Hồi phục lại tâm trạng của mình, Lâm Bằng làm như không có việc gì thu hồi ánh mắt của mình lại, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, hô hấp cũng trở nên thận trọng hơn, hai tay giữ chặt lấy vô lăng, cố gắng làm cho bản thân thả lỏng, trong lòng thì đã đưa ra quyết định.
Một, hai, ba, bắt đầu!
Lâm Băng mạnh mẽ nhấn chân ga, tay trái nhanh chóng đẩy cửa xe ra, cùng lúc với khi cô nhấn chân ga, cả người Lâm Băng lập tức phóng ra ngoài từ cửa xe bên trái, cô lấy hai tay ôm chặt đầu mình, còn bản thân thì lăn xuống đất vài vòng nhằm giảm bớt lực quán tính, thời gian chỉ ngắn ngủi có mấy giây, nhưng mà toàn bộ động tác của Lâm Băng đều lưu loát liền mạch.
Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng chói tai, làm cho La Đồng đứng ở xa ngoái đầu lại nhìn.
Sau khi thân thể Lâm Băng rơi xuống đất lăn một vòng thì dừng lại, cô nhanh chóng đứng lên lui về phía sau vài bước, cách xa cái xe. Cô một lúc cũng không dám chậm trễ, hai khuỷu tay truyền đến một trận đau đớn, có lẽ đã bị trầy da rồi, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ, nếu có điều kiện thuận lợi, cô nhất định sẽ thay một bộ quần áo khác.
Lúc cô tỉnh lại trong tay chỉ cầm theo hai cái thùng lớn màu trắng kia, mà La Đồng cũng chỉ cầm theo một cây gậy gỗ làm vũ khí, trong lúc đối mặt với nguy hiểm, cô theo bản năng lùi về phía sau La Đồng, giao sau lưng mình cho cậu, còn bạn thân thì chăm chú theo dõi tình hình phía trước.
Cô không biết thứ bên trong xe kia là cái gì, nhìn nó không giống tang thi, ánh mắt của tang thi vốn trầm đục, xám trắng giao nhau, cũng có trường hợp những con tang thi ngoại lệ có mắt màu đen, nhưng ánh mắt của chúng không có khả năng có thần như vậy. Rốt cuộc là người hay là động vật biến dị? Nhưng động vật biến dị có kích thước không hề nhỏ, nhỏ nhất cũng phải bằng một con chuột trưởng thành, nhưng mà ánh mắt của nó lại có cái gì đó không đúng. Như vậy thì, khả năng lớn nhất vẫn là có người trong đó, nhưng vì sao lúc cô bước lên xe người nọ lại không phát ra tiếng động nào, rốt cuộc có ý đồ gì?
Nhưng mà, một người luôn ở trong xe, việc ăn uống vệ sinh cũng là một vấn đề lớn, hơn nữa cửa xe lại mở, như vậy không hề đảm bảo an toàn chút nào, mà chiếc xe này bị người ném bên đường, thì không có lý do gì người nọ có thể ngây ngốc trong xe được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Lâm Băng cũng không nghĩ ra được gì.
Nhìn thấy bộ dáng cảnh giác của Lâm Băng, cuối cùng thì La Đồng cũng thông minh hơn được một chút, cũng không có lớn tiếng mở miệng hỏi, chỉ là yên lặng chờ Lâm Băng đến gần cậu, lúc này cậu mới yên lặng đi tới trước mặt Lâm Băng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trong chiếc xe kia có cái gì đó, không phải là tang thi, cũng không biết rốt cuộc bên trong có cái gì, mà bên trong chiếc xe này cũng đã có sẵn chìa khóa rồi, nếu bây giờ không cần nữa thì cảm thấy rất đáng tiếc.” Lâm Băng vừa nói vừa mượn cây gậy gỗ trong tay La Đồng đi lại gần chiếc xe vừa nãy.
Trong lúc La Đồng cầm hai cái thùng màu trắng trong tay, cậu cẩn thận đi tới từng chiếc xe lấy xăng. Đương nhiên, trừ lúc nhận hai cái thùng từ tay Lâm Băng thì cậu có đặt cây gậy xuống một bên, thì khoảng thời gian còn lại cậu luôn cầm theo cậu gậy đó không rời, cậu cũng không quên lời nói của Lâm Băng, bên trong xe vẫn còn có tang thi.
“Có cái gì?” La Đồng giật mình cả kinh, khi vừa nhắc tới bên trong xe có cái gì đó không phải là tang thi, trong đầu La Đồng tự nhiên sẽ liên tưởng tới hình ảnh của con báo lớn kia, vừa nghĩ đến đó bỗng chốc lá gan của La Đồng lập tức nhỏ lại. Cậu nhìn Lâm Băng đi qua mình bước về phía trước xe, cũng không dám đuổi theo cô, liền tìm đại một cái cớ nói với cô: “Tôi còn chưa có lấy xong xăng, cho nên tôi sẽ không đi qua đó.”
Không đợi cho Lâm Băng trả lời, cậu liền cúi đầu thấp xuống vội vàng rời khỏi đó.
Lâm Băng nhìn theo bóng lưng của cậu, cũng thở dài một hơi, cô cũng không ngờ lá gan của cậu ta lại nhỏ như vậy, dù sao thì cũng là một người đàn ông, thế mà cậu ta lại trông cậu hết mọi việc vào cô. Thôi, bỏ đi, coi như là cô với cậu ta tạm thời đi cùng nhau vậy, chỉ là bây giờ cô không nên coi La Đồng là bạn đồng hành nữa, cũng không thể giao phía sau lưng mình cho cậu ta được.
Lâm Băng cầm thật chặt cây gậy gỗ trong tay, cẩn thận đi về phía chiếc xe kia.
Sau khi dừng lại, chiếc xe bởi vì lực quán tính mà vẫn còn lăn thêm mấy vòng nữa. Sau đó, chiếc xe liền đứng yên tại chỗ, bên trong cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào, cũng không thấy có người từ bên trong đi ra, giống như chiếc xe này vốn dĩ ban đầu đã không có ai trong đó.
“Ai ở trong đó, đi ra mau!”
Lâm Băng dùng cây gậy gõ vào mặt kính cửa sổ, phát ra tiếng kêu 'bùm bùm', nhưng bên trong xe vẫn không hề có động tĩnh gì, Lâm Băng cắn chặt răng, lá gan lớn hơn đi về phía cửa sổ bên tay lái, đây là nơi mà vừa nãy cô đã nhảy ra. Cô di chuyển từng bước qua bên đó, cuối cùng như là đã hạ quyết tâm, cô đưa cây gậy vào trong trước, sau đó từ từ cúi đầu xuống chui vào trong chiếc xe.
Cửa kính chiếc xe này có màu đen, làm cho bên trong xe không có một chút ánh sáng nào. Nhưng mà cũng may hiện tại là ban ngày, nên vẫn còn có thể nhìn thấy được hàng ghế ngồi phía sau xe.
Không có một bóng người.
Trái tim của Lâm Băng mạnh mẽ đập thình thịch, tại sao bây giờ lại không có ai rồi?
Không lẽ là do cô hoa mắt? Nhưng mà không thể nào có khả năng đó được!
Chẳng lẽ là do vóc dáng của người nọ tương đối nhỏ bé, cho nên đã trốn xuống gầm ghế rồi?
Cô cũng không dám cúi đầu xuống kiểm tra phía dưới, lỡ đâu có cái gì đó đột ngột phóng ra công kích hoặc cắn một phát vào cổ cô thì sao, đầu của cô cũng không có cứng rắn tới mức đó, lại thêm bây giờ cô cũng không có dị năng để bảo vệ bản thân, cũng không thể đánh nhau ở trong này được. Cô tiếp tục cầm cây gậy đập mạnh xuống hàng ghế sau xe, ở bên trong xe phát ra tiếng động rất lớn, nhưng mà phía sau vẫn không hề có động tĩnh gì, giống như những hình ảnh mà Lâm Băng vừa nhìn thấy trong kính chiếu hậu đều là giả.
Lâm Băng từ trong ghế lái chui ra ngoài, thật cẩn thận đi đến hàng ghế đằng sau xe, một tay cầm thật chặt vũ khí, một tay khác thì nhẹ nhàng đặt lên chốt mở cửa, hít vào thở ra một hơi thật sâu, giống như là đã hạ quyết tâm vậy, cô mạnh mẽ kéo cửa xe ra, cùng lúc đó cũng nắm thật chặt vũ khí trên tay mình. Bây giờ đã là ba giờ chiều, ánh sáng chiếu khắp mọi nơi, sau khi cửa xe được mở ra, hàng ghế phía sau lập tức trở nên sáng sủa hơn,...... Không có người.
Đây là một chiếc xe bảy chỗ, đằng sau còn có thêm một khoảng trống rộng rãi nữa.
Lâm Băng lại từ từ đi tới đằng sau cốp xe, cũng dùng phương pháp như vừa rồi mở cốp xe, lúc ánh sáng chiếu xuống, liền lộ ra một cái bóng đen đang nằm ở dưới gầm ghế, nhìn kích thước thì có vẻ chưa tới một mét, làm cho cô cũng không thấy rõ đây rốt cuộc là người hay là cái gì nữa.
“Là ai, đi ra mau!” Lâm Băng đứng ở bên ngoài quát, giọng nói mặc dù không quá lớn, nhưng hai mắt cô lại gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia. Qua một lúc lâu sau, cái bóng dáng kia một chút phản ứng cũng không thấy.
Có thể đây là một đứa nhỏ, cũng không biết nó còn sống, hay là đang hôn mê nữa, đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của Lâm Băng mà thôi.
Thời gian lại trôi qua hơn mười phút, cái bóng đen nằm trong xe vẫn không thấy nhúc nhích gì.
Lâm Băng không thể nào tiếp tục chờ đợi nữa, hai tay cô nắm thật chặt cây gậy trong tay, chậm rãi đi đến cửa xe bên phải, chỉ cần cửa xe bên đó cũng mở ra, thì tình huống bên trong xe có thể được nhìn thấy rõ rằng, quản nó là yêu ma quỷ quái gì, nó nghĩ rằng bản thân có thể trốn mãi được sao?
Cửa xe bên phải cũng bị mở ra.
Thân ảnh nằm ở sau xe chậm rãi hiện ra trước mặt Lâm Băng, là một con búp bê cao một mét, gương mặt tinh xảo, ánh mắt màu đen to tròn mở lớn, lông mi rất dài, còn có thể động đậy, toàn thân màu trắng sữa, trên người mặc một cái váy màu đỏ, hai chân còn mang một đôi giày màu đen, kích cỡ như của một đứa bé, cả người từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ, ngay cả một vết bẩn cũng không có.
Nói thật, khi nhìn thấy con búp bê này cũng không có làm cho Lâm Băng cảm thấy an tâm, ngược lại càng sợ hơn, cô không khỏi lui về phía sau vài bước, đứng cách chiếc xe rất xa. Trong lòng Lâm Băng rất là rõ ràng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô lúc đó không phải là ánh mắt này, ánh mắt kia màu đen trần đầy linh tính, rõ ràng chính là ánh mắt của sự sống, không có khả năng là con búp bê trước mặt này được.
Lúc nhỏ cô đã từng xem qua một bộ phim có liên quan đến búp bê ma, bộ phim đó đặc biệt rùng rợn. Sau đó cô liền đặc biệt sợ búp bê, từ nhỏ đến lớn cũng không bao giờ đụng vào búp bê hay chơi nó, mọi người trong nhà cũng từng đưa cho cô búp bê, nhưng cô đều tức giận ném đi, sau đó mọi người trong nhà đều biết cô không thích chơi búp bê, nên cũng không bao giờ nhắc lại hay là đưa búp bê cho cô nữa, bao nhiêu năm không thấy, tự dưng bây giờ lại thấy một con búp bê như vậy làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Một con búp bê xuất hiện trong loại hoàn cảnh này.
Không được, cô không cần chiếc xe này nữa, cho dù chiếc xe này có chắc chắn đi chăng nữa thì cô cũng không cần, thật là đáng sợ.
Sắc mặt La Đồng lập tức trầm xuống, đứng ở bên cạnh cái thùng màu trắng, hơi nghiêng đầu, lỗ tai dựng thẳng lắng nghe động tĩnh xung quanh, cậu giống như nghe thấy tiếng dã thú gầm rú, hai tay cậu không tự giác nắm chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Bỗng nhiên, không biết cậu lấy được khí lực lớn ở đâu, thế nhưng lại có thể nhấc hai cái thùng đã đổ đầy xăng lên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lâm Băng, vừa vặn cửa của chiếc xe mà Lâm Băng nhắc tới trước đó đang mở, cậu nhanh chóng đặt hai thùng dầu vào cốp xe, chính mình thì bước vào trong xe ngồi xuống, thấy Lâm Băng vẫn không có phản ứng gì cậu liền vội vàng mở miệng nói: “Mau lái xe đi, đằng sau hình như có cái gì đó đang đến gần chỗ chúng ta, tôi giống như đã nghe thấy tiếng dã thú gầm rú từ xa, chính là từ phía đó! Mau lên, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
La Đồng vừa nói vừa đem cửa sau khóa lại, hai thùng xăng đều được đặt ở sau cốp xe, bản thân La Đồng thì ngồi ở hàng ghế thứ ba, vừa rồi chạy vào trong quá nhanh, nên cậu cũng không thấy rõ cái bóng đen sau ghế là cái gì, chờ đến khi cậu an ổn ngồi trên ghế mới cầm cái thứ đó lên xem thử, hóa ra là một con búp bê có kích cỡ của một đứa trẻ, còn rất xinh xắn nữa, vừa nhìn liền biết tay nghề của người thợ rất giỏi, là một con búp bê cao cấp, cậu cũng không quá hứng thú với mấy thứ này nên đã tùy tiện đặt nó vào chỗ trống bên cạnh chiếc ghế, cùng búp bê ngồi song song với nhau.
Lâm Băng tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh xung quanh, thật sự là có cái gì đó đang tiến lại gần đây, lại đưa mắt nhìn La Đồng đang ngồi cùng búp bê, lại nghe La Đồng ở một bên thúc giục, Lâm Băng cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định ngồi lên vị trí ghế lái, đạp chân ga, lái xe rời khỏi đây.
“La Đồng, cậu ngồi ở đằng sau nếu thấy có gì bất thường nhất định phải nói cho tôi biết, có được không?” Lâm Băng cẩn thận nhắc đi nhắc lại câu này với cậu.
“Được.” Vừa nghe thấy lời này của Lâm Băng, La Đồng cũng nghĩ đến việc vừa rồi Lâm Băng nói trong xe có cái gì đó, còn lấy vũ khí trong tay cậu nữa, nhưng mà thời điểm vừa rồi lúc cậu bước lên xe, tất cả cửa trên xe đều được mở, cho nên cậu có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong, cho nên La Đồng đối với lời nói của Lâm Băng cũng không quá để ý. Trong lòng cậu lại nghĩ, đoán chừng thứ mà Lâm Băng nói trước đó có thể là con búp bê này đi, nhưng mà nõ đâu có gì đáng sợ đâu.
Trong lòng Lâm Băng có chút lo lắng không yên.
Chiếc xe khởi hành chạy trên đường quốc lộ không đến phút, ở bên trong xe hai người chợt nghe thấy từ rất xa bên ngoài truyền đến một thanh âm: “Đợi tôi với, mấy người đừng đi mà --!” Là giọng nói của một người phụ nữ, vẫn cố gắng hét lên.
Lâm Băng từ trong kính chiếu hậu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa là một tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên xuống cửa sổ lấu thứ hai, đang có một bóng người cầm drap giường màu trắng, liều mạng vẫy.
“Cứu mạng a, mấy người đừng có đi mà --!” Người phụ nữ kia đoán chừng là thường xuyên uống sữa, giọng nói vậy mà có thể truyền trong không khí xa đến như vậy, tuy không rõ ràng cho lắm. Người phụ nữ kia gấp đến độ hận không thể nhảy xuống từ cửa sổ để có thể đuổi kịp chiếc xe của Lâm Băng, mấy ngày nay không gặp được người nào còn sống, tang thi thì luôn luôn hoạt động tại nơi đây, hôm nay liền ngay cả tang thi còn chưa thấy, lại còn có thể xuất hiện hai người còn sống ở trước mắt mình, quả thật là một cơ hội tốt mà!
Thời điểm hai người kia tới đây cô ta liền đã nhìn thấy họ, nhưng mà cô ta lại không biết là nam hay nữ, là người tốt hay là người xấu, cô ta xinh đẹp như vậy nếu gặp phải loại người có lòng dạ xấu xa liền nguy rồi.
Mà cô ta lại bị cận thị, chỉ có kính sát tròng, ngày đó gặp chuyện không may, sau đó không cẩn thận liền đạp vỡ chúng, cô ta từ trên lầu nhìn xuống chỉ có thể thấy từ rất xa có hai bóng người, vì thế cô ta ở bên trong nửa ngày tìm kính viễn vọng, chờ tới khi cô ta tìm được kính viễn vọng, sau đó xác định được hai người đó là một nam một nữ, mắt thấy chiếc xe của họ bắt đầu chạy đi, làm cho cô ta vội muốn chết, cô ta đã sớm thu thập xong đồ đạc, chỉ còn thiếu mỗi việc đi xuống nữa thôi, nhưng mà chiếc xe kia đã khởi động, cô ta nếu còn không xuống lầu, thì khẳng định ngay cả bóng dáng chiếc xe cũng không thấy được nữa.
Lâm Băng bình tĩnh nhìn qua hướng đó sau liền cũng không tiếp tục chú ý tới nữa, chỉ là cô đạp mạnh chân ga một cái, trực tiếp đem tốc độ xe đạt tới mức lớn nhất. Bởi vì, cô thật sự đã nghe được tiếng dã thú gầm rú, càng ngày càng gần,.....