Không Được Yêu Bạn Thân

chương 41: ngoại truyện 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó chúng tôi đã kết hôn : Khởi đầu mới.

Tưởng Tinh ngồi trên ghế sofa, xung quanh là chó và mèo. Doug ngồi xổm trước chân, tựa cằm lên gối cô, lặng lẽ quan sát. Tào Phớ nặng gần bốn kilogam đang đưa móng vuốt nhỏ bám lên cạnh người cô, âm thầm bầu bạn.

Tưởng Tinh xoa đầu Doug, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào phòng bếp, không lâu sau, người đàn ông xắn tay áo tay trái cầm chiếc bát, tay phải cầm chiếc đĩa, đi ra ngoài phòng khách.

Trương Tuyết Tề đặt đĩa ăn lên bàn trà, còn đưa chiếc bát nhỏ cho cô: “Ăn này.”

Táo, dâu tây, chuối đều được cắt thành lát nhỏ, không nhiều cũng chẳng ít. Tưởng Tinh kéo vạt áo anh, Trương Tuyết Tề mỉm cười ngồi xuống, thuận thế ôm lấy cô. Mà nụ cười của bốn vị phụ huynh thì lại càng thêm tươi.

“Gần đây đúng là vui thêm vui.” Phương Diệu chắp tay trước ngực, hạnh phúc cảm thán: “Sắp đến sinh nhật của A Tề rồi, lại còn cả Giáng sinh, Giao thừa, Tết Nguyên Đán và thêm một em bé nữa!”

Sắc mặt bà Tô vô cùng dịu dàng, nói thêm: “A Tề bận bịu công việc, mẹ nghĩ hay là gọi dì Lưu đến, mỗi tuần hai ngày cơm nước giúp hai con, để cải thiện bữa ăn.”

Hai má Tưởng Tinh phồng lên vì nhai, hoàn toàn không quan tâm: “Không cần đâu ạ, dì Lưu cũng vất vả mà, Trương Tuyết Tề nấu ăn rất ngon, năm nay con tăng lên .kg so với năm ngoái rồi đó.”

Chú Trương nói: “Hai con cứ thấy tiện là được, gần thế này, thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể đến thăm nom mà.”

Phương Diệu vẫn đang trong giai đoạn hưng phấn: “Tinh Tinh, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Ví dụ như buồn nôn hay buồn ngủ chẳng hạn? Hay là thèm ăn thứ kỳ lạ nào đó?”

Trương Tuyết Tề nghe vậy bèn quay sang nhìn người mà mình đang khoác trong vòng tay. Tưởng Tinh nhìn lên trời ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu: “Hình như là không ạ, có lẽ do vẫn còn sớm.”

Phương Diệu cười rung cả bả vai: “Mẹ nhớ rằng khi Tô Tô mang thai, bà ấy muốn…”

Bà Tô khẽ ho một tiếng, còn ông Tưởng nãy giờ luôn nhìn chằm chằm vào con gái mình, bỗng tiếp lời: “Phải đó, Tinh Tinh này, khi mẹ mang thai con thì khẩu vị của bà ấy rất kỳ lạ, nửa đêm nửa hôm chạy vào phòng bếp lén lút ăn vụng gạo sống trong thùng gạo.”

Phương Diệu tựa đầu vào vai bà Tô, nở nụ cười tươi. Lão Tưởng nhận ra lỗi lầm của mình bèn nịnh nọt đưa nước tới. Ngay cả lúc này, Tưởng Tinh vẫn không có cảm giác mình đã trở thành một người mẹ. Trong một tràng tiếng cười, đôi vợ chồng trẻ nhỏ giọng thì thầm, Trương Tuyết Tề nhìn cô, kiên nhẫn dặn dò: “Muốn ăn gì thì nói với anh, không được lén lút chạy ra ngoài.”

“Nếu anh không cho em ăn thì làm thế nào?”

Anh hạ thấp giọng: “Đừng có ăn gạo sống là được.”

“Ngộ nhỡ thời kỳ giữa và cuối mang thai không ăn nổi thì sao?”

“Vậy thì anh cũng sẽ không ăn.”

Buổi sáng, khi tình cờ gặp Tưởng Tinh tại bệnh viện Tỉnh, còn chưa đi đến trước mặt, đã thấy nước mắt cô lăn dài trên má. Lúc ấy, Trương Tuyết Tề đã khẽ giật mình và khi trông thấy nụ cười trên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, thì tim anh lại đập càng lúc càng nhanh hơn.

Anh chậm lên tiếng: “Trong người không khoẻ chỗ nào à? Sao sáng nay anh không thấy em nói gì?”

Đây chỉ là câu hỏi thăm dò, anh đã đoán ra được kết quả có thể xảy ra, nhưng trong lòng vẫn đang háo hức, vì vậy trước tiên phải loại trừ tình huống xấu kia trước.

Tưởng Tinh vừa cười vừa khóc, chỉ lắc đầu mà không lên tiếng. Liếc nhìn nhóm người phía sau vẫn đang hừng hực khí thế làm việc, Tưởng Tinh phân vân không biết có nên ôm anh hay không.

“Có phải là…” Trương Tuyết Tề sững người, mím môi thật chặt, hai mắt nhìn cô chằm chằm.

“Ừm!” Tưởng Tinh bật khóc, bàn tay lạnh ngắt ôm lấy anh: “Bạn nhỏ của chúng ta đến rồi.”

……

Bà Tô đang tận hưởng sự dỗ dành, đồng thời lấy lại chút thể diện, bà cầm cốc trà trên mặt bàn lên, khẽ thổi hơi uống ngụm trà nóng, mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn hai má cô con gái đang đỏ lên vì hạnh phúc.

“Trong thời kỳ mang thai cần ăn uống hợp lý, không được ăn quá nhiều, em bé to quá cũng không tốt.” Bà Tô đặt cốc trà xuống, ông Tưởng bên cạnh lại ân cần rót thêm nước.

Phương Diệu gật đầu lia địa: “Đúng thế, dinh dưỡng cân đối, hợp vệ sinh, không cần kiêng cữ quá, dù sao thì rất nhiều bà bầu đều bị ốm nghén, cái có thể ăn lại chẳng ăn được.”

Chủ đề của đôi chị em bông hoa lại chuyển sang những điều thú vị khi họ mang thai.

Tưởng Tinh còn chưa ăn hết trái cây trong bát, cô liếc nhìn anh một cái, rồi đặt bát lên chân phải của anh. Trương Tuyết Tề cụp mắt nhìn vài giây, phát hiện chuối là còn lại nhiều nhất, dâu tây đã ăn gần hết, anh biết lần tới cần phải chuẩn bị gì cho cô rồi. Trương Tuyết Tề không lên tiếng, chỉ cầm nĩa của cô và ăn nốt những miếng còn lại.

……

Trong thời kỳ đầu mang thai, mọi thứ không được công khai, nhưng vẫn là Vu Tư Hiểu đã nhìn ra manh mối. Khi cả hai đang ăn cơm trên sân thượng, cô ấy do dự rồi tò mò nhìn Tưởng Tinh, thì thầm: “Tinh Tinh, chị phát hiện ra gần đây em hơi khác… Có rồi phải không?”

Tưởng Tinh ngẫm nghĩ một chút: “Sao chị lại nhìn ra thế?”

Vu Tư Hiểu kinh ngạc, hai mắt sáng ngời: “Thật không? Có khi nào thế? Có khó chịu chỗ nào không?”

Quả nhiên là người từng trải, nhìn cái ra ngay. Khi Tưởng Tinh nhắc đến hoạt động xây dựng nhóm của công ty gần đây, thì Vu Tư Hiểu đã vô cùng sợ hãi: “May là em không chơi trò đệm lò xo, nhưng cũng đã chơi leo núi giả, nghĩ thôi cũng đủ toát mồ hôi hột rồi.”

“Vì vậy em mới không dám nói với Trương Tuyết Tề rằng hôm đó em đã chơi những trò gì.” Cô vui vẻ: “Thật may là em đã kịp thời phát hiện.”

Vu Tư Hiểu đặt lòng bàn tay lên bụng dưới của cô: “Chắc hẳn là anh chồng trúc mã của em vui đến phát điên lên rồi phải không? Không những cưới được cô gái mình thích từ năm mười sáu tuổi mà còn có kết tinh của tình yêu cùng cô ấy nữa.”

Cuối cùng, Vu Tư Hiểu ngẩng đầu lên bầu trời, nhẹ nhàng cảm thán: “Thật tuyệt.”

“Cảm giác làm mẹ thật kỳ diệu.” Tưởng Tinh và Vu Tư Hiểu tựa đầu vào nhau: “Có nhiều khi ngay cả bản thân em cũng quên mất việc trong bụng mình đang có một em bé, tuy nhiên ngày nào Doug và Tào Phớ cũng quanh quẩn bên cạnh em. Còn Trương Tuyết Tề thì khỏi phải nói, lúc nào cũng sợ em chạm vào cái này động phải cái kia, hình như địa vị của em cũng vì đứa nhóc này mà được nâng cao rồi.”

“Như vậy không tốt sao?”

“Tốt chứ, mọi người yêu thương em, em rất vui, nhưng rồi lại nghĩ rằng tất cả đều vì em mang thai nên mới như vậy thì đột nhiên có chút hơi hụt hẫng.”

Vu Tư Hiểu quá hiểu cảm xúc nhạy cảm khi mang thai: “Khi em chỉ có một mình thì được yêu một phần, hiện tại biến thành hai người thì đương nhiên sẽ được yêu thương gấp đôi rồi.”

Tưởng Tinh nhất thời ngộ ra, bèn gật đầu.

“Cái khác chị không biết, nhưng riêng chồng em thì chắc chắn sẽ yêu em hơn là yêu con cái của hai người.” Vu Tư Hiểu nghiêng đầu, khẽ nói: “Chẳng phải em hỏi tại sao chị lại nhìn ra việc em mang thai sao? Hãy nhìn lại cơm hộp mà em mang theo trong thời gian gần đây đi, lần nào cũng có bắp cải xào cay, tuy nhiên những món ăn khác thì vô cùng đa dạng, còn thay đổi cách nấu nướng cho em nữa, đúng là quá chu đáo mà.”

Hai má Tưởng Tinh đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Trương Tuyết Tề đối xử với em rất tốt, hình như khi em mang thai anh ấy còn khổ hơn cả em nữa.”

Ở nhà xuất hiện hết cuốn sách này đến cuốn sách khác về giáo dục tiền sản, công thức nấu ăn cũng dựa theo khẩu vị của cô rồi dần dần cải biên. Cô không có gì để làm, mà anh cũng chẳng cho làm. Theo như lời Trương Tuyết Tề nói, chỉ cần cô làm cái đuôi nhỏ đi theo anh thì đã là phần thưởng lớn nhất đối với anh rồi.

Vu Tư Hiểu khoác vai cô, mỉm cười: “Mang thai ít nhiều cũng sẽ có những trải nghiệm khủng khiếp, em đừng sợ, có thể tìm chị tâm sự bất cứ lúc nào.”

Cô ấy ngẫm nghĩ, rồi lại bí mật bổ sung thêm: “Muốn nói về chuyện làm chuyện đó thế nào trong thời kỳ mang thai cũng được.”

……

Trong ba tháng đầu mang thai, Tưởng Tinh ăn ngon ngủ yên, không có bất cứ phản ứng khó chịu nào quá rõ ràng. Có một lý do nữa khiến cô cảm thấy thích việc mang thai đó là: Làn da căng bóng như nước, thậm chí còn hiệu quả gấp năm lần so với việc làm liệu trình trẻ hoá làn da.

Mỗi ngày sau khi tắm xong, cô đều sẽ ở lại trong phòng tắm thêm vài phút, rồi đứng trước gương để chiêm ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn như trẻ thơ của mình. Trương Tuyết Tề phải gõ cửa nhắc nhở vài lần thì cô mới miễn cưỡng ra ngoài.

Trong ba tháng bất ổn nhất cũng chính là thời gian căng thẳng nhất của Trương Tuyết Tề. Mỗi tuần, bốn vị phụ huynh đều đến thăm họ một chuyến, mọi người không chỉ một lần đề cập đến việc bảo Tưởng Tinh nghỉ ở nhà để dưỡng thai, còn Trương Tuyết Tề thì ủng hộ ý kiến muốn tiếp tục đi làm của cô, đồng thời bảo đảm với ba mẹ rằng mình sẽ chăm sóc Tưởng Tinh thật tốt.

Sau đó, anh đã tìm hiểu nội dung công việc hàng ngày mà cô phải làm, cũng như tâm trạng của cô khi quan hệ với bạn bè đồng nghiệp và những thú vị hay rắc rối mà cô gặp phải, từ đó mới ẩn dụ thăm dò xem cô có cần nghỉ việc sớm hay không, vì anh không muốn cô quá vất vả.

Lúc đầu, Tưởng Tinh cũng rất kiên nhẫn và ân cần giải thích rằng công việc của mình là dùng giọng nói, tốt hơn rất nhiều so với những ngành nghề thể chất khác, bảo anh không cần phải lo lắng. Về sau, do bị ám chỉ quá nhiều, cô đã dứt khoát mặc kệ, nghe vào tai trái lại cho ra tai phải, tóm lại là anh không dám tuỳ ý khiêu khích cô, nên nếu không nhận được câu trả lời thì đương nhiên sẽ tự biết dừng lại.

Mỗi ngày, sự chu đáo của ông Trương trên Wechat với bà Trương đều được tính bằng giây.

Trương Tuyết Tề: “Chú ý nhìn đường, đừng chỉ nhìn chăm chăm vào đồ ăn.”

Trương Tuyết Tề: “Buổi sáng phải uống hết nước trong bình, anh đã ngâm chà là với kỷ tử cho em đó.”

Trương Tuyết Tề: “Mười một giờ rồi, đứng dậy vận động một chút.”

Trương Tuyết Tề: “Em đã ăn trưa chưa? Đồ ăn hôm nay thế nào?”

Trương Tuyết Tề: “Ngủ trưa đủ giấc không? Bữa nhẹ buổi chiều muốn ăn gì để anh đặt cho em.”

Trương Tuyết Tề: “Tối nay không phải tăng ca, anh đến đón em.”

Trương Tuyết Tề: “Tối nay em muốn ăn tối ở ngoài hay về nhà ăn?”

Trương Tuyết Tề: “Anh đợi em dưới lầu, đừng vội, cứ xuống từ từ thôi.”

……

Có một lần nói chuyện riêng với Đàm Lực, Tưởng Tinh đã lén lút hỏi: “Trương Tuyết Tề đang làm gì thế? Có bận không?”

Đàm Lực lúc thì lập tức trả lời, lúc thì bốn, năm mươi phút sau mới thấy. Anh ta khinh khỉnh đáp: “Có cần dính nhau thế không? Đàn ông phải kiếm tiền nuôi gia đình, làm gì có thời gian mà ngày nào cũng chát chít?”

Cô mím môi, gõ chữ: “Bây giờ là mười một giờ ba mươi phút sáng, Trương Tuyết Tề đã nhắn cho tôi mười tám cái tin nhắn rồi. Tôi còn tưởng là anh ấy thoái vị, nhường cái ghế sếp lớn lại cho cậu rồi cơ.”

Đàm Lực: Biểu tượng cảm xúc tức giận.

Đàm Lực: “Twinkle, twinkle, little star! Đừng có tưởng cậu mang thai quý tử là có thể làm bất cứ gì mình muốn, tuỳ ý thốt ra những lời nói hoang đường, khiến người ta chẳng hiểu nổi ý đồ như vậy nhé!”

Tưởng Tinh: “Chúng tôi đã có con rồi, vậy đến khi nào cậu mới chịu kết hôn thế?”

Đàm Lực: “Mặc xác tôi! Nếu còn dám khiêu khích tôi thêm lần nữa, thì tôi sẽ…”

Nào ngờ, cuộc trò chuyện đã kết thúc tại đây, cô đang đợi anh ta cào xé tim gan, để ném qua một biểu tượng cảm xúc, rồi vỗ về anh ta, nhưng cuối cùng bên kia lại im lìm. Một lúc lâu sau, Tưởng Tinh đã quên mất cuộc trò chuyện với Đàm Lực thì đột nhiên tin nhắn của anh ta lại nảy lên.

Đàm Lực: “Mẹ kiếp! Đúng là cặp vợ chồng chết bằm! Rõ ràng là do cậu bám lấy tôi để nói chuyện, thế mà chồng cậu lại bảo tôi làm việc riêng trong giờ làm, rồi điều tôi đến Giang Linh nửa tháng!”

Tưởng Tinh: Biểu tượng cảm xúc đôi mắt ngây thơ.

Tưởng Tinh: “Để tôi bảo anh ấy điều cả chị xinh đẹp đi cùng cậu được không?”

Đàm Lực: Biểu tượng cảm xúc câm nín.

……

Trời về khuya yên tĩnh, trong phòng là ánh đèn mờ ảo. Tưởng Tinh ngồi trên nệm êm lướt điện thoại, bỗng nhiên mép giường lún xuống, Trương Tuyết Tề vòng tay qua lưng cô, hơi nâng nửa người cô lên, sau đó nhét thêm chiếc gối nhỏ vào, để gối chống đỡ hoàn toàn phần eo của cô.

Anh liếc nhìn màn hình điện thoại của Tưởng Tinh, bên trên đang làm hình thú cưng, lại lướt thêm hai cái nữa, thì hiện ra một anh chàng đẹp trai trong trang phục cosplay. Cô không giấu diếm, vừa quay đầu lại đã mỉm cười xoa bụng: “Thoa dầu.”

Trương Tuyết Tề nhìn cô đầy ẩn ý rồi chẳng lên tiếng, cứ thế làm theo. Anh vén vạt áo ngủ của Tưởng Tinh lên, hơi kéo mép quần ngủ xuống, để lộ ra chiếc bụng trắng mịn màng. Cô đã mang thai được hơn bốn tháng, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng và lành mạnh, bụng bầu không lộ quá rõ, những kết quả khám thai vẫn bình thường, Vu Tư Hiểu ngày nào cũng phải cảm thán về thể chất của cô, rồi chỉ biết ngưỡng mộ mà thôi.

Anh đổ dầu chống rạn da vào lòng bàn tay, xoa đều cho ấm rồi áp lên hai bên eo cô, sau đó từ từ đẩy về phía rốn, từ dưới lên trên, từ trái sang phải, kiên nhẫn thoa đi thoa lại nhiều lần. Mỗi đêm đều như vậy, trước giờ chưa từng than vãn nhàm chán.

“Kỹ thuật của anh ngày càng giỏi rồi.” Việc động viên yêu thương sẽ khiến ông xã ngày càng quan tâm và có động lực hơn: “Zizi nói nếu em mặc áo khoác ngoài rộng một chút thì sẽ rất khó nhìn ra là đang mang bầu, ai không biết còn tưởng là em vừa mới ăn no xong.”

“Vậy nên tên nhóc kia mới dám tỏ tình với em sao?” Trương Tuyết Tề không ngước mắt, “tập trung tay nghề”, nói: “Rốt cuộc là công ty em có bao nhiêu người mới thế, đến cả tình hình của người đi trước cũng chẳng thèm tìm hiểu cho kỹ, mà lại dám theo đuổi tán tỉnh?”

Anh vỗ nhẹ vào eo Tưởng Tinh một cái, cô đã sớm thành thói quen, cứ thế từ từ đưa lưng về phía anh.

“Thoa nhiều một chút, sau lưng cũng dễ bị rạn lắm đó.” Tưởng Tinh vui vẻ ra lệnh cho chồng.

“Anh biết rồi.” Trương Tuyết Tề khẽ thở dài, hai lòng bàn tay xoa dọc theo sống lưng, từ dưới lên trên, rồi lại sang hai bên.

Vóc dáng bẩm sinh, cộng với chăm sóc, nên bụng và eo cô vẫn chưa xuất hiện một vết rạn nào, ngược lại, do ngày nào cũng massage nên làn da càng thêm trắng nõn, mềm mại, sáng bóng. Và từ vòng eo đi xuống tạo thành rãnh sâu, đúng là cảnh tượng đã lâu không được ngắm nhìn.

“Thêm chút nữa là tròn năm tháng rồi.” Anh nói sau lưng cô: “Gần đây khẩu vị của em không tốt lắm, có món gì thực sự muốn ăn không?”

“Em muốn ăn cà là thầu với cháo trắng, những thứ còn lại cứ ngửi thấy là buồn nôn.”

“Bánh quy soda lần trước anh mang về có ngon không?” Trương Tuyết Tề cau mày, khẽ nói: “Nếu em thích ăn thì anh sẽ mua nhiều một chút.”

Cô có vẻ thích thú: “Cái đó ngon, ngọt ngọt mặn mặn, cũng không bị ngấy.”

Trương Tuyết Tề nhướng mày, cúi người hôn lên má cô một cái: “Được, để anh mua thêm vài thùng về nhà, nếu em thấy đói mà không ăn được những món khác thì cứ ăn bánh đó lót dạ.”

Tưởng Tinh nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn anh, đột nhiên nói: “Em thích vị này.”

“Anh biết rồi, để lát nữa anh đặt mua.”

“Không phải bánh quy.” Cô vòng tay qua cổ anh, ấn anh xuống. Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng áp trán vào má cô: “Là mùi trên người anh cơ.”

Anh bật cười, chợt buồn bực một cách khó hiểu: “Nửa tháng trước, em lúc nào cũng nói trên người anh có mùi hương liệu, còn chê anh, không cho anh lại gần.”

Để chăm sóc giấc ngủ cho Tưởng Tinh, thời gian gần đây Trương Tuyết Tề đã chuyển đến phòng làm việc, giường đệm không có cô, thật lạnh lẽo và cô đơn. Anh cũng thường xuyên nằm trong bóng tối, vừa nhìn chằm chằm lên trần nhà vừa bực bội nghĩ: “Sinh xong đứa này, chắc chắn không bao giờ sinh thêm đứa thứ hai.”

Tưởng Tinh cọ cọ chóp mũi vào vai anh, rồi hít một hơi thật sâu, sau đó thoả mãn nhắm mắt lại: “Không thấy vậy nữa rồi này, thần kỳ thật đó, anh bây giờ đang có mùi như hoa nhài ngâm trong rượu nho vậy.”

Trương Tuyết Tề không đáp lại, vì chứng kiến khứu giác kỳ lạ của phụ nữ có thai, nên thậm chí đến sữa tắm anh cũng chẳng dám dùng, chỉ dùng xà phòng bánh để tắm. Cô không thể ngửi được mùi dầu mỡ, nên đồ ăn của họ chẳng có chút cặn dầu, lại càng không dám ra ngoài ăn uống. Sau khi đi tiếp khách, Trương Tuyết Tề sẽ về công ty tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi mới về nhà, vì sợ còn sót lại chút mùi sẽ khiến cô nôn ói.

“Lần trước về nhà, mẹ đã đưa cho anh một chiếc túi bùa thơm, bảo anh bỏ vào túi áo.” Lúc ấy, anh còn cau mày do dự, Phương Diệu lại chỉ nói là bà ấy xin cho Tưởng Tinh, vì để đảm bảo an toàn, thuận lợi nên anh mới luôn mang nó bên người: “Bên trong có chút cam thảo, có lẽ là mùi của nó.”

Trương Tuyết Tề lục túi thơm ra đưa cho cô, Tưởng Tinh khẽ gửi hai cái, rồi mở to mắt: “Ồ! Đúng mùi này rồi, tuy nhiên lại không giống lắm, chắc là do nó lẫn với mùi cơ thể anh.”

Anh liếc nhìn chiếc túi thơm rồi đặt dưới gối của cô. Tưởng Tinh khẽ di chuyển người, kéo tay Trương Tuyết Tề đặt lên eo mình, đồng thời sát lại gần anh: “Thích thật đấy, anh ôm em rồi hôn hôn em đi.”

Hơi thở dần trở nên hỗn loạn cùng với nụ hôn ướt át kéo dài. Trương Tuyết Tề vừa để ý bụng cô, vừa không kiềm chế được mà nuốt lấy môi lưỡi cô, như thể đang nửa chìm trong đầm lầy, giữa giây phút vùng vẫy chậm rãi và đau đơn, cuối cùng càng ngày càng lún xuống sâu hơn.

Khi bàn tay bé nhỏ của cô chạm vào anh, cơ thể anh đã cứng đờ, khó khăn thả lỏng môi cô ra. Tưởng Tinh không lên tiếng, cô bĩu môi, đôi mắt long lanh ánh nước, hết lần này đến lần khác cọ vào anh.

“Tối nay em muốn giữ anh ở lại sao?” Ngực Trương Tuyết Tề phập phồng lên xuống, giọng nói khàn khàn.

“Ừm.” Tay Tưởng Tinh trượt xuống, mềm mại như không xương bao bọc lấy anh: “Muốn.”

…..

Thời điểm mang thai được bảy tháng, Tưởng Tinh đã nghỉ ở nhà. Đến giữa hè, vì sợ đêm cô đạp chăn sẽ bị lạnh nên Trương Tuyết Tề không dám bật điều hoà cả đêm. Một đêm nào đó, khi bị cơn nóng đánh thức, Trương Tuyết Tề khẽ mở mắt ra lại thấy bóng người nhỏ ngồi trong bóng tối, bờ vai hơi run run như thể đang thổn thức.

Trái tim anh chợt thắt lại, vội vàng lật người, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Tinh Tinh?”

Tưởng Tinh chậm rãi quay đầu, theo đó là tiếng thút thít: “Trương Tuyết Tề…”

Trong não chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo, Trương Tuyết Tề vội vã bật đèn đầu giường lên, mượn ánh sáng nhìn cô từ trên xuống dưới, đồng thời lo lắng không biết có phải cô cảm thấy không thoải mái ở đâu không. Nước mắt Tưởng Tinh giàn giụa quanh mặt, đến mắt cũng chẳng mở nổi, cứ thế ôm lấy cổ anh, tựa trán vào vai anh. Cái bụng tròn trịa chống vào Trương Tuyết Tề, khiến anh cảm thấy đau khổ khôn xiết.

Trương Tuyết Tề thay đổi vị trí, để Tưởng Tinh nghiêng người dựa vào lòng anh, anh khẽ vỗ vỗ sau lưng cô, hết lần này đến lần khác nhỏ giọng dỗ dành.

Cuối cùng, Tưởng Tinh cũng nghẹn ngào lên tiếng: “Em gặp ác mộng.”

“Có muốn kể cho anh nghe không?” Anh nhẹ nhàng dẫn dắt.

“Ừm…” Cô bĩu môi, hai hàng nước mắt lại rơi: “Em mơ thấy anh đi lấy vợ mới, cô gái đó còn mang thai nữa, anh đối xử rất tốt với cô ta, em đang uống nước, cô ta lại nói chiếc cốc đó là của mình, nhưng nó là cốc của em mà. Bọn em xảy ra cãi vã, cô ta chạy đi mách anh, anh đã ôm cô ta, an ủi cô ta, rồi nói em là đồ tồi. “

Nói đến cuối, Tưởng Tinh hàn toàn không kìm được nước mắt, nước mắt chảy lấm lem khắp khuôn mặt, khóc đến mức mũi sưng đỏ cả lên, vô cùng thương tâm. Trương Tuyết Tề nhìn dáng vẻ của cô thì ruột gan rối bời, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô nức nở một tiếng, anh lại hôn cô một cái, cứ thế cho đến khi Tưởng Tinh chuyển từ khóc lớn sang thút thít, rồi cơn buồn ngủ lại ập đến và dựa trong vòng tay anh dần chìm vào giấc ngủ.

“Thà rằng em mơ thấy anh cướp cốc nước của em, đến khi tỉnh dậy thì cứ thế mắng anh cho xong.” Trương Tuyết Tề cúi xuống hôn ln chóp mũi cô, rồi thì thầm bên tai: “Vì người khác mà trách móc em… Không bằng bảo anh đi chết còn dễ dàng hơn.”

……

Thời điểm Tưởng Tinh mang thai tháng thứ tám, cô đã không còn nhạy cảm với mùi dầu nữa, khẩu vị cũng dần khôi phục, nhưng lại chỉ thích lẩu, cùng các món ăn và xiên que cay tê. Lại là một ngày cô đứng dưới lầu công ty Trương Tuyết Tề để đợi anh tan làm rồi đưa mình đi ăn lẩu, và vô tình gặp Bổn Lam tại một cửa hàng kiểu cao bồi miền Tây ở gần đó.

Sau hai năm làm việc tại Studio Thần Hiểu, Bổn Lam đã từ chức và đến phát triển ở Kyoto, những tưởng rằng anh ta sẽ trôi dạt đi đâu đó, nào ngờ người ta đúng là người Kyoto hàng thật giá thật. Sau khi tốt nghiệp đại học, Bổn Lam đã ở lại thành phố J, cũng vì lý do này nên sau nhiều năm “vòng vèo”, cuối cùng anh ta đã trở về quê nhà.

Bổn Lam đeo tai nghe và bị thu hút bởi khu vực bày đĩa nhạc. Khi cảm nhận được cánh tay mình bị gõ vài cái, Bổn Lam ngẩn ngơ quay đầu lại nhìn thì bắt gặp một đôi mắt đang cong cong hình trăng khuyết. Ánh mắt anh ta dần di chuyển xuống dưới đến chiếc bụng phồng của cô, sau vài giây im lặng, thì lùi ra sau hai bước mà không nói một lời.

Tưởng Tinh hoang mang: “Làm gì thế?”

Anh ta nhìn bụng cô, vẻ mặt không chút biểu cảm, nói: “Thật đáng sợ.”

“Có gì mà đáng sợ, chưa từng thấy phụ nữ mang thai hả?” Tưởng Tinh lẩm bẩm vài câu rồi tiến lại gần anh ta: “Lâu lắm rồi không gặp anh, sao đột nhiên lại về thành phố J thế?”

Bổn Lam vẫn giữ nguyên tư thế phần thân trên, còn đôi chân dài lại di chuyển thẳng đến giá sách, giữ khoảng cách với cô. Đồng nghiệp cũ, người bạn cùng nhau kiếm cơm lại cứ thế kết thúc cuộc trò chuyện trong bầu không khí kỳ quái.

Tưởng Tinh nhàn nhã đi loanh quanh, cô chọn vài cuốn sách rồi đến quầy thanh toán, ông chủ trung niên lấy trong ngăn kéo ra một chiếc đĩa CD, đồng thời đưa mu bàn tay lên đẩy gọng kính, nói: “Là cậu thanh niên vừa rồi gửi cho cô, tôi thấy hai người có nói chuyện, cậu ấy là bạn cô phải không?”

Tưởng Tinh chớp chớp mắt, ánh mắt rơi vào vài ký tự trên mặt đĩa.

“Plockfiev, Peter và con sói.”

Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi lại lật ra mặt sau: “Hãy là một em bé thật dũng cảm.”

……

Trên bàn lẩu, Trương Tuyết Tề đã sớm dừng đũa và tập trung nhúng đồ ăn cho cô. Thấy đồ ăn trong bát Tưởng Tinh sắp thành ngọn núi nhỏ, anh muốn đợi cô ăn hết nên thuận tay với lấy chiếc túi giấy trên mặt bàn để xem chiều nay cô đã mua những gì. Có vài cuốn sách và một chiếc đĩa CD, Trương Tuyết Tề nhìn nó vài giây, Tưởng Tinh như nhớ ra điều gì đó, bèn rút khăn giấy lau miệng rồi mỉm cười nói chiều nay mình đã tình cờ gặp đồng nghiệp cũ.

“Anh còn nhớ không? Năm đó, anh bị đau dạ dày phải nhập viện, một động nghiệp của em cũng bị viêm ruột thừa cấp được đưa đến đó, chính là anh ta đấy.”

Trương Tuyết Tề: “Anh ta tặng cái này cho em sao?”

“Đúng thế, anh ta để ở chỗ chủ tiệm, nhưng không nói với em.” Tưởng Tinh sì sụp uống cốc nước chanh bên cạnh, khi đặt cốc xuống, anh lại đổ đầy cốc cho cô: “Đến khi ra thanh toán thì em mới biết.”

Cô nhai tôm, nói: “Em đã thử tra rồi, hình như là nhạc cổ điển thích hợp cho phụ nữ mang thai.”

Trương Tuyết Tề khẽ mím môi, đặt lại chiếc đĩa CD vào túi, rồi để xuống cạnh người: “Em muốn nghe thì anh có thể chơi đàn, chắc chắn sẽ có cảm giác trải nghiệm hơn nghe cái này.”

Tưởng Tinh mỉm cười, nhìn thấu anh nhưng chẳng lên tiếng. Trương Tuyết Tề tiếp tục nhúng rau và thịt cho cô, cả một thìa to dồn hết vào bát Tưởng Tinh: “Ăn mau lên, tối nay lại kêu đói thì không có mà ăn nữa đâu.”

Cô cố ý nói: “Nếu em thực sự đói thì anh định bỏ đói em thật à?”

Ánh mắt anh tập trung vào chiếc bụng bầu bĩnh của cô, nghĩ rằng cả đời này mình sẽ chịu thỏa hiệp với người con gái trước mặt, mà cũng chỉ có mình cô: “Có đói thì anh cũng chẳng mặc em đói chết được, biết chưa?”

…..

Ngày sinh em bé, không có vội vàng, hồi hộp như tưởng tượng. Vì ngày hôm nay, Trương Tuyết Tề đã sớm chuẩn bị mọi thứ và luyện tập nhiều lần trước đó, cứ thế cho đến khi Tưởng Tinh gây tê xong và nằm trên giường sinh. Cơn đau co thắt tử c ung đã thuyên giảm đáng kể, cô cảm thấy một luồng hơi ấm chảy qua thắt lưng. cô nhìn lên trần nhà, mơ màng nghĩ rằng đáng lẽ hôm qua nên ăn thêm một phần canh chua cay cho bõ thèm.

Cổ tử c ung mở mất cả buổi chiều, khi cơn đau thắt lưng lan tỏa, bác sĩ trong phòng sinh yêu cầu Tưởng Tinh phải nắm bắt cảm giác và cố gắng dùng sức, hít thở lặp đi lặp lại, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt rưng rưng. Trong cơn mơ màng, đột nhiên [email protected] dưới bỗng hẫng một cái, bác sĩ mỉm cười, nói: “Tốt rồi, ra rồi, con đầu lòng mà sinh nhanh quá, còn chưa đến hai mươi phút.”

Cả người Tưởng Tinh đầm đìa mồ hôi, yếu ớt lên tiếng: “Màu xanh hay màu hồng ạ?”

Bác sĩ cười đáp: “Màu xanh, một cậu bé mập mạp, “khẩu súng” nhỏ của mẹ, áo giáp…”

……

Tưởng Tinh thoải mái nằm trên chiếc giường nhỏ tận hưởng “chương trình” phục hồi chức năng sau sinh.

Trương Tuyết Tề chậm rãi lại gần: “Đang làm gì thế?”

Nhà vật lý trị liệu đáp: “Đang chăm sóc phần lưng cho mẹ bé.”

Cô dựa mặt vào cánh tay, tỏ vẻ thoải mái: “Con đâu rồi?”

“Ở chỗ hộ lý.” Anh quan sát vài giây rồi đưa ánh mắt đến gương mặt cô: “Để tiếp nhận giáo dục sớm.”

Tưởng Tinh khẽ ừm một tiếng, rồi nhắm mắt lại: “Anh có đói không?”

“Vẫn ổn.” Anh nói: “Em đói à?”

“Sao mà em có thể đói được chứ?” Cô ăn sáu bữa một ngày, dinh dưỡng cân đối, tinh tế và ngon miệng: “Nhưng hình như em cảm thấy anh gầy đi rồi.”

Tưởng Tinh thò tay khỏi chăn bông vươn về phía anh, Trương Tuyết Tề liền nắm chặt lấy và trìu mến nhìn cô. Ngay lập tức, qua bóng dáng của anh, Tưởng Tinh có thể nhìn thấy những hình ảnh của ngày xưa cũ.

Năm tuổi, cô nói những lời của con nít trong làn tuyết vào đêm Giao thừa.

Mười sáu tuổi, anh che giấu lòng mình, cô lại vô tâm, trong mắt mọi người thì bọn họ là cặp đôi thanh mai trúc mã không bao giờ có thể ở bên nhau.

Mười tám tuổi, anh đến Kyoto xa xôi, cô ở lại quê nhà, cũng kể từ đó hai người đã đi trên con đường dài vô tận.

Hai mươi tuổi, họ nhìn nhau từ xa trong đêm tuyết rơi, cô có được người tuyết còn anh thì như đánh mất trái tim.

Hai mươi mốt tuổi, anh tìm thấy cô đang giàn giụa nước mắt trong công viên cũ. Hôm đó, anh đã mất ngủ cả một đêm.

Hai mươi lăm tuổi, lần thứ hai trong đời cô tỏ tình với anh, và anh đã như tìm lại được trái tim đang đập nơi cô.

Hai mươi sáu tuổi, họ kết hôn, trở thành một gia đình.

Hai mươi chín tuổi, gia đình ấy đã thay đổi từ hai người thành có thêm một thành viên mới.

……

Trương Tuyết Tề rũ mi, nói: “Em đang làm gì thế?”

Trước mặt Tưởng Tinh là bức vẽ thủ công với nền màu xanh lam, bên trên có lâu đài, mây, kẹo và vương miện… Dấu tay và dấu chân nhỏ của em bé cũng được in lên bản vẽ.

Tưởng Tinh đặt bút trong tay xuống, kéo anh ngồi kế bên: “Chữ anh đẹp, anh viết đi.”

“Viết cái gì?”

“Tên của toàn bộ thành viên trong nhà chúng ta.”

Trương Tuyết Tề hơi ngẩn người, rồi viết đúng vị trí đã định theo yêu cầu của cô. Khi viết đến tên con trai mình, anh hơi dừng bút lại để nhìn vào hai dấu chân tay.

Trương Hạo. Ngày tháng .

Tưởng Tinh ôm cánh tay trái của anh, đặt má lên vai anh cùng nhìn bức tranh, nhưng lại luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó: “Anh viết thêm một lời chúc cho con trai đi.”

“Em muốn viết gì nào?” Anh nhỏ giọng hỏi.

Cô im lặng vài giây mà anh cũng chẳng vội, chỉ hơi ngả đầu về phía cô, tận hưởng cảm giác yên bình trọn vẹn thuộc về mình trong giây phút này. Hơi thở ấm áp ập đến bên tai, Tưởng Tinh ghé sát vào anh thì thầm.

“Ở đây có người thứ ba hả?” Trương Tuyết Tề bất lực mỉm cười: “Lại còn phải nói nhỏ như vậy?”

Tưởng Tinh đặt ngón trỏ lên môi anh, lẩm bẩm: “Lời chúc thì không được nói quá to, sẽ không linh nghiệm.”

Anh khẽ cong môi, lực bút dứt khoát, cất bút thiên tài.

……

“Con trai em tên là gì?”

“Trương Hạo.”

“Trong từ nào?”

“Chữ Hạo có bộ ba chấm thuỷ, bộ nhật và bộ thiên.”

“Ẩn chứa hàm ý gì không?”

“Hy vọng thằng bé có thể đường hoàng, trong sạch, bình an suốt cả cuộc đời.”

Khởi đầu mới: Kết thúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio