“Xin lỗi, thật ngại quá, chiều này tôi sẽ gọi lại cho các anh, khoảng chừng ba bốn giờ đi, các anh yên tâm, đảm bảo sẽ không làm chậm trễ thời gian tan tầm của mọi người.” Nghe điện thoại, Lâm Băng vẫn luôn cùng đối phương xác nhận thời gian, đối phương nghe được câu trả lời cụ thể lúc này hai bên mới chịu tắt điện thoại.
Lâm Băng đi tìm người môi giới bất động sản gần nhất, có tiền dễ làm việc, cô coi trọng ba cái kho hàng rất lớn, nói là kho hàng nhưng thật ra là một nhà xưởng tư nhân đã đóng cửa, chiếm diện tích rất lớn, chủ của nhà xưởng là người địa phương, xung quanh địa phương đó là một ngôi làng, chính phủ đang cho phá bỏ và di dời người dân đi nơi khác, bọn họ đều đã chuyển đi gần hết, nên có rất ít người qua lại, là một địa phương không tồi.
Chỗ này bởi vì ba tháng sau phải chuyển đi toàn bộ, nên người môi giới vốn không tính giới thiệu chỗ này cho cô, nhưng cuối cùng không chịu nổi Lâm Băng hỏi và đưa ra nhiều tiền nên mới nói. Thật ra chủ nhà xưởng này cho thuê một gian phòng ở, nhưng ở lúc hai người nói chuyện, chủ cho thuê nhà vô tình nói qua cái nhà xưởng này, cũng bị người môi giới như hắn để ý.
Lâm Băng đưa tiền thuê hai tháng, lại trả giá cao, làm cho hắn vốn không vui vẻ gì lập tức chạy đi làm thủ tục cho thuê, người môi giới cũng thật cao hứng, phí môi giới là một nửa tháng tiền thuê, nếu tiền thuê cao, bọn họ cũng lấy được nhiều tiền hơn.
Hai giờ chiều đưa tiền, xong hai bên liền ký hợp đồng.
“Kho hàng này không có gì chứ?” Lâm Băng vừa lòng thu hồi hợp đồng và chìa khóa kho hàng, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của nhà xưởng, là một người phụ nữ mập mạp hơn bốn mươi tuổi , mặt tròn, mắt nhỏ mày rậm, thân hình to lớn, khi cười lộ ra răng nanh trắng tinh.
“Tuyệt đối không có gì.” Người phụ nữ đó nở nụ cười, đặc biệt rất vừa lòng khi di động gửi tin nhắn tới. Còn nhiều lời nói một câu:“Kho hàng tuyệt đối sạch sẽ, mấy hôm trước còn quét dọn qua.”
Kho hàng sạch sẽ, Lâm Băng càng thích, thuận tiện, cô mang mấy phòng ở của mình gần trường học đưa cho người môi giới rao bán, năng lực làm việc của họ cũng rất tốt, liền đưa thử cho họ làm vậy.
Lâm Băng ở trên mạng tìm địa chỉ cụ thể của kho hàng, sau khi tìm được liền nhờ người môi giới giúp cô in ra giấy. Cầm bản đồ được in xong, Lâm Băng lái xe đến thẳng kho hàng. Lúc bản đồ được in ra, Lâm Băng đã nghĩ đến một vấn đề, đến lúc tang thi bùng nổ, rất nhiều đường cao tốc đều bị hư hại không thể đi qua được, đến lúc đó chắc chắn phải đi đường vòng, cho nên cô phải đem đường quốc lộ trong nước toàn bộ in ra, đúng rồi, còn có bản đồ các tỉnh thành phố nữa, càng chi tiết càng tốt. Sau khi mạt thế bùng nổ, cây cỏ tươi tốt hơn trước, cỏ dại mọc tràn lan, có nơi hoa cỏ còn phát triển cao bằng con người, đất đai bị ô nhiễm nghiêm trọng, mấy thứ này giống nhau đều bị ô nhiễm, mang theo độc tố rất nhỏ.
Sức sống của thực vật rất mạnh, rất nhiều thành thị ở ngoài quốc lộ đều bị thực vật chiếm lĩnh, nếu không có la bàn, căn bản không thể phân rõ đông tây nam bắc.
Đúng rồi, còn có la bàn, cũng phải chuẩn bị vài cái.
Thật sự là, cô như thế nào lại có thể quên những thứ quan trọng đó, nhất định phải làm một quyển sổ ghi lại mới được.
Lâm Băng quyết định về nhà liền chuẩn bị một quyển sổ.
Thời điểm Lâm Băng tìm được nhà xưởng đã là ba giờ mười lăm phút, cửa lớn được khóa bởi một ổ khóa bằng sắt có hơi rỉ sét, Lâm Băng tra chìa khóa vào ổ, rất nhanh cửa liền mở ra , Lâm Băng lái xe đi vào, ở bên trong tùy tiện tìm một chỗ đậu xe. Sau đó gọi điện thoại cho người phụ trách của siêu thị, báo cho đối phương có thể đưa hàng hóa tới. Thuận tiện, lại gọi luôn cho người phụ trách cửa hàng điện tử, giống nhau đều là báo đối phương đưa hàng qua, đồng thời gửi địa chỉ kho hàng cho họ.
Sau khi thông báo xong, Lâm Băng cũng không có rảnh rỗi, mà là đi một vòng quanh nhà xưởng. Phòng ở nhà xưởng đều đã cũ, thuộc loại nhà trệt, vẫn là quét vôi màu đỏ, khắp nơi đều ẩm ướt, thậm chí cửa vào cùng liên tiếp mấy kho hàng đều có nước, chỗ khác cũng là bùn đất, kho hàng đặc biệt lớn, có hai cái, một cái mới được tân trang lại, có thể là mấy năm trước mới được xây, còn có một cái kho hàng chuyên để đồ, phòng ở theo hình cái tháp, trong góc còn phủ cả rêu xanh.
Nửa tiếng sau, siêu thị và cửa hàng điện tử đều đi qua năm chiếc xe tải chở đồ lớn, bên trong tràn đầy tất cả đồ dùng hàng ngày cùng đồ điện Lâm Băng cần, mọi thứ rất nhiều, mười mấy người giao hàng mệt đến đổ mồ hôi đầy người, Lâm Băng có chút băn khoăn, muốn hỏi tài khoản ngân hàng của họ, sau đó trực tiếp chuyển cho mỗi người năm trăm ngàn phí dịch vụ, bởi vì trời nóng mà còn bắt họ chuyển nhiều như vậy thật ngại quá.
Cũng may bọn họ đều là người chịu khó, không đến một lát, mọi thứ đều đã chuyển xong.
Có hơn năm trăm ngàn phí dịch vụ thêm vào, bọn họ thực vui vẻ, chuyển xong mọi thứ vẫn luôn cảm ơn Lâm Băng mãi, sau đó mới chịu rời khỏi đó.
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Lâm Băng khóa trái cửa nhà xưởng lại, rồi mới chậm rãi đi đến kho hàng chuyển đồ đạc vào trong không gian, hoàn hảo chỉ cần lòng bàn tay chạm vào đồ đạc liền sẽ tự động xuất hiện trong không gian, hơn nữa, Lâm Băng phát hiện kho hàng bên trong có thể tự động phân loại đồ, chỉ cần bỏ đồ vào kho hàng, mọi thứ sẽ tự động phân loại rồi sắp xếp gọn gàng.
Sau hai mươi phút, toàn bộ đồ được chuyển hết vào trong không gian, mọi thứ quá nhiều, từng bước từng bước chạm vào đều có chút mất sức. Lâm Băng ngồi dưới đất há mồm thở phì phò.
Nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ, Lâm Băng lại đứng lên, cô hiện tại không có thời gian nghỉ ngơi. Bây giờ đang là tháng bảy, ánh mặt trời rất nóng, mặc dù đã hơn bốn giờ nhưng mặt trời vẫn còn ở trên đầu, mang đến cái nóng lợi hại. Trên mặt Lâm Băng tất cả đều là mồ hôi, trước ngực cùng sau lưng quần áo đều ẩm ướt, đều nhanh chóng dính tại trên người, cô có chút chịu không nổi, liền trực tiếp chui vào trong xe mở điều hòa.
Lúc này mới đột nhiên nhớ ra, cô đã quên gọi điện thoại cho cửa hàng xăng dầu, xăng cô đặt vẫn còn chưa có giao hàng, vội vàng gọi điện hối họ mang xăng tới. Dù sao cũng đã hơn bốn giờ rồi, năm sáu giờ bọn họ tan tầm, nếu không nhanh thì lại phải để tới ngày mai, rất phiền phức.
Lúc xe giao hàng tới nơi đã là bốn giờ bốn mươi phút, xem như nhanh, thời điểm Lâm Băng nghe được tiếng xe cũng đã đi tới cửa nhà xưởng, liền mở cửa. Liền thấy một chiếc xe, tuy không bằng mấy chiếc xe vận tải vừa rồi, bất quá bên trong xe bình xăng lại cao hơn phân nửa người, rất nặng, vài người hợp lực mới nâng xuống được, đến hơn năm giờ mọi người mới nâng được toàn bộ vào trong kho hàng.
Lúc này đây, Lâm Băng cũng cho bọn họ một ít phí dịch vụ.
Người đưa xăng đi rồi, Lâm Băng liền đem xăng cất vào trong không gian, nhìn bốn phía trong kho hàng của không gian tràn đầy xăng cùng vật tư, trong lòng Lâm Băng rốt cuộc bớt được một điểm lo lắng.
Xăng giao xong, Lâm Băng lái xe rời khỏi nhà xưởng, tất nhiên, cô đem cửa nhà xưởng khóa lại.
Đồ leo núi cùng giày du lịch, ba lô, đèn pin, lều trại...... Đợi chút, một ít vật phẩm tùy thân cô còn chưa có chuẩn bị. Lúc này Lâm Băng trực tiếp lái xe đi cửa hàng chuyên bán đồ dã ngoại leo núi, ghi lại số đo của cô, rồi trực tiếp đặt hàng, ngày mai giao hàng tận nơi, họ sẽ không đưa đến kho hàng nữa, mà là trực tiếp đưa đến phòng trọ nhỏ của cô, không phải cô còn chưa bán được nó sao, bỏ quần áo ở đấy chắc sẽ đủ.
Làm xong mọi việc đã là sáu giờ đúng, Lâm Băng thật sự là mệt đến động cũng không muốn động, một ngày lái xe chạy tới chạy lui, cũng không có ngừng lại, đúng rồi, ngày hôm qua cô có bỏ vào kho hàng khay thức ăn chay, còn có một ly nước ấm chưa lấy ra,đều đã bị Lâm Băng lặng lẽ ăn luôn trong thời gian chờ nhân viên giao hàng tới, hiện tại cô lại thấy đói bụng rồi.
Vẫn là nên về nhà thôi.
Vì thế, về nhà, tắm rửa, chạy hai mươi vòng, lại tắm rửa, ăn cơm!
Gia gia của Lâm Băng đã từ bên ngoài trở về, thời điểm Lâm Băng đang chạy bộ ở công viên thì mọi người trong nhà đã ăn cơm, bởi vì cô để di động trong phòng nên không biết, mọi người cũng không có đợi cô liền ăn trước. Trưởng bối của Lâm gia rất nhiều, anh em họ hàng cũng không ít, nếu Lâm gia gia không có ở Lâm gia, thì mấy người họ hàng này đều sẽ không đến đây ăn cơm, bọn họ cũng ở gần đây, ngay tại biệt thự xung quanh. Bất quá thế hệ này Lâm gia gia là gia chủ, nên những người khác tất cả đều phải ra ở riêng, gia chủ của Lâm gia tự nhiên tất cả đều dòng chính kế thừa.
Quyền thừa kế Lâm gia luôn được ưu tiên cho dòng chính, nếu dòng chính không có người có khả năng đảm nhận, thì sẽ ở chi thứ chọn ra một người ưu tú nhất để bồi dưỡng. Cuộc tranh giành của các chi rất gay gắt, thế hệ trẻ bọn cô cũng có rất nhiều người, đấu tranh lợi hại. Đương nhiên, con gái sẽ không có quyền thừa kế, mặc kệ là dòng chính hay chi thứ cũng như nhau.
Thím Chu có để lại cơm cho Lâm Băng, thời điểm cô về nhà đã thấy rất nhiều người ngồi ở đại sảnh, gia gia của cô, nhị gia gia, cùng tứ gia gia ngồi ở vị trí rất dễ thấy, đang nói chuyện vui vẻ, các lão nhân đều đã có tuổi, nên khó tránh khỏi đều thích yên tĩnh. Trừ bỏ lão nhân ở ngoài, bọn người bác cả cùng nhóm tiểu bối bọn họ nói chuyện thanh âm rất nhỏ, sợ quấy rầy trưởng bối nói chuyện.
Kỳ quái là, cha của Lâm Băng cũng không ở nhà, Lâm gia gia rất coi trọng người con này, đương nhiên, gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia đã sớm được chọn, là bác cả của Lâm Băng, theo trong nhà bác cả còn có một người con trai lớn đặc biệt ưu tú, tính tình trầm ổn, ánh mắt nhìn xa trong rộng, lại là cháu đích tôn, là trưởng tôn luôn luôn được mấy vị gia gia trong nhà xem trọng.
Đương nhiên, cha của Lâm Băng cũng ưu tú nhưng lại không có con trai để kế thừa sự nghiệp của ông, Lâm gia gia cho dù có thích đứa con này đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể để ông lên làm gia chủ.
Lâm gia gia cũng rất thương Lâm Băng, thời điểm Lâm Băng nhìn thấy Lâm gia gia, cũng là thật sự kích động, nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống. Cô hoàn toàn bỏ qua mọi quy củ, liền chạy đến ôm gia gia cùng nãi nãi, bởi vì nãi nãi nhẹ giọng an ủi, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà gào khóc.
Hơn ba năm không có gặp lại gia gia và nãi nãi, nhìn thấy bọn họ còn sống, thật tốt.
Lâm gia gia tuy có chút trọng nam khinh nữ, nhưng lại là kiểu người yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối đãi với Lâm Băng luôn luôn vô cùng tốt. Thấy cháu gái bảo bối khóc, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng hắn là đàn ông, coi trọng thể diện, cũng không tiện ở trước mặt mọi người dỗ dành cháu gái mình. Lâm nãi nãi là một người hiền lành, nên nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Băng, cuối cùng lôi kéo Lâm Băng đi đến ban công lầu một, bên ngoài nhiều người, Lâm Băng khóc lâu không khỏi làm cho người ta chê cười.
Lâm nãi nãi nhẹ nhàng giúp Lâm Băng lau khô nước mắt, lại gọi thím Chu mang đồ ăn tới.
Thím Chu rất nhanh liền bưng đồ ăn đi lên.
Ngửi thấy mùi đồ ăn, tiếng khóc của Lâm Băng nhỏ dần, bệnh cũ tái phát a, chỉ cần vừa nhìn thấy đồ ăn mắt cô liền tỏa sáng, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.
Lâm nãi nãi cũng nở nụ cười:“Con mèo nhỏ này chắc là đói bụng lắm đi, nhanh ăn đi, mẹ ngươi còn nói ngươi đang giảm béo, ta cũng không tin con mèo tham ăn như ngươi chịu được.” Hồi nhỏ Lâm Băng đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt, lúc còn học tiểu học phát triển thành mập mạp, bạn học đều không thích cô. Có một đoạn thời gian Lâm nãi nãi luôn mang theo cô, bà vẫn nhớ rõ ràng cháu gái nhà mình là một người không chịu được miệng lưỡi thế gian.
Sau này Lâm Băng lớn hơn một ít, tuổi của Lâm nãi nãi cũng lớn, tránh không khỏi có nhiều lúc mệt nhọc, nên để cho mẹ Lâm dẫn theo Lâm Băng, có một đoạn thời gian mẹ Lâm cũng rất muốn mang thai, nhưng đáng tiếc vẫn luôn luôn không có hoài thai đứa bé, nên sau này bà cũng dần hết hy vọng vào việc đó.
Thời điểm Lâm nãi nãi mang Lâm Băng đi đến ban công, cha của Lâm Băng đã trở lại, thời điểm vào cửa trên tay ông còn ôm một pho tượng phật bằng ngọc, óng ánh trong suốt, điêu khắc tinh xảo, vừa nhìn sẽ biết đây tuyệt đối không phải vật phàm.
Càng khó có là, trên mặt cha Lâm thế nhưng lại mang theo tươi cười, cả người trên dưới đều lộ ra một loại vui sướng. Xem ra tượng ngọc phật trong tay cha Lâm chính là cái mà Lâm Băng đã nhắc tới! Không thể không nói, năng lực làm việc của cha Lâm rất mạnh, tin tức linh hoạt, hiệu suất làm việc nhanh chóng, thật là làm cho người ta thán phục.
Lâm gia gia cũng có chút kinh sợ cùng nghi ngờ, ông rất ít khi nhìn thấy đứa con trai thứ hai để lộ cảm xúc không che giấu chút nào như thế.