Tầng này là văn phòng quản lý cấp cao, các khu vực được phân chia một cách có trật tự, rộng rãi lại còn yên tĩnh, hai người sóng vai trên giày cao gót, vừa mắt nhìn thẳng đi vào bên trong, vừa khẽ nói dông dài.
Giang Nhược chính là không hé miệng, Vương Chiêu biết cô ấy là vua thích ăn mềm không thích ăn cứng, đành phải thay đổi sách lược, đưa cốc Americano đá trong tay cho cô ấy, cố ý bóp giọng nũng nịu nói: "Nhìn xem quầng mắt thâm đen của cô này, đêm qua càn rỡ lắm nhỉ? Nào, uống cốc cà phê cho tỉnh táo con người.
"
Giang Nhược giật mình một cái, "Tôi không cần.
"
Vương Chiêu nghiến răng hung ác: "Cầm lấy!"
Giang Nhược liếc nhìn cô ấy, nghe lời đón lấy, uống một ngụm, trong miệng tức khắc lan tỏa vị đắng chát.
Vương Chiêu lại cười rộ lên, nói một câu lại một câu nịnh nọt bên tai cô ấy: "Uống đồ của tôi thì chính là người của tôi rồi, còn không thành thật khai hết sao cô với Lục nào đó lại có thể mặt đối mặt môi kề môi trên xe, cô đừng có nói trong mắt anh ta có cái gì, cô thổi cát hộ anh ta nha.
"
"! Cô đừng nói kiểu ấy, y như má mì.
"
Vương Chiêu uy hiếp: "Bớt ở đấy mà nói lảng đi.
"
Giang Nhược thấy trốn không thoát, lại sắp tới giờ làm, đành phải kéo dài thời gian trước, "Làm việc đã, rảnh thì tôi kể với cô sau.
"
Vương Chiêu giậm chân, vươn năm ngón tay hướng về phía bóng dáng đang chạy trối chết kia, "Tiểu Nhược Nhược, cô trốn không thoát lòng bàn tay của bản cung.
"
! !
Lục Hoài Thâm và Giang Nhược mới đi không lâu, Lục Gia Lạc đã bị con chó đánh thức.
Tối hôm qua, con bé làm một cái ổ chó sơ sài cho Rozy trong phòng vệ sinh, hơn nữa không cho nó ra khỏi phòng, sợ nó mới đến chưa quen, làm bẩn nhà người khác.
Rozy cũng vẫn nghe lời, buổi tối ngoan ngoãn ngủ trong ổ chó cạnh cửa phòng tắm.
Kết quả buổi sáng Lục Gia Lạc ngủ đến mức sấm đánh không vẫy tai, kề cà mãi không dậy, con chó kia đói bụng, cuống cuồng đến độ xoay vòng vòng trong phòng, lăn lộn vài vòng lại gặm cánh cửa mấy lần, vòng quanh giường dẫm chân.
Rozy gục đầu một hồi lâu, chầm chậm bước tới cửa, sau đó tăng tốc phóng lên giường, thân mình chắc nịch béo lùn nện thẳng lên người Lục Gia Lạc.
Lục Gia Lạc chưa kịp nổi giận, cách lớp chăn hất văng con chó xuống giường, vừa ôm bụng đi dạy dỗ nó, con chó kia đáng thương vô cùng phát ra tiếng rên ư ử.
Lục Gia Lạc giơ tay xoa xoa cái đầu núc ních của nó, rời giường rửa mặt xong xuôi rồi xuống tầng, người lớn trong nhà đã đi từ lâu.
Con chó nhắm mắt theo đuôi bên cạnh con bé đến phòng ăn, nhìn đến bàn ăn, nhảy phốc một cái ngồi lên ghế, bị Lục Gia Lạc đuổi xuống.
Thím Ngô làm bữa sáng cho con bé, còn tìm ra cái chậu nhựa nhỏ làm bát ăn cho Rozy để trên nền nhà, con chó kia tiêu diệt gọn gàng, vài giây đã liếm sạch bách chậu thức ăn.
Thím Ngô nhớ ra một chuyện, nói với Lục Gia Lạc: "Vừa rồi có người đưa ít đồ tới, nói là đưa cho cháu, tôi để cả ở chỗ tủ giày ngoài huyền, cháu ăn xong có thể ra xem thử.
"
Lục Gia Lạc sửng sốt một chút, siết chặt chiếc thìa cháo, cúi đầu nói nhẹ: "Vâng.
"
Nó ăn mấy miếng xong bữa sáng, đi ra huyền quan, thấy một chiếc vali inch màu đen mờ dựng ở đó.
Trước đó không lâu con bé đi du lịch Hawaii cùng cô út, bên tay cầm vali còn dán nhãn kí gửi hành lý.
Bên cạnh còn có một túi thức ăn cho chó cùng một cái chuồng chó màu hồng được đặt làm.
Thím Ngô đang thu dọn rác nhà bếp, Lục Gia Lạc một mình đứng cạnh huyền quan, đột nhiên không kềm chế được, co cẳng chạy lên tầng.
Rozy vốn đang vây quanh chậu cơm không muốn đi, thấy chủ nhân vội vàng từ phòng khách đi qua, nó khựng lại, tròng mắt xoay chuyên theo con bé, bước cái chân ngắn phi như bay lên theo.
Lục Gia Lạc vừa mở cửa phòng, con chó kia liền chui đi vào trước qua khe cửa, đứng ở bên trong nghiêng đầu tò mò mà nhìn con bé.
Con bé nhào lên giường, che kín mặt trong chăn đệm, tiếng nức nở cùng tiếng nấc nghẹn, tiếng khóc như bị mắc kẹt lại, từng tiếng lại từng tiếng bật ra
Con chó kia ngây ngốc, ngồi dưới đất nhìn con bé, không biết làm sao.
Lục Gia Nhạc không thể nhịn được nữa, móc điện thoại trong túi sau quần đùi gọi ngay cho mẹ nó.
Quý Lan Chỉ còn chưa kịp nói, Lục Gia Lạc đã chất vấn đến nơi đến chốn: "Mẹ gửi hành lí qua cho con là có ý gì? Chẳng lẽ định vứt con ở chỗ này không quan tâm nữa? Con đi rồi ngược lại vừa hay hợp ý mọi người có phải không? Chờ lúc con về, có phải con và Lục Phùng Thụy phải đưa ra lựa chọn, theo bố hay theo mẹ?"
Quý Lan Chỉ nghe được mà đau đầu, cơn giận vọt thẳng từ ngực lên đỉnh đầu, nghe thấy con bị tiếng khóc làm mờ câu chữ, lại chẳng thể nói nặng lời, trong lúc nhất thời chỉ còn bất lực vô hạn.
Bà ấy nói nghiêm chỉnh: "Lục Gia Lạc, con trưởng thành một tí được không? Mẹ hiểu nỗi kinh hoàng lúng túng của con, nhưng con chưa hỏi tiền căn hậu quả, tự cho là đúng mà bỏ đi, chưa có ai nói chuyện con lo lắng sẽ xảy ra cả.
"
Lục Gia Lạc ngẩn ra, chuyện nó lo lắng chẳng qua là tiểu tam sinh con, bố mẹ ly hôn.
"Mẹ nói linh tinh, mẹ lừa con! " Lục Gia Lạc không tin, "Người đàn bà kia đã có con rồi, ngộ nhỡ bà ta sinh nó ra, mẹ có dám nói sẽ không ly hôn không?"
"Đây là chuyện người lớn, bố mẹ sẽ giải quyết.
"
"Ý của câu này tương đương: Mẹ đang lừa con.
"
"Lục Gia Lạc!" Quý Lan Chỉ lên giọng, "Con đừng ở đấy mà nghĩ huyên thiên, mấy ngày tới con cứ ở yên đấy, nếu muốn đến nhà ông ngoại hoặc nhà ông nội, mẹ có thể bảo anh cả con đưa con qua.
"
"Không, con cứ ở đây, mẹ yên tâm, con cũng sẽ không về nhà đâu.
" Lục Gia Lạc không có được đáp án mong muốn, không có được sự bảo đảm bố mẹ sẽ không ly hôn, trong cơn tức giận tắt luôn điện thoại.
Liền đó lại hối hận bản thận nói lời tuyệt tình thế, người ngoại tình là bố nó, mẹ có làm sai gì đâu, bà ấy cũng là người khổ sở nhất, không nên xả giận vào bà ấy.
Đủ loại cảm xúc dồn nén trong lòng, nặng đến mức nó không chống đỡ nổi.
! !
Giang Nhược vừa ngồi xuống bàn làm việc, liền nhận được điện thoại của thím Ngô.
:Phản ứng đầu tiên của Giang Nhược chính là Lục Gia Lạc xảy ra chuyện gì, vội nghe máy, "Thím Ngô làm sao vậy?"
Thím Ngô nói: "Đứa bé nhà họ hàng ấy ăn cơm xong liền chạy tầng ngay, người dọn vệ sinh tới, nói con bé trốn trong phòng khóc đấy, liệu có xảy ra chuyện không?"
Tâm trạng Giang Nhược phức tạp dựa vào ghế làm việc, "Hẳn là chịu ảnh hưởng từ bố mẹ nó, trẻ con còn ít tuổi, sức chịu đựng tâm lý còn yếu.
"
"Ồ," thím Ngô như vỡ lẽ ra mà đáp lời, "Sáng nay có người đưa vali hành lý tới, con bé cơm nước xong đi xem thử, sau lại nhốt mình trong phòng, hành lí này là nhà con bé đưa tới nhỉ?"
"Vâng, mẹ nó gửi đến.
Phỏng chừng là nghĩ đến bố mẹ, nếu nó lại có chuyện gì, phiền thím gọi điện cho cháu.
"
"Ừ, được.
"
Mới vừa tắt điện thoại, Giang Nhược đã bị gisele gọi vào, giao một đống việc cho cô ấy, liên quan đến hạng mục công việc quan trọng như đấu thầu! , cô ấy không dám sơ suất, không rảnh nghĩ tới chuyện khác.
Vừa đến giờ nghỉ trưa, cô ấy chuẩn bị đi xuống ăn cơm, mới ra khỏi phòng thư kí đã bị Vương Chiêu chặn giữa đường.
Trong đầu Giang Nhược nhồi nhét toàn công việc, nhìn đến Vương Chiêu ngẩn người đến mấy giây, mới nhớ ra vụ buổi sáng, cô ấy hoàn toàn quên mất, ngay cả lấy cớ còn chưa nghĩ xong.
Vương Chiêu ôm eo cô ấy, nói ngọt như mía lùi: "Đi, chị mời em ăn bò bít tết ở quán mới mở dưới tầng.
"
"Đây là Hồng Môn Yến hả?"
Vương Chiêu gõ gõ chóp mũi cô ấy: "Cô thật đúng là con quỷ nhỏ ranh mãnh.
"
Giang Nhược kín đáo làm động tác giả như buồn nôn.
Lúc ăn cơm rảnh rang, Giang Nhược vẫn nói cho Vương Chiêu biết: "Thật ra tôi đã kết hôn từ lâu rồi.
"
"Kết, hôn?" Vương Chiêu kinh ngạc, sau đó chậm rãi thu lại dáng vẻ bản thân kinh ngạc suýt thì rớt cằm kia, buông dao nĩa, trấn tĩnh gặng hỏi: "Với ai? Lục Hoài Thâm à?"
Kiểu trấn định quá mức này, là một cách giải thích khác cho việc không tin.
Giang Nhược gật đầu.
Vương Chiêu ráo rác ngó quanh bốn phía, hạ thấp giọng như trộm: "Tôi nói cho cô biết, ở trước mặt tôi nói chơi thì cũng thôi đi, Lục Hoài Thâm là ai? Cô lôi kéo quan hệ linh tinh, cẩn thận anh ta làm cho cô không chịu nổi đấy.
"
"Thế nên cô cho rằng tôi là người phụ nữ anh ấy nuôi ở bên ngoài?"
Hà Nội, //
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.