng nhìn ra hết rồi. Quách tổng đã uống nhiều rượu như vậy nếu như lúc tỉnh táo, đoán chừng sẽ làm cho tôi nửa câu cũng không thể nói được."
Triệu Lũy nghe vậy cũng cười, nói: "Tôi và anh Quách lớn lên cùng nhau từ nhỏ, phản ứng của anh ấy luôn là nhanh nhất. Chúng tôi còn thường nghe người lớn nói chuyện, anh ấy đều nói rõ ra ý của người lớn đam ám chỉ, nên trước đó chúng tôi đều ngây thơ nghe theo anh ấy."
Quách Khải Đông cười chế nhạo nói: "Triệu tổng đã quá khen rồi? Trước kia anh một mực là trưởng lớp của tôi, học tập đều là anh học tốt nhất, chạy bộ cũng là anh nhanh nhất, anh nghe theo tôi hồi nào chứ? Chỉ nghe thấy thầy cô và người lớn nói thôi."
Hứa Bán Hạ bên cạnh cười nói: "Các ngươi đều là người giỏi giang, ha ha, thầy cô và người lớn của tôi đều giống nhau, không cho phép ham chơi, phải học cho thật giỏi, tôi và mấy anh không thể đem ra so sánh rồi."
Hứa Bán Hạ thực sự nói thật, từ nhỏ cô đã xem mình là con trai, cùng Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần đi chơi, vì nhà họ Hứa có võ cổ truyền bên mình, cấp ba đã theo cậu kinh doanh buôn bán, cũng có mấy người làm bên mình, làm đến đâu lời đến đó, nên tranh làm đại tỷ luôn. Người lớn đều biết cô đầu óc thông minh, đều biết mỗi ngày cô đều suy nghĩ mấy thứ linh tinh. Cũng chỉ có Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần lạc nghĩ khác, có nhiều người nói cô không thể đậu đại học, bình thường sáng tối đều nhắc nhiệt một chút, nói là vì cô ham chơi. Cho nên Quách Khải Đông nói: "Sớm biết như vậy tôi cũng không nghe lời thầy cô làm gì, lúc đó mà không đậu đại học thì bây giờ có lẽ cô đã làm công cho tôi cũng có thể."
Triệu Lũy chỉ có thể cười, nếu như Hứa Bán Hạ không có ở đây thì có lẽ anh ta sẽ phụ họa, mà bây giờ anh ta chỉ có thể nghe mà không nói. Cho nên trong mắt Hứa Bán Hạ anh ta là một người rất đứng đắn, còn trẻ có thể kiềm chế lời nói, say rượu cũng có thể chặn miệng lại, có thể thấy suy nghĩ rất sâu xa. Triệu Lũy hỏi Quách Khải Đông: "A Quách, ngày mai ngồi thuyền du lịch Tây Hồ, anh có đi hay không? Tôi muốn ngủ một giấc thật đã, tối ngày mai nhất định vẫn sẽ phải uống rượu."
Quách Khải Đông chua xót nói: "Anh không giống tôi thích cái gì thì làm cái đó, ông chủ của tôi vừa nói trên bàn cơm, ông ta muốn du lịch trên hồ, anh nói tôi có thể không đi theo ông ta sao?" Triệu Lũy cười nói: "Nhìn anh nói kìa, ông Cừu Tất Chính này khá thoải mái mà, sẽ không so đo chuyện nhỏ này với anh đây, bằng không anh qua phòng tôi, chúng ta cùng trò chuyện."
Quách Khải Đông chỉ là nghiêng mắt rất mị cười: "Cừu tổng mặc dù không so đo, chúng ta làm công được từ cảm giác không phải? Anh Lũy, chúng ta có nhiều thời gian nói chuyện, sau này tôi sẽ sang công ty nói chuyện với anh."
Quách Khải Đông chỉ nghiêng mắt cười: "Cừu tổng mặc dù không so đo, nhưng chúng ta làm công như vậy cũng không phải phép mà đứng không? Anh Lũy à, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để nói chuyện, sau này tôi sẽ đến công ty nói chuyện với anh."
Anh em bọn họ nói chuyện, Hứa Bán Hạ cũng không xen vào, nhìn bọn họ mỉm cười, thái độ rất dễ chịu. Bỗng nhiên sau lưng bị vỗ một cái, nói đúng hơn là vỗ vago ghế của cô, nhưng sức quá mạnh nên cô vẫn cảm nhận được, vẫn làm cho cô giật mình, quay đầu nhìn lại thấy một người mập mạp đang nhìn cô cười: "Hứa Bán Hạ, cô làm thế nào mà giống tôi rồi? Béo đến nông nỗi này. Tôi nhìn thấy cô, cũng phải xác thực nửa ngày xem có đúng là cô hay không."
Hứa Bán Hạ xem xét, đây là Cung Phi Bằng, cái người mà hồi đại học theo đuổi cô, oan gia lại gặp lại nhau, nếu lỡ anh ta nói ra cái gì thì đại học hoa cỏ của cô coi như tiêu tùng, hình tượng cũng tan việc hay sao? Nhanh chóng nhảy lên nói: "Làm sao mà anh cũng ở đây vậy? Nói chuyện gì mà lớn vậy? Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, đừng làm phiền hai người hộ." Nói xong liền chuyển sang một cái bàn trống khác, mới ngồi xuống, liền nói: "Xế chiều ngày mai có rảnh không? Bọn họ du lịch Tây Hồ, em đã đi nhiều lần rồi, nếu như không có việc gì, ngày mai chúng ta đi uống trà được không?"
Cung Phi Bằng rất tiếc nói: "Không được, ngày mai anh phải lên lớp cho hai nghiên cứu sinh, ra không được rồi. Tối mai lại phải mời khách ăn cơm."
Hứa Bán Hạ nói: "Tối ngày mai thì em ra không được, anh không rảnh thì chúng ta liền hẹn lần sau đi. Ách, tiến sĩ có thể lên lớp cho thật sĩ rồi sao? Hơn nữa còn là nghỉ hè."
Cung Phi Bằng lắc đầu: "Hiện tại anh là phó giáo sư. Tuy là nghỉ hè, nhưng bọn anh nghỉ không tới một tháng, hết làm thí nghiệm lại lại hợp tác cùng người khác bởi vậy không của hè gì hết. Bán Hạ, mặc dù anh cũng béo, nhưng béo không tốt cho sức khỏe đâu.."
Hứa Bán Hạ phiền nhất là cái đề tài này, cắt ngang lời anh ta: "Cung Phi Bằng, nghe nói anh đã lấy vợ, vợ anh cũng là thạc sĩ. Sao lại không nhắn em một tiếng, qua ăn mừng một chút chứ?" Hứa Bán Hạ không thích quen một nghiên cứu sinh, năm đó mặc dù Cung Phi Bằng lớn hơn cô hai khóa, nhưng trong mắt Hứa Bán Hạ, anh ta chẳng qua chỉ là một cậu bé, căn bản không có chút động lòng. Cung Phi Bằng cũng rất buồn, lại bị một đàn em thấp hơn hai khóa xem thường. Hứa Bán Hạ nhìn thấy Cung Phi Bằng lại quan tâm cô như hồi đại học, nên đã chuyển sang chủ đề hôn nhân của anh ta, biết Cung Phi Bằng là một nghiên cứu sinh, anh ta là người thông minh, chỉ cần nghe qua là biết nên dừng nói chuyện.
Quả nhiên, Cung Phi Bằng rất buồn bực ngậm miệng, không còn tiếp tục: "Em cũng biết anh không thích phô trương, chỉ làm một bàn tiệc nhỏ trong nhà thôi, những người khác đều không thông báo."
Hứa Bán Hạ cười cười, nói: "Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, hôm nay em cùng hai người bạn bàn một số việc, sau khi về Hàng Châu sẽ liên lạc với anh. Hẹn gặp lại." Nói xong cô cũng đi, mặc dù nụ cười trên mặt rất chân thành, chẳng qua là cực kỳ dứt khoát, thường làm cho Cung Phi Bằng thất vọng.
Trở lại bàn lúc nãy, thấy Triệu Lũy và Quách Khải Đông đã đổi chủ đề, đang nói vụ nhập khẩu vật liệu thép từ Nga. Hứa Bán Hạ bỗng nhiên nghĩ, không biết nhập khẩu phế thép từ Nga có khó không? Xem ra giá cả sẽ rẻ hơn tiền mua thép, nếu như biết được giá cả xuất nhập khẩu, xây dựng cảng biển, tàu quốc tế nhỏ chuyển hàng vào cảng, rồi bán thép cho xí nghiệp nào mua giá cao hơn, chẳng phải tốt rồi sao? Được rồi, chiều mai tìm một người bạn có chuyên môn sâu về ngành này để bàn bạc một chút về giá thị trường.