Nhưng lúc này Bạch Lê Hoa hoàn toàn không phản ứng gì.
Ngơ ngác ngồi trên ghế, tùy ý Lương Đại Lang lôi kéo tay nàng bôi “thuốc”
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng. Lương Đại Lang ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Bạch Lê Hoa.
Đột nhiên cảm thấy không đúng.
Hắn buông tay ra như bị điện giật, Lương Đại Lang đột nhiên lui nhanh về phía sau, nhìn mắt nàng, lắp bắp nói, “Cái kia, cái này, nàng đừng hiểu lầm!”
Như sợ Bạch Lê Hoa không hiểu, hắn lúng túng giơ rễ thảo dược chưa nhai đến trước mặt Bạch Lê Hoa trước mặt, không đầu không đuôi nói:
“Đây là do nương dạy ta, cái đó có thể giảm đau và làm miệng vết thương nhanh lành.”
Tất nhiên Bạch Lê Hoa biết, nàng không chỉ biết nhai thảo dược là phương pháp giảm đau hiệu quả, mà còn biết thảo dược hắn đang cầm trong tay là hoàng liên, đắng muốn chết.
Cũng không biết hắn làm sao mà nhai được.
Trong lòng buồn bực.
Nhưng đối mặt với Lương Đại Lang chân tay luống cuống, nhất thời Bạch Lê Hoa cũng không biết nên nói gì, làm gì.
Đành quay mặt đi, nhìn chằm chằm chén bên cạnh, “Bây giờ làm sao ta ăn cái này được đây.”
Lương Đại Lang thấy nàng không có ý tức giận thì thở dài nhẹ nhõm, hỏi, “Nếu không, ta đút nàng ăn nhé?”
Nói xong lại cảm thấy không ổn, trên mặt hắn ngượng ngùng luống cuống, cuống quít sửa miệng, “Không đúng, ta đi kêu nương!”
Nghe ý của hắn, chẳng lẽ nàng bắt bà bà đút cơm cho mình sao!
Còn ra thể thống gì! Huống hồ giờ này mọi người chắc đã ngủ.
Người này rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc đây?
Bạch Lê Hoa đỏ mặt lên, “Chàng đi về đây cho ta!”
Lương Đại Lang lúc này chân như bôi dầu đã phóng đến cửa lớn, nghe Bạch Lê Hoa thì dừng chân lại, “A?”
Bạch Lê Hoa hận không thể đấm một quyền lên khuôn mặt tuấn tú của hắn! Thầm tức giận nói: “ Ta bảo chàng trở về đây!”
Lương Đại Lang trở lại bàn, thăm dò hỏi, “Bây giờ làm sao đây? Hay là… Hay là… ta đút nàng nhé?”
Còn muốn hỏi sao? Bạch Lê Hoa thật xấu hổ.
Nàng không nói gì, hắn chỉ nghĩ nàng chịu rồi, lúng túng cầm đũa lên khuấy mì trong chén.
Nhưng vì đã để một lúc lâu nên nước lèo đã ngấm hết vào mì, chỉ còn thấy một khối bột khô.
Hắn gắp rồi lại gắp, cuối cùng vẫn buông xuống, thở dài, “Ta đi làm chén khác!”
“Không cần.” Bạch Lê Hoa gọi hắn lại, “Trong nhà vốn dĩ đã không có gì ăn, có thể ăn no là được.”
Bọn họ đều đã ăn cơm xong, nếu làm chén khác thì mì này phải đổ đi, lãng phí lắm!
Lương Đại Lang do dự một chút, “Béo Nha, nàng chịu khổ rồi.”
“Không khổ, chàng cứ đọc sách cho tốt, tương lai chàng thi đậu công danh rồi thì không phải ta sẽ theo chàng hưởng phúc sao?
Thi đậu công danh sao, nói thì dễ, nhưng lấy gì đi thi đây? Lấy gì mà có thể tranh với những công tử có quyền có thế?
Tuy tình huống ở học viện không lạc quan, nhưng Lương Đại Lang vẫn mỉm cười, đáp: “Ừm.”
Nụ cười này có thể xứng với trăng gió vô biên, như ánh mặt trăng sáng rực rỡ, hoa tươi cũng thành mờ nhạt.
Cũng không biết người đẹp, tư thế nấu ăn đẹp như vậy, sao lại làm ra được món khó ăn thế.
Cũng may mỗi lần hắn gắp trên đũa cũng không nhiều, nếu không thật sự rất khó nuốt.
Ở đây nàng khóc không ra nước mắt ăn, không ngờ Lương Đại Nương ra cửa đi nhà xí, đúng lúc thấy bọn họ đút nhau ăn, lập tức không đi nhà xí nữa, vui sướng chạy về chọc chọc Lương lão cha vừa mới ngủ.
“Ha, đương gia, ông đoán xem vừa rồi ta ra ngoài nhìn thấy gì…”
Chương 136: Nhiều kiến thức
Tối nay, Lương Đại Lang tâm phiền ý loạn nên vẫn không ngủ cùng Béo Nha.
Khi Bạch Lê Hoa tỉnh lại thì thấy không có ai bên cạnh, sờ khăn trải giường lạnh băng, niệm khẩu quyết biến vào không gian.
Trong không gian cũng không có gì đặc biệt, một dòng suối, một cái giếng và một mảnh ruộng. Gà con không còn ở trong lồng tre. Không biết chúng làm thế nào mà chọc thủng một lỗ trên lồng, toàn bộ gà chạy ra ruộng thảo dược bên cạnh mà mổ.
Những dược liệu đó đều là do nàng đem từ trên núi về, vốn cũng chỉ là cây non, nhưng lúc này do được nước của linh tuyền nuôi nên sinh trưởng rất tốt, gà con cũng biết là đồ tốt, bột ngô trộn rau xanh đặt trên mặt đất thì không ăn, chỉ mổ lá thảo dược, sau đó con nào cũng phấn khích.
Từng con vỗ cánh phành phạch, ngươi truy ta đuổi, làm cho lông gà bay tán loạn trên đất.
Nhu vầy thì sau khi trưởng thành chắc chắn là thứ đại bổ nha.
Bạch Lê Hoa nhìn một chút rồi lấy da hổ từ không gian ra đặt lên giường.
Rồi dọn sạch phân gà đặt vào trong thùng gỗ nhỏ, thoát khỏi không gian, rồi đi ra dòng suối nhỏ gần Lương gia.
Từ xa đã thấy Lương Đại Lang tự mình cầm lưới bắt cá bên suối.
Thấy nàng tới thì hắn cười hàm hậu, “ Sao nàng không ngủ thêm một chút?”
“Ngủ đủ rồi.” Bạch Lê Hoa nói rồi đưa thùng gỗ cho Lương Đại Lang, “Dùng cái này đi.”
“Đây là phân gà?”
“Ừm, bên trong phân nhiều dinh dưỡng, cá ăn sẽ tự nhiên chui vào lưới.”
Lúc trước nàng có nghe nói có nơi nuôi cá dùng phân trâu phân gà gì đó mà cá lớn rất nhanh, tuy nghe hơi ghê tởm, nhưng thử xem cũng không mất gì, dù sao thì gà của nàng cả ngày uống nước linh tuyền, ăn thảo dược, phân thải ra chắc cũng không kém.
Tuy phương pháp này khiến Lương Đại Lang không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn vẫn nhận lấy thùng gỗ, “Nàng đứng đó đi, dơ lắm, để ta rải cho.”
Hắn đi đến chỗ cất lưới rải phân xuống, mắt lại không nhịn được nhìn Bạch Lê Hoa, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Bạch Lê Hoa rảnh rỗi nhàm chán nên vừa tập thể dục hoạt động thân mình, vừa hỏi, “Sao vậy?”
“Về sau nàng không nên xách đồ nặng như vậy, muốn làm gì cứ nói ta làm là được.” Lúc này Lương Đại Lang (nguyên bản là Bạch Lê Hoa, nhưng thấy LĐL mới đúng nên LNT sửa lại) mới do dự nói, giọng có chút oán trách: “Tay nàng vẫn còn bị thương đó, cũng không biết chú ý một chút.”
Gà ăn nhiều tất nhiên sẽ béo, cũng thúi nữa.
Hơn nữa chúng đều ở trong không gian, người khác muốn hỗ trợ cũng không vào được, nàng đâu có biện pháp nào khác đâu, cũng thật tuyệt vọng nha.
Bạch Lê Hoa nhìn chằm chằm mặt hồ, lúc này trời còn chưa sáng nhìn không rõ, nhưng mặt nước lóng lánh xao động, tất nhiên là có cá bơi đến, còn có không ít nha.
Nàng nghĩ nghĩ rồi dùng ống trúc lấy ra một bình nước đổ vào suối.
Nước suối luôn chuyển động nên hiệu quả chắc không thể tốt được, nhưng đối với bầy cá sống nhờ nước này thì chắc chắn có tác dụng, không chừng có thể gọi cá từ đầu nguồn xuống.
Lương Đại Lang ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng há to.
Ngơ ngác đứng đó, không biết thu lưới, cũng không biết về nhà lấy thùng đựng cá.
Bạch Lê Hoa cười đẩy hắn một chút, “Chàng còn thất thần đứng đó làm gì? Mau về lấy đồ đựng!”
Lương Đại Lang hung hăng ngắt mình một cái, biết mình không phải nằm mơ thì mới chạy nhanh về, sợ chậm một giây thì cá không còn.
Loại cảnh tượng kỳ lạ này hắn chưa từng thấy.
Hắn chỉ nghe nói ban đêm nhiều cá, lần trước cả đêm bắt đầy một thùng, vốn dĩ đã cho rằng mình lợi hại, không ngờ lần này mới được mở mắt.