Bên cạnh quầy cầm đồ, một nữ tử dáng người đẹp đẽ, đầu đội nón có màn che, đem toàn thân từ đầu tới chân trùm kím mít, đứng một mặt không ngừng nhìn trái nhìn phải, một mặt lại vội vàng thúc giục tiểu nhị, “Ngài nhìn kĩ đi, xem ngọc này của ta trị giá bao nhiêu.”
Tiểu nhị trông quầy liếc nàng một cái, buông ngọc xuống, không nhanh không chậm mở miệng: “ngọc tốt a, là cầm cố hay bán đứt?”
“Đương nhiên là cầm cố…… À không, bán đứt, đương nhiên là bán đứt!
Nàng đứng lên hạ quyết tâm.
“Năm lượng.”
“Ngươi nói cái gì?” Nữ tử không tự chủ được cất cao thanh âm, “Đây chính là ngọc mỡ dê thượng đẳng a.”
Tiểu nhị kia gẩy bàn tính lạch cạch, cũng không ngước lên: “chính vì nó là ngọc thượng đẳng, lại bán đứt, cho nên ta mới trả năm lượng bạc!”
“Ta mới không tin a!” Khi nói chuyện, nữ tử lại nhìn trái nhìn phải, ảo não vươn tay ra nói với tiểu nhị, “Ngươi trả lại cho ta, không đúng giá a!”
Nghe nàng nói như vậy, tiểu nhị bên trong rốt cuộc ngừng tay, ngẩng đầu làm bộ tiếc hận, “Cô nương, nghĩ cho kỹ, trong thôn này không có cửa hàng nào qua được ta, ngài không ngại thì đi ra ngoài hỏi thăm xem, có cửa hàng cầm đồ nào trả cho người giá cao hơn thì ta cho ngươi bạc.”
Nữ tử dường như lại bị dao động, nửa ngày mới giãy giụa một chút: “Nhưng giá này có quá……”
Tiểu nhị xoay tròng mắt, “Thôi như vậy đi, ta cũng không đếm xỉa đến, tính cho ngươi sáu lượng bạc, nhưng đừng để chưởng quầy nhà ta biết, nếu không a, hắn chắc chắn sẽ trừ tiền lương của ta đấy.”
Bạch Lê Hoa cười như điên trong lòng, tiểu nhị này nếu ở thời hiện đại, tuyệt đối là diễn viên đoạt giải Oscar.
Bạch Lê Hoa từ góc độ này nhìn qua, vừa lúc có thể thấy nữ tử nắm chặt bàn tay trắng nõn như ngọc, tiếp theo, không có gì bất ngờ xảy ra, nàng nói: “Được rồi, sáu lượng liền sáu lượng a!”
“Được được, đây là chứng từ cầm cố, ngài làm ơn ấn cái dấu tay xuống đây.”
“Cô nương, sáu lượng bạc đây, ngươi lấy đi.”
Nữ tử cũng không cần xem, gom tất cả bạc vào trong tay áo, cúi đầu vội vã đi ra.
Không sai, nữ tử thần thần bí bí tới cầm đồ này chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Bạch Lê Hoa - Bạch Ngọc Lan.
Không biết là Bạch Lê Hoa đứng ở chỗ khuất hay là bởi vì Bạch Ngọc Lan chột dạ vội vã phải đi, tóm lại hai người không đụng mặt nhau.
Cũng thật là kỳ quái, Bạch Ngọc Lan tuy nói là xuất thân nông gia, nhưng cha nàng đã sớm không còn làm ruộng, mấy năm nay kiếm một ít tiền lời, Bạch Ngọc Lan cũng được nâng niu ở trong long bàn tay, rốt cuộc xảy chuyện gì mà nàng phải đem cầm trang sức của chính mình? Dựa theo địa vị của nàng ở nhà, không đến mức đó a.
Bạch Lê Hoa cũng có lòng muốn biết, chẳng qua hiện tại nàng còn có chuyện quan trọng hơn.
Bởi vậy, ngẫu nhiên gặp được Bạch Ngọc Lan nàng cũng chỉ nhìn qua, cũng không có để ở trong lòng.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Nữ tử báo thù, cả đời không muộn.
Xác định Bạch Ngọc Lan đi rồi, Bạch Lê Hoa đi vào tiệm cầm đồ, gõ gõ quầy, ý bảo tiểu nhị ngẩng đầu.
Tiểu nhị đang cầm trên tay ngọc bội của Bạch Ngọc Lan nghiên cứu, bị nàng quấy rầy, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, chẳng qua chốc lát lại thay một bộ gương mặt tươi cười: “Cô nương, tới cầm đồ sao?”
Bạch Lê Hoa gật gật đầu, từ trong tay áo lấy cái vòng tay đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị cầm ở trong tay nhìn nhìn, vẻ mặt ghét bỏ, “Này hạt châu, ngoại trừ có mùi thươm, cũng không gì đặc biệt a, cô nương, không phải ta nói, chúng ta nơi này đã có nhiều đồ vật mang mùi thơm lạ lùng, cái này của ngươi, nhiều nhất cho ngươi một lượng bạc.”