Mẹ Lâm không những đem chuyện mình có dị năng nói với cha Lâm, mà còn đem lời nói của Lâm Băng toàn bộ nói cho cha Lâm nghe, đương nhiên, còn nhấn mạnh trọng điểm pho tượng ngọc phật mang không gian.
Bất quá, mẹ Lâm vẫn có chút nghĩ không ra “Cái gọi là mộng” của Lâm Băng có bao nhiêu chân thật, cuối cùng càng nói thanh âm của bà càng nhỏ, còn có chút không tự tin cùng cha Lâm nói tiếp:“Nó nói là nằm mơ nhìn thấy, cũng không biết là thật hay là giả, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng tin tưởng thôi.”
Mẹ Lâm bây giờ triệt để tin tưởng sự thật mạt thế sẽ đến, nguyên nhân chủ yếu là vì thủy hệ dị năng đã chứng minh suy nghĩ của Lâm Băng.
Cha Lâm nghe xong lời nói của mẹ Lâm, vẫn là có chút kinh sợ. Không gian, dị năng giả, mạt thế? Những thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết gì đó thế nhưng sẽ xuất hiện. Tối hôm qua sau khi nghe vợ nói, ông vẫn là có chút chuẩn bị , không nghĩ tới chuyện hôm nay mình nghe được càng ngạc nhiên hơn, còn có không gian ! Đương nhiên, chuyện vợ hắn có thể tạo ra nước càng khẳng định suy nghĩ của hắn.
Hắn tự nhận khả năng thích ứng của mình không đến nỗi nào, bất quá một lát sau liền hồi phục lại tinh thần, bình tĩnh nói với mẹ Lâm:“Trước tiên ngươi không cần nói chuyện này cho người khác, chúng ta trước nhìn xem tượng ngọc phật, nếu quả thật có chứa không gian dị năng, vậy lại cùng các trưởng bối trong nhà nói.”
Ông nói xong lại nghĩ tới một chuyện, tiếp tục dặn dò vợ mình:“Tượng ngọc phật để ta đi tìm, ngươi đang mang thai liền ở trong nhà đừng đi ra ngoài, bên ngoài hiện tại không an toàn.”
Mẹ Lâm mỉm cười gật đầu.
Sau khi Lâm Băng rời khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, cô cố ý đi tìm một nhà hàng, giá cả hoàn toàn không là vấn đề. Nếu hiện tại không tiêu, một tháng sau nó liền trở thành một đống giấy không chút giá trị.
Tìm tốt chỗ đậu xe, Lâm Băng liền đi vào trong tìm chỗ ngồi xuống, bởi vì là giữa trưa nên có rất nhiều người, trừ bỏ đại sảnh còn có mấy vị trí còn trống ra, phòng bao đã sớm đầy kín người. Lâm Băng ở lầu một chọn một cái vị trí gần cửa sổ, không thể không nói, nhà hàng này rất có khiếu thẩm mỹ, phong cảnh trang nhã, nhân viên phục vụ đều là tuấn nam mỹ nữ xinh đẹp tươi cười, chỉ nhìn thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Tiếp nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ, Lâm Băng lật qua lật lại trên thực đơn, nhìn những hình ảnh trên thực đơn thật sự là làm cho người ta có cảm giác thèm ăn! Lâm Băng không khách khí chọn một đống đồ ăn thật lớn, đối với ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ làm như không thấy, chính là mỉm cười gật đầu, dùng ánh mắt ám chỉ nhân viên phục vụ “Ngươi có thể đi xuống chuẩn bị đồ ăn cho lão nương”.
Hiện tại là thời gian cao điểm dùng bữa, cho nên tốc độ đưa đồ ăn tới tự nhiên sẽ không nhanh chóng.
Đoán chừng thời gian đã qua hơn nửa giờ, Lâm Băng nhàm chán cầm điện thoại di động dùng wifi lên mạng, thuận tiện xem qua một chút hai bài đăng của mình ngày hôm qua, mới vừa lên liền nhìn thấy tên của mình trên trang web đó đã bị che đi, bài viết toàn bộ bị xóa bỏ.
Quả nhiên, ngày hôm qua quản trị viên khẳng định là đi ngủ sớm mới không biết, cho nên sáng hôm nay tốc độ xóa bài viết mới nhanh như vậy.
Lâm Băng tại hai cái trang web kia nhìn nửa ngày, cũng không có nhìn thấy bài viết nói về tang thi, cuối cùng Lâm Băng rời khỏi hai cái trang web này, sau đó chọn mở tin tức trang web, trực tiếp tìm xem tin tức video clip mới nhất, xem có thể hay không tìm được một ít thông tin liên quan.
Chính vì bản thân xem đến nhập thần nên không có phát hiện bên cạnh mình đã sớm đứng một người, lại nghe thấy một tiếng cười trầm thấp mà lười biếng vang lên đối diện mình:“Ngươi còn muốn nghịch di động tới khi nào?”
Có người!
Lâm Băng giật mình ngẩng đầu lên, liền thấy đối diện cô là một người nam nhân đang ngồi, đầu đội mũ lưỡi trai, hai tay vòng trước ngực, lưng tựa vào sau ghế, một đôi mắt đen thâm trầm không thấy đáy đang đánh giá Lâm Băng, môi mỏng khẽ nhếch,vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.
Lâm Băng cầm lấy điện thoại thiếu chút nữa đã làm rơi xuống đất, vẻ mặt không tốt nhìn nam nhân đối diện, nam nhân này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào, cô thế nhưng lại không có phát hiện hắn đi tới đây, động tác của hắn lặng yên không một tiếng động, xem ra là người học võ.
Lâm Băng híp híp mắt, tựa tiếu phi tiêu nói:“Ta nhớ là mình không có mời bất kì kẻ nào đi ăn chung với ta a.” Là tới ăn chung với cô sao!
Lúc này, nhân viên phục vụ vừa vặn đem đồ ăn mà Lâm Băng chọn bưng tới, một mâm lại một mâm, thẳng đến khi cái bàn không còn chỗ trống lúc đó mới ngừng lại, giọng của nhân viên phục vụ còn mang theo chút tiếc nuối nói:“Tiểu thư, còn món điểm tâm ngọt cùng salad đều đã làm xong rồi, đợi đến trên bàn có vị trí chúng ta lập tức sẽ đưa lên, chúc ngài dùng cơm ngon miệng!”
Nhân viên phục vụ đăm chiêu liếc mắt nhìn nam nhân đối diện Lâm Băng một cái, trong lòng nghĩ đến, hóa ra là hai người cùng nhau dùng cơm, trách không được vị tiểu thư này lại gọi nhiều món như vậy, xem ra là khẩu vị của vị tiên sinh này tốt lắm.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, Lâm Băng ý thức được địa bàn của mình đang bị xâm chiếm, liền hung tợn nhìn thẳng vào nam nhân đối diện, chuẩn bị đuổi người:“Ngươi đến cùng là ai, có chuyện gì? Ta nhớ là mình không có quen biết ngươi.”
Nam nhân đối diện ngẩng đầu, lộ ra gương mặt làm cho người ta ghen tị, thật sự là đẹp đến khác người.
Có lẽ ở thời điểm tạo ra khuôn mặt này ông trời phá lệ dụng tâm hơn, hình dáng ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, giống như tượng điêu khắc từ Hy Lạp, lông mi dày, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, không chỗ nào là không phô trương vẻ cao quý cùng tao nhã.
Một đôi mắt sâu không thấy đáy lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Lâm Băng.
Ách, ánh mắt của hắn cũng thực xinh đẹp, chính là nó rất sắc bén rất khí phách, dễ dàng làm cho người ta chú ý tới ánh mắt của hắn, lạnh nhạt mà hờ hững.
Tuy hắn mặc một bộ quần áo rất bình thường, nhưng khi mặc ở trên người hắn lại làm cho người ta cảm giác cao quý, giống như quần áo chỉ cần mặc ở trên người hắn đều giống như người mẫu đang mặc vậy.
Lâm Băng thật cẩn thận theo dõi hắn, đương nhiên, cô cũng không có bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, cô chỉ cảm thấy gương mặt này nhìn có chút quen mắt a, tựa hồ như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng mà ở đâu?
“Cô là Lâm tiểu thư?” Nam nhân lạnh lùng mở miệng, không hờn giận nhìn xem ánh mắt háo sắc của nữ nhân, hừ, nữ nhân đều là một dạng.
“Đúng vậy.” Lâm Băng vẫn còn đắm chìm trong trí nhớ của mình, cũng không có chú ý tới thái độ của nam nhân trước mặt.
Bản thân đã gặp qua hắn ở đâu?
Nghĩ ra rồi! Cô nhớ tới trước khi bản thân trùng sinh, vào thời điểm cuối cùng trước khi chết cô có nhận một nhiệm vụ, khi đó đụng phải tang thi cấp bốn, thiếu chút nữa đã mất mạng ở bên ngoài, là nam nhân trước mặt này đã cứu cô. Không thể trách cô không nhận ra được, khi đó nam nhân trước mặt này đâu có bộ dạng như bây giờ, trong trí nhớ của cô, bộ dạng người nọ phi thường đáng sợ, trên mặt của hắn có một vết sẹo rất sâu, theo khóe mắt xẹt qua mũi rồi đến gò má, cơ hồ đem mặt hắn chia làm hai nửa, là vết thương cũ, hẳn là bị lưỡi đao gió xẹt qua, nếu người nọ dùng thêm sức lực, vậy thì sẽ đâm thẳng vào huyệt thái dương, khi đó tuyệt đối không sống được.
Khó trách cô liếc mắt một cái liền không nhận ra người đã từng cứu mạng mình.
“Xin chào, ta là Lâm Băng.” Đã nhận ra thân phận của hắn, lại là ân nhân cứu mạng, ở mạt thế cũng là một nhân vật gây sóng gió, địa vị trong căn cứ không nhỏ! Nếu có thể dựa vào hắn, khẳng định có thể sống dễ chịu. Lâm Băng ân cần chân chó đối với hắn tự giới thiệu, cười đến phá lệ ngọt.
Lại không biết rằng, tươi cười của cô lại làm cho nam nhân đối diện càng thêm chán ghét cô, hắn chán ghét nữ nhân da mặt dày, chán ghét nữ nhân không dè dặt, hắn chán ghét nhất loại nữ nhân chỉ nhìn mặt nam nhân!
“Ngươi còn chưa có ăn cơm đi, ta mời ngươi ăn cơm.” Thời điểm Lâm Băng nói lời này, vẫn là thực luyến tiếc đồ ăn trước mặt, cô vốn đang chuẩn bị đóng gói mang về, nhưng hiện tại xem ra là không cần.
Lâm Băng trong lòng tự an ủi mình một phen: Vì nam nhân này,bữa cơm hôm nay đáng giá!
“Không cần, bữa này để ta mời.” Thanh âm trầm thấp lại có chút không kiên nhẫn của nam nhân vang lên -- Hàn Lập xem trước mắt mỹ thực, ngẫm lại quả thật có chút đói, vì thế không khách khí bắt đầu ăn.
Đáng chết!
Sớm biết vậy hắn không nên đồng ý , nói cái gì mà là cháu gái lão chiến hữu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình ôn hòa, hiếu thuận trưởng bối, rất lễ phép, là một cái hài tử nhu thuận có hiểu biết. Hàn Lập ngẩng đầu nhìn Lâm Băng đang nhanh chóng càn quét đồ ăn trên bàn nhưng lại không mất đi vẻ tao nhã, qua một hồi, một bàn đồ ăn đã bị cô ta tiêu diệt sạch sẽ, đây là lâu lắm mới được ăn cơm sao.
Còn nói cái gì là giai nhân thanh tú, diện mạo thanh thuần? Hàn Lập thật sự là hết chỗ nói rồi, thật sự là rất căng, tẫn nói dễ nghe, họ biết hắn thích nữ sinh đơn thuần hồn nhiên, cho nên mới nói như vậy đi. Nhìn một cái diện mạo nữ nhân trước mặt này, cùng thanh thuần, thanh tú có nửa điểm quan hệ sao?
Rõ ràng chính là xinh đẹp, khí chất kiều diễm bắn ra bốn phía, yêu tinh dụ dỗ người khác có được không!
Trước mắt cô ta cùng hắn thân thiết tiếp xúc, khác rất xa những gì hắn tưởng tượng qua, ông nội không biết như thế nào lại nói như vậy nữa. Vì thế cơn tức giận trong lòng Hàn Lập chỉ có tăng chứ không giảm.
Mãi cho đến khi ăn xong, Lâm Băng đều không biết được nam nhân trước mặt này đến tột cùng có mục đích gì mà lại theo cô tới đây ăn cơm, Lâm Băng trong lòng nghĩ đây thật sự là một nam nhân kỳ quái.