“Béo nha?”
Liên tục kêu vài tiếng cũng không ai đáp lại.
Nhưng rào tre quây gà phía trước đều không có dùng vải buộc lại.
Chậu cám gà cũng rơi xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt sao đã không thấy người đâu?
Nghĩ đến khả năng nào đó, Tiết Thải cẩn thận nhìn quanh, theo dấu vết trên đất thấy sau đống củi cách đó không xa lộ ra một góc quần áo.
Hắn bất động thanh sắc xoay người, làm bộ làm tịch kêu thêm vài tiếng béo nha, không kịp chuẩn bị, nhanh chân bỏ chạy!
Nhưng chưa chạy được hai bước thì đã bị người kéo lưng quần bắt lại.
Một giọng nam tử thô ráp dữ tợn từ phía sau vang lên: cái dữ tợn trung hơi mang thô
“Tiểu tể tử chạy nhanh thật nha!”
Vừa nói vừa đổi tay, xoay người Tiết Thải lại, sau khi thấy rõ khuôn mặt hắn thì hai mắt sáng ngời, “haha, phát tài rồi!”
Nhìn tiểu tử này lớn lên lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, nhìn như nữ oa, nếu bán cho mấy tên buôn người thì có thể kiếm không ít bạc đâu.
Đáng tiếc là hắn chỉ mang theo một cái khăn thấm thuốc mê.
Lý Đại Lực một tay che miệng Tiết Thải, một tay ôm bung hắn, đem theo hắn ra phía sau đống củi, lấy dây thừng trói chặt hắn lại.
Trong troàn bộ quá trình, Béo Nha nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Hai người bị ném cùng một chỗ.
Tiết Thải bị nhét khăn trông miệng, không cử động được mà cũng không la được, lúc này gấp đến cả người chảy mồ hôi.
Hắn cọ cọ vào người Bạch Lê Hoa, cố gắng đánh thức nàng.
Lý Đại Lực mặc kệ bọn họ, chỉ nghĩ bây giờ làm thế nào, theo ý của Lý Tiểu Ngọc thì hắn đi tìm mấy huynh đệ, cùng nhau khiêng bà béo này bán cho bọn buôn người, đem tới nơi xa xa một chút rồi quay về tìm nàng lấy năm mươi lượng bạc.
Nhưng tối hôm qua hắn suy nghĩ thật lâu, huynh đệ của hắn tuy là nhiều nhưng nếu hắn nói cho bọn chúng thì chắc chắn bọn chúng sẽ xảo trá đòi chia hoa hồng, vậy bạc kia không phải tất cả là của hắn.
Nếu bây giờ người đã ở trên tay hắn rồi thì sao lại phải nghe lời cái bà nương Lý Tiểu Ngọc kia, sao không trực tiếp đòi tiền từ Lương gia?
Nhưng nếu là trực tiếp đòi tiền Lương gia thì chắc chắn không thể bán tiểu tử này.
Lý Đại Lực có chút luyến tiếc.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định để lời nhắn lại cho Lương gia, muốn bọn họ lấy sáu mươi lượng bạc ra dể chuộc người!
Chỉ cần lấy được tiền thì hắn lập tức đi đến nơi khác sung sướng, ai tìm ra được hắn?
Nghĩ kỹ đường lui, hắn liền đem xe đẩy tay đặt ở một bên đẩy lại đây, bà béo này nặng như heo, hắn kéo mãi cũng không động đậy.
Lý Đại Lực đã chuẩn bị sẵn hết, xe đẩy tay để đẩy, lúa để chút nữa khiêng người lên xe đẩy rồi thì đắp lên trên, ai cũng không nhìn ra. Nhưng còn thằng nhóc đang tỉnh này thì hơi khó.
Hắn vuốt miệng, hung tợn chỉ vào Tiết Thải nói, “Ngoan ngoãn nằm yên, không được lộn xộn, động một chút là lão tử giết chết ngươi nghe không?”
Nơi này không thể ở lâu, lỡ như lát nữa người của Lương gia phát hiện ra chuyện xấu.
Tiết Thải ngây ngốc gật đầu, đồng thời tay bị trói ở sau lưng rốt cuộc cũng đụng tới đầu ngón tay của tới Bạch Lê Hoa
Lý Đại Lực yên lòng, chạy tới kéo tay Bạch Lê Hoa để kéo nàng ta lên xe đẩy.
Thấy thân thể to lớn của Bạch Lê Hoa, hắn hít một hơi thật sâu, vừa dùng sức tay vừa tự cổ vũ chính mình: “Năm mươi lượng! Hây!”
Bạch Lê Hoa thân mình hơi nhúc nhích.
Cuối cùng, bởi vì Bạch Lê Hoa quá béo nên hắn không thể kéo lên xe đẩy. Lý Đại Lực mắng chửi xong thì chuẩn bị khom lưng khiêng người lên.
Không ngờ ngay lúc này Bạch Lê Hoa đột nhiên mở to mắt, hai chân giơ lên, ổn, chuẩn, tàn nhẫn đá vào mặt hắn.