Rạng sáng của năm mới, Tiêu Tiêu và Tống Hiếu Nhiên như trẻ con đốt rất nhiều pháo hoa trên sân thượng, tựa như đã trở về khoảng thời gian trước kia. Cô nhìn về phía ông anh mối tình đầu mà bây giờ đối mặt nhau trong lòng vẫn còn đau âm ỷ, chợt hiểu ra một ông anh mất rồi lại có được so với một người yêu muốn mà không có được thì tốt hơn nhiều, lần này cô nhất định không thể làm hỏng nữa.
Vốn nghĩ rằng có thể giữ liên lạc với Tống Hiếu Nhiên đã tốt lắm rồi, không ngờ ngày mùng hai gia đình bọn họ sang chúc tết, anh lại nói cho cô biết sau này anh có mở một phòng khám bệnh tâm lý ở thành phố B cũng chính là nơi cô học đại học, qua tết thì có thể chính thức khai trương rồi.
“Vẫn là trở về nước tốt hơn, mọi người đều có thể chăm sóc lẫn nhau, Hiếu Nhiên, sau này con phải chăm sóc cho Tiếu Tiếu đó, có gì ngon thì mang cho em nó, thức ăn trong căn tin trường học không bổ dưỡng gì đâu.” Mẹ Tống nói.
“Con biết rồi.”
“Tiếu Tiếu này, cháu cũng đã lên năm ba, sắp tốt nghiệp rồi, tương lai có dự định gì chưa, tiếp tục học lên nghiên cứu, hay là muốn tìm việc làm?”
Tiêu Hoành Nhân nói: “Chẳng phải nên tốt nghiệp tìm việc làm sao? Con gái học nhiều quá làm gì, tôi không có dư tiền đóng cho nó đâu.”
Mí mắt của Tiêu Tiêu cũng chưa hề động đậy.
Mẹ Tống lại nhìn không nổi, “Anh nói gì thế, con gái học nhiều thì sao chứ? Tôi nói anh đấy Tiêu Hoành Nhân, Tiếu Tiếu nó có muốn học thì anh lấy tiền ra cho tôi, có nghe không hả!”
Hai nhà quan hệ thân thiết, mẹ Tống lại là người tính tình nóng nảy, sớm đã nhúng tay vào chuyện gia đình của nhà họ Tiêu mấy lần rồi, nhưng bất đắc dĩ Tiêu Hoành Nhân cứ y như cục đá vậy vừa thối vừa cứng, có nói thế nào cũng không thông được, vì thế mà bà vẫn luôn chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì với ông ấy.
“Ha ha, dì Tống, cháu đang đăng kí giành suất học bổng đi du học, nếu như được thì cháu sẽ kiên trì du học, nếu như không được, vậy thì cháu sẽ liệu mà làm thôi!” Tiêu Tiêu cười nói.
Trong phòng khách yên tĩnh mấy giây, Tống Hiếu Nhiên nói: “Tiếu Tiếu, cho anh số di động của em đi.”
“À, được!”
Qua mùng năm, Tống Hiếu Nhiên đưa ba mẹ về thành phố Q, sau đó định trực tiếp đến thành phố B luôn, nói là chờ cô ở đó.
Qua mười lăm âm lịch, Tiêu Tiêu lại chen chúc trên xe lửa hai mươi mấy tiếng đồng hồ, khoảng - giờ tối thì về đến thành phố B, ở trên xe cô đã nhận được cuộc gọi của Tống Hiếu Nhiên, nói muốn đến đón cô. Vì đã liên lạc với cô Tiêu, nên cô liền uyển chuyển từ chối. Tống Hiếu Nhiên cũng không miễn cưỡng, chỉ nói qua hai ngày nữa sẽ gọi cô ra cùng ăn bữa cơm.
Được cô Tiêu đón về nhà họ Đậu, Tiêu Tiêu lấy phần lớn đặc sản địa phương đã gói sẵn đưa cho cô Tiêu, nhưng vẫn còn giữ lại một phần dự định ngày mai cho viện phúc lợi và Đoạn Mặc Ngôn.
Cô vừa đi lên lầu vừa định gọi cho Đoạn Mặc Ngôn nói trước một tiếng, lúc này màn hình lóe lên, đối phương gọi cho cô trước mất rồi.
“Tiếu Tiếu, em đến rồi hả?”
“Phải đó, anh Đoạn.”
“Có muốn ra ngoài chơi một chút không, anh qua đón em.”
“Hôm nay trễ quá rồi, ngày mai được không anh? Em có mang cho anh một ít đặc sản nè, có thịt khô lạp xưởng, còn có một ít cải chua ngâm nữa, ngon lắm đó nha.”
“Thật sao? Cám ơn em…… Vậy ngày mai anh đón em đến nhà, em làm cho anh ăn nhé.”
Tiêu Tiêu cười khanh khách, “Ngài khó hầu hạ quá nha, tặng ngài nửa thành phẩm vẫn chưa được, còn phải nóng hầm hập đưa đến trước mặt ngài mới được à.”
“Tại vì anh không biết làm mà.” Đoạn Mặc Ngôn nói mọt cách đúng lý hợp tình.
“Dạo này, đàn ông biết nấu cơm giá thị trường cao hơn đó anh à.” Tiêu Tiêu hài hước nói một câu, “Sáng mai Nhiễm Huy cũng đến rồi, với lại em định qua viện phúc lợi thăm đám nhóc, đến chiều tối mới qua nhà anh chúc tết được không?”
“Được thôi, anh lúc nào cũng rãnh, kẻ bận bịu như em hết bận thì gọi nhé, anh đến đón em.”
“Đừng có cười em nữa, chị Hạ ngày mai có ở đó không?”
“Em muốn gặp cô ấy sao?”
“Em muốn chúc tết chị ấy đó, chị dâu tương lai mà.” Tiêu Tiêu cười hì hì nói.
“Vậy ngày mai anh gọi cô ấy tới.”
Sáng ngày thứ hai, Tiêu Tiêu đi đón Nhiễm Huy, lại thấy anh xách mấy bao quà tặng tới, phần nào cũng tương đối cao cấp, nói rằng đều dành để tặng cho Đoạn Mặc Ngôn hết. Tiêu Tiêu cười anh xách mấy thứ già dặn như một ông già vậy, ngay cả nhân sâm sừng hươu cũng đem lên. Hơn nữa không nói lời nào đã giành một phần nhân sâm dự định tặng cho viện trưởng Vương.
Hai người gặp nhau vội vã, tiếp đó lại mỗi người một ngã, Nhiễm Huy về trường học cất đồ, cô thì bắt xe đi đến viện phúc lợi.
Bọn trẻ ở viện phúc lợi thấy cô đến tất cả đều cực kỳ vui mừng nhào lên người cô, chị Thích Hôn chị Thích Hôn cứ thế gọi mãi, líu lo ríu rít chúc cô năm mới vui vẻ. Trái tim của Tiêu Tiêu tan chảy mất rồi, bắt được đứa nào thì hôn mạnh lên mặt của đứa đó, chọc cho đám nhóc la hét không ngừng.
Chơi đùa với bọn trẻ một lúc lâu, Tiêu Tiêu mới nghỉ ngơi một chút, đi chúc tết viện trưởng Vương và các nhân viên trong viện, viện trưởng Vương còn muốn đưa cho cô một bao lì xì, nhưng Tiêu Tiêu thế nào cũng không chịu nhận, ngược lại nhét những thứ cô đem tới vào tay viện trưởng Vương, nói rằng đồ không nhiều lắm, cho đám nhóc nếm thử một chút cũng tốt.
Viện trưởng Vương cảm kích nhận lấy, chỉ là cảm thấy nhân sâm quý giá quá, từ chối mãi, Tiêu Tiêu nói: “Cô thường bị thiếu máu, môi đều trắng bệch ra, cũng nên bồi bổ thân thể một chút, nếu không lấy đâu ra sức là chăm sóc cho bọn nhỏ chứ?”
Viện trưởng Vương nói không lại cô, chỉ có thể nhận lấy.
Tiêu Tiêu định ra ngoài chơi với đám nhóc tiếp, quay đầu trông thấy Hiên Hiên, không khỏi hỏi: “Viện trưởng, việc nhận nuôi Hiên Hiên tiến hành tới đâu rồi? Chính là đôi vợ chồng trẻ họ Vương không thể sinh con kia, phải không ạ?”
Nghe thế nụ cười của viện trưởng Vương chợt vụt mất, “Khoảng thời gian gần đây cô đang phiền lòng vì chuyện này đây.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Haiz, sau lễ giáng sinh, cô có đi gặp gia đình đó phỏng vấn một lần, lần này cô cố ý tập kích bất ngờ, nhưng cô lại thấy trong nhà bọn họ có rất nhiều tên lưu manh ngồi chung một chỗ hút thuốc uống rượu, sau đó chị Vương có nói với cô rằng mấy người đó là do anh họ của cô ấy dẫn tới, bọn họ cũng không biết. Nhưng cô đã hỏi qua người khác rồi, người ta nói thường xuyên có mấy kẻ hỗn tạp ra vào căn nhà của bọn họ.”
“Chẳng phải bọn họ không có hồ sơ phạm tội sao?”
“Đúng…… Giấy tờ gì bọn họ cũng đưa ra rồi, bọn cô cũng bàn bạc xong xuôi rồi, thật ra trước tết bọn họ đã có thể mang Hiên Hiên trở về, nhưng cô cứ cảm thấy không yên tâm, nên tìm cớ thoái thác, với lại còn nhờ người quen trong cục công an giúp cô điều tra, bây giờ còn chưa có kết luận. Hai ngày nay bọn họ càng ép càng chặt, mấy câu thô tục cũng mắng luôn rồi.”
Tiêu Tiêu không khỏi lo lắng. Lẽ nào bọn họ nhận nuôi Hiên Hiên, là có mục đích khác? Nếu thật sự như vậy, các cô nên làm thế nào đây?
Vừa qua bốn giờ chiều ngày hôm đó, anh Vương chị Vương dắt theo “ông anh họ” và mấy người nữa tới, bọn họ không nói lời nào đã nhét mười ngàn đồng vào tay viện trưởng Vương, chị Vương xoay người liền muốn bế Hiên Hiên đi.
Tiêu Tiêu thấy người đến chẳng hiền lành gì, sớm đã ôm Hiên Hiên vào lòng, muốn giấu cậu bé đi, ai ngờ chậm mất một bước, cô bị mấy người đàn ông mặt mày dữ tợn bao vây lại.
“Giao con trai tôi ra đây.” Chị Vương giơ bàn tay gắn đầy móng giả ra.
“Hiên Hiên không phải con trai của cô.”
“Hừ, đâu ra con điếm này vậy!” Chị Vương cười lạnh một tiếng, đi lên tát một cái.
Trên mặt Tiêu Tiêu lập tức bị vạch ra hai đường máu, cô hét lên, “Cô làm gì thế!”
Hiên Hiên sợ đến mức toàn thân run lên, ôm chặt cổ của Tiêu Tiêu không dám ngẩng đầu.
“Các người làm gì vậy, bà Triệu, gọi cảnh sát!”
“Tao xem thử ai dám!” Anh Vương rút một con dao ra, xấc xược hét một tiếng, “Cảnh sát mà đến, thì chỗ này chính là hiện trường án mạng!”
Dì Triệu bị dọa đến đánh rơi di động.
Anh Vương ngoài cười trong không cười đi đến trước mặt viện trưởng Vương, “Viện trưởng Vương, tôi cũng không muốn dọa tới bà đâu, nhưng ông đây đã tốn công phí sức cực khổ tìm đủ một đống giấy tờ cứt chó giao cho bà rồi, bà còn kèo nhèo không giao hàng cho ông! Dầu gì năm trăm năm trước chúng ra cũng là người một nhà, sao bà lại không giúp người thân thế chứ? Bà chẳng phải muốn một ít phí thủ tục sao? Giữ lấy mười ngàn đồng này đi, đừng khách sáo. Mau chóng làm xong thủ tục giúp tôi, thì chúng ta đường ai nấy đi, thế nào?”
“Được, các người đi về trước đi, ngày mai tôi sẽ……”
“Đừng tưởng ông đây là đầu gỗ, bà đi mà làm liền cho tôi!” Anh Vương kề dao vào cổ viện trưởng Vương.
“Tôi, làm không được.” Viện trưởng Vương cảm nhận được cần cổ lạnh lẽo, nhưng giọng bà vẫn run run nói ra.
“Làm không được?” Anh Vương kề dao gần thêm một phần.
“Viện trưởng!” Dì Triệu kinh hãi kêu lên.
Tên họ Vương lộ ra hàm răng cửa cao thấp không đều cười âm u, “Làm không được? Sao bà lại làm không được? Vậy nửa năm nay bà đang đùa ông đây à? Tôi nói cho bà nghe hôm nay dù thế nào đi nữa, tôi đều phải mang con trai của tôi đi.”
Chị Vương vừa nghe, lại bắt đầu giựt đứa nhỏ trong lòng Tiêu Tiêu ra, Tiêu Tiêu biết một khi Hiên Hiên rơi vào tay của bọn họ là tiêu đời, cô bảo vệ đầu của Hiên Hiên, ôm nó thật chặt, dùng hết sức không để cho người ta kéo ra. Chị Vương chau mày, mở miệng chửi con điếm này con điếm kia, nắm lấy tóc cô dùng sức mà đánh, đánh đến hưng phấn còn đạp cô bằng giày cao gót, Tiêu Tiêu muốn né lại bị đám đàn ông bao vây cô ngăn lại, bị đánh đến trên đầu trên mặt và toàn thân đều đau rát lên, hơn nữa còn bị giày cao gót đạp vào xương cẳng chân, giống như bị đinh nện vào xương vậy, cô đau đớn hét lên, đầu đổ mồ hôi lạnh môi trắng bệch khuỵu một chân xuống.
Mấy nhân viên của viện phúc lợi lớn gan muốn qua cứu cô, nhưng đều bị con dao sáng loáng của bọn chúng dọa cho lùi lại, một cậu bé xông lên trước, bị một gã đầu trọc không hề thương tình đá văng ra.
“Dừng tay, đừng đánh người, mấy người rốt cuộc muốn gì!” Sau khi thấy Tiêu Tiêu bị đánh viện trưởng Vương bắt đầu gào thét, bà muốn đi lên phía trước liền bị tên họ Vương kia bắt lại.
“Được rồi, cưng à, đừng tức giận.” Vương Răng Cửa hời hợt khuyên vợ một câu, lại nhếch nhác quay sang viện trưởng Vương nói, “Viện trưởng, bà xem, dây dưa không đưa con cho chúng tôi, làm cho vợ tôi tức giận thành vậy đó? Lỡ như bị chứng uất ức thì sao? Mấy người có chịu trách nhiệm không?”
“Các người thật là ngang ngược mà, tôi lại càng không thể giao Hiên Hiên cho các người!” Viện trưởng Vương tức đến mức trước mắt tối sầm, đứng cũng sắp đứng không vững nữa rồi.
“Vậy được thôi, hôm nay nếu như không làm xong thủ tục, người ở đây ai cũng đừng mong có thể đi được!”