Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trời ạ, ta lại cảm giác được long uy của hoàng kim cự long trên đảo nhỏ này.” Cleo có chút không dám tin.
“Không thể không nói, đây là sự thật, không thì còn có cái gì có thể khiến ngươi sợ hãi như vậy.” Carlota vô cùng hiểu rõ người bạn của mình, hơn nữa cũng rất tin tưởng.
“Xem ra chúng ta lên đảo phải khiêm tốn chút, nếu không đắc tội đến vị kia cũng không phải là dễ chơi.” Hiện giờ trong lòng Cleo còn có chút sợ hãi.
“Đó là đương nhiên.” Carlota có chút do dự đến cùng có cần lên trên đảo hay không, có điều tình huống vừa rồi chuyển biến một cách đột nhiên như vậy, sẽ không có ai chú ý tới sự chật vật của bọn họ đi? Carlota tự an ủi mình một chút, hơn nữa hắn cũng vô cùng muốn nhìn xem vị Long tộc cao cấp kia là cái dạng gì.
Cũng không biết khi hắn nhìn thấy Aylmer trắng trắng mềm mềm, giống như một bé mập dùng một tay là có thể bóp chết sẽ là biểu tình gì. Có điều có Israel che chở, hắn cũng không thể có cơ hội biết được.
Israel mặc kệ những hộ vệ có chút nơm nớp lo sợ vì sự kiện long uy, còn có Tề Khắc từ đầu đến cuối đều biểu hiện vô cùng tự nhiên. Có chút suy yếu ôm Aylmer trở lại phòng ngủ, lập tức đem cửa khóa trái tiến vào không gian. Trong lòng thầm may mắn, cũng may những người tới gây chuyện vừa rồi đều vội vàng chống cự long uy của con rồng kia, không có chú ý tới bọn họ.
Về phần quản gia Tề Khắc kỳ quái, hắn không quá lo lắng, bởi vì khế ước nô lệ của đối phương còn ở trên tay mình. Có điều ngược lại hắn rất ngạc nhiên đối với việc Tề Khắc không kiêng kỵ long uy, mà vẫn tỏ ra thực bình tĩnh.
“Aylmer, hẳn là chúng ta nên nói xem chuyện vừa rồi là như thế nào?” Israel nghiêm khắc nhìn thằng nhóc gây họa. Vừa rồi tên nhóc này không hề báo động trước phát ra long uy, hắn vội vàng điều động chút linh lực đáng thương của mình giúp nó che giấu uy áp. Bởi vì tu vi không sâu, nên chịu chút phản phệ, lúc này hắn cảm thấy trong ngực từng đợt quặn đau.
“Cái đó ~~ cái đó, ta không phải cố ý, đây là phản ứng bản năng.” Đứa nhỏ biết chính mình phạm sai lầm, ánh mắt có chút dao động.
“Hử?”
“Tuy rằng bây giờ ta còn chưa lớn lên, lực lượng có thể sử dụng chỉ có hạn, nhưng long uy cùng long tức là từ lúc sinh ra đã có. Bộ tộc hoàng kim cự long chúng ta vẫn luôn là vương giả trong long tộc, không cho phép long tộc cấp thấp khiêu khích.” Aylmer nói.
“Vậy ý của ngươi là, đó là phản ứng bản năng của ngươi?” Này thật sự là bản năng gạt người mà, thực kiêu ngạo. Giống hệt như nhóm quý tộc kiêu ngạo như khổng tước này, không cho phép bình dân khiêu chiến uy nghiêm của bọn họ.
“Ừm.” Nhóc liên tục gật đầu, sau đó có chút do dự hỏi: “Ca ca ngươi không sao chứ?” Nhóc cảm thấy hiện giờ sắc mặt của ca ca mình thật sự không tốt lắm. Vốn là gương mặt trắng nõn, hiện tại lại trắng bệch như ma quỷ.
“Không tốt lắm.” Hắn cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình đều đã khô kiệt.
“Ca ca, thực xin lỗi. Nhất định ta sẽ mau mau lớn lên.” Như vậy thì sẽ không cần che che giấu giấu, hừ hừ ~~ đến lúc đó nhìn ai không vừa mắt liền đánh chết hắn.
“Vậy còn trước khi lớn lên?” Israel không bị nhóc lừa.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức nhẫn nại.” Bánh bao nhỏ ỉu xìu trả lời.
“Vậy thì còn được.” Israel sờ sờ đầu nhỏ của nó. “Ngươi ra ngoài chơi đi, ca ca muốn chữa thương. Đợi ca ca tốt lên, mang ngươi đi ra ngoài ăn cơm.”
Nhóc ngoan ngoãn gật gật đầu, chạy ra ngoài phòng biến trở về nguyên hình, vui vẻ ở phía trên dược điền nghiêng ngả lảo đảo luyện tập phi hành. Tuy rằng phi hành cũng là bản năng của nó, nhưng muốn bay được ổn, bay được tốt vẫn cần thông qua luyện tập. Mà Israel thì ăn vào linh dược, bắt đầu tu luyện luyện thần quyết.
Đợi hai người đi ra từ không gian, mới biết được trên đảo đã oanh động vì hai cao thủ thần bí kia rồi. Mọi người đều đang suy đoán có phải có một vị long kỵ sĩ còn lợi hại hơn Carlota cùng đồng bạn của hắn ta hay không. Không ít người đã thông qua kính ma pháp truyền chuyện này cho gia tộc.
Mà nhị trưởng lão cùng Cleo bởi vì chuyện này đang dùng kính ma pháp trao đổi với gia chủ. Sau khi Clive cùng đại trưởng lão hiểu rõ chuyện đã xảy ra, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì với chuyện này không?”
“Ta cho rằng, cường giả kia hẳn chính là vị đại nhân sau lưng gia tộc Salomon.” Troud cũng không phải quá khẳng định, nhưng trực giác nói cho hắn biết chính là như thế.
Hơn nữa bọn họ tham dự hết thảy công việc của toàn bộ hành trình hội đấu giá lần này, đối với tin tức về người trên đảo bọn họ cũng đã nắm được. Thế nhưng trong đó lại không có tồn tại nào như vậy, khả năng duy nhất chính là vị cao thủ thần thần bí bí kia.
“Xem ra gia tộc Salomon này thật đúng là đủ thần bí.” Đại trưởng lão càng ngày càng có hứng thú với gia tộc này, hắn đã sớm biết rõ tất cả về vị gia chủ nhỏ kia từ chỗ Troud. Bởi vì bị ý thức chủ quan của Troud ảnh hưởng, nên hắn cũng rất có hảo cảm đối với Israel chưa bao giờ gặp mặt.
“Cleo, hiện tại ngươi với vị tiểu gia chủ kia ở chung như thế nào?”
“Thực xin lỗi phụ thân, hắn còn chưa biết thân phận của con.” Cleo có chút hối hận nói.
“Vì sao?” Trong giọng nói của Clive không che giấu được sự tức giận.
“Con biết sai rồi.” Sau khi hắn đến trấn Gavin liền ở lại chỗ mà trước giờ Faith chuẩn bị cho hội đấu giá, chỉ có nhị trưởng lão dẫn người đến thành Salomon. Cái này cũng không phải do hắn có bao nhiêu siêng năng chịu khó, mà là từ trong đáy lòng hắn chướng mắt tên quý tộc ở nông thôn này. Cho dù sau lưng người kia vô cùng có khả năng có một vị cao thủ tồn tại. Hắn cũng hiểu được không nhất thiết phải để người thừa kế tương lai của gia tộc Absalom là hắn đi nịnh bợ, lấy lòng.
“Hừ.” Hiểu con sao bằng cha, làm sao Clive lại không rõ suy nghĩ của hắn chứ.
“Claude, sao ngươi không khuyên cậu ấy một ít.” Đại trưởng lão thấy gia chủ tức giận không nhẹ, trong lòng có chút căm tức đối với Cleo ngu muội thiển cận, nhưng mà cảm thấy nhị trưởng lão không làm tròn trách nhiệm.
“Cái này ngươi cũng không nên trách ta, người trẻ tuổi luôn có chủ kiến của chính mình.” Chuyện người khác không muốn làm, hắn cũng không rảnh mà đi ra sức đúng không?
“Chuyện lần này coi như xong, Cleo còn cần phải học tập, bây giờ nó còn chưa thể xem là một người đủ tư cách thừa kế gia tộc.”
“Clive, ngươi cũng đừng trách móc quá nặng nề, nó vẫn chỉ là đứa trẻ, cái này cũng là khó tránh khỏi.”
“Phụ thân, ngài đừng nóng giận, ta thật sự biết được sai lầm của ta rồi.” Lời nói của phụ thân khiến hắn cảm thấy thực uể oải, nhưng cho dù trong lòng có bao nhiêu không phục, thì vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Mọi người lại nói chuyện một hồi mới đóng kín thông tin, ngày mai bọn họ đã có thể đến đảo Hoa Hạ. Rất nhiều chuyện đều có thể để đến thời điểm gặp mặt trao đổi.
Israel nắm tay nhỏ mập mạp của Aylmer, thời điểm mở cửa phòng ngủ ra, bắt gặp đầu tiên chính là quản gia Tề Khắc tận chức tận trách.
“Quản gia Tề Khắc ngươi biết không, ta rất tò mò đối với việc ngươi không chịu một chút ảnh hưởng nào từ long uy. Ta nghĩ ngươi không ngại thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của chủ nhân ngươi về chuyện này đi?”
Aylmer kinh ngạc mở lớn hai mắt nhìn về phía quản gia Tề Khắc gầy như da bọc xương, bộ dạng dinh dưỡng không đầy đủ. Làm sao nó cũng không cảm giác được Tề Khắc sẽ là Ma Đạo Sư hoặc Đại Kiếm Sư.
“Chủ nhân thân ái của ta, mỗi người đều sẽ có chút bí mật nho nhỏ như vậy. Nhưng cái này cũng không gây trở ngại ta trung thành với ngài.” Tề Khắc nói xong, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn bọn họ. Lúc ấy hắn chính là người đứng gần hai huynh đệ này nhất, xem được hết tất cả mọi việc ở trong mắt, hai vị tiểu chủ nhân của hắn thật đúng là không đơn giản.
“Nhưng ta vẫn là tương đối hy vọng, một ngày nào đó quản gia của ta có thể đem chút bí mật nhỏ này chia sẻ với ta.” Nhìn thấy đối phương không muốn nói, hắn cũng không miễn cưỡng, có lẽ hắn có thể tìm cơ hội thử xem.
“Hy vọng sẽ có một ngày như vậy.” Đây cũng là lời nói trong lòng của Tề Khắc.
Hôm nay mạch nước ngầm trên đảo Hoa Hạ bắt đầu khởi động, song một ít người muốn nhảy nhót này, cũng trở nên yên tĩnh hơn, cho nên chuyện gì cũng đều có hai mặt.
Hôm nay trấn Gavin cũng nghênh đón một vị khách quý ngoài ý muốn. Khi Buttercup nhìn thấy lão giả ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở đại sảnh, mặc pháp bào hỏa hệ thánh cấp, kích động hô một tiếng: “Gia gia, sao ngài lại đến đây?”
“Ta tới tham gia hội đấu giá trên đảo Hoa Hạ, ngươi vẫn là cái bộ dạng không có tiền đồ kia.” Ông lão lạnh nhạt nói.
“Thực xin lỗi, gia gia.” Buttercup nghe được câu nói kia, hai tay gắt gao nắm lại. Trong lòng chua xót cùng hận ý nói không nên lời.
Thật ra hắn là cháu trai của Bá Tước Bernard Brownett, phó viện trưởng học viện ma khí hoàng gia của đế đô. Nhưng hắn lại là một đứa con riêng bị người ta khinh thường. Hắn còn có ca ca cùng cha khác mẹ, đó là thiên chi kiêu tử chân chính. Ca ca hắn có gia thế tốt, có bề ngoài xuất sắc, cũng kế thừa thiên phú ma pháp hỏa hệ xuất sắc của gia gia.
Phụ mẫu bọn hắn mất sớm, tất cả lòng dạ và sức lực của gia gia đều dùng để bồi dưỡng trên người ca ca hắn, đối với hắn thì luôn cực kỳ lãnh đạm.
Tất cả những thứ mà ca ca hắn có đều khiến hắn ghen tị, hơn nữa bởi vì có ca ca hắn, hắn vốn thuộc hệ của gia tộc Brownett, lại bị biến thành người thừa kế chi thứ, bị gia tộc lưu đày đến địa phương xa xôi ở nông thôn này, từ nay về sau không còn quan hệ với gia tộc Brownett ở đế đô nữa.
Sau khi đến nơi này nếu không có Neil thúc thúc giúp đỡ, hắn cũng không có khả năng nhanh chóng đứng vững gót chân dưới sự xa lánh của gia tộc chi thứ như vậy, tiếp nhận lãnh địa mà bọn họ cay cay đắng đắng phát triển.
Bởi vì thân thế của mình khiến cho tính cách của hắn thực mâu thuẫn, vừa tự ti lại vừa kiêu ngạo. Hắn tự ti về thân thế của chính mình, hơn nữa cảm thấy mình kém hơn ca ca. Lại bởi vì trở thành lãnh chủ nơi này mà kiêu ngạo, cũng khinh thường những người có thiên phú kém hơn hắn, đặc biệt là những người không hề có năng lực.
Cho nên khi biết được con trai của mình lại là một ma khí phế nhân, hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi gì nữa. Nhớ tới cái loại cảm giác lúc trước bị người ta trào phúng là con riêng này, hắn không muốn bị người ta cười nhạo hắn có một đứa con trai là ma khí phế vật.
Hơn nữa thân thể của vợ hắn Delia đã bị thương tổn khi sinh ra đứa nhỏ kia, bọn họ không có khả năng có một đứa trẻ khác. Cái đồ phế vật kia vô cùng có khả năng trở thành người thừa kế của hắn, hắn không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“Khải Tư Đặc đã trở về ôm ấp của Chủ Thần, đợi hội đấu giá chấm dứt ngươi liền theo ta về đế đô đi.” Trong mắt ông lão có thống khổ cùng đau thương, sắc mặt vô cùng mỏi mệt.
“Vâng, gia gia.” Lúc này tâm tình của hắn mừng như điên, cái tên thiên chi kiêu tử khiến cho cả đời hắn đều ngóc đầu không nổi cứ như vậy chết rồi, thật sự là Chủ Thần phù hộ.
Hiện tại hắn là người thừa kế duy nhất của gia tộc, nghĩ đến việc mình có thể trở lại đế đô cái nơi phồn hoa kia, không cần tiếp tục ở nơi nông thôn quê mùa này hắn liền vui sướng đến không ức chế được. Thế nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không thể để gia gia nhìn thấy.
“Gia gia, con thấy ngài cũng mệt mỏi, con giúp ngài an bài chỗ ở trước.”
“Không cần, ta đến cùng với đại hoàng tử, trên đảo Hoa Hạ đã an bài tốt rồi.” Ông lão nói xong liền đứng dậy, kiên quyết rời đi.