Trời sáng, số lượng Zombies hoạt động ít hơn hẳn, bà Ngô đã sớm thức dậy làm bữa sáng cho mọi người, còn làm thêm một ít thức ăn cho bọn trẻ mang theo. Thời mạt thế thức ăn càng ngày càng khan hiếm, nhưng nhà họ Ngô vẫn nhiệt tình với nhóm người Uyển Lâm, hơn nữa những người làm trong nhà không bị biến thành Zombie cũng được giữ lại, được ăn ba bữa cơm đầy đủ như ngày thường.
Vốn hai anh em và Như Ý muốn đem thức ăn, nước uống và vài vật dụng khác đóng góp nhưng ba mẹ Ngô Thiên Kỳ từ chối, cuối cùng mọi người thống nhất trong ba ngày này sẽ đi thu thập vật tư xung quanh, sau đó sẽ để lại một nửa cho nhà họ Ngô. Dù gì thì mọi người trong gia tộc cũng sẽ đến đây, dự trữ nhiều vật tư mới đủ dùng cho tất cả mọi người.
Ăn sáng xong, nhóm người trang bị đầy đủ để ra ngoài. Hai cô gái mặc quần áo bó sát màu đen, bên ngoài khoác thêm áo khoác đinh màu cam, mang giày trắng, đeo thêm găng tay đen. Hai chàng trai cũng có tạo hình gần giống như vậy, chỉ khác là áo khoác của họ màu xanh da trời. Số quần áo này là do nhóm Uyển Lâm thu thập được trên đường đến nhà họ Ngô hôm qua, vì không gian của Uyển Lâm khá lớn nên không lo không có chỗ trống.
Uyển Lâm dùng thanh kiếm trong không gian của cô, Hoài Nam dùng thanh đao mà ba anh để lại, Như Ý cũng mang một thanh kiếm. Thiên Kỳ lại đem theo một thứ vũ khí do anh tự chế tạo ra. To như bảo đao nhưng lưỡi đao hình răng cưa vừa nhỏ, vừa nhọn, có thể gấp đôi lại tạo thành thanh kiếm, một mặt răng cưa, một mặt sắc bén. Lần đầu nhìn thấy thứ vũ khí này, Uyển Lâm và Như Ý đều thấy rùng mình, còn Hoài Nam thì say mê thảo luận với Thiên Kỳ, hình như đại đa số đàn ông đều rất có hứng thú với vũ khí mới lạ thì phải.
Ba mẹ Thiên Kỳ ở lại thu xếp chút việc, chuẩn bị đợi người trong tộc. Hai ông bà cũng là dị năng giả, ba Thiên Kỳ là dị năng giả hệ tinh thần, đây là dị năng cực kỳ mạnh mẽ, vừa có thể tạo ảo giác, vừa có thể dùng dị năng tấn công trực tiếp vào não bộ, giết chết đối thủ. Người có cấp bậc cao còn có thể khiến Zombies không phát giác ra được nơi ẩn nấp của mình. Mẹ Thiên Kỳ có dị năng hệ thủy, hiện giờ đã không còn nước, nguồn nước bên ngoài thì ô nhiễm, dị năng hệ thủy đi đến đâu chắc chắn cũng sẽ được hoan nghênh.
Vừa bước ra khỏi cổng, con Zombies đánh hơi được liền đi tới, mọi người hiểu ý liền nhường cho Như Ý ra tay, vì trong nhóm Như Ý là người có thể lực kém nhất, dị năng không gian của cô hiện chỉ dừng ở mức chứa đồ vật, cho nên Như Ý cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Như Ý vung kiếm chém về phía Zombie, vì giai đoạn này Zombie chưa tiến hóa nên rất nhanh Như Ý đã giải quyết xong, nhưng dùng kiếm chém đầu Zombie quá là mỏi tay, kiếm của Như Ý không giống như Uyển Lâm là loại chém sắt như chém bùn, thanh kiếm này chỉ sắc bén hơn những thanh kiếm bình thường một chút mà thôi. Bởi vì cách tiêu diệt Zombie nhất định phải tấn công vào não, làm đứt đầu hoặc vỡ sọ thì chúng mới chết được nên rất nhiều người không biết cách, chỉ đánh cho Zombie gãy tay, gãy chân, móp đầu,...rồi bỏ chạy, khiến cho càng về sau Zombie càng biến dạng ghê gớm, hình thù kỳ dị hơn.
Cả nhóm một đường đi thẳng đến siêu thị mini gần nhất, càng đến gần siêu thị Zombie càng nhiều, có lúc họ dùng dị năng, lúc dùng vũ khí. Bây giờ họ mới biết dị năng hệ lôi biến dị của Thiên Kỳ lợi hại đến mức nào, chỉ một tia sét trúng vào đầu thôi là Zombie đã lăn ra chết ngay lập tức, ít nhất cũng phải mạnh gấp đôi hệ lôi bình thường.
Cửa siêu thị lúc này không khóa, rất có thể trong đó toàn là Zombies, dù sao thì lúc mạt thế kéo tới, những nơi càng đông người càng khó có cơ hội sống sót. Trước tiên phải tìm được nguồn điện dự phòng của nơi này, lỡ như Zombie đột kích còn có khả năng tránh được một hai.
Họ rất nhanh tìm được nguồn điện, vì chủ siêu thị là bạn của Ngô Thiên Kỳ, anh lại từng học ngành Kỹ thuật xây dựng nên lúc mở siêu thị này có từng tìm anh để xem tham khảo ý kiến, cho nên sơ đồ bố trí nơi này anh đã từng xem qua không ít, biết rất rõ vị trí từng nơi.
Mạt thế hôm nay đã là ngày thứ , điện nơi này đã dùng hết, rất may họ có sạc điện di động Thiên Kỳ, lần này anh phải tiêu hao kha khá dị năng mới kích hoạt được nguồn điện, cũng không cần sạc đầy, chỉ một phần ba là được.
Sau khi đèn sáng, họ nhìn thấy cảnh tượng máu me trong siêu thị. Nơi nơi đều là vết máu, tuy nhiên, điều kỳ lạ chính là số lượng Zombies không nhiều, gọi là siêu thị mini nhưng nơi này tương đối lớn, ngày thường là khu vực đông khách, số lượng hàng hóa nơi này rất nhiều, nhưng tại sao lại chỉ tầm khoảng con Zombies, trong đó đa phần đều loại chỉ còn nửa người, di chuyển khó khăn, chỉ bò trên đất, còn lại là thiếu mất tay, chân. Vì thế nhóm Uyển Lâm nhanh chóng giải quyết được bọn chúng, sau đó khóa cửa siêu thị, đề phòng Zombies bên ngoài tấn công.
“Nơi này rất kỳ lạ” Thiên Kỳ là người đầu tiên lên tiếng.
“Đúng vậy. Theo lý mà nói, nơi này Zombies không nên ít như vậy. Còn một điều đặc biệt mọi người thấy không? Đó là không có Zombies nào mặc quần áo nhân viên siêu thị cả.” Hoài Nam phân tích.
Như Ý ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu vậy, rất có thể nơi này vẫn còn người sống sót đang ẩn nấp trong này.”
Uyển Lâm mỉm cười trả lời: “Không chỉ là người sống, còn có cả Zombies nữa. Nếu không, với số lượng Zombies với sức chiến đấu yếu thế này thì bọn họ đã sớm thu thập vật tư rời khỏi đây rồi. Nhưng mọi người xem, mọi thứ chỉ có dấu vết ẩu đả chứ hàng hóa vẫn còn nhiều lắm.”
“Uhm. Trước hết chúng ta cứ thu gom chỗ này đã.” Thiên Kỳ đề nghị.
Sau đó, Uyển Lâm thu những thứ dùng được vào không gian của mình, đợi khi trở về sẽ chia đều ra cho mọi người. Thu hoạch lần này đúng là không nhỏ.
Nơi này còn kho hàng, trong đó chắc chắn vẫn còn hàng hóa. Dựa theo suy đoán ban nãy, e là trong đó có không ít Zombies. Họ quyết định đến gần xem xét. Trên cửa có rất nhiều vết càu, máu, cả vết cạy cửa nữa. Chắc hẳn khi mạt thế buông xuống, nơi này đã trải qua cuộc tranh giành sự sống ác liệt, còn việc sống được bao nhiêu người thì họ hoàn toàn không biết.
Họ vừa đến gần thì bên trong đã vang lên tiếng đập cửa liên tục, có lẽ Zombies đã “đánh hơi” được người sống nên tìm cách ra ngoài, đáng tiếc bên ngoài bị chặn lại bằng thanh sắt, cửa kho hàng này tuy rất chắc chắn, nhưng nếu cứ bị đập liên tục như thế này sẽ không chịu đựng được lâu.
“Cứu với” bên trong có tiếng của người phụ nữ cầu cứu.
Vừa nghe thấy âm thanh, Zombies liền đi khỏi cửa, định đến chỗ người phụ nữ. Uyển Lâm nhanh chóng gõ vào cửa để Zombies quay lại. Quả thật chúng không rời khỏi nữa mà tiếp tục gõ vào cửa, muốn đi ra ngoài.
“Cô nghe rõ chúng tôi nói không?” Như Ý thử thăm dò.
“Có. Cứu tôi” Người phụ nữ nhanh chóng trả lời.
“Trong đó có bao nhiêu người sống sót? Và bao nhiêu Zombies” Hoài Nam chau mày hỏi. Họ phải xác định có nên mạo hiểm tiến vào đó hay không.
“Chỉ còn một mình tôi. Có khoảng... Zombies.”
“Cô chờ chúng tôi thương lượng một chút.” Thiên Kỳ nhanh chóng quyết định, dẫn mọi người cách xa cửa một chút rồi bàn bạc.
Nếu Zombies thì họ có khả năng ứng phó, cứu một người sẽ bớt đi một Zombie, hơn nữa bên trong vẫn còn hàng hóa. Mỗi lần người phụ nữ đó nói xong Uyển Lâm liền gõ cửa để thu hút Zombies về phía cửa, không cho chúng đến gần người phụ nữ đó. Nhưng điều kỳ lạ là tại sao người phụ nữ đó lại có thể sống sót, Zombies nhạy cảm với âm thanh lẫn mùi con người, chỉ dùng âm thanh dẫn dụ nhưng còn mùi người sống trên người cô ấy, chẳng lẽ Zombies không ngửi được.
Cuối cùng, mạng người quan trọng, họ quyết định vào cứu người. Thiên Kỳ bên ngoài nhắc nhở người phụ nữ kia, ném đồ vật gì đó vào góc, cách càng xa cửa càng tốt, để họ mở cửa tiến vào trong. Người phụ nữ lập tức đồng ý, khi bên trong vang lên âm thanh thật lớn, đợi khoảng giây không còn tiếng gõ cửa nữa, họ liền mở cửa đi vào.