Nếu chỉ là cuộc hôn nhân của hai người, khi kết thúc, chỉ cần một bên hạ quyết tâm, cũng sẽ chẳng dây dưa như vậy.
Nhưng nếu hai người đã có kết tinh, vậy không chỉ là hôn nhân, mà là gia đình, nếu hai người lớn muốn chia tay, vậy thì cần làm tốt công tác chuẩn bị phải nhọc lòng bất kì lúc nào vì "vấn đề còn sót lại trong lịch sử".
Đây là bạn thân Lục Gia Lạc nói với nó.
"Vấn đề còn sót lại trong lịch sử" trong câu trên chính là chỉ nó.
Người bạn thân này cũng là bạn từ nhỏ của nó, bắt đầu từ lúc mặc quần thủng đũng đã học cùng trường mẫu giáo, tình bạn duy trì mười mấy năm, ngay cả bố mẹ hai bên cũng hiểu tường tận gốc rễ đối phương.
Vấn đề học hành của Lục Gia Lạc và em trai nó, Lục Thanh Thời và Quý Lan Chỉ đều không được quyết định, tất cả đều do nhà ngoại lựa chọn, từ mẫu giáo đến sơ trung, trường học bắt buộc phải là trường trọng điểm của tỉnh có tỉ lệ lên lớp và đánh giá tốt nhất vùng, trong trường học đều có vị hiệu trưởng hoặc chủ nhiệm nào đó là học trò của ông trẻ hoặc chú bác nhà họ Quý.
Trường cao trung lần này thì ghê gớm rồi, con trai ông trẻ mới vừa lên chức hiệu trưởng.
Trường cao trung của nó và của Lục Giam là một, trường này là một trong hai trường cao trung tốt nhất thành phố Đông Lâm, trường kia về cơ bản đều duy trì dựa vào tỉ lệ lên lớp, nhiều nhất là học bá.
Trường chúng nó thì không giống thế, nhiều nhất là các kiểu "nhị đại".
Dù rằng không ít "nhị đại" được nhét cố vào nhờ đi cửa sau dựa vào tiền và quan hệ, nhưng người ta cũng chẳng phải đều là loại học chẳng hay cày chẳng biết, người thành tích tốt phần lớn đã có nơi có chốn, hơn nữa đa số là chuẩn bị xuất ngoại du học, nhưng tỉ lệ lên lớp ứng thí trong nước của trường này cũng không kém, thiết bị giáo dục còn rất hoàn thiện.
Hôm nay phụ huynh học sinh này quyên góp tòa nhà, ngày mai phụ huynh học sinh kia quyên góp một món tiền xây dựng, thiết bị giáo dục có thể không hoàn thiện được chắc...
Ý của ông ngoại Lục Gia Lạc là, trước khi lên đại học bắt buộc phải ở trong nước, sau cao trung trời cao biển rộng mặc chim bay, hơn nữa hi vọng Lục Gia Lạc có thể vào Harvard hoặc Cambridge bằng chính năng lực của mình.
Quý Lan Chỉ cảm thấy ông bố mình thật sự đã đề cao Lục Gia Lạc quá, Lục Gia Lạc lăn lộn trong cái lớp học bá bay ngợp trời kia nhiều lắm cũng bưng bít được ở tầm trung.
Người nhà họ Lục mua bằng cấp cũng không phải không có, hơn nữa còn không ít, tưởng ai ai họ Lục cũng đều thông minh tuyệt đỉnh nỗ lực phấn đấu à...
Có người là thực tài thực lực, có người chẳng qua là vỏ bọc đẹp mắt.
Ra ngoài nói với người ta, tất cả đều tốt nghiệp Ivy League, làm người cảm thấy không chỉ có thực lực kinh tế, bằng cấp còn cao, nghĩ như thế thì tất nhiên năng lực là không tồi, vinh dự biết bao nhiêu.
Trên đường về, Quý Lan Chỉ hỏi Lục Gia Lạc trước khai giảng có muốn đi du lịch ở đâu nữa không.
Lục Gia Lạc không hứng thú nổi, bảo không muốn.
Quý Lan Chỉ ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nhìn nó, "Thế lần nghỉ phép sau của con có khả năng chính là nghỉ đông, con nghĩ cho kĩ đấy, cao trung có thể còn vất vả hơn sơ trung."
Lục Gia Lạc tức khắc ngây ngẩn cả người: "Không phải còn có quốc khánh ạ..."
Quý Lan Chỉ nói: "Quốc khánh thì đừng ra nước ngoài nữa, sợ con sang đó chơi không hồi tâm nổi."
Vừa nói vậy, Lục Gia Lạc cảm giác trái tim mình lại bị đâm một nhát, nó ngập ngừng: "Thế con...con nghĩ lại đã."
Lục Thanh Thời nối lời: "Không thì cả nhà mình đi chơi đảo? Lúc này đảo nam Thái Bình Dương đang đúng độ thời tiết đẹp."
Quý Lan Chỉ không nói chuyện.
Lục Gia Lạc nhìn ra ngoài cửa xe, nói lạnh nhạt: "Nóng nực thế này ra đảo cái gì, da sắp bị phơi đến rám cả nắng."
Lục Thanh Thời biết nó cố ý đối nghịch với mình, hồi tháng sáu tốt nghiệp nó mới ra đảo cùng cô út.
"Thế đi Bắc Âu?" Lục Thanh Thời vẫn chưa buông bỏ.
"Thôi bỏ đi, bố bận rộn như vậy." Bận nuôi con giúp người phụ nữ khác còn gì.
Bây giờ Lục Gia Lạc cứ nói chuyện với bố nó là dễ dàng bốc hỏa, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không nói ra mấy lời quá đáng.
Cần gì phải giả vờ trước mặt nó chứ?
Quý Lan Chỉ cũng không nói giúp Lục Thanh Thời, mà chuyển đề tài, nói với Lục Gia Lạc về vấn đề áp lực cao trung trong tương lai.
Lục Thanh Thời hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc, căn bản không thể tham gia vào cuộc trò chuyện của hai mẹ con, trong lòng tích lũy buồn bực lại không có chỗ nào giải tỏa.
Tới nhà, Quý Lan Chỉ đưa theo Lục Gia Lạc xuống xe, dặn dò Lục Thanh Thời: "Tí anh dọn hành lí của con vào."
Lục Thanh Thời làm theo, bảo mẫu giúp đỡ lấy đông lấy tây, sắp xếp tất cả xong, Lục Thanh Thời lên tầng đi vào phòng ngủ chính.
Bởi vì Lục Gia Lạc sắp về nhà, Quý Lan Chỉ mới cho ông ta về phòng ngủ chính, nhưng ông ta không thể ngủ giường, ban đầu Lục Thanh Thời rất kích động, "Em điên rồi à? Một đôi vợ chồng, chồng ngủ sàn nhà, thế có hợp lí không?"
Quý Lan Chỉ không chút động lòng: "Anh vẫn có thể ngủ sofa, lúc anh ngoại tình có từng nghĩ hợp lí hay không chưa?"
Lục Thanh Thời xị mặt, không phản bác được.
Quý Lan Chỉ lại nói: "Anh ngủ giường tôi ngủ sofa cũng được, miễn sao không chung một cái giường.
Ở cùng một phòng với anh, là tôi đã đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất rồi."
Nhưng trước kia, thời điểm Quý Lan Chỉ tập khiêu vũ từng bị thương ở eo, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng rất chú ý về giường chiếu, một chút không thoải mái sẽ bị đau eo.
Lục Thanh Thời đâu thể để bà ấy ngủ đất hoặc sofa.
Hai người đạt được giao hẹn, trước mặt con cái không thể rát cổ bỏng họng như trước đây, cũng không thể chiến tranh lạnh, cho đến khi chuyện này kết thúc.
Bà ấy từng nói, trước tiên bắt Ngô Lệ Lệ phải trả giá, rồi mới thương thảo với ông ta dùng cách gì để kết thúc, tới lúc đó, chuyện này mới xem như thực sự kết thúc.
Khi Quý Lan Chỉ mới vừa đưa ra suy nghĩ này, Lục Thanh Thời cho rằng cuối cùng bà ấy đã bước đi bước đầu tiên trong việc tiếp nhận ông ta một lần nữa, thoáng kích động: "Ý của em là..."
Quý Lan Chỉ ngắt lời ông ta: "Cảnh thái bình giả tạo, biết không? Giả vờ như không có việc gì, biết không?"
Hi vọng của Lục Thanh Thời tan biến trong nháy mắt, đêm trước khi Lục Gia Lạc trở về, ông ta hút thuốc đến tận quá nửa đêm ở ban công phòng cho khách.
......!
Bấy giờ ông ta trở lại phòng, nói với Quý Lan Chỉ: "Em tìm thời gian nói chuyện với Lạc Lạc, dù thế nào anh cũng là bố nó, nó không thể dùng giọng điệu kiểu đó nói chuyện với anh."
Quý Lan Chỉ lấy đồ ngủ trong phòng quần áo, "Anh yên tâm, nó là con gái anh, nó sẽ không ghét anh cả đời, nhưng anh cũng đừng mong nó sẽ nhìn anh thân thiện nhanh như thế."
Lục Thanh Thời nhất thời nói không nên lời.
Quý Lan Chỉ xoay người nhìn ông ta, ánh mắt hờ hững, "Chung quy anh cũng phải trả giá vì chuyện sai trái của mình, đây là kết quả tạo thành từ lựa chọn của chính anh, không trách người khác được, tự chịu đi."
Thời gian này Lục Thanh Thời sống rất khổ sở, nhưng có một điểm Quý Lan Chỉ nói rất đúng, ông ta chỉ có thể chịu, ngoài đau đớn còn phải nghĩ cách bù đắp.
Nhưng người đã chịu tổn thương có bằng lòng chấp nhận ông ta bù đắp không lại là một chuyện khác.
Quý Lan Chỉ rời phòng quần áo, Lục Thanh Thời cũng đi theo ra ngoài, vuốt thử cằm mình, toàn râu là râu, ông ta bước qua bước lại như ruồi nhặng không đầu.
Quý Lan Chỉ nhìn mà phát phiền, "Có thể đừng lượn tới lượn lui nữa được không, lắc hoa cả mắt."
Lục Thanh Thời cởi cúc áo sơ mi, ngồi ở sofa đuôi giường, chẳng mấy chốc, trong phòng tắm róc rách tiếng nước, xuyên qua vùng khô nhìn bên trong, vùng kính mờ còn khô dần dần nổi lên hơi nước.
Lục Thanh Thời bỗng nhiên mất kiên định, trái tim và cơ thể không chịu khống chế đang chịu đựng đủ giày vò giữa bình tĩnh và xao động, bị bức bách bởi tâm trạng khó mà nhẫn nhịn này, ông ta cầm lòng không đậu đứng lên, đi đến phòng tắm.
Dạo này, ngay cả chân tay Quý Lan Chỉ, ông ta còn rất ít tiếp xúc chứ đừng nói là sinh hoạt vợ chồng.
Lục Thanh Thời là đàn ông bình thường, mà dáng người Quý Lan Chỉ lại cực đẹp, mềm mại dẻo dai, cấm dục lâu quá, một khi nhớ tới tư vị tiêu hồn thực cốt ở trên người bà ấy, liền khó mà thoát khỏi.
(tiêu hồn thực cốt: (tiêu thực nghĩa là ăn mòn) tiêu tán linh hồn và mục nát xương cốt, thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm)
Mỗi đêm dục vọng đánh úp đều rất khó chịu đựng.
Càng đến gần, bóng người trên kính càng rõ ràng, tuy rằng chỉ có thể thấy rõ một dáng hình mơ mơ hồ hồ, nhưng đã cũng đủ làm ông ta không thể kiềm chế nổi bản thân.
Giờ phút này, sự chán ghét và bài xích gay gắt của Quý Lan Chỉ, tất cả, ông ta đều không muốn nghĩ đến nữa.
Bởi thế, Quý Lan Chỉ đang tắm, lúc vừa quay đầu bỗng nhìn thấy bóng người cách tấm kính, sợ tới mức suýt thì hồn bay phách lạc.
Lục Thanh Thời kéo cửa kính phòng tắm sen, Quý Lan Chỉ vừa nhìn thấy ông ta, nhấc chân đạp ngay vào giữa hai chân ông ta, nhất thời kích động, suýt thì trượt ngã.
Lục Thanh Thời vừa muốn né tránh, vừa muốn giơ tay kéo bà ấy lại, kết quả sau khi Quý Lan Chỉ đứng vững, giận không nén nổi, gỡ vòi tắm sen xuống phụt thẳng lên mặt ông ta.
Kéo cửa phòng tắm sen lại khóa từ bên trong.
Quý Lan Chỉ tắm xong ra ngoài, choàng áo tắm kín mít, bà ấy chỉ vào Lục Thanh Thời vừa thay xong quần áo, vẻ mặt giận điếng người, "Cách xa tôi hai mét, buổi tối nếu dám chạm vào tôi, tôi lập tức dọn ra ngoài."
Lục Thanh Thời liếc bà ấy một cái, quay đầu liền vào phòng tắm, xối nước lạnh tự giải quyết.
......
Một ngày trước phiên tòa, không biết có phải Giang Nhược căng thẳng quá không, hiệu suất công việc kém, thường xuyên phạm lỗi lặp đi lặp lại, không muốn ăn.
Giữa trưa Bùi Thiệu liên lạc với cô, bảo ngày mai có thể lấy xe, hỏi cô có thời gian qua đó không.
Giang Nhược nghĩ ngày mai mở phiên tòa phúc thẩm vụ kiện ông nội, phỏng chừng cô vẫn sẽ đến toà án, bèn bảo Bùi Thiệu đi giải quyết thủ tục liên quan.
Bùi Thiệu hỏi cô có muốn đi cùng không, Giang Nhược nghĩ ngợi rồi nói: "Không cần đâu, ngày mai tôi có việc, phiền anh bảo người ta lái giúp tôi về công ty, hoặc là lái về bên biệt thự Lâm Hải."
Bùi Thiệu nói: "Được."
Xe là Lục Hoài Thâm đứng tên, ban đầu Lục Hoài Thâm vốn dĩ định đăng kí dưới tên cô.
Giang Nhược cảm thấy chỉ là phương tiện thay cho đi bộ thôi, lại không phải cô bỏ tiền ra, nếu không phải mấy cái xe trong gara của Lục Hoài Thâm đều phô trương quá, thì thật ra cô cũng chẳng cần thiết mua thêm cái khác.
Hôm nay thời tiết cực kì nóng bức, ánh nắng giữa trưa chói tức mức làm người ta đau mắt, tiếng ngựa xe xe như nước bên ngoài cũng ù hết cả tai.
Buổi chiều Gisele phải ra ngoài, bảo Giang Nhược đi cùng.
Giang Nhược không ngờ, kiểu thời tiết này mà lại phải tiếp khách hàng chơi golf ngoài trời, cô không hiểu, ngày nhiệt độ cao ra ngoài có thể nóng chết này, vì sao mọi người không thể chọn cách nghỉ ngơi nhẹ nhàng hơn một tí, ví dụ uống trà chiều trong phòng trà °C, bình tĩnh hòa nhã bàn công việc.
Có điều là nơi bọn họ chọn mát mẻ hơn nhiều khu phố trung tâm, địa điểm chọn tại khu du lịch golf ở Nam Giao, sân golf ở lưng chừng núi, phải ngồi xe tham quan từ chân núi đi lên.
Lần này người cần gặp là một vị sếp lớn từ phương Bắc đến, nghỉ lại ở khu du lịch này, đến đây họp với người bên đây, ở một ngày rồi đi.
Nghe nói vì nóng quá nên ông ta căn bản không muốn ra khỏi khách sạn.
Giang Nhược và Gisele ngồi trên xe tham quan, càng lên cao, nhiệt độ không khí càng mát hơn.
Đoàn người chuẩn bị đánh trận bốn giờ, một lúc nữa có thể ngắm mặt trời lặn.
Giang Nhược thay xong quần áo trong phòng thay đồ thì đi ra ngoài, ra trước đại sảnh, Gisele đang hỏi cô thuộc lòng tư liệu vị sếp này chưa.
Giang Nhược nói: "Cơ bản đã nhớ kĩ rồi."
Nhưng từ đầu chí cuối Gisele không nói cho cô biết, định bàn chuyện hợp tác gì với vị sếp kia, người nọ tài chính hùng hậu, công ty bọn họ có chút địa vị ở phương bắc, thế nhưng không có liên hệ gì với mảng khách sạn, căn bản không phát triển theo hướng này.
Giang Nhược đang ngẫm nghĩ thì nghe Gisele nói: "Lục tiên sinh, trùng hợp quá."
Giang Nhược giật thót tim, nghĩ thầm Lục tiên sinh có khi nào là vị Lục tiên sinh nhà cô không.
Vừa ngẩng đầu, quả nhiên.
Lục Hoài Thâm mặc áo polo cộc tay cùng quần baggi, vóc người anh cao diện mạo lại đẹp, khí thế cỡ đó, mặc cái gì đều bung nở khí chất, sức quyến rũ không mảy may suy giảm.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm đang dừng ở khuôn mặt Giang Nhược, hơi hơi nhướn lông mày, dùng tiếng Anh nói: "Lại gặp nhau rồi."
Trả lời Gisele nhưng lại nhìn vào cô.
Giang Nhược gặp dịp thì chơi với anh luôn, dùng tiếng Trung nói: "Lục tiên sinh cũng tới chơi bóng ạ?"
Lục Hoài Thâm vẫn dáng vẻ lạnh nhạt như mọi người thường thấy: "Còn không phải sao, hôm nay sao lại là trợ lý Giang tiếp khách?"
Giang Nhược cười đến mức trang trọng: "Nói đến càng khéo hơn, mỗi lần tôi tiếp khách đều có thể gặp anh."
"Không vui?"
"Vui lắm."
Giang Nhược đúng điểm thì dừng, ngậm miệng.
Gisele nhìn hai người đùa qua đùa lại, cười nói: "Suýt chút nữa tôi quên mất, hai người quen nhau."
Lục Hoài Thâm cười cười không nối lời.
Gisele lại như nói chuyện phiếm: "Tôi hôm qua mới biết Giang Nhược đã kết hôn, hai người cũng đã coi như là một nửa người thân, Lục tiên sinh chắc hẳn cũng đã biết?"
Lục Hoài Thâm nhìn Giang Nhược, trả lời đơn giản: "Có nghe qua."
"Ồ? Chưa gặp mặt sao?"
Lục Hoài Thâm: "Chưa từng gặp."
"Thật ra thì tôi rất muốn gặp chồng Giang Nhược, chẳng qua là nghe cô ấy bảo, chồng cô ấy khá khiêm tốn."
"Có lẽ vậy."
"Cô ấy nói là làm kinh doanh, tuy rằng không làm ăn lớn, có điều hẳn cũng có dính dáng đến ngành nghề của anh, bọn anh gặp mặt có lẽ còn có thể chuyện hợp nhau, suy cho cùng đều là họ hàng, chung quy sẽ có lúc gặp mặt."
"Không chắc, kỳ thật tôi cũng chẳng thân với trợ lý Giang lắm."
Giang Nhược nói khách sáo: "Vâng, trước kia vì việc công mà làm phiền Lục tiên sinh, cũng chưa có cơ hội nói lời cảm ơn."
Lục Hoài Thâm nói ừ: "Không sao, rồi sẽ có cơ hội, bằng không thì tối nay bảo chồng cô mời tôi bữa cơm nhạt."
(Cơm nhạt: cơm rau dưa, cơm thường, cơm bữa, cơm xoàng)
Giang Nhược nói: "Thế tôi phải xin ý kiến chồng tôi đã, xem anh ấy có thời gian không."
Một nhóm ba người đứng đợi ở khu nghỉ chân trong đại sảnh, Lục Hoài Thâm chống hông nhìn về phía sân bóng xanh mướt bên ngoài, hơi híp mắt dùng tiếng Trung nói: "Không phải chỉ là làm ăn nhỏ sao, còn có thể bận đến mức không có thời gian ăn bữa cơm à?"
Giang Nhược cũng dùng tiếng Trung hồi đáp: "Chồng tôi không thể sánh với anh tài lực dồi dào, nếu muốn kiếm tiền nuôi gia đình thì chỉ đành vất vả một chút, thời tiết thế này còn phải chơi bóng cùng khách hàng ở ngoài trời."
Gisele không thể nghe hiểu hoàn toàn, nhìn sang Giang Nhược, muốn biết rõ ý của cô từ biểu cảm khuôn mặt, Lục Hoài Thâm ở ngoài tầm nhìn của Gisele, anh hơi cụp mắt liếc Giang Nhược một cái, khóe miệng vương nụ cười thấp thoáng.
Gisele ngoài mặt thì mỉm cười, trong lòng lại cười khẩy: giả vờ!
Nếu bảo hai người này không có trò mèo gì chị ta thật không tin được, nói tiếng Trung chẳng qua là không muốn để chị ta biết nội dung câu chuyện, cũng không biết đang âm thầm pha chế cái gì.
Người tới đủ, cùng nhau đi ra ngoài, Giang Nhược mới biết vị sếp này trước kia từng hợp tác với Bác Lục, có quan hệ khá tốt với Lục Hoài Thâm, lần này mời anh đến không phải để bàn chuyện kinh doanh, chỉ là ôn chuyện cũ.
Lục Hoài Thâm hiểu rõ tình hình thành phố Đông Lâm hơn, cho nên muốn mời anh tới kiểm định.
Đánh bóng được một lúc, Giang Nhược nhìn cái đưa mắt ra hiệu của Gisele mà làm, G muốn nói chuyện riêng với vị sếp kia, cho nên bảo Giang Nhược về khu nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu, Lục Hoài Thâm cũng lấy cớ rời khỏi, đi đến khu nghỉ ngơi, ngồi cạnh Giang Nhược.
Bên khu nghỉ ngơi tạm thời chỉ có hai người bọn họ, Giang Nhược mở chai nước lạnh uống một ngụm rồi đặt ở bên cạnh, Lục Hoài Thâm đi tới ngồi xuống liền cầm nước của cô lên.
Giang Nhược lập tức khẽ ngăn cản: "Làm gì đấy, đó là nước của em!"
Lục Hoài Thâm không nói hai lời, vặn nắp chai uống luôn một ngụm, Giang Nhược giả vờ giả vịt, cố ý làm ra vẻ không giao lưu với anh, mắt hấp háy nhìn về hướng sân bóng, khóe mắt vẫn nhìn lướt qua chỗ Lục Hoài Thâm, thấy anh hơi ngửa đầu, lúc uống nước yết hầu lăn lên lăn xuống.
Vậy mà lại...!gợi cảm hết sức.
Khóe mắt Giang Nhược không kìm được mà giữ yên, vừa mới thoát khỏi ánh nắng, đôi má đỏ hây hây dưới vành mũ, trông có vẻ như đang đỏ mặt vì thẹn thùng.
Lục Hoài Thâm uống nước xong, đậy nắp chai, đặt chai nước trong tầm tay cô, Giang Nhược liên tục khẽ lắc đầu nói: "Cầm đi cầm đi, em không cần nữa!"
Lục Hoài Thâm hứng thú tràn trề nhìn sang cô, nhàn nhã dang rộng hai chân, bộ dạng uể oải cố ý trêu chọc: "Anh còn chưa chê em mà em lại chê anh à?"
Mắt Giang Nhược nhìn thẳng, không hề liếc ngang ngó dọc: "Câm miệng, xung quanh toàn là người."
"Có người thì làm sao? Em không thể xuất hiện trước đám đông được à?"
Giang Nhược vừa cuống vừa bực, anh biết rõ cô có ý gì, "Gisele sẽ nhìn thấy."
Lục Hoài Thâm nói giễu: "Em tưởng cô ta thật sự không biết gì?"
Hà Nội, //, mưa dầm
Thực ra Quý Lan Chỉ chưa tới đâu các bác ạ, chỉ hơn Lục Hoài Thâm - tuổi thôi.
Thím út nên tuổi còn trẻ.
Nhưng xét theo vai vế nên tôi cứ phải dịch là bà ấy, thành ra lại có vẻ già.
Ngoại tình với một đứa không có điểm nào bằng vợ mình, chồng mình rồi còn bảo là vì không được quan tâm nên thích của lạ, thì xin lỗi các vị chứ, đấy không phải là hành động thú vị đâu mà nó là hành động tự sỉ nhục IQ của chính mình đấy các anh chị ạ.
Đầu tư vào cổ phiếu trượt giá thì chỉ có xa bờ thôi..