Không Hề Đáng Yêu

chương 128: 128: tự em thử nghĩ cẩn thận lời anh nói đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh có chuyện gì?" Giang Nhược hạ giọng hỏi, khóe miệng hơi hơi giương lên, nửa nhíu mày, thần thái ôn hòa nhưng lại cho người ta cảm giác xa cách, khiến vừa nhìn cô một cái, dáng vẻ giống y đúc điệu bộ tiếp điện thoại khách hàng.

Giang Nhược vừa đi như vậy, vừa cảnh giác dùng khóe mắt xác định bên mình không có bất kì ai.

Y như ăn trộm.

"Sao em không nghe máy?" Lục Hoài Thâm hỏi.

Nghe có vẻ trong lúc bận rộn anh ấy dành ra thời gian để gọi cuộc điện thoại này, vì cô ấy không nhận điện thoại, cho nên mới khiến anh ấy không thể không bỏ ngang việc trong tay, trong giọng nói lạnh lùng nghiêm túc hơi mang theo ý chất vấn.

Giang Nhược không rõ đầu cua tai nheo: "Điện thoại nào?"

Mới hỏi xong, Giang Nhược nhớ tới cuộc gọi từ số lạ trước đó.

Không đợi cô ấy lên tiếng, Lục Hoài Thâm nói: "Cái số vừa gọi cho em hai lần đều bị em tắt đấy.

Em lưu số lại, việc liên quan đến cổ phần Giang thị đều là anh ta phụ trách, chỗ anh ta có mấy phần văn kiện cần em kí tên."

Giang Nhược đáp lời mà không mang cảm xúc gì: "Ừ."

Cô ấy vừa định đi vào phòng trà nước thì phát hiện bên trong có hai đồng nghiệp đang tám chuyện, lập tức lại đổi đường, đi về hướng cầu thang bộ.

Rồi cô ấy phát hiện, sau tiếng ừ của cô ấy, bên Lục Hoài Thâm chẳng có âm thanh nữa.

Giang Nhược cho rằng anh ấy đã tắt, cầm di động ra nhìn, trên màn hình hiển thị vẫn đang trong cuộc gọi, cô ấy lại đưa điện thoại về bên tai, đẩy mở cửa thang bộ, hỏi bên kia: "Còn việc gì nữa không?"

Trong tòa nhà cao tầng, thang bộ gần như không có người sử dụng, ẩn sau hai cánh cửa sắt khép lại là cửa sổ khu thang bộ mở rộng, khí lạnh cũng không vào được đây, thế nên chỗ này vừa trống trải lại oi bức.

Giang Nhược vừa nói, âm thanh vang vọng giữa bức tường trắng cùng những bậc thang không thấy điểm cuối.

Lục Hoài Thâm có khoảng hai giây không lên tiếng, sau rồi nói: "Không."

Giọng điệu hết sức bình thường, nhưng Giang Nhược cảm thấy vẫn mang theo cảm xúc.

Giang Nhược đứng ở chiếu nghỉ thang bộ, mặt hướng vào góc, như vậy có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của giọng nói ở nơi đây.

Cô ấy trả lời bên kia: "Trong hợp đồng hoàn trả cổ phần có thêm mới điều khoản gì không?" Cô ấy dừng một chút, nói tiếp: "Chẳng hạn như trả lại cổ phần, kết thúc hôn nhân đại loại thế."

Giang Nhược cho rằng, sau một đêm kia, Lục Hoài Thâm có khả năng đã thay đổi suy nghĩ, quyền chủ động trong tay anh ấy, lúc trước điều kiện lấy được cổ phần không li hôn là cô ấy đề ra, hiện tại anh ấy lại có càng lý do trọn vẹn để cự tuyệt.

Có thể trước kia Lục Hoài Thâm cảm thấy còn có khả năng phát triển với cô ấy, nhưng bây giờ có khi anh ấy đã hiểu rõ, chỉ là anh ấy tự tìm không vui cho mình.

Hai bên đều không vui.

Lục Hoài Thâm vừa bực vừa buồn cười: "Em thấy anh giống em hả, xuất hiện vấn đề thì nuốt lời, cãi nhau một cái là đòi đường ai nấy đi?"

Giang Nhược sững sờ giây lát, tâm tư bị người ta đoán trúng, cô ấy muốn độn thổ cho xong, nói mạnh miệng: "Cái gì mà gọi là giống tôi? Tôi nuốt lời lúc nào? Tôi bảo muốn đường ai nấy đi lúc nào? Tôi chỉ bảo là không có cách nào làm vợ chồng bình thường được chứ chưa nói muốn li hôn.

Ngược lại là anh đấy..."

Giang Nhược đang do dự, không nói tiếp.

Lục Hoài Thâm cười lạnh lùng hỏi cô ấy: "Anh làm sao, em nói đi."

Giang Nhược mím môi cười cười, nói theo cách khác những lời anh ấy từng nói: "Tôi muốn nói, anh nói đúng, ở bên anh tôi cảm thấy dằn vặt lại tội lỗi, lúc lấy được lợi ích, lập tức chẳng còn cảm giác gì nữa, ngược lại còn cảm thấy tinh thần nhẫn nhục chịu khổ của mình làm xúc động lòng người."

Lục Hoài Thâm nhất thời chẳng hé răng, bốn chữ nhẫn nhục chịu khổ kia cũng rất có ý tứ, anh ấy giận không nhẹ, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nén giận, nói: "Khi đó đang nổi nóng."

Giang Nhược khẽ tiếp lời: "Lời cũng đã nói ra miệng."

Lời đã nói ra, thương tổn đã tạo thành.

"Lời em nói thì dễ nghe đến đâu?" Lục Hoài Thâm hỏi cô ấy.

Giang Nhược hít sâu, bên kia tiếng Bùi Thiệu loáng thoáng truyền đến: "Đối phương muốn báo cảnh sát."

Lục Hoài Thâm nghiêm giọng ném lại một câu: "Cho anh ta báo!"

Giang Nhược ngẩn ngơ trong lòng, lời nói quan tâm đã buột miệng thốt ra: "Xảy ra chuyện gì đấy?"

Lục Hoài Thâm nói: "Tự em thử nghĩ cẩn thận lời anh nói đi, cái khác thì đợi anh về nói sau."

Giang Nhược càng ngày càng nghe không lọt tai giọng điệu chỉ huy của anh ấy, giống như phần đúng đều ở phía anh ấy cả, sai đều ở bên cô ấy.

Mà đúng là anh ấy có bản lĩnh ấy thật, khi anh ấy cường thế ép hỏi mấy câu thì bắt đầu hoài nghi bản thân, tìm vấn đề ở mình.

Nỗi bực dọc nhích từng tí một lên đầu cô ấy, nói: "Không cần nghĩ, tôi thừa nhận tôi nói quá đáng, nhưng đấy là kết quả của mâu thuẫn tích lũy, sớm muộn cũng phải bùng phát.

Anh chỉ biết bảo tôi suy nghỉ cẩn thận, sao anh không tự ngẫm lại xem?" Cô ấy kiêu ngạo không gì sánh được nói với bên kia: "Anh tự suy nghĩ cẩn thận những lời tôi nói cho tôi, lại ngẫm xem ban đầu khi anh bảo muốn tiếp nhận cuộc hôn nhân này, đã chấm dứt đống chuyện lộn xộn với Giang Chu Mạn chưa?"

Giang Nhược nói xong, tắt điện thoại cực kì hể hả.

Xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng, trong lúc nhất thời, tâm trạng cô ấy phức tạp, giống như giữa ngày hè bị người ta nhét đầy bông vào tim, vừa ngột ngạt vừa khó chịu.

Một mặt Giang Nhược nhớ lại mà sợ, lúc đầu bản thân nói mấy câu kia có khống chế âm lượng không? Bị người nghe được thì làm thế nào? Một mặt lại lo lắng Lục Hoài Thâm bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao ầm ĩ đến mức muốn báo cảnh sát?

Rồi tự mắng mình trong lòng, dạy dỗ mãi mà không nhớ lâu, có gì phải quan tâm chứ?

Trong chốc lát lại nghĩ loạn cào cào, nghiêm túc quá, ngược lại người ta sẽ không coi mình ra gì, mà cô ấy càng ngày càng nghiêm túc với Lục Hoài Thâm.

Nhưng Lục Hoài Thâm có mấy phần thật lòng với cô ấy đây? Anh ấy ôm tâm lý gì mà định tiếp nhận cuộc hôn nhân với cô ấy?

Là cảm thấy cô là lựa chọn làm vợ tốt à? Hay là được chăng hay chớ thôi?

Dường như hai cái đều không thành lập.

Bởi vì cô ấy căn bản không được tính là một người vợ tốt, dựa vào điều kiện của Lục Hoài Thâm, anh ấy cũng không cần được chăng hay chớ với ai.

Đáp án gần như rõ như ban ngày, nhưng Giang Nhược lại không dám thừa nhận lắm.

Có lẽ người mà Lục Hoài Thâm muốn chính là cô ấy, nhưng cô ấy không tìm thấy chỗ hấp dẫn của mình với Lục Hoài Thâm, càng sợ sự thật không ăn khớp với tưởng tượng, có khi Lục Hoài Thâm đối với cô ấy chỉ là chợt ấm đầu thôi, vốn chẳng phải là tình cảm chân thật.

Giang Nhược đứng như ngốc cầu thang bộ, nhìn ánh mặt trời rừng rực ngoài cửa sổ, cả người toát mồ hôi, trái tim run rẩy đến độ sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Trên tầng có người ôm tài liệu xuống, Giang Nhược nghe tiếng giày cao gót tới gần, nhanh chóng kéo cửa vội vàng rời đi.

Giang Nhược mặc một bộ váy khoét ngực chữ V, cảm giác ở thang bộ chưa bao lâu, áo lót bên trong đã sắp thấm ướt.

Cô ấy trở lại chỗ của mình ngồi xuống, danh sách khách mời trên máy tính, giữa Lục Chung Nam và Lục Thừa Vân thiếu một cái tên, là cô ấy xóa bỏ lúc trước.

Giang Nhược bổ sung lại ba chữ Lục Hoài Thâm , cảm giác chỗ nào đó trên trái tim run run.

......

Lục Hoài Thâm bàn việc với người ta ở thành phố S, trên đường về khách sạn xảy ra tai nạn xe.

Đối phương đi thẳng, xe Lục Hoài Thâm rẽ trái, người của Lục Hoài Thâm hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Cản trước xe bị đâm thành vết lõm, cửa xe cũng có vết cạo xước, phần đầu xe đối phương phá hỏng, loại chuyện này báo cảnh sát rồi sẽ làm thủ tục bảo hiểm, chỉ tổ lãng phí thời gian.

Cảnh sát cũng đề nghị giải quyết riêng, vốn dĩ chỉ là vấn đề bồi thường, bàn bạc ổn thỏa là được.

Ngay từ đầu đối phương cũng nghiêng về hướng giải quyết riêng, nhưng lại thấy xe này rất đắt, phỏng chừng là kẻ có tiền, không hài lòng điều kiện bồi thường Bùi Thiệu đưa ra, lại cầm chắc bản thân không có trách nhiệm trong vụ này, muốn lừa gạt tống tiền, bèn uy hiếp nói muốn báo cảnh sát.

Cuối cùng Bùi Thiệu lại thêm một món tiền, đã gấp ba lần so với mức bồi thường thông thường, dáng vẻ đối phương nhận rất miễn cưỡng, miệng vẫn lầu bầu không ngừng.

Sau khi Lục Hoài Thâm bị Giang Nhược ngắt điện thoại, một bụng lửa giận đang không có chỗ phát, vừa vặn nhìn ra ngoài qua kính chắn gió, tài xế đương sự cầm tiền còn lải nhải không ngớt.

Lục Hoài Thâm lập tức xuống xe, liếc nhìn đối phương, hỏi: "Còn chê không đủ phải không?"

Tài xế nói: "Anh không nhìn thấy đầu xe tôi đã thế kia rồi hả?"

Lục Hoài Thâm cười rất hòa khí với hắn ta: "Vậy được, bằng không thì anh báo cảnh sát đi, xe anh đưa đi gara, nếu thật sự có thể sửa mất nhiều tiền như vậy thì ngoài bảo hiểm ra, tôi cho anh thêm gấp mười lần, còn nếu sửa không hết nhiều bấy nhiêu, tôi bảo luật sư của tôi gửi thư yêu cầu cho anh tố cáo anh lừa gạt tống tiền?"

Người nọ thấy người kia không dễ chọc, tức khắc sợ hãi, cầm tiền lái xe chạy lấy người.

Lục Hoài Thâm chau mày nhìn chằm chằm Bùi Thiệu: "Cậu làm ăn kiểu gì đấy?"

"Là tôi xử lí không thỏa đáng." Bùi Thiệu thuận theo ý anh ấy mà nói, nhưng trong lòng thì nghĩ, như này thì không biết đã phải chịu bao nhiêu bức bối ở chỗ vợ anh đây?

Xuống xe trở lại khách sạn, hai người đi vào trong, xung quanh chỉ có khách lưu trú đi qua đi lại, Bùi Thiệu khẽ nói: "Vừa rồi người cung cấp thông tin gửi tin nhắn đến, việc tìm anh Hỏa kia đã có tiến triển."

Lục Hoài Thâm nói: "Tiếp tục."

"Sau khi phía cảnh sát thành phố Vân Trụ triển khai điều tra cái chết của Chương Chí, thông qua nơi ra vào cùng đám người qua lại với Chương Chí lúc còn sống, xác định được mấy người hiềm nghi, nhưng không tìm thấy bất cứ chứng cứ gây án nào, cũng không thẩm vấn ra cái gì, liền phóng thích vô tội.

Về sau, hai người trong số đó rời khỏi thành phố Vân Trụ ngay ngày hôm sau, sau đấy tra ra, những người này đã tới thành phố Đông Lâm.

Nhưng trong mấy người, không có một ai được gọi là anh Hỏa."

Bùi Thiệu chọn vài bức ảnh trong di động cho Lục Hoài Thâm xem.

Lục Hoài Thâm nói: "Khi còn sống không phải Chương Chí lấy tiền từ chỗ anh Hỏa hả?"

Lục Hoài Thâm nhìn kỹ một số hình ảnh trích ra từ camera, phát hiện mỗi lần Chương Chí gặp mặt những người này đều vào buổi tối, hơn nữa ở cùng một nơi.

"Những kẻ này khả năng chính là thuộc hạ của anh Hỏa, phụ trách liên lạc với Chương Chí, mỗi lần hẹn kĩ thời gian địa điểm lấy tiền.

Những kẻ này làm nghề gì?"

Bùi Thiệu đáp: "Đều làm việc ở một công ty thủy sản, ông chủ công ty là dân bản xứ kinh doanh thuỷ sản lâu năm, cảnh sát đã kiểm chứng, ông chủ xuất thân trong sạch.

Hồi còn sống Chương Chí cũng thường xuyên ra vào công ty thủy sản kia, hẳn là hắn ta mượn danh nghĩa buôn bán, trên giấy phép kinh doanh và giấy tờ liên quan đều không có tên của hắn."

"Cũng có thể tên anh Hỏa kia dùng để che giấu thân phận." Lục Hoài Thâm nói xong đưa điện thoại di động cho Bùi Thiệu: "Bảo người trông kĩ hai kẻ ở thành phố Đông Lâm, những kẻ còn lại ở thành phố Vân Trụ cũng đừng mất cảnh giác."

Bùi Thiệu nói: "Vâng.

Chỉ có điều thân phận anh Hỏa kia hẳn là không đơn giản, rõ ràng có đi lại với Chương Chí, nhưng chẳng lưu lại bất kì chứng cứ nào."

Vào thang máy, Lục Hoài Thâm nhìn cửa thang máy chầm chậm khép lại, khẽ nói: "Nếu đơn giản, Giang Cận cũng sẽ không dùng hắn."

Có thể tụ hợp nhiều nhân tố ngẫu nhiên như vậy, tạo thành một tai nạn xe ngoài ý muốn, nói không chừng người này còn có kinh nghiệm gây án rất phong phú.

Hà Nội, //

Có chị em nào xem Hẹn hò chốn công sở không nhỉ? Tuần này các OTP cháy quá?

Lịch xem phim kín tuần, không biết phải chạy deadline vào hôm nào haha

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio