Editor: LacYen
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
——————
Giang Yểu lập tức rơi vào trạng thái xuất thần.
Thế là rất lâu sau đó, Giang Yểu vẫn luôn nhớ lại mùa hè không còn lại bao nhiêu đầu đuôi này.
Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, gò má của cô yên lặng thầm nguyện ước với ông trời, một thiếu nữ chân thành tha thiết.
Hi vọng trận mưa này có thể kéo lâu một chút, để cô cùng cậu ở đây lại lâu hơn nữa.
Thế là ông trời rất tốt, trận mưa kia rất lâu rất lâu sau mới tạnh.
Cô cũng cùng cậu đợi rất lâu rất lâu.
"Cậu chọn ban học nào?"
"Còn chưa chọn.
"
"Vậy cậu muốn học cái gì?"
"Lớn văn đi.
"
"Cậu ở lớp mấy?"
"Lớp tám.
"
" Tốt nghiệp trung học cơ sở nào?"
"Thành Tây.
"
!
"Về sau muốn đi thành phố nào?"
"Cầu Định.
"
Cậu iống như là bé ngoan, Giang Yểu hỏi cậu đáp.
Giang Yểu vốn không có ý nói chuyện trời đất, nên chỉ có thể lảm nhảm những lời phàn nàn không rõ ràng trước đó của Liên Thanh Lễ, loại cảnh tượng khi ở cùng phòng với một chàng trai mà cô cho là siêu đẹp trai vừa căng thẳng vừa thú vị, Giang Yểu gãi gãi da đầu cũng chỉ có thể nghĩ ra những chủ đề như vậy.
Thế nhưng người ta hoàn toàn không muốn nói chuyện, từng phút từng giây nghẹn chết người, khiến Giang Yểu không nói thêm được lời nào.
Từ sơ trung cho tới cao trung, đối với một tiểu học đệ vừa mới lên cấp ba, Giang Yểu không phát hiện khắp người mình có vấn đề gì.
Sau khi hỏi thăm một màn vừa nãy, Giang Yểu giống như một người mẹ già đến thăm nhà để hỏi thăm thế hệ trẻ trong gia đình trong dịp Tết Nguyên Đán.
":.
"
Tần Khải Chi giống như một chiếc máy đếm thời gian đúng giờ, từ đầu cơn mưa đến lúc này, giữa chừng cậu có báo mấy lần.
Rõ ràng là ngữ khí bình thản thế nhưng lại vội vàng xao động đến lòng Giang Yểu khiến cả người cảm thấy ngứa ngáy.
Cơn mưa này rơi quả thực đã lâu.
Nhưng cậu lại hoàn toàn tương phản có thể bảo trì sự bình thản, luôn tựa vào cửa sổ.
Thỉnh thoảng nhìn xem phong cảnh bên ngoài, hoặc là cúi đầu xuống dựa trên bệ cửa sổ dùng ngón tay tô vẽ cái gì đó.
"Giáo viên đi đâu rồi, sao còn chưa trở về?" Giang Yểu nói thầm.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, mưa lại không có xu thế muốn dừng lại chút nào.
"Chần chừ gì nữa mà không tạnh chứ, đến giờ tự học buổi tối rồi.
" Giang Yểu nhíu mày, khá là bất đắc dĩ.
Mặc dù cùng Tần Khải Chi ở chung cô rất kích động và vui vẻ, nhưng cô không thể làm ra cơm ăn, cũng không thể làm một giấc ngủ.
Cơm tối không ăn cũng coi như có thể chấp nhận, nhưng không thể chịu nổi không thể không ngủ đi?
Phòng làm việc này không có chỗ nằm, trước hết không đề cập đến cô nam quả nữ ở chung một phòng qua đêm ban đêm phòng ký túc xá còn muốn kiểm tra nha!
Nhưng Giang Yểu tuyệt đối không muốn bị trừ điểm hạnh kiểm.
"Giáo viên ký túc xá không tìm thấy người thì sẽ liên hệ với giáo viên chủ nhiệm.
"
Ngữ khí của Tần Khải Chi vẫn như cũ nhẹ như mây gió, đem lời Giang Yểu định nói Nếu không lao ra ngăn ở trong miệng.
Giang Yểu đều không thể không bội phục sự bình tĩnh của cậu.
"Cơm tối tôi còn chưa ăn đâu, cậu không —— "
"Ùng ục ục —— "
Từ Đói vẫn chưa hoàn toàn nói ra khỏi miệng, một âm thanh vang lên cắt lời muốn nói.
Giang Yểu như bỗng nhiên quay trở về ngày nghỉ ở quầy thu ngân siêu thị đó, bởi vì xấu hổ mà gương mặt nóng lên.
Trong ngày mưa u ám này, Giang Yểu đỏ mặt nhanh chóng lộ ra rõ ràng.
Sau đó Giang Yểu phát hiện nụ cười không quá rõ ràng trên mặt Tần Khải Chi.
Mặc dù Giang Yểu không muốn thừa nhận, nụ cười này .
% có thể là đang cười nhạo cô.
Nhưng mà nụ cười cũng là cười vì cô mà nhỉ?
Tựa như buổi trưa hôm nay cậu mỉm cười như thế với nữ sinh kia.
Tuy rằng ý nghĩa không giống, nhưng cũng là dành cho riêng cô - Giang Yểu này!
"Có cái gì đáng mà cười.
" Giang Yểu vỗ vỗ má nóng hổi trên mặt, nói thầm.
Tần Khải Chi lập tức liền thu liễm nụ cười trên mặt, khôi phục gương mặt nguyên bản không biểu tình.
Tạm thời coi người vừa rồi đang cười không phải cậu vậy.
"Thật xin lỗi.
"
Cậu nói như vậy.
Giang Yểu không hiểu rõ cho lắm nhìn về phía cậu.
"Tôi, không có ý tứ chế giễu chị.
" Anh dừng một chút, "Mặc kệ chị có tin hay không.
"
"Nếu điều này làm chị bối rối thì tôi nên giải thích với chị.
"
Giang Yểu sửng sốt trước sự nghiêm túc của cậu.
Dưới cái nhìn của cô, đó cũng không phải một chuyện đáng giá để nghiêm túc như thế.
Giang Yểu trong lúc nhất thời không biết trả lời cậu cái gì tốt, chỉ có thể nói: "A? Không có việc gì.
"
—————
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
_ Chân Thành Cảm Ơn_.