Về đến Ngô gia, hai ông bà hết sức bất ngờ. Khi thấy cậu nhóc từ trên xe đi xuống, nhìn kỹ mặt, Ngô lão gia lập tức chỉ vào Thiên Kỳ mà mắng: “Thằng con xấu xa kia, ta đánh chết con. Tại sao con lại có con riêng bên ngoài như thế, tới tận bây giờ mới dẫn về chứ?”
Bà Ngô lúc này vừa mừng vừa sợ, run rẩy nói: “Cháu ngoan, đến đây với bà nào. Đừng sợ. Ông con chỉ mắng người cha xấu xa kia của con thôi.”
Quả bóng nhỏ thở dài, sau đó đi về phía ông bà Ngô. Tuy cậu không thích người kia, nhưng ông bà lão này nhìn rất hiền từ, sao cậu có thể không nghe lời chứ.
Anh em Uyển Lắm nhìn cậu bé ngoan ngoãn đang di chuyển kia thì sửng sốt hồi lâu, Như Ý thầm cười trộm, hèn gì cô cứ nhìn thằng nhóc này quen quen, hóa ra là có nét giống Thiên Kỳ. Về phần Thiên Kỳ, anh không biết mình nên có cảm giác gì nữa.
“Ôi chao cháu của tui. Ông nhìn này, ngoại trừ đôi mắt, còn lại thực sự là giống Thiên Kỳ như đúc. Cháu ngoan của bà, mau gọi một tiếng bà nội đi.”
Quả bóng nhỏ lần nữa thở dài, haizzz, cậu biết mà, nếu không sao ông bà nhìn một cái liền nhận ra được. Uổng công cậu che giấu nãy giờ. Cậu bé ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào ông nội. Chào bà nội ạ.”
Uyển Lâm câm nín. Thì ra con trai cô từ đầu đã biết cha nó là ai, chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Tình huống này, sau này cô nên đối mặt với Thiên Kỳ thế nào đây?
Hoài Nam không dám tin vào mắt mình. Ông trời đây là đang đùa giỡn sao? Sao lại có thể trùng hợp như vậy, quá hời cho thằng nhóc Thiên Kỳ kia rồi. Không được, anh không để hắn đạt được mục đích đâu.
Để chứng minh lời mình nói, bà Ngô hớn hở mang cuốn album ảnh ra cho mọi người cùng xem. Ngoại trừ đôi mắt, điểm nào quả bóng nhỏ cũng giống Thiên Kỳ lúc bé, nhìn một cái liền biết ngay là cha con.
Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào quả bóng nhỏ trước mắt. Tốt lắm, hóa ra từ đầu thằng nhóc này đã biết ai là cha mình, vậy mà lại không thừa nhận. Ban đầu Thiên Kỳ còn định xử lý lão cha của tên nhóc này, hóa ra người đó chính là anh. Mà nếu anh là cha của thằng nhóc này, vậy...vậy anh với Uyển Lâm đã là vợ chồng đúng không? Phải nói rằng người thông minh mà vướng vào chuyện tình cảm thì chỉ số IQ không còn là vấn đề nữa, vấn đề là họ chẳng còn chút IQ nào để nhắc tới.
Tuy vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khóe môi cong lên đủ chứng tỏ tâm tình Thiên Kỳ giờ phút này. Anh đang tưởng tượng đủ loại lí do để tiếp cận Uyển Lâm, thật không ngờ, thằng nhóc mà anh không vừa mắt lại cho anh cơ hội lớn như vậy.
Trong phòng này, ngoại trừ ông bà Ngô là thực sự vui vẻ thì ai ai cũng đang ôm tâm trạng riêng. Bà Ngô nhanh chóng làm một bàn thức ăn hoành tráng cho cháu nội yêu quý. Sau bữa cơm trưa, họ ngồi nghe quả bóng nhỏ nói về cuộc sống trong Viện nghiên cứu. Tuy nơi đó tội ác nhiều không kể xiết, nhưng họ đã làm được một việc tốt đó là mang đến quả bóng nhỏ đáng yêu, thông minh trước mắt này.
Quả bóng nhỏ trở thành biệt danh của cậu bé, còn tên chính thức được ông nội đặt, gọi là Ngô Hoàng Quân, đây là cái tên ông Ngô nghĩ sẵn từ trước, ngày nào mà hai vợ chồng không ngóng trông cháu nội cơ chứ.
Dù đã nhận ông bà nội nhưng cậu bé vẫn rất bám mẹ, kiên quyết muốn ở chung phòng với mẹ. Thế là lần đầu tiên, Uyển Lâm thực hiện trọng trách của một người mẹ - dỗ con đi ngủ trưa. Uyển Lâm vốn sợ tối, giờ có thêm một quả bóng nhỏ bên cạnh, buổi tối ôm bé con ngủ chắc chắn rất thích.
Công việc chiều nay vẫn là thăng cấp dị năng. Mọi người lần lượt thay phiên, sử dụng gần cạn kiệt dị năng rồi rút lui, người tiếp theo tiến đến hỗ trợ, cứ thế xoay vòng. Khi đến lượt Uyển Lâm, quả bóng nhỏ chớp chớp mắt, dường như có điều nghi hoặc. Mọi người đều biết cậu bé có dị năng hệ tinh thần, hơn nữa còn phát huy rất hiệu quả, cho nên mới an toàn thoát ra ngoài. Họ không biết rằng cậu bé vẫn còn dị năng khác chưa dùng đến.
Xong xuôi, Uyển Lâm bước vào, nhìn thấy biểu cảm đáng yêu không chịu được của cậu nhóc thì trong lòng liền mềm nhũn. Con trai cô sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ. Đến khi cậu bé đặt câu hỏi, mọi người không biết nên hình dung thế nào nữa.
Quả bóng nhỏ: “Mẹ ơi, dị năng của mẹ là lửa sao ạ?”
“Đúng vậy. Của mẹ là lửa biến dị, vừa nóng, vừa có tính ăn mòn.” Uyển Lâm nói rõ với quả bóng nhỏ.
Quả bóng nhỏ lưỡng lự một chút rồi nói tiếp: “Hình như...con cũng biết cái này.” Nói rồi liền tạo ra một quả cầu lửa màu xanh giống hệt Uyển Lâm, ai nấy trong phòng đều ngây ngốc. Dị năng hệ tinh thần đã rất lợi hại rồi, giờ thêm một dị năng biến dị khác nữa, đứa trẻ này cũng quá là nghịch thiên đi.
Thiên Kỳ nhìn chằm chằm cậu bé: “Ngoài cái này, con còn biết thứ khác không?”
Mọi người choáng váng. Không phải chứ, còn nữa sao? Còn để cho người ta sống nữa không? Tam hệ dị năng, sau này thế nào cũng trở thành bá chủ một phương. Vậy mà cậu bé còn thản nhiên gật đầu, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một tia sét màu...tím bé xíu. Xong rồi, không uổng công là đứa bé của hai người họ, kế thừa toàn bộ dị năng của cả hai.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải giấu việc này đi. Một người có tam hệ dị năng lợi hại như vậy sẽ bị rất nhiều thế lực nhìn chằm chằm. Hơn nữa, việc thăng cấp một dị năng đã không hề đơn giản, đừng nói đến việc dùng cả dị năng cấp cao. Thế là ai nấy từ mừng rỡ, bất ngờ, chuyển sang lo lắng về tương lai cho quả bóng nhỏ.
Trong lúc mọi người trầm mặt ngồi trong phòng khách, chiếc xe hơi từ từ tiến vào khu nhà. Từ trong xe bước xuống người, nam, nữ, trông khá mệt mỏi. Ông bà Ngô nhận ra họ là người trong tộc liền lập tức mở cửa để họ vào nhà.
Cô gái trẻ nhất trong đám người đó lao thẳng về phía Thiên Kỳ, liên tục gọi “Anh...anh...”, muốn nhào vào lòng Thiên Kỳ. Đáng tiếc, trong lòng Thiên Kỳ bây giờ nhận định, anh đã là người có “vợ con”, làm sao có thể để người phụ nữ khác đến gần được chứ, thế là không chút do dự tránh qua một bên, đứng cạnh Uyển Lâm, cô gái đó lao thẳng vào sô pha, nhìn anh bằng vẻ mặt đầy tủi thân, trách cứ.
Thấy con gái mình bị người ta tránh như tránh tà, người mẹ liền chạy đến đỡ con gái dậy, muốn mở miệng trách cứ, người chồng lập tức đứng ra nói trước: “Anh hai, mọi người bình an là tốt rồi. Suốt dọc đường chúng em luôn lo lắng cho mọi người. Có thể gặp lại nhau thế này, đúng là tổ tiên phù hộ.”
Ngoài một nhà em trai của Ngô lão gia này, những người còn lại cũng đều là thân thích của ông bà Ngô, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ mệt mỏi, nhếch nhác. Ban đầu, khi lên đường đến đây có tất cả người, cuối cùng chỉ còn một nửa số người sống sót, chưa kể việc thiếu thốn thức ăn. May mắn là trong số họ có dị năng giả hệ thủy nên không lo lắng về vấn đề nước uống.
Ông bà Ngô đã sớm thu xếp chỗ ở, để họ về phòng nghỉ ngơi, dưới này người giúp việc bận rộn chuẩn bị thức ăn. người vừa nhìn thấy bàn thức ăn đầy ắp, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt. Để đến được đây họ không dám lãng phí thời gian, chỉ gặm mấy thứ thức ăn tiện lợi, nghỉ ngơi cũng không dám buông lỏng, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều tổn hại.
Dùng xong bữa cơm, lúc này người vợ của chú Thiên Kỳ - bà Trang mới nhìn sang nhóm người Uyển Lâm, nói với giọng khinh bỉ: “Anh chị à, em biết anh chị trước nay tốt bụng, nhưng thời buổi này thiếu thốn đủ thứ, anh chị không nên để những người không liên quan vào đây ở như vậy.”
Bà Ngô vội lên tiếng: “Không phải. Đây là...”
Không đợi bà nói xong, cô em họ của Thiên Kỳ liền ngắt lời: “Bác gái, bác cũng đừng để người ngoài lừa gạt. Nhà chúng ta không nuôi nổi những kẻ ăn không ngồi rồi đâu.” Lúc nãy khi nhìn thấy Uyển Lâm xinh đẹp, ăn mặc sạch sẽ thì cô ta đã một bụng ghen tị rồi, không thể để cô gái này tiếp tục ở đây được nữa.
Uyển Lâm lười để ý tới hạng người này. Vì không muốn phá vỡ không khí nhà người ta, cô định bế quả bóng nhỏ cùng anh trai và Như Ý đi lên lầu. Vậy mà cô em họ của Thiên Kỳ còn chặn đường, hất hàm sai khiến: “Nói các người đó, còn không mau cuốn gói cút khỏi nhà tôi.”
Thiên Kỳ xô mạnh bàn ghế, đứng bật dậy, đi thẳng đến chỗ Uyển Lâm. Không đợi anh lên tiếng, Uyển Lâm nhìn thẳng vào cô gái trước mắt: “Cô là cái thá gì mà nói tôi. Còn nữa, mặc dù tôi không mang họ Ngô nhưng nhà này từ bao giờ trở thành nhà của cô mà tôi không biết vậy.”