Lương Đại Lang làm như căn bản không nghe thấy nàng đang nói gì, cũng không để ý tới nàng, bản thân cầm cây đuốc đi trước.
Bạch Lê Hoa không có cách nào, đành phải kêu khổ không ngừng chạy theo sau.
Cái ông Trình đại phu kia, chỉ sợ y thuật không bằng một góc của nàng, còn gà mờ mà làm cao, tính tình thực không ổn mà.
Vốn dĩ nàng tính toán khi ra khỏi nhà thì đi tìm chút rễ củ cải trắng, sau khi rửa sạch sẽ, thêm chút đường đỏ, ba chén nước nấu thành một chén thuốc, mỗi ngày uống một lần, không đến ba ngày là có thể khỏi hẳn.
Còn vết thương ở chân, thì nàng cứ nói là Trình đại phu dạy nàng làm sao để cố định chân, lại tìm chút thảo dược đắp lên là khỏi ngay.
Tuy rằng tiện nghi cho tên Trình đại phu kia, nhưng nàng phải lưu lại chút gì đó cho mình.
Nhưng hiện tại Lương Đại Lang đi theo tới tính làm gì đây?
Thành thành thật thật đi nhà Trình đại phu, lại bị tạt một chậu nước rửa chân sao?
Lương Đại Lang cố chấp đi ở phía trước, căn bản không nghe lời nàng nói, hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới.
Tuy rằng Lương Đại Lang ngoài miệng không nói ra, nhưng là Bạch Lê Hoa biết hắn vẫn luôn chiếu cố nàng, cây đuốc luôn hơi nghiêng về bên trái, để nàng có thể thấy rõ đường, mỗi đến chỗ bờ ruộng, đều hơi dừng lại một chút.
Nhưng dù vậy, Bạch Lê Hoa vẫn không chú ý chân này dẫm chân kia mà ngã xuống.
Lương Đại Lang nghe được thét chói tai lập tức quay đầu lại nhưng vẫn không kịp kéo lại.
Bạch Lê Hoa thân mình tròn vo lăn xuống sườn dốc, lăn vài vòng mới tới đáy.
Chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Lương Đại Lang nghe tiếng nhảy xuống, đỡ nàng dậy, nhìn nàng nửa ngày nghẹn ra một câu: “Có bị thương chỗ nào không?”
Bạch Lê Hoa lắc đầu, “Béo nha” mấy năm nay lăn trên đất nhiều, da dày thịt béo, ngay lúc này một thân thịt béo lại vô cùng hữu dụng.
Nàng vỗ vỗ bùn đất trên người, lại phát hiện Lương Đại Lang tay ở trên người nàng sờ loạn lên……
“Này!” Bạch Lê Hoa giật mình một cái nhảy dựng lên, đánh thật mạnh vào người Lương Đại Lang: “Chàng làm gì đấy!”
Hắn giọng tràn ngập nghi hoặc: “…… Ta xem nàng có bị thương không.”
“Không phải ta đã lắc đầu rồi sao?”
Lương Đại Lang nghiêm trang: “Không thấy được, lửa tắt rồi.”
Bạch Lê Hoa lúc này mới chú ý là cây đuốc không còn.
Vì tránh để chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi lại phát sinh lần nữa, Lương Đại Lang vẫn luôn đỡ nàng đi, may mắn lúc này không có ai thấy mặt nàng đỏ bừng.
Thời gian qua cực nhanh, hai người vùi đầu đi đường, không bao lâu liền có thể loáng thoáng thấy nhà của Trình đại phu.
Trong nhà còn sáng đèn, chắc là chưa có nghỉ ngơi.
Nói không chừng còn có thể nhờ hắn đí ra cửa một chuyến.
Lương Đại Lang trên mặt vui vẻ, chạy tới, liên tục hô vài tiếng nhưng không ai trả lời.
Bạch Lê Hoa chậm chạp đi qua, dùng ngón tay chấm nước miếng, nhẹ nhàng chọt vào cửa sổ dán giấy, thành công chọt một lỗ.
Nàng híp một mắt nhìn vào trong qua khe hở, chỉ có thể thấy ánh nến lay động.
Trong phòng không một bóng người.
Tối thui như vầy, chẳng lẽ đi tiểu ở chung quanh rồi sao?
Lương Đại Lang ở cửa chờ, nàng liền đi xung quanh.
Thú vị là chung quanh nhà của Trình đại phu không có đất trống, nhưng hắn ở đất bằng, đất trồng cây, chỗ đất này rất tốt để trồng thảo dược.
Thảo dược này, phần lớn đều hiếm thấy.
Lại bị hắn trồng cỏ dại, nếu không phải nàng thông hiểu y lý, mấy thứ này, sợ là không ai biết.
Đáng tiếc sắc trời quá tối, mấy thứ này cỏ dại này trông đều giống nhau, để nhìn cho rõ, nàng thậm chí ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ lỡ như có thứ gì tốt thì sao.
Nhưng mà thứ tốt đâu không thấy, lỗ tai lại nghe thấy một giọng nói thật quen thuộc.
Không thể không nói, duyên phận thật kỳ diệu.