Cho đến hôm nay, giờ này khắc này, Giang Chu Mạn mới lí giải thấu đáo bốn chữ ấy.
Từ đầu tới cuối, Lục Hoài Thâm đều trước sau như một, chẳng qua là coi cả nhà bọn họ như đối tượng hợp tác, bao gồm cả cô ta.
Trong đầu cô ta hồi tưởng lại đủ thứ đã qua, tất cả những khoan dung, quà tặng, cuộc hẹn hò mà cô ta cho rằng vượt mức giới hạn của anh ấy, đều giống như mở hội nghị thường kỳ, mọi thứ anh ấy làm, đều trong phạm vi đối đãi bình thường với một đối tượng liên hôn, làm vừa đủ, không hơn không kém.
Bây giờ ngẫm lại, có thể làm được vừa khéo như vậy, người đàn ông định vị chính xác mối quan hệ, thật sự rất khó tìm ra người thứ hai.
Giang Chu Mạn thử lấy góc nhìn của người ngoài cuộc nhìn nhận mối quan hệ này, mục đích ban đầu cô ta ở bên anh ấy rõ rành rành, khi bọn họ bắt đầu, mọi người đều ôm suy nghĩ hợp tác với nhau để đạt được mục đích của nhau, xuất phát điểm của hai người là tương đồng, chỉ là trong quá trình, vận may không tốt, xảy ra sai lầm quá nhiều, cô ta bị anh ấy mê hoặc đầu óc, lại quá tự tin vào bản thân, thế cho nên thời điểm mối quan hệ này bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo đã không thể ý thức được.
Hiện tại rốt cuộc hiểu ra, khi hai bên không còn cách nào đạt được nhất trí về mặt lợi ích, mối quan hệ này tự nhiên sẽ đi tới hồi kết.
Cô ta ngây ngốc mỉm cười mỉa mai, không nén được đỏ hốc mắt, "Chẳng lẽ Giang Nhược và anh cần thiết phải hợp tác sao? Người ta đều bảo vấp ngã một lần khôn hơn một chút, lẽ nào anh đã quên lúc trước vì để bắt anh kết hôn với nó, nó cùng Giang Khải Ứng đã tạo thành tổn thất lớn như thế nào cho anh rồi hả, vậy mà anh còn không nhớ lâu, kết cục luôn là có đau khổ gì đều để anh chịu.
"
Suy cho cùng là không cam lòng, để bản thân lộ ra dáng vẻ xấu xí ghen ghét đố kị.
Lục Hoài Thâm vẫn chưa nói.
Giang Chu Mạn không kìm được nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giơ tay len lén lau nước mắt, sau đó nói giọng lãnh đạm: "Nếu đã như vậy, em cũng nói rõ trước, anh lựa chọn đứng chung với Giang Nhược, từ nay về sau mọi quyết định liên quan đến Giang Nhược, lúc nhà họ Giang quyết định e rằng không thể suy xét có gây ra bất lợi với anh hay không.
"
Mặt Lục Hoài Thâm không chút biểu cảm nhìn cô ta: "Không cần suy xét, ai nấy tự dựa vào bản lĩnh của mình.
"
Khí thế của Giang Chu Mạn bỗng chốc suy sụp, ánh đèn sáng tỏ, cô ta có thể thấy rõ mỗi một tấc góc cạnh trên mặt Lục Hoài Thâm, vẻ mặt anh ấy vẫn thản nhiên y như cũ, chẳng một chút tình cảm nào lộ ra ngoài, chẳng một chút nào không phù hợp.
Cô ta cắn môi, sau cùng vẫn hỏi ra lời vấn đề không hề còn một tí tự tôn nào kia: "Anh có từng yêu em không? Hoặc có từng thích em không?"
Lục Hoài Thâm nói: "Trong lòng em hẳn là đã hiểu rõ, đối với liên hôn thương mại mà nói, tình cảm là không cần thiết.
"
Giang Chu Mạn vẫn luôn nhìn anh, không bỏ qua một tí ti biểu cảm nào trên mặt anh, nhưng không tìm thấy thứ mình muốn, ví dụ như thương xót, ví dụ như nuối tiếc, cũng chẳng phát hiện ra anh có chút do dự nào khi nói ra những lời này.
Cô ta suy sụp mở to mắt trừng anh ấy, căm giận nói: "Anh và Giang Nhược bản chất cũng là liên hôn, thậm chí không phải là liên hôn tình nguyện, anh có tình cảm với nó không?"
Lục Hoài Thâm dùng ánh mắt lạnh nhạt lại mất kiên nhẫn, cau mày nhìn cô ta một cái, trong nháy mắt đập vỡ tan tành tôn nghiêm và sự kiêu ngạo trước kia của cô ta.
Nhưng cô ta lại như không để ý, tự giễu một tiếng: "Anh xem em hỏi vấn đề ngu ngốc gì thế này, nếu không phải vì Giang Nhược, chúng ta cũng không đến mức có kết cục thế này.
"
Giang Chu Mạn nói xong, như thể nhìn thấy hi vọng gì đó, đặt cược mong mỏi cuối cùng mà hỏi: "Nếu không có Giang Nhược, anh có kết hôn với em không?"
Lục Hoài Thâm nói: "Thương trường thay đổi trong nháy mắt, ai có thể biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Không có Giang Nhược cũng chưa chắc sẽ không có bất ngờ khác.
"
Giang Chu Mạn dường như nghe ra điểm gì đấy, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà ép hỏi: "Vậy không có Giang Nhược, cũng không có chuyện ngoài ý muốn thì sao?"
Lục Hoài Thâm nói: "Chắc có lẽ.
"
Vẫn không phải một đáp án khẳng định, chứng tỏ không có Giang Nhược, không có chuyện ngoài ý muốn, suy nghĩ kết hôn với cô ta của Lục Hoài Thâm cũng không kiên định.
"Vậy! nếu em và anh trai em! cả nhà em, chưa từng làm chuyện tổn hại đến lợi ích của anh thì sao?"
Giang Chu Mạn nghĩ, hành vi mất bò mới lo làm chuồng này, rốt cuộc về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Lần này Lục Hoài Thâm không trả lời nữa.
Cảm xúc trên gương mặt Giang Chu Mạn đều ngưng trệ, cô ta liên tiếp gật đầu vài cái, như thể nhìn thấu hết thảy, nói từng chữ từng chữ một: "Em biết rồi, quả nhiên là thế, Lục Hoài Thâm anh thích Giang Nhược rồi chứ gì?" Cô ta cười: "Nhà em chỉ là ở sai thời điểm làm ra chuyện sai lầm, cho nên khiến tình thế chẳng còn cách nào cứu vãn.
"
Thời điểm sai lệch này, chính là vào lúc Lục Hoài Thâm đã thích Giang Nhược, mọi hành động, đều đẩy Lục Hoài Thâm về phía Giang Nhược!
Bất giác ý thức được chân tướng tàn nhẫn lạnh lẽo đến vậy, Giang Chu Mạn chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đột nhiên sụp xuống, cô ta gắng sức nhắm mắt lại.
Trầm mặc dài dằng dặc làm cô ta hơi bình phục một chút cảm xúc đang phập phồng lên xuống, khi mở mắt ra, trong lòng trống trải tới mức lọt gió, cô ta giống như tự mình lẩm bẩm một câu: "Thật là đáng tiếc, chỉ đành có cơ hội lại hợp tác vậy.
"
Cô ta cầm lấy túi tài liệu, động tác liền mạch lưu loát, đứng dậy lộ ra nụ cười miễn cưỡng với Lục Hoài Thâm: "Cơm thì thôi không ăn nữa, em đi trước.
"
Sau khi quay lưng, vẻ tươi cười của cô ta hoàn toàn mất hết, từng bước từng bước, bước chân nặng như đeo chì.
Ra khỏi cánh cửa này, xem như chấm dứt hoàn toàn với Lục Hoài Thâm, ngay cả ràng buộc lợi ích còn sót lại lúc trước cũng sẽ không có nữa, gặp lại có khả năng chính là đối đầu gay gắt, trong lòng cô ta tự biết rõ.
Trong bất chợt, có chấp niệm không muốn buông tay trước giờ chưa từng có.
Giang Chu Mạn rời đi rồi, Lục Hoài Thâm rảnh rỗi nhìn về phía mặt sông, xa xa tiếng còi du thuyền cách cửa kính truyền đến.
Kết thúc một mối quan hệ đối với anh mà nói, là một chuyện vừa rắc rối lại vừa đơn giản.
Đơn giản ở chỗ tỏ rõ thái độ, rắc rối ở chỗ phải dùng từ ngữ chính xác mà cho nhau biết, quan hệ kết thúc.
Nói một cách công bằng, Giang Chu Mạn hiểu chuyện lại biết tiến thoái, chưa được sự cho phép không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh, quả thật là một đối tượng kết hôn rất thích hợp, trước khi kết hôn với Giang Nhược, thật ra anh cũng vẫn luôn đối xử với cô ấy như đối tượng kết hôn, rắc rối một chút cũng không có gì đáng trách.
Nhưng mà, lúc Giang Chu Mạn hỏi anh, không có Giang Nhược thì có thể kết hôn với cô ấy hay không, anh thử nghĩ một chút về khả năng nếu không có Giang Nhược, luôn cảm thấy cảm giác ấy hơi tẻ nhạt vô vị.
Lời Giang Chu Mạn nói cũng chỉ rẽ sương mù dày đặc nói ra sự thật thôi, nói ra những sự thật mà anh không thèm thừa nhận cũng không muốn suy nghĩ xa xôi.
Tối nay, khuya muộn Lục Hoài Thâm mới về nhà, phòng cho khách phòng ngủ chính đều không thấy Giang Nhược, lấy di động ra gọi điện thoại.
Người ở đầu bên kia bị đánh thức từ trong giấc mộng say, mang theo giọng mũi nhè nhẹ cùng cảm giác gắt ngủ, "Chuyện gì?"
"Người đang ở đâu?"
Giang Nhược tức giận đáp: "Người đang ở nhà.
"
Lục Hoài Thâm biết rõ còn cố hỏi: "Nhà nào?"
Giang Nhược nói: "Đương nhiên là nhà tôi.
"
Nhà anh, nhà tôi, phân chia đến là rõ ràng.
Lục Hoài Thâm không nói, im lặng mấy giây rồi ngắt điện thoại.
Giang Nhược chỉ cảm thấy Lục Hoài Thâm chẳng hiểu ra làm sao, sau khi tắt máy ngược lại hơi tỉnh một chút, nhìn chằm chằm khắp phòng tối đen, không kìm được phỏng đoán ý đồ Lục Hoài Thâm gọi cuộc điện thoại này.
Sau cùng không nghĩ ra được nguyên do vì sao, ôm lấy chăn chìm vào giấc ngủ.
Khách sạn thứ hai của DS ở thành phố Đông Lâm xây dựng xong trong mấy tháng, sắp đưa vào sử dụng trong thời gian tới, trước khi khai trương có một bữa tiệc rượu, các bộ phận có liên quan đã bắt tay vào chuẩn bị, Giang Nhược cũng tham dự một phần.
Chiều hôm thứ sáu, sau khi đưa bản kế hoạch cho Gisele xem qua, lúc đi ra đang chuẩn bị thu dọn một chút để tan làm, lại thấy di động có hai cuộc gọi nhỡ của cùng một người.
Thấy cái tên Lục Tinh Diệp, Giang Nhược liền cảm thấy đầu vang tiếng ong ong, cô giả vờ không thấy cuộc gọi, thả điện thoại vào túi xách.
Mới vừa bước vào thang máy, điện thoại gọi đến lần thứ ba, Giang Nhược không tiện không nghe máy, mắt thấy trong thang máy có cả đồng nghiệp quen lẫn không quen, quang minh chính đại gọi bên kia một tiếng: "Cô út?"
Lục Tinh Diệp nói nhỏ oán trách: "Gọi mấy lần sao cháu không nghe thế? Cũng không gọi lại cho cô.
"
Giang Nhược chột dạ nói dối: "Vừa rồi cứ bận việc mãi, không nhìn thấy.
"
Lục Tinh Diệp nói: "Đêm nay thím hai cháu hẹn mấy thím khác cùng chúng ta đến nhà chị ấy ăn cơm, bảo cô tới đón cháu.
"
Trong lòng Giang Nhược trùng xuống, nếu nói không kháng cự thì đó là giả.
Hai lần trước nhà họ Lục chủ động tìm cô đến ăn cơm, đều chẳng có lòng tốt, mấy anh em tranh giành cấu xé lẫn nhau, giữa chị em dâu cũng không hòa hợp, thím hai bỗng nhiên mở tiệc chiêu đãi, đưa cả cô vào danh sách mời, định có ý đồ gì còn chưa biết, tất nhiên Giang Nhược sẽ không đến nơi hẹn.
Cô nói từ chối khéo: "Đêm nay cháu có hẹn rồi.
" Thang máy tới tầng một, cô vừa nói chuyện điện thoại, vừa đi ra ngoài, "Vả lại, tối nay không phải là tiệc gia đình nhà họ Lục ạ?"
Lục Tinh Diệp nói: "Bố cô đi Hong Kong, còn phải một tuần nữa mới về, bây giờ cô đã ở cửa công ty cháu rồi.
"
Giang Nhược vốn dĩ đi về phía cửa công ty, nghe vậy lập tức thay đổi phương hướng, trốn vào góc chết trong khu thang máy.
Giang Nhược cảm thấy không vui với hành vi của Lục Tinh Diệp, mỗi lần đều là khi không tự nhiên đến chào hỏi, luôn thích tiền trảm hậu tấu, đối phương lại ưa dùng thân phận bề trên áp chế người ta, làm người ta không có lựa chọn nào khác, hiện tại còn chặn ở cửa công ty, cô thì không lái xe, nhất thời tìm không ra cách thoát thân.
Cô nói quanh co: "Nhưng bây giờ cháu không ở công ty đâu, trước lúc tan làm cháu nhận được nhiệm vụ, ra ngoài đưa tài liệu, sau đó tan làm luôn về nhà.
"
Lục Tinh Diệp cực kỳ biết cách tóm sơ hở câu chữ: "Không phải ban nãy cháu nói tối nay có hẹn à, sao tan làm lại về nhà?" Cô ta ung dung cười, nói kiểu kì quái: "Cháu dâu, nếu cháu ghét cô út và các thím, không muốn đến chỗ hẹn thì cứ nói thẳng đi, miễn cho cô út phải chạy một chuyến xa xôi tới đón cháu, làm ơn mắc oán, trở về còn bị thím hai cháu nói cô làm việc không hết mình.
"
Tiếng gọi cháu dâu kia khiến Giang Nhược run run, lại bị những lời kế tiếp của cô ta làm mặt nóng như thiêu đốt, cuối cùng mím môi cãi chày cãi cối: "Không phải cháu có ý đó! "
Lục Tinh Diệp chủ động đưa bậc thang cho cô xuống: "Cô út cũng không có ý trách cháu, biết cháu tuổi còn nhỏ, thời gian ở cùng chúng ta không nhiều lắm, loại tiệc tùng này khó tránh khỏi cảm thấy mất tự nhiên, thêm vài lần là ổn ngay.
"
Giang Nhược không muốn lên thuyền giặc, do dự bao nhiêu thì lại cảm thấy bản thân mình như vậy thật sự có vẻ không phóng khoáng bấy nhiêu, trốn mãi tránh mãi, viện nhiều cớ, còn bị người ta lấy ra làm trò cười.
"Cô nói địa chỉ cho cháu đi, hiện tại cháu không ở công ty, đợi lúc nữa cháu tự gọi xe đến.
" Giang Nhược cảm thấy vừa rồi còn nói không ở công ty, bây giờ lại đi ra từ cửa chính, cũng ngượng lắm.
Lục Tinh Diệp cũng không kiên trì nữa, nhấn mạnh một lần nữa muốn cô đến đúng giờ.
Quả thực là Giang Nhược cũng đúng bảy rưỡi tối thì tới nhà chú hai.
Hà Nội, //
Mở bát mùng cho lộc lá hihi
Năm mới vui vẻ nha các bác.
Chúc các bác sức khỏe dồi dào, học hành thi cử đỗ đạt, làm ăn phát lộc phát tài, quan lộ hanh thông, thăng tiến vù vù, vạn sự như ý
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.