Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con

chương 24: kho hàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bời vì mua một chiếc xe mà Sở Uyên nhận được lời khen ngợi từ bà xã đại nhân, mấy ngày tiếp theo anh ta đều bày ra bộ dáng vui vẻ cười ngốc nghếch một mình cả, anh cũng chẳng biết là bản thân đang vui cái gì, nói chung là lúc làm việc sẽ càng thêm gắng sức càng thêm chăm chỉ mà thôi.

Mấy mảnh ruộng bên dưới chân núi cũng được dọn dẹp cuốc xới xong, Bạch Dung lấy một ít hạt giống còn đang treo lủng lẳng trên cành cây trong không gian ra trực tiếp gieo trồng xuống ruộng, có một số loại hạt giống trong không gian không có thì cậu sẽ lên thị trấn mua hạt giống về mang vào không gian trồng chúng vào khu vực thích hợp, đợi chúng nảy mầm mọc lá non rồi mới đào cả rễ lẫn bầu đất rời ra trồng vào bên trong ruộng, để đảm bảo cây non có thể phát triển khỏe mạnh Bạch Dung còn chuẩn bị sẵn một bình nước hồ dùng để phun tưới cho số cây non mới trồng nữa.

Món chè dưỡng nhan bồi bổ thân thể trong quán liên tiếp buôn may bán đắt trong hai ngày liền, kiếm về được không ít tiền. Người ta nói tiền của chị em đàn bà con gái là dễ kiếm nhất đúng là chẳng ngoa. Bạch Dung nghĩ tới số hoa quả chín rũ tới sắp thối trong không gian lại chỉ có thể thở dài một hơi, cậu càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng liền lên mạng tra xét thông tin thêm một lần nữa.

Bên trong không gian trừ mấy loại quả thường gặp như đào; lê ra thì còn có thêm thật nhiều loại hoa quả như chuối; kiwi; dâu tây; dứa v.v.... Bạch Dung tra trên mạng thấy được gần như hầu hết các loại thực phẩm tự nhiên đều có giá trị làm thuốc độc đáo của riêng mình, ví dụ như trái kiwi giàu hàm lượng vitamin C, còn có đặc tính chống oxy hóa vượt trội, đồng thời có tác dụng ổn định tâm trạng cảm xúc, giảm lượng cholesterol trong máu, hỗ trợ tiêu hóa ngăn ngừa táo bón cùng với chống khát, lợi tiểu và bảo vệ tim mạch nữa. Hơn nữa hệ rễ cùng với vỏ cây của nó còn có tác dụng giúp thanh nhiệt giải độc, thúc đẩy tuần hoàn máu, tiêu giảm sưng tấy, xua tan phong hàn, tốt cho bệnh phong thấp và nhiều loại bệnh khác.

Bạch Dung nhìn tới nhiệt huyết dâng trào liền vội vàng chạy vào không gian kiếm chút cây non mang ra bên ngoài trồng, nghe bà cụ Dương Tố Phân nói thì bên trên ngọn núi này của bọn họ cũng có cây kiwi sinh trưởng, chỉ có điều đều là cây mọc hoang dại chứ do người nông dân trồng lấy quả về ăn lại không nhiều.

Bạch Dung lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép lại tất cả những giống cây trồng thích hợp trồng tại nơi có khí hậu giống như thôn Đại Lưu này lại, cậu quyết định lại tìm cơ hội nào đó tiến vào trong không gian đào cây giống ra bên ngoài trồng tiếp.

Số hoa quả chín cây có thể hái xuống bên trong không gian còn rất nhiều, Bạch Dung tìm ngày mượn chiếc xe bán tải của Sở Uyên tự mình đi tới Giang Thành một chuyến.

Mùa xuân là mùa của bận rộn, mặc dù Sở Uyên rất muốn đi theo bên cạnh Bạch Dung cả ngày nhưng bởi vì gần đây trong nhà có rất nhiều việc cần làm nên dù anh có muốn cũng không thể đi theo cậu ấy được.

"Anh mau quay về đi, hôm nay phải trồng cho xong số rau con kia đấy, hai ngày nữa tôi sẽ mua thêm một đợt gà giống mới, thêm lô cây non thứ hai cũng cần chuẩn bị trồng xuống rồi nên mấy ngày này mà không xử lý hết số công việc tồn đọng còn lại thì sợ rằng qua thêm khoảng thời gian nữa sẽ làm không hết việc mất." Bạch Dung vỗ vai anh khuyên nhủ, cái người này đã tiễn cậu ra tới tận đường lớn luôn rồi, còn tiễn thêm nữa là đi tới thẳng được thị trấn luôn ấy chứ.

"Ừ, vậy em về sớm một chút nhé, trên đường mà xảy ra chuyện gì thì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đó đón em." Sở Uyên lo lắng dặn dò thêm một lần nữa, bởi vì cuốn sách nói về việc đàn ông mang thai thấy được mấy ngày trước mà khiến tâm trạng anh căng thẳng, thăng trầm mất vài ngày liền, đến hiện tại vẫn không thể nào cảm thấy yên tâm khi để cậu đi một mình được.

"Tôi biết rồi." Bạch Dung phất tay xoay người ngồi lên xe. Xe mới tạm thời không có cách nào lái về nhà nên vẫn luôn được đậu trong nhà bác trai giáp ngay bên cạnh đường lớn. Bời vì gốc nhân sâm trước đó mà ấn tượng của người nhà bác trai đối với Bạch Dung khá tốt, lúc cậu đi qua nhờ vả đỗ xe trong nhà thì ông cụ đã đồng ý một cách vui vẻ.

"Lại đi lên phố nữa đấy hả?" Lưu Giang Sơn đang ngồi phơi nắng trong sân nhà thấy Bạch Dung đi qua liền cười ha ha hỏi chuyện.

"Vâng ạ." Bạch Dung cũng mỉm cười thật tươi đáp lại ông cụ, sau đó mới ngồi lên xe lái rời đi.

Lưu Giang Sơn nhìn chiếc xe mới toanh dần đi xa lại mỉm cười nói với người xung quanh mình:

"Cậu thanh niên có học thức này đúng là có bản lĩnh hơn so với đám dân quê thô kệch chúng ta, mấy ông xem đi, mới tới có được bao lâu đâu mà quán ăn đã mở, núi đã thuê, còn lên kế hoạch nuôi gà trồng trọt nữa chứ, đúng là có nhiều ý tưởng thật đấy."

"Ha ha, đúng là không tệ, có điều thằng ba nhà ông cũng có kém cạnh gì đâu, tự mình mở xưởng sản xuất gia cụ bên trên thành phố lớn, qua vài năm nữa là có thể mua nhà mới trong thành phố lớn rồi, đó mới được gọi là có bản lĩnh chứ." Người bên cạnh cười nói phụ họa theo.

"Ha ha, đó tính là gì đâu chứ." Lưu Giang Sơn phất tay nói, thế nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười vui vẻ tự hào.

Lần này đi tới Giang Thành việc đầu tiên mà Bạch Dung làm chính là đi dạo một vòng quanh khu chợ buôn bán trái cây hoa quả, thuận tiện mua lấy một thùng trái cây rồi mới tìm thuê cái nhà kho nhỏ ở bên đó.

"Anh muốn lấy khu có giám sát hay không?" người phụ trách hỏi Bạch Dung.

Khu vực có giám sát với khu vực không có giá cả sẽ không giống nhau, nơi không có giám sát giá sẽ rẻ hơn một chút thế nhưng bên cho thuê sẽ không chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn cho kho hàng. Bạch Dung thầm nghĩ bản thân chỉ thuê một cái kho về để làm vỏ bọc che mắt thiên hạ mà thôi, vậy nên chỗ không có giám sát là hợp với ý của cậu nhất, đảm bảo sẽ không có người nào phát hiện ra được bí mật của cậu.

Tuy nhiên cậu vẫn giả vờ như bản thân phải cân nhắc do dự thật lâu mới hạ quyết tâm nói với người phụ trách cho thuê kho hàng:

"Giá của khu vực có giám sát thực sự quá đắt đỏ, tôi thuê nơi không có giám sát vậy, số hàng bên tôi nhập về cũng không nhiều nên chắc sẽ không sao đâu."

"Được rồi, kho hàng bên cậu yêu cầu diện tích không lớn, không có điện nước, giá thuê là ba trăm tệ một tháng, cậu muốn thuê trong bao lâu?" Người phụ trách gật đầu hỏi tiếp.

"Thuê ba tháng đi." Bạch Dung nói.

Thuê nhà kho xong Bạch Dung lái chiếc xe mới của Sở Uyên tới đó, tiếp theo là tiến vào trong không gian hái hết số trái cây đã chín trên cây xuống trước.

Diện tích trong không gian khá lớn nên Bạch Dung chưa hái được bao lâu thì đã lấy ra được vài thùng trái cây, cậu nhớ tới những phương pháp xử lý hoa quả mà tối hôm qua mình tra được trên mạng, cho tới khi chất đầy các thùng trái cây lên xe kéo phía sau cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trên xe kéo đã được lắp thêm nắp xe nên sau khi xếp các thùng trái cây vào trong lại đóng kín nắp xe lại thì người khác không thể nhìn thấy được thứ bên trong là cái gì nữa, Bạch Dung khá hài lòng với phương pháp này. Buổi trưa cậu đi ra bên ngoài ăn bữa cơm, khổ nỗi ăn không hết được bởi vì mùi vị thức ăn quá tệ, đúng là không cách nào so sánh được với cơm nhà, cậu có chút muốn nôn hết ra.

Lúc Bạch Dung lái xe trở về trong thôn thì đã là giữa chiều.

Bạch Dung gọi cậu nhóc Lưu Khải Đệ đang chơi đùa bên đường lại, bảo cậu nhóc chạy về nhà gọi người tới vận chuyển hoa quả về, thuận tiện đem thùng trái cây mua trong chợ hoa quả ra chia cho đám nhóc con vẫn luôn chơi đùa cùng cậu nhóc.

Đám nhỏ cầm trái cây trên tay cười hi hi ha ha chạy đi, Bạch Dung thấy ông cụ Lưu Giang Sơn vẫn đang ngồi ngoài sân nói chuyện phiếm với mọi người thì lấy cái túi xếp ít trái cây lấy từ bên trong không gian ra xách qua bên đó cho mấy vị lão nhân nếm thử hương vị.

Lưu Giang Sơn cũng thuộc kiểu người yêu thích đồ ăn ngon nên không có ra vẻ khách sáo với cậu, ông cụ cầm quả táo lên cắn một ngụm, nhấm nháp không bao lâu liền trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên tột độ quay qua nhìn Bạch Dung nói:

"Số trái cây này cháu mua ở đâu đấy, sao mà ngọt thế? Lại còn nhiều nước nữa chứ? Thật là ngọt quá." Nói xong lại cắn thêm một miếng nữa, nước trái cây bắn đầy ra tay.

"Mua tại vườn cây ăn quả của một người bạn ạ."

"Này, chỗ cháu có còn không? Bán cho ông một ít." Một ông cụ khác cắn mấy miếng đã hết hơn nửa quả mỉm cười hỏi Bạch Dung.

"Được ạ, nhưng mà chỗ cháu cũng không có nhiều, cháu để lại cho ông nửa cân đi." Bạch Dung mỉm cười gật đầu đồng ý, thế nhưng cậu cũng không nói là tặng không, trên đường nhiều người như vậy, nếu đều tặng không thì lấy đâu ra nhiều trái cây để mà tặng như thế, huống hồ người sống bên ngoài đường lớn này đều là những hộ gia đình giàu có nhiều tiền cả, có nhiều tiền hơn so với nhà cậu nhiều lắm ấy chứ.

"Được, được." ông cụ gật đầu lia lịa.

"Cái lão đầu này, ngươi còn chưa hỏi giá bao nhiêu tiền nửa cân thì đã nói mua rồi, ngươi mua về cho cháu trai nhà mình đấy hả?" Người ngồi bên cạnh hỏi ông lão.

"Ừ, mua cho cháu trai trong nhà, loại trái cây ngon như vậy lão già tôi sống tới tuổi này rồi còn chưa được ăn lần nào đâu, cháu trai lão nhất định sẽ thích ăn." Ông cụ tươi cười nói, đợi Bạch Dung cầm ba quả táo tới đây rồi ông cụ mới hỏi: "Ba quả này cũng phải tới một cân ấy nhỉ, bao nhiêu tiền thế cháu trai."

"Số trái cây nhà anh bạn cháu đều là giống mới cả nên giá cả cũng tương đối đắt, cháu mua của anh ấy với giá mười tệ nửa cân, ông xem..." Bạch Dung có chút khó xử nhìn ông cụ.

"Được, mười tệ liền mười tệ đi." Ông cụ nhìn những quả táo tươi ngon mọng nước lại nghĩ tới hương vị giòn tan ngọt bùi mà mình được thưởng thức vừa nãy liền cắn răng bỏ tiền ra mua về, thứ người ta bán là đồ tốt nên chắc chắn không thể nào rẻ được.

Bạch Dung mỉm cười nhận lấy tiền, lúc quay trở lại chỗ xe thì người nhà cậu cũng vừa vặn ra tới nơi.

Trong thùng xe kéo có khoảng mười mấy hai mươi thùng trái cây, lúc vận chuyển xuống thì những người vừa mới được nếm qua cũng chạy tới đây hỏi mua, thế nhưng bởi vì giá cả quá đắt đỏ nên cũng không có bao nhiêu người dám bỏ tiền ra mua thật.

Sau khi vận chuyển đồ trở về nhà, bà cụ Dương Tố Phân thấy đống thùng chất thành một đống liền hỏi Bạch Dung:

"Sao cháu mua nhiều thế hả? Lần này lại tính làm cái gì đây?"

Tất nhiên là bà cụ Dương Tố Phân biết rõ chuyện chè trái cây trước đó kiềm về được một khoản tiền, thế nhưng lần này thằng cháu Dung mua nhiều trái cây về như thế hẳn là còn có ý tưởng mới nào đó nữa.

"Cháu tính làm mứt hoa quả cùng với rượu trái cây ạ, bà nội có biết làm hai thứ đó không bà?" Bạch Dung hỏi bà cụ.

"Thì đúng là biết làm đấy, thế nhưng nhiều như thế này đều làm hết ấy hả?" Dương Tố Phân hỏi.

"Vâng, giữ lại một phần nhỏ để làm chè trái cây thôi, số còn lại thì chia ra để làm mứt hoa quả với rượu trái cây hết." Chủng loại trái cây lần này cậu lấy về khá nhiều nên chắc hẳn cũng không làm được bao nhiêu rượu trái cây, cho nên lần này cậu cũng chỉ muốn thử tay làm lô đầu tiên xem kết quả ra sao thôi.

"Vậy cũng được, có điều bà cần phải mời người tới hỗ trợ chứ một mình sợ là không làm hết được." Dương Tố Phân nói tiếp.

"Không sao ạ, nội tự mình quyết định là được rồi." Bạch Dung cười híp mắt nói với bà.

Chè trái cây vẫn được các cô gái nhỏ yêu thích như cũ, có vẻ bởi vì hiệu quả bồi bổ thân thể và bảo dưỡng dung nhan rất tốt nên mấy ngày tiếp theo đều có những cô gái nhỏ chủ động tới hỏi thăm, còn truyền tai nhau với bạn bè thân thiết khác của mình về công dụng chè trái cây của quán nhà này, không đến hai ngày thì làn da dù có kém tới đâu cũng đều có thể trở lên non mềm mịn màng cả, nhất định có hiệu quả, còn dùng chính bản thân mình làm ví dụ nữa, kể lại trước khi ăn chè trái cây của nhà này thì làn da mình xỉn màu kém sức sống, thế nhưng mới ăn chưa tới hai ngày thì lập tức thay đổi thành như thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn như trứng gà bóc, vừa non mềm vừa bóng loáng, trắng hồng rạng rỡ, nhìn đẹp thêm không biết bao nhiêu lần.

Con gái ấy mà, đối với những thứ khiến mình trở nên xinh đẹp đều không có sức chống cự cả, nghe xong giới thiệu của bạn bè xung quanh và tận mắt nhìn màu da sắc mặt của bạn tốt càng ngày càng trở lên xinh đẹp thì nào có ai còn cưỡng lại được nữa chứ.

Bởi vậy mỗi lần chè trái cây nhà Bạch Dung vừa mới làm ra chưa tới nửa tiếng thì đều đã được bán hết sạch bách, hơn nữa trong quá trình mua thứ này các cô gái đều thể hiện ra được sức chiến đấu mạnh mẽ của chính bản thân mình, mỗi lần thằng Thuận đều phải giơ tay cao quá đầu, tránh cho bị sức chiến đấu mạnh mẽ của mấy cô nàng hất ngã chổng vó.

"Này, trái cây nhà anh mua ở đâu thế? Hay là quán nhà anh có bí quyết nấu chè trái cây đặc biệt gì không vậy? Tại sao tụi em đi mua trái cây ở bên ngoài về làm lại không có được hiệu quả tốt như vậy chứ nhỉ."

Sau khi bán xong món chè trái cây thì một cô gái nhỏ đứng bên cạnh chen qua hỏi thằng Thuận, vừa hỏi vừa nháy mắt quyến rũ với cậu chàng một cái.

"Ha ha," Mặc dù thằng Thuận yêu thích cái đẹp nhưng vẫn không quên chừng mực, cậu ta đáp lời cô gái theo những gì mà Bạch Dung đã dặn dò từ trước,

"Đây là vấn đề bí mật nội bộ nha em gái, trái cây nhà bọn anh không đùng để bán lẻ đâu, thế nhưng chè trái cây thì phục vụ mỗi ngày nhé, đúng sáu rưỡi chiều mỗi ngày chuẩn bị bán ra, nếu các bạn yêu thích thì đúng giờ có thể ghé qua mua, tháng sau bên chúng tôi sẽ đưa ra thêm nhiều món mới hơn nữa, đến lúc đó hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ quán chúng tôi nhé."

"Món mới? Ra thêm món mới gì đó anh giai?" Nhóm người vây lại đây nghe ngóng tin tức thấy thằng Thuận nói vậy lập tức hỏi.

Thằng Thuận dùng vẻ mặt thần bí nhìn mấy người kia một cái, sau đó mới chậm rãi nói:

"Bí mật."

"Yah!, sao anh có thể nhử con nhà người ta như vậy chứ!" Nhóm cô gái bị lừa gạt tức giận trừng mắt, vươn tay qua thăm hỏi cái khuôn mặt tươi cười nhăn nhở của thăng Thuận.

Chè trái cây quán ăn làm ra đặc biệt dễ bán, mứt hoa quả cùng với rượu trái cây ở nhà cũng đã chuẩn bị bắt tay vào làm. Bạch Dung nghe nói làm mứt hoa quả cần dùng tới đường trắng hoặc là mật ong, cậu đột nhiên nghĩ tới bản thân từng thấy bên trong không gian có mấy con ong mật, lại thêm rất nhiều cây cối trong không gian trải qua thời kì nở hoa nên có ong mật truyền phấn hoa cũng là chuyện bình thường. Nếu như đã có ong cùng với nguồn phấn thì khẳng định sẽ có mật ong rồi, cậu có nên vào trong không gian tìm một tổ ong ra để lấy mật không nhỉ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio