Không Gian Song Song

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngài Mục, ý của ngài, tôi vừa rồi có nghe nhưng không hiểu được, ” người phụ trách phòng thí nghiệm mang đồ trắng biểu tình xấu hổ nhìn hắn, đưa tay đỡ kính trên mũi, cười nói, “Tôi thật có lỗi, ngài có thể lặp lại lần nữa?”

Mục Dục Vũ nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi muốn nhờ giúp là, nếu tôi lại dùng M một lần nữa, kết quả tệ nhất là cái gì?”

“Ngài không cai nghiện sao? Xin lỗi tôi mạo muội trực tiếp hỏi, bởi vì bên tôi cũng không có người trực tiếp thí nghiệm nên không có số liệu, ngài nói như vậy, là đang ám chỉ thì ra loại thuốc gây ảo giác này có thể làm cho người ta sinh ra tâm lý ỷ lại, rất mãnh liệt đúng không, ” hắn dừng một chút, hỏi, “Đủ để làm ý chí mạnh mẽ như ngài không ngăn cản nổi?”

“Không, tôi chỉ là cần lại…” Mục Dục Vũ tạm dừng một chút, quay đầu nói, “Xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, tôi muốn đi vào ảo giác đó, để xác nhận một chuyện.”

“Nhưng chuyện gì có thể ở trong ảo giác xác nhận?” Đối phương tận dụng khả năng duy trì lễ phép, nhưng hắn nói những lời này khi đã mang theo không đồng ý rõ ràng, “Thưa ngài, thứ cho tôi nhắc nhở, ảo giác hoàn toàn không thể tiến hành căn cứ phán đoán…”

“Tôi đương nhiên biết, ” Mục Dục Vũ đánh gãy lời hắn, “Anh chỉ cần trả lời, nếu tôi dùng, kết quả tệ nhất là gì?”

“Giai đoạn trước ngài mới đang trong quá trình phục hồi cơ thể , đồng thời, M dễ dàng khiến não bộ tê liệt, cơ tim tắc nghẽn, chảy máu não, theo tôi được biết, kết quả kiểm tra lần trước của ngài không mấy lạc quan .” Người đàn ông trung niên thật sự đề nghị lần nữa, “Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi cũng không cho rằng đây là loại hành động lý trí, thưa ngài.”

Mục Dục Vũ trầm mặc một chút, sau đó nói: “Ta hy vọng lúc này đây dùng lượng từ ngài đến khống chế, như vậy chúng ta song phương đều có thể đem nguy hại tính khống chế ở tối trong phạm vi nhỏ.”

Đối phương trầm mặc , nói: “Tôi mong ngái suy xét một chút…”

“Không cần, ” Mục Dục Vũ đứng lên, thản nhiên nói, “Tôi đã đưa ra quyết định, ngài yên tâm, tất cả hậu quả tôi tự chịu, không liên quan đến bất kì ai khác, hơn nữa tôi là người rất yêu sự sống, tất nhiên sẽ cố gắng hết sức.”

“Tôi còn không thấy như vậy.”

“Đối với ngài mà nói có thể là như thế, nhưng với tôi mà nói, không giống, ” Mục Dục Vũ ngẩng đầu còn thật sự nói, “Làm ơn .”

Người đàn ông kia không thể từ chối, chỉ phải gật gật đầu.

Hắn vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Diêu Căn Giang liền nghênh bước nhanh đi tới, khẩu khí nghiêm khắc nói: “Không muốn nói cho tôi, anh mẹ nó đến đây cầu thuốc phiện!”

Mục Dục Vũ không phủ nhận.

Diêu Căn Giang tức đến nỗi mặt đỏ lên, nổi giận đùng đùng mắng: “Mục Dục Vũ anh điên rồi sao? !”

“Không , tôi rất bình tĩnh.” Mục Dục Vũ thản nhiên trả lời, “Đêm nay anh trước mắt mời bác sĩ tốt giúp tôi, sau khi tôi uống thuốc, nếu có cái gì không ổn còn nhờ anh đưa đến bệnh viện.”

“Nghĩ đến đây rồi!” Diêu Căn Giang xì một tiếng khinh miệt, “Tôi thật sự xem thường mình quá mức , không đấm anh một cái quả thật không được mà.”

“Lão Diêu, ” Mục Dục Vũ cười như không cười nhìn hắn, “Lúc trước anh nghĩ gì , làm sao có thể chung sống cùng một người phụ nữ?”

“Nghĩ tới thì chung sống thôi, không phải, ” Diêu Căn Giang lắc đầu, ” Chuyện này với chuyện chúng ta đang nói là hai chuyện khác nhau, tôi chuẩn bị sẵn sàng lắng nghe rồi, anh đưa lý lẽ ra đây, đừng chờ tôi động thủ!”

Mục Dục Vũ lắc đầu: “Anh không trả lời câu hỏi của tôi, vấn đề của tôi là, anh làm thế nào có thể xác định, anh cưới vợ sau này sẽ không hối hận? Không phải tôi nói, vợ anh đó, không quá xinh đẹp, thân thể còn không tốt, nhà mẹ đẻ cũng không có tiền…”

“Mẹ nó chuyện này liên quan gì?” Diêu Căn Giang mắng, “Vợ tôi, tôi biết cô ấy tốt được rồi, nói cho anh làm gì?”

“Nói một chút đi, ” Mục Dục Vũ không tức giận , ngược lại thản nhiên nở nụ cười, “Tôi vẫn không hiểu được.”

“Anh, ” Diêu Căn Giang có chút hoang mang, nhưng vẫn là nói, “Đó là, chúng tôi lúc trước học chung một trường, cùng nhau bước vào xã hội, vài năm tôi kém cỏi, người ta coi thường tôi, nhưng chỉ có cô ấy vẫn đi theo…”

“Nói như vậy anh kỳ thật là cảm ơn?”

“Đương nhiên cảm ơn, không chỉ thế, chung sống không phải chỉ để cảm kích ai đó như vậy, mà là, hai chúng tôi đều biết nói đối phương may mắn thế nào.” Diêu Căn Giang nghĩ nghĩ, dường như nghĩ đến chuyện tốt, trên mặt biểu tình trở nên nhu hòa, “Vợ của tôi đừng nhìn bên ngoài thông minh, bên trong rất vụng về,ngoại trừ tôi, nhất định không có người đàn ông nào ngốc đến vậy. Anh có gặp qua người nào nấu ăn nhầm đường thành muối chưa?”

“Chưa thấy qua.” Mục Dục Vũ thành thực lắc đầu.

“Cô ấy như vậy đấy, còn không chỉ một lần, bước ra cửa còn nhầm đường.” Diêu Căn Giang nụ cười dịu dàng, lập tức thu lại biểu tình, liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Anh hôm nay rất kỳ quái, rốt cuộc làm sao vậy?”

Mục Dục Vũ phun ra một hơi, sau đó ngắn gọn sáng tỏ nói: “Tôi muốn có một gia đình .”

Diêu Căn Giang dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên trợn tròn nửa ngày, mới hồi phục tinh thần lại, không xác định hỏi: “Anh, ý nói là muốn kết hôn?”

“Ừ.” Mục Dục Vũ theo trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Chẳng lẽ tôi còn nhàn rỗi không có việc gì tìm một người như Diệp Chỉ Lan?”

“Khó nói.” Diêu Căn Giang không khách khí nói.

Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tôi nói thật với anh.”

“Tất nhiên rồi.” Diêu Căn Giang gật gật đầu, lại nhíu mày: “Nhưng tôi còn chưa hiểu, chuyện này với thứ thuốc chết tiệt đó có quan hệ gì?”

“Tôi muốn kết hôn, muốn hỏi đối tượng ở đó.” Mục Dục Vũ nói, “Cô ấy hỏi tôi, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận , muốn cùng cô ấy chung sống có ý nghĩa gì không.”

Diêu Căn Giang trầm mặc , theo sau khẳng định nói: “Hỏi rất hay.”

“Tôi thấy dường như tôi có thể hiểu được, lại không rõ.” Mục Dục Vũ cười khổ một chút, “Đời này, đại khái cũng chỉ có chuyện của cô ấy mới khiến tôi thiếu quyết đoán đến vậy.”

“Anh nên.” Diêu Căn Giang thản nhiên chấm dứt kết luận, “Nói như vậy, anh muốn tiến vào ảo giác kia, vậy ảo giác lúc trước, cũng liên quan đến cô ấy?”

Mục Dục Vũ gật gật đầu.

Diêu Căn Giang quan sát một hồi khuôn mặt của hắn, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Tôi đây không ngăn cản , anh có thể đi đến từng bước thật không dễ dàng, tôi hiểu anh, thật không dễ dàng.”

“Cảm ơn.” Mục Dục Vũ hướng hắn cười cười.

Vào đêm, Mục Dục Vũ nằm thẳng trên giường của mình. Hắn chờ nằm mơ, chờ tiến vào trong giấc mơ kì lạ đó, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng hắn chủ động đến đó, nằm xuống hắn mới biết được, thì ra tất cả thời gian, không gian kia đều được tạo thành nhờ vào công hiệu của thuốc. Ở giờ phút này, Mục Dục Vũ thậm chí cảm thấy, có lẽ không gian song song đó vẫn tồn tại ở một nơi hắn không biết , ảo giác chỉ là chiếc chìa khóa ngẫu nhiên mở ra nó, đẩy cửa ra, cảnh tượng thế giới sống động đập vào gương mặt hắn.

Nơi đó, tốt đẹp khiến hắn không dám tưởng tượng, mang theo tình cảm không thể xác định, con người ngạo mạn như hắn lại được hưởng trọn niềm hạnh phúc, hắn không cô độc một mình.

Đó là lúc hắn bỏ qua Nghê Xuân Yến. Cô gái mười sáu tuổi, ở phía sau hắn lớn tiếng nói em thích anh, và người phụ nữ ba mươi tuổi, lại có thể nói, tôi là ngốc, là người phụ nữ không xứng với anh.

Hắn vẫn luôn hiểu cô, hắn biết cô có bao nhiêu không dễ dàng, nhưng hắn cũng chỉ muốn nhìn thấy những gì hắn muốn, hắn không chú ý tới, kỳ thật cô si tình ngu muội chờ đợi sau lưng, kỳ thật người phụ nữ đó cũng muốn hắn đến thế .

Cô đối với hắn có tình cảm không thể nghi ngờ, tình cảm đó, trải qua năm tháng thanh xuân và hư vinh, trải qua toàn bộ năm tháng kích động và cô độc, đây là một loại tình cảm trả giá nhưng không cần sự hồi đáp, nó đại khái trở thành nơi gửi gắm một mình của cô.

Hắn hoàn toàn không thể dùng, cô yêu tôi, cho nên cô nên đi cùng với tôi mà áp dụng lên người cô.

Hắn cho tới nay, lợi dụng việc cô thương hắn, cho nên thời thiếu niên có thể độc ác sỉ nhục công kích cô, hắn có thể mười mấy năm chỉ lo thỏa mãn dã tâm bản thân mà quên bẵng cô, từ sau khi gặp lại cô hắn cũng chưa trả giá điều gì, hắn ngay cả quyết định, cũng dùng mọi cách không hạ mình xuống.

Nhưng mà, ở phía sau, hắn mới suy nghĩ cẩn thận, thì ra Nghê Xuân Yến thương hắn cũng không thể trở thành một lợi thế quan trọng, cô chỉ là thương hắn, như thế mà thôi.

Tình yêu của cô, thậm chí hắn có đáp lại hay không, đó là chuyện của một mình cô.

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy trái tim như bị kim châm, hắn hỏi chính mình, tình cảm hắn dành cho cô thì sao?

Hắn khát vọng muốn kiếm tìm, lưu luyến trước sự dịu dàng của cô, có hay không cũng xuất phát từ bản tâm ý nguyện, trở thành một loại phải như thế, không thể thay thế được?

Hiệu lực của thuốc đã bắt đầu có tác dụng, thời điểm bát đầu mơ hồ, Mục Dục Vũ giống như thấy mẹ đẻ của hắn, trở lại ngày bé, ngồi trên băng ghế trúc nhỏ, ghé vào bàn tròn cố gắng vẽ cái gì, mẹ đẻ của hắn, ở cách không xa phía trước, cả người bao phủ ở trong tầng ánh sáng ấm áp, bà cúi đầu, lẳng lặng thêu.

“Ngoan ngoãn nha, đem bài tập vẽ xong, mẹ thêu cho con vịt tốt nha.”

Mẹ hắn mở miệng, giọng nói dịu dàng khàn khàn, đối mặt với ánh sáng, giơ khuông thêu hỏi: “Xem, vịt con xinh đẹp không?”

Kia đúng là chiếc khăn tay hắn mất đi. Mục Dục Vũ trong lòng ngạc nhiên, ra sức quằn quại, trước mắt tình cảnh đột nhiên biến hóa, vịt con bị một cái khung ảnh lồng kính bao lại, nằm ngay ngắn trong tủ âm tường. Hắn ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói của đứa trẻ: “Ba ba ba ba, xem con vẽ!”

Hắn quay đầu vừa thấy, Phỉ Phỉ giơ lên cao một bức họa đã chạy tới, đôi mắt to đen bóng tươi cười long lanh , khuôn mặt nhỏ nhắn tìm kiếm lời khen.

Đây là con hắn, hắn đã thật lâu, không nhìn thấy đứa nhỏ này .

Mục Dục Vũ phát hiện bản thân kì thật rất muốn gặp nó, ngay cả khi nó chỉ là một kết quả do hắn nghĩ ra, nhưng đứa nhỏ này vừa đáng yêu nghịch ngợm, vừa ra vẻ lại tự mãn, nhìn thế nào cũng là giống người họ Mục . Mục Dục Vũ đột nhiên ôm đứa nhỏ vào lòng xúc động, trên thực tế hắn cũng làm như vậy , thân thể mềm mại của thằng nhóc trong vòng tay hắn, thành công có được cảm giác dịu dàng, hắn không chút nghĩ ngợi, lấy má đụng trên mặt thằng nhóc.

Phỉ Phỉ khanh khách cười không ngừng, ở trong lòng loạn xoay, vừa xoay vừa ồn ào: “Ba ba rất ngứa, ba ba xấu lắm.”

“Nhóc con, nhanh xuống dưới, đừng nhảy lên người ba con , ba ba vừa trở về rất mệt, nhanh xuống dưới.”

Mục Dục Vũ ngẩng đầu, Nghê Xuân Yến xuất hiện ở phía trước, sắc mặt hồng nhuận, mang theo nụ cười quát lớn Mục Phỉ Nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu như nước, nói: “Anh đã về rồi?”

Đó là vợ hắn, người phụ nữ sinh con hắn, ở không gian này, bọn họ tương thân tương ái.

Mục Dục Vũ ôm đứa nhỏ đi qua , trịnh trọng dùng tay kia, đem Nghê Xuân Yến ôm vào trong lòng, cánh tay buộc chặt , cảm nhận trong cánh tay có hai người cùng hắn huyết nhục tương liên, không thể phân cách.

Cái gì là không thể thay thế? Đây không phải là thứ có thể thay thế được.

Hốc mắt của hắn trở nên ẩm ướt , hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra, nội tâm của hắn lâu năm vẫn luôn truyền đạt, nói rằng hắn vẫn thiếu thốn , vẫn khát vọng , vẫn quên đi , vẫn hướng tới .

Giống như vậy.

Nó không liên quan đến ảo giác, không vi phạm đến trí tưởng tượng, thậm chí cùng tình yêu cũng không liên quan, đó là một loại nhu cầu , một người đàn ông ỷ lại đối với một người phụ nữ, tín nhiệm cô, chỉ có thể sinh ra cảm giác an toàn với một mình cô, chỉ có thể ôm cô , chỉ có cô sinh con cho hắn, chỉ có cô mới đem lại sự kiên định.

Đây mới là ngọn lửa bao quanh ngày đông giárét. Ngọn lửa này không cần quá to, bởi vì nó không phải để chiếu sáng, nó cũng không thể quá mờ, bởi vì nó phải ấm áp thiết thực tồn tại.

“Ông xã, mệt không?”Người phụ nữ trong lòng vỗ vỗ phía sau lưng hắn.

“Ba ba, xem con vẽ, thầy giáo có khen con nha.” Thằng nhóc trên tay khoe ra.

Mục Dục Vũ tiếp nhận vừa thì thấy, trên giấy đầy màu sắc tươi sáng, hoa cỏ sinh động, giống như còn có thể phân biệt được chuyển động, đây là bức tranh thể hiện sự sáng tạo tràn đầy tình yêu thương của đứa trẻ tuổi nhi đồng, nó còn không hiểu được cái gì là cuộc sống, nhưng nó hiểu được thế nào là tình cảm thương yêu.

“Bức tranh này tên gì?” Mục Dục Vũ hỏi.

“Mùa xuân đến đây.” Mục Phỉ Nhiên nhận thức nói cho hắn.

“Vì sao muốn vẽ mùa xuân đến đây?”

“Bởi vì mùa xuân có thật nhiều hoa nha, xinh đẹp , hương hương , cả nhóm trẻ con cùng vui đùa, ” thằng nhóc ngốc khoa tay múa chân, “Con vốn muốn vẽ một ông mặt trời thật lớn, nhưng cậu nhỏ bảo không thích mặt trời lớn, cậu sợ nóng nha.”

Mục Dục Vũ trầm mặc , sau đó hỏi: “Phỉ Phỉ, nguyện vọng của con là cái gì?”

“Làm hoạ sĩ.” Mục Phỉ Nhiên lớn tiếng trả lời.

“Còn em?” Mục Dục Vũ quay đầu nhìn vợ đang dựa vào hắn.

Nghê Xuân Yến có chút kinh ngạc, ôm cánh tay của hắn cười hì hì nói: ” Em không có nguyện vọng gì, trong nhà hai cái thằng nhóc không bệnh không tai, công việc anh không cần quá mệt mỏi, mẹ trường mệnh trăm tuổi, cửa tiệm phát đạt một chút, ha ha, có phải nhiều quá hay không?”

“Vậy của em?” Mục Dục Vũ hỏi.

“Của em?” Nghê Xuân Yến cười khanh khách nói, “Em đây hy vọng bản thân mình năm nay hai mươi sang năm mười tám thì sao? Hì, đừng già quá nhanh, không cần phải xinh đẹp, đủ mê hoặc anh được rồi.”

Mục Dục Vũ nở nụ cười, ôm chặtcô, thấp giọng nói: “Ở trong lòng anh, em rất đẹp, thật sự.”

Nghê Xuân Yến đỏ mặt, Mục Dục Vũ lại gắt gao ôm bọn họ, lưu luyến nhìn cô cùng đứa nhỏ, cười nói: “Lần này đến, kỳ thật là muốn nói với hai người gặp lại, tôi yêu hai người, nhưng mà, hiện tại phải nói lời từ biệt.”

“Tôi biết hai người là giả , kỳ thật là ảo giác . Thật có lỗi, thời gian lâu như vậy mới phát hiện ra chuyện đơn giản đó.” Hắn hàm chứa lệ, nhẹ giọng nói, “Tôi tìm lâu vậy, một vòng, mới rốt cục biết thì ra muốn được như bây giờ, có hai người ở bên cạnh, đây là thứ tôi chân chính muốn.”

Hắn sờ sờ tóc cô, dịu dàng nói: “Tôi thề, rồi có một ngày, hai người sẽ biến thành thật, giống hôm nay như vậy , chúng ta cùng chung một nhà, có một ngày sẽ biến thành thật, tôi thề.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio