Không khí lặng im, Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm Giang Nhược.
Tất cả cảm xúc cùng sự dịu dàng, một khi bị cắt ngang, qua cái giây phút vừa đúng lúc, thì rất khó tìm về lại.
Giang Nhược sờ sờ lỗ tai, đi lên tầng.
Chuyện bắt Lục Hoài Thâm ăn cay trong tình huống hoàn toàn chẳng biết gì, mãi cho đến khi đi tắm, trong lòng Giang Nhược vẫn lấn cấn.
Cho dù cô đã đoán được, lúc đó Lục Hoài Thâm không nói, về sau lại nói cho cô ấy biết, là cố ý làm vậy, chẳng qua mục đích là để cô ấy thấy hổ thẹn, tội sáng nay cố ý châm chọc anh ấy lại nặng thêm một bậc.
Đàn ông tâm cơ...
Giang Nhược đứng dưới vòi sen, bên tai là tiếng nước róc rách, dễ dàng làm người ta trầm tĩnh.
Tâm trí bay xa xôi, thế nên cô ấy không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khóe mắt ngắm thấy bóng người ngoài phòng tắm kính, theo bản năng cô ấy xoay lưng về phía anh, đan chéo tay che phía trước.
"Anh làm gì đấy?"
Thật ra vốn chẳng cần hỏi.
Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy, ánh mắt kia đen tối nhưng rực cháy.
Giang Nhược nghiêng đầu, cằm đặt trên vai mình nhìn về phía anh ấy, hơi thở nam tính làm trái tim cô ấy run rẩy đang từ tốn hướng đến quấn quanh cô ấy.
Lục Hoài Thâm cởi khăn tắm trên hông vứt ở ngoài, áp sát cơ thể đang chảy nước ướt sườn sượt kia, bàn tay theo bờ vai mịn màng đi xuống ôm cô ấy vào lòng, ủi nóng bỏng sau lưng, hơi thở hừng hực như thể có sức truyền nhiễm, cũng đốt cháy cô ấy từng tấc từng tấc một.
Cô ấy ngẩn người rồi mới xoay người lại ở trong vòng tay anh, chớp đi những giọt nước trên lông mi khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Thời điểm Lục Hoài Thâm vây lấy eo cô, cô giẫm lên mu bàn chân anh ấy mượn lực, kiễng gót chân quấn chặt vai cổ anh ấy, thân mật khăng khít.
Tay Lục Hoài Thâm khe khẽ vuốt ve trên eo cô ấy một hồi, liền đó một khi đã bắt đầu thì chẳng thể thu lại.
Giang Nhược phối hợp cực kì, thỉnh thoảng còn chủ động níu lấy anh, có thể nói là đòi hỏi tùy tiện.
Người con gái mềm mại không thể tưởng tượng, càng thêm kích thích sức mãnh liệt của đàn ông.
Thời điểm mấu chốt, Lục Hoài Thâm vừa dốc sức vừa hỏi giọng khàn đặc: "Mềm thế, ăn gì lớn lên không biết?"
Giang Nhược đã không nói nổi thành lời, chân đang móc trên người anh ấy chỉ đành siết chặt hơn thay cho lời hồi đáp.
Trong nhà có thêm một Lục Gia Lạc, Giang Nhược rất lưu tâm lúc làm chuyện đó, luôn sợ gây ra tiếng động, hai ngày nay Lục Hoài Thâm nhịn đến phát điên, phòng tắm là chỗ đủ riêng tư, hai người mới làm càn một lần.
Lúc sau Giang Nhược quấn trên người anh ấy chẳng buồn cử động, Lục Hoài Thâm một tay đỡ cô, rút khăn tắm quấn sau lưng cho cô rồi cứ như vậy bế ra ngoài.
Giang Nhược gục đầu trên vai anh ấy, trong giọng nói nhỏ nhẹ mang vẻ mệt mỏi: "Em đã suy nghĩ việc lập lại vụ án rồi, nếu yêu cầu vợ con Chương Chí làm nhân chứng, trưng cầu ý kiến mẹ con họ trước có khi nào sẽ tốt hơn không?"
Lục Hoài Thâm dừng lại, nhíu mày nhìn cô ấy chăm chú: " Ai bảo em nói chuyện này bây giờ?"
Giang Nhược im lặng, hé môi một lúc mới lại nói: "...!Vì em thấy bầu không khí quá tốt."
Lục Hoài Thâm đặt cô ấy vào chỗ khô trên bệ rửa tay, ánh mắt lẳng lặng lướt qua đỉnh đầu cô ấy, đá lưỡi vào hàm răng, tức bật cười: "Nói thật chính đáng làm người ta không thể phản bác."
Giang Nhược tự lau khô người, quấn chặt khăn tắm, Lục Hoài Thâm mặc xong áo ngủ, lại lấy khăn lau tóc khô đưa cho cô ấy.
Lục Hoài Thâm một tay chặn ngang eo ôm cô ấy, Giang Nhược đứng xuống sàn, Lục Hoài Thâm đột nhiên hỏi cô ấy: "Ngộ nhỡ bọn họ không phối hợp, em làm thế nào?"
Giang Nhược nhìn anh ấy, nhất thời không nói gì, động tác lau tóc chậm lại, "Để em thử nghĩ cẩn thận đã..."
Lục Hoài Thâm nâng cằm cô ấy lên, nói: "Chuyện của mình em lo trước tính sau đã đành, thế nào mà đối với người khác cũng cứ động lòng trắc ẩn không nỡ ra tay thế?"
Trong lòng Giang Nhược loạn cào cào, nhưng lại chẳng có sức lực cẩn thận nghĩ tới kết quả cho chuyện này, chỉ nhìn anh ấy không nhúc nhích, đôi mắt trong veo.
Giang Nhược gõ trán lên bả vai anh ấy, nói giọng nghèn nghẹn: "Không phải là nhân từ nương tay, con người đều ích kỷ."
Cô ấy chỉ sợ phải gánh hậu quả cho sự ích kỉ thôi, đây là nhát gan.
Nhưng nếu muốn lập lại vụ án, mẹ con Chương Dao là mấu chốt, ắt phải tìm bọn họ, cái này không thể tránh khỏi.
Vấn đề chủ yếu và thứ yếu, Giang Nhược vẫn phân định rõ.
"Em tự quyết đi, dù sao chuyện giao nhận cổ phần Giang thị cũng sắp xong rồi."
Nghĩ đến việc ấy, cũng coi như là việc duy nhất cảm thấy thư thái trong thời gian gần đây.
Nhưng cũng không khỏi bởi vậy mà nhớ tới % cổ phần bị Lục Hoài Thâm chặn mất, cô ngước mắt nhìn anh ấy, cho tới nay, cô vẫn chưa biết mục đích của anh ấy.
Lục Hoài Thâm thấy gương mặt cô ấy mang chút vui vẻ, ôm cô ấy và nói khẽ: "Vui rồi chứ?"
Vẻ tươi cười thầm lặng trong mắt Giang Nhược: "Đương nhiên."
......!
Vì Ngô Lệ Lệ bị sa thải, bên bộ phận quan hệ công chúng có biến động chức vụ, trống vị trí phó phòng, trưởng phòng trước đây lại mới thăng chức, bước lên quản lí cấp cao, vị trí trưởng phòng thì lập tức có người thay thế, nhưng phó phòng lại lần lữa mãi không tìm được người phù hợp.
Do Vương Chiêu được phái đi xã giao theo người của bộ phận quan hệ công chúng, cách ứng xử khéo léo vẹn tròn được yêu thích, trưởng phòng tiền nhiệm của phòng quan hệ công chúng đề cử cô ấy, Gisele phát giác cô ấy khá thích hợp, nhưng lại suy xét đến kinh nghiệm cô ấy còn non, do dự mấy lần.
Phòng giám đốc quả là có một người kinh nghiệm lâu năm hơn Vương Chiêu, cũng luôn nhắm vào chức vụ này, nghe nói Vương Chiêu được giới thiệu, trong lòng mất cân bằng, vì thế lén lút giao dịch ngầm với quản lí bộ phận nào đó có quen biết, cuối cùng có cơ hội được người ta tiến cử.
Vốn dĩ đối phương vào công ty lâu hơn Vương Chiêu, nghiệp vụ năng lực cũng không tồi, nếu so cùng Vương Chiêu đúng là sàn sàn như nhau.
Mắt thấy sắp như thế rồi còn đứt gánh giữa đường, Vương Chiêu tức sôi gan, lúc ăn trưa cùng Giang Nhược, coi bò bít tết dưới dĩa như người nọ, ra sức chọc.
Vương Chiêu nghiến răng nghiến lợi: "Bà đây thật sự cạn lời, bà tám kia bình thường toàn thích làm khó làm dễ tôi, năng lực được mấy mà không tự biết mình? Vào công ty lâu như vậy vật lộn mãi cũng chẳng ra cái gì, toàn dựa vào ai đó ở phòng quảng cáo, chị ta không biết xấu hổ mà bàn đến năng lực nghiệp vụ?"
Giang Nhược an ủi cô ấy: "Dựa đàn ông cũng coi như là năng lực nghiệp vụ, nghĩ thoáng tí đi, chuyện này còn chưa định đoạt, cô vẫn có cơ hội."
Buổi chiều Giang Nhược mới nhận được tin, đã quyết định người làm đại sứ quảng bá của công ty, là Đỗ Thịnh Nghi.
Chẳng bao lâu đã được thông báo, bảo cô ấy bàn hợp đồng đại sứ thương hiệu với bên Đỗ Thịnh Nghi.
Giang Nhược kinh ngạc: "Sao lại là tôi?"
Theo lí mà nói, mỗi bộ phận phụ trách công việc khác nhau, có thế nào thì cũng không tới lượt trợ lí giám đốc điều hành như cô ấy.
Gisele nói: "Quản lí của Đỗ Thịnh Nghi bảo, lần trước cô ấy đã gặp cô và Miya ở bữa tiệc, nói chuyện khá hợp với bọn cô.
Vốn định để hai người cùng đi, dù sao cô cũng mới tới chưa lâu, nhưng Miya phải đi công tác cùng tôi, cô có thể chọn một người ở bộ phận pháp lí hoặc bộ phận quan hệ công chúng đi cùng."
"Chọn Vương Chiêu được chứ?"
Gisele từ sau bàn làm việc ngẩng đầu, im lặng mấy giây, nhìn thấu suốt mục đích của Giang Nhược, nhưng lát sau vẫn gật đầu, "Được."
G gật đầu, chứng tỏ Vương Chiêu đang ở trong phạm vi cân nhắc của chị ta, đến lúc đó kí được hợp đồng, trên lí lịch của Vương Chiêu lại thêm một nét bút.
Mượn gió đông này, có thể danh chính ngôn thuận cho cô ấy tiếp nhận vị trí phó phòng quan hệ công chúng.
Sau khi biết tin, Vương Chiêu ôm lấy Giang Nhược dồn sức hôn mấy cái, "Bảo bối, cô là quý nhân của tôi á...Ấy? Đây là gì?"
Cô ấy vừa dứt lời, Giang Nhược chợt nhận ra Vương Chiêu đang kéo đằng sau cổ áo mình để nhìn vào trong.
Hà Nội, //
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.