Editor: LacYen
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
TRUYỆN CHƯA ĐƯỢC BETA
———————
Cách đó không xa nơi hẻo lánh, thanh âm tiếng nắm đấm, ma quyền sát chưởng cùng nhục quyền va nhau không dứt bên tai.
Cô ở trong đêm mờ tối hỗn loạn khó khăn tìm kiếm Tần Khải Chi, nhưng nhiều lần thất bại.
"Giang Yểu, nếu không...!Chúng ta trở về đi?" Trịnh Thấm Di sợ đến thanh âm có chút run, "Chúng ta ở đây, không thể giúp cái gì.
Vạn nhất bị phát hiện, chúng ta —— "
"Được." Ngữ khí Giang Yểu kiên định, tựa hồ là hạ quyết định trọng đại, "Chúng ta trở về."
Hai người kéo cánh tay nhau, một đường không nói gì, cho khi đến cửa ký túc xá.
Giang Yểu đột nhiên ngừng lại.
"?"
"Thấm Di, cậu vào trước đi."
Trịnh Thấm Di ngửi được một cỗ khí tức không tầm thường: "Cậu, cậu muốn làm gì?"
"Nếu như, nếu như tớ không về trước mười giờ hai mươi, cậu nên báo cho dì đi kiểm tra giường ngủ."
Nói xong, Giang Yểu cũng không quay đầu lại chạy đi.
Giang Yểu nắm chặt trong tay túi đựng tờ giấy kia vốn dùng để Chất vấn Tần Khải Chi đêm nay, trái tim đập nhanh.
Chờ Giang Yểu quay lại chỗ núp vừa rồi cùng Trịnh Thấm Di núp lúc nãy, tình hình chiến đấu đã vô cùng thê thảm.
Cách không xa, Giang Yểu cũng có thể ngửi được trong không khí truyền tới mùi máu tươi.
Lần này Giang Yểu liếc mắt liền thấy Tần Khải Chi trong đám người.
Mái tóc ánh kim mất đi sắc vàng chói lọi trong ánh sáng mờ ảo mà thay vào đó là một lớp màu tối ngột ngạt.
Hai tay Giang Yểu nắm chặt rũ xuống hai bên, nước mắt sinh lý cơ hồ muốn trào ra khỏi vành mắt.
Cô ở đây làm gì?
Giang Yểu nghĩ như thế.
Ngay lúc Giang Yểu xuất thần, bỗng nhiên nơi hẻo lánh phản xạ ra một vòng ánh sáng lập tức đem tinh thần Giang Yểu túm trở về.
Giang Yểu thấy rõ vũ khí sắc bén kia, cô tình nguyện không trở lại nơi này.
Chỉ thấy Hắc lão đại tay cầm dao găm, đưa tay làm bộ hướng trên người Tần Khải Chi đâm tới.
Tần Khải Chi linh hoạt né tránh, cả đám nhìn thấy cục diện này trong lúc nhất thời cũng có chút ngu ngơ, không nghĩ tới hắn sẽ mang vũ khí.
Mày Tần Khải Chi nhíu lại chặt chẽ, Hắc lão đại đối diện coi là đối phương đang sợ, từ từ phách lối: "Tần Khải Chi, cho mày một cơ hội quỳ xuống dập đầu nhận tội với lão tử."
"Nếu không, lão tử đâm chết mày."
Tần Khải Chi đưa tay lau khóe miệng rỉ máu, ngữ khí nhàn nhạt: "Tao nói, tao nghe không hiểu mày đang nói cái gì."
"Cái kia...!Từ gia hả? Tao cũng không biết."
Hắc lão đại bị một bộ dạng không quan trọng của cậu chọc cho tức giận đến quá sức, há miệng mắng lời thô tục.
"Này tên đối diện kia, sợ mày không biết, Khải ca chúng ta bị mặt mù!"
"Người phụ nữ mày bảo bọc gì đó, Khải ca chúng ta còn không có ấn tượng nào!"
Tần Khải Chi vẫn như cũ là một bộ nhàn nhạt việc không liên quan đến mình, chỉ là vừa rồi lông mày có chút thư giãn lại nhíu chặt mấy phần, trên mặt nồng dậm dáng vẻ không kiên nhẫn.
"Mẹ nó họ Tần, lão tử hôm nay chơi chết mày!"
Hắc lão đại thẹn quá hoá giận, cầm dao găm xông lên đâm Tần Khải Chi.
Mắt thấy mũi nhọn của dao găm cách phần bụng Tần Khải Chi phần ngày càng gần ——
"Đừng——" Trái tim Giang Yểu khẽ động, chân không tự giác liền hướng phía nơi hẻo lánh bước ra.
"Làm gì đấy!!!!"
Ánh sáng đèn pin chiếu lập tức đem nơi hẻo lánh rọi sáng cả một góc.
Chân Giang Yểu lập tức cứng đờ tại chỗ.
Bốn bảo an đi đằng sau ba giáo viên, gần như là một nháy mắt liền đem Hắc lão đại kiềm chế lại.
"Thành thật chút!".
truyện tiên hiệp hay
Dao găm trong tay người kia bị thu lấy, chỉ hai bảo an mới có thể kiềm chế sự giãy dụa kịch liệt của anh ta.
Một đám người thấy thế, nhao nhao lẫn mất, có thể trốn được thì trốn.
Nhưng phần lớn không chạy kịp đều bị bảo an bắt trở về.
Chỉ trong chốc lát, tình cảnh liền yên ổn xuống.
Đi theo sau Tần Khải Chi cùng nhóm Tiểu đệ Hắc lão đại, lúc này không có hai vị lão đại cuồng ngạo, gặp chủ nhiệm răn dạy nhao nhao cúi đầu không dám lên tiếng.
Nhìn thấy dao găm được tịch thu, sắc mặt nhóm chủ nhiệm nghiêm túc, chỉ chốc lát sau liền gọi tới một nam cảnh sát.
Giang Yểu không chút biến sắc về vị trí cũ, nhẹ nhàng thở ra vì sự xuất hiện của các giáo viên.
—————
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
_ Chân Thành Cảm Ơn_.