"Bên trong người đông," Lục Hoài Thâm rít hơi thuốc cuối cùng, dập tắt đầu lọc còn sót lửa vào trong gạt tàn, "Em ra làm gì?"
Từ trước đến nay, Lục Hoài Thâm rất thạo thuồng phương diện tránh nặng tìm nhẹ, chỉ trả lời vì sao ra ngoài hút thuốc, né tránh trọng điểm rất tự nhiên.
Giang Nhược càng khẳng định trong lòng Lục Hoài Thâm chắc chắn không sảng khoái.
Một là vì Thường Uyển cố ý nhắc tới mẹ anh, hai là Lục Thậm Cảnh âm thầm bày mưu tính kế định trở lại Bác Lục.
Cặp mẹ con này là một mối đe dọa lớn với anh.
Giới kinh doanh biến động kì lạ tình thế phức tạp, anh có nhìn xa trông rộng, thủ đoạn mạnh mẽ đến mấy đi nữa, suy cho cùng cũng là người phàm, mãnh hổ nan địch quần hồ, huống hồ lực cản mà anh phải đối mặt không chỉ đơn giản như thế.
(Nguyên tác là 双拳难敌四手/Hai tay khó địch bốn tay: là một câu ngạn ngữ Trung Quốc, tương đương với câu tục ngữ mãnh hổ nan địch quần hồ của Việt Nam.
Có nghĩa là một người đánh không lại nhiều người, ít không địch nổi đông)
Trước giờ cô luôn hiểu vì sao Lục Hoài Thâm nhất định phải tranh vị trí kia, hoàn cảnh trải nghiệm trưởng thành khác nhau bồi dưỡng những quan điểm khác nhau, thứ coi trọng tất nhiên cũng không giống.
Mà anh cũng mang giá trị lừng danh nhất của mình thể hiện trên thứ anh phải trả giá bằng cả tâm huyết.
Bác Lục không chỉ là tâm huyết của Lục Chung Nam, còn là tâm huyết của Lục Hoài Thâm, cho nên cô chẳng có lập trường chất vấn quyết định và lựa chọn của anh.
Giang Nhược tin anh có thể ứng phó, nhưng cũng sợ kết quả cuối cùng trái với ý nguyện ban đầu, trèo cao ngã đau, rất ít người có thể thừa nhận sự chênh lệch đó.
Lục Hoài Thâm là một người suy nghĩ chu toàn, chắc hẳn anh cũng có cách ứng phó với kết quả xấu nhất.
Có người khen anh năng lực xuất chúng, cũng có người trách anh ương ngạnh tự phụ, cô cho rằng điều mình có thể làm chính là tiếp nhận mọi thứ chân thực của anh.
Giang Nhược bỗng thấy đã nghĩ quá xa xôi, kìm chế cơn buồn ngủ, buông anh ra, bởi vì cái ôm nhu tình mật ý vừa rồi, hơi đỏ mặt, cô dùng tay quạt nhẹ gương mặt vừa nóng vừa đỏ của mình, nói: "Bên trong hơi ngột ngạt, em ra ngoài cho thoáng."
(Nhu tình mật ý: tình ý dịu dàng ngọt ngào)
Ánh mắt Lục Hoài Thâm dừng hình trên mặt cô, Giang Nhược nhìn sang anh, bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi thẹn thùng, nhưng ánh mắt dịu dàng mà tĩnh lặng, cô giơ tay cầm tay anh, ngón tay dán vào lòng bàn tay anh.
Xúc cảm mềm mại lành lạnh trong lòng bàn tay, khiến chút bực bội của Lục Hoài Thâm thoắt cái tiêu tan thành mây khói, trái tim như bị bóp lại, nỗi chua xót lạ lùng cứ thế trào ra, cái cảm giác đã tìm được một vùng đất tĩnh mịch thuộc về mình trong thời loạn thế.
Giang Nhược chẳng hề nhận ra Lục Hoài Thâm thầm lặng trải qua sự xúc động chưa từng có trong lịch sử, chỉ thấy anh mím môi nhíu mày, nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt cô mất tự nhiên né tránh anh, nghiêng đầu về phía cửa, kéo khẽ anh: "Mau quay về thôi."
Nói xong, dắt tay anh đi ra khỏi khu hút thuốc, Lục Hoài Thâm không nhúc nhích, sau khi cô đi được hai bước, lật tay kéo ngược cô trở lại.
Giang Nhược đi giày gót cao lại mảnh, bị ma sát với tấm thảm không trơn nhẵn nên loạng choạng, tay Lục Hoài Thâm siết chặt eo cô, vững vàng ôm cô vào lòng, liền cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Giang Nhược vô thức túm cánh tay anh, nhờ thế đứng vững người, đồng thời đã đáp lại anh theo phản xạ điều kiện, qua năm tháng chuyển dời, đã sớm thành một thói quen.
Bàn tay Lục Hoài Thâm ấn mông cô vào người mình, một tay nâng mặt cô, thế tiến công vừa mãnh liệt lại dịu dàng, Giang Nhược có phần không chịu nổi, nhưng mà kiểu cảm xúc trào dâng ấy lây nhiễm sang cô, cô hùa theo đáp lại, tay vuốt ve cổ anh, lúc tình đến chỗ đậm sâu, đầu ngón tay cắm luồn vào chân tóc anh.
"Hết cách, chỉ có thể...!khụ khụ!"
Trong khi hai người say sưa, một âm thanh lạc vào, người đến nói được một nửa, xấu hổ hắng giọng.
Lục Hoài Thâm buông cô ra, cả người Giang Nhược cứng đờ, hơi gục mặt vùi đầu vào ngực anh.
Người đến là Lục Thanh Thời và Lục Trọng, trên tay mỗi người kẹp một điếu thuốc, rõ ràng cùng nhau tới hút thuốc, nào ngờ va ngay phải hai người đang làm chuyện này chuyện kia, nhưng chỗ này lại ở cuối hành lang, rẽ phải đi vào chính là khu hút thuốc, chẳng có cơ hội mà trốn nữa.
Sắc mặt Lục Hoài Thâm tự nhiên, kì thực trong lòng còn hơi không vui vì hai người kia làm hỏng chuyện của anh.
"Làm phiền hai người hả?" Lục Thanh Thời ngại ngùng cười cười, thương lượng với Lục Trọng: "Hay là chúng ta đổi chỗ."
Giang Nhược quay lưng ra cửa, ban nãy nhất thời ngại quay người, lúc này cúi đầu xoay người lại, chẳng dám ngẩng đầu lên, vừa đi vừa kìm nén cảm giác muốn độn thổ cho xong mà nói: "Mọi người nói chuyện, cháu đi trước đây.
"
Rời khu hút thuốc, Giang Nhược thở ra một hơi nặng nề, không quay về phòng bao ngay mà đến phòng vệ sinh.
Giang Nhược đứng trước bệ rửa tay trong phòng vệ sinh, nhìn môi sưng đỏ trong gương mà lúng túng không biết làm thế nào, lúc ra ngoài cô không mang theo túi xách, bằng không có thể tô son môi che đi.
Mà bấy giờ phòng cách vách vang lên tiếng xả bồn cầu, Giang Nhược lập tức cúi đầu, tránh để người khác nhìn ra lại xấu hổ.
Cửa mở, truyền đến âm thanh do dự của Quý Lan Chỉ: "Giang Nhược?"
Giang Nhược nghe được giọng này, liền như gặp đại xá, ngẩng đầu nhìn sang, Quý Lan Chỉ kinh ngạc nhìn miệng cô, hình như đã biết vừa rồi cô đi đâu, hơn nữa còn chu đáo đưa son môi cho.
Giang Nhược vạn phần cảm kích: "Cảm ơn thím năm."
Quý Lan Chỉ vừa rửa tay vừa hỏi: "Cảm thấy bữa tiệc gia đình này chẳng có gì thú vị nhỉ?"
Tay Giang Nhược tô son chợt ngừng lại, chẳng nói dối: "Vâng."
Một đoàn người không đồng lòng gắng gượng ngồi cùng nhau diễn cảnh thái bình giả tạo, lời nói đều kẹp thương mang gậy, quả thực chẳng hay ho gì.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào, nếu là gia đình bình thường, nói không chừng tình thân sẽ sâu đậm hơn, song liên quan tới vấn đề phân chia tài sản khổng lồ, đặc biệt, lợi ích của tất cả mọi người đều bắt nguồn từ cùng một gia tộc, chẳng ai thoát nổi sự thúc đẩy của dục vọng đồng tiền, muốn một mình chiếm nhiều, chỉ có thể mạnh ai nấy làm.
Châm ngôn nói rất hay: Anh em không chung tiền, chung tiền mất anh em.
"Bố quả là nuông chiều Lục Hoài Thâm hơn, cháu cũng không cần tham gia hội nghị thường kì thứ sáu hàng tuần đối mặt với mấy lời gươm giáo bốp chát này." Quý Lan Chỉ mỉm cười bất lực với cô: "Thật sự mệt kinh khủng."
Giang Nhược chỉ cười cười, hai người cùng về phòng bao.
Trên đường đi Quý Lan Chỉ nói: "Cảm ơn cháu đợt trước đã giúp thím chăm sóc Gia Lạc, nhìn ra được nó rất thích cháu, sau khi về cứ nhắc đến cháu luôn, bảo cháu tốt tính."
Giang Nhược không biết nói gì cho phải, cười bảo: "Không có gì, đều là người một nhà."
Quý Lan Chỉ: "Tính cách Gia Lạc vẫn rất đơn thuần, yêu hận rõ ràng, thích là thích, không thích là không thích, nhưng việc nó đưa chó đến nhà người ta, đứng ở góc độ làm mẹ, thím không tán đồng."
Bà ấy ngừng một chút lại nói lời rất giễu cợt: "Có điều theo cách nghĩ của cá nhân thím, cho rằng nó làm rất tuyệt."
Thật sự thì trong lòng Giang Nhược rất tò mò tiến triển chuyện Ngô Lệ Lệ, gần đây không nghe thấy một chút tin tức nào về Ngô Lệ Lệ, chuyện này cứ như chìm vào nước, nhưng Quý Lan Chỉ không chủ động nhắc đến, cô cũng ngại mở miệng hỏi.
Tiệc gia đình kết thúc, ai tự về nhà nấy.
Lục Hoài Thâm đã uống rượu, ngồi xe Giang Nhược, xe của anh thì bảo tài xế lái.
Thường Uyển và con trai Lục Thậm Cảnh lên xe riêng, trước lúc lên xe, Giang Nhược đã nhìn thấy Lục Thậm Cảnh xuống xe lăn, cách vài ba bước, do Thường Uyển dìu lên xe.
Cách lúc Lục Thậm Cảnh xảy ra tai nạn xe cũng đến ba bốn năm rồi, thời gian dài thế mà hiệu quả khôi phục sức khỏe mới chỉ thế này, người sáng suốt đều biết, vấn đề đôi chân vẫn hơi lớn, thế cũng không trách được Thường Uyển cẳng thẳng như vậy.
Sau khi lên xe, Lục Thậm Cảnh dựa vào ghế nghỉ ngơi, cơ thể không khỏe mạnh bằng lúc trước, người cũng dễ mỏi mệt.
Mà Thường Uyển vẫn lải nhải không ngừng anh ta hôm nay không kiên cường một tí, nhượng bộ nhiều quá, khiến người ta coi thường thì phải làm sao?
Giọng Lục Thậm Cảnh hơi lạnh lẽo, nói thờ ơ: "Mẹ thấy nên cấp tiến như mẹ, hết lần này đến lần khác làm xáo trộn bầu không khí? Rốt cuộc bây giờ chọc tức Lục Hoài Thâm thì tốt đẹp chỗ nào? Đừng quên hiện tại ở Bác Lục anh ta là lớn nhất."
Thường Uyển hận rèn sắt không thành thép mắng mỏ: "Có thế nào đi nữa cũng không thể mặc nó hống hách! Bây giờ không hạ nhuệ khí của nó, còn đợi đến bao giờ? Con thử nhìn cái bộ dạng nó không để con vào mắt đi..."
Lục Thậm Cảnh ngắt lời bà ta: "Là mẹ không để anh ta vào mắt, anh ta mới không để mẹ vào mắt."
Thường Uyển chợt nghẹt thở, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, bắt đầu nói năng vô lí: "Mày có ý gì? Mẹ phí hết tâm tư trải đường cho mày, mẹ còn làm sai hả?"
Lục Thậm Cảnh đau đầu khẽ nhắm mắt, nín nhịn mà nói: "Con chỉ muốn nói với mẹ phải tránh hấp tấp nóng vội, tiếp theo làm thế nào, con tự biết chừng mực."
Thường Uyển cắn răng, nhìn con trai lòng đầy oán giận, đã chịu một cục tức từ chỗ Lục Hoài Thâm, bất kể thế nào bà ta cũng nuốt không trôi.
......
Trước khi Đỗ Thịnh Nghi quay quảng cáo, cuối tuần Giang Nhược đã bắt đầu thẩm tra đối chiếu các hạng mục công việc với người bên khách sạn, để bảo đảm đến lúc đó không xảy ra bất kì sai sót nào.
Quảng cáo bắt đầu quay vào thứ , nhưng trong cuộc họp ngày thứ , Giang Nhược được Chung Thận giao giải quyết vấn đề mua vật tư của khách sạn Tân Hải mới mở, bên cung ứng thực phẩm trước đó, vì bất đồng với khách sạn về giá cả, đã kết thúc hợp đồng, bởi thế cần tìm một bên cung ứng thực phẩm mới.
Chi nhánh phải cử một người cùng với quản lý bộ phận thu mua của khách sạn đi đàm phán.
Giang Nhược nhận nhiệm vụ này, đó gọi là một sự mơ hồ không rõ tình hình, mỗi khách sạn đều thiết lập hệ thống quản lí nhiều bộ phận phân công quản lý các sự vụ trong khách sạn, nếu bảo cần cử một người có địa vị đến không chế cục diện, giám đốc khách sạn cũng có tiếng nói hơn cô chứ.
Nhất thời Giang Nhược không dám nhận lời, nhìn sang Gisele, ai biết Gisele đã nhận ngay việc thay cô, bảo cô trước hết cứ gác lại việc Đỗ Thịnh Nghi.
Nếu cấp trên đã ra lệnh, cô cũng không dị nghị gì nữa.
Cô chuyển lời cho trợ lý của Đỗ Thịnh Nghi, nói sẽ có người phụ trách đắc lực hơn tiếp nhận việc này, trợ lý trả lời: Vâng.
Nhưng ai ngờ Đỗ Thịnh Nghi gọi thẳng đến phòng thư kí, bảo nối điện thoại cho Gisele, đích thân yêu cầu Giang Nhược theo vụ ghi hình đại sứ quảng bá lần này.
Gisele rất khó xử: "Đỗ tiểu thư, vì sao cô nhất định cần Giang Nhược? Tiếp theo chỉ là quay chụp thôi, sẽ có nhân viên chuyên nghiệp phụ trách, hợp đồng cũng kí rồi, xảy ra vấn đề thì người của bộ phận pháp vụ sẽ giải quyết.
Thật ra Giang Nhược không còn việc gì có thể làm được nữa, công ty tôi sẽ cử nhân viên đắc lực nhất giám sát quá trình tại hiện trường ghi hình."
Đỗ Thịnh Nghi lạnh lùng tung ra một câu: "Ngại quá, tôi chỉ tin Giang Nhược.
Không phải chị cảm thấy để trợ lý của chị tham gia việc này là không biết trọng nhân tài đấy chứ?"
Gisele cạn lời đến mức chỉ biết dùng lưỡi đá nhẹ hàm răng.
Chỉ vậy thôi, thế là Giang Nhược lại bị sắp xếp đi giám sát hiện trường ghi hình quảng cáo.
Tối thứ , Giang Nhược đi gặp mặt phó giám đốc khách sạn, mở một cuộc họp với nhân viên tham gia kế hoạch, vừa hay Lục Hoài Thâm nói anh có việc, không cùng ăn cơm, Giang Nhược bèn gọi Vương Chiêu qua cùng cô, đợi cô họp xong cùng ăn ở nhà hàng khách sạn, trước đây đã nghe nói tôm hùm ở nhà hàng bên này rất được.
Cuộc họp chưa đến nửa tiếng, sau khi kết thúc là hơn giờ, nhà hàng vẫn còn rất đông người, Vương Chiêu đến sớm thì ngồi vào bàn trước, tranh thủ thời gian gọi món trước, khi Giang Nhược đến vừa vặn lên món.
Lúc ấy, Giang Nhược nhận được điện thoại của Kiều Huệ, bảo cô đến ga tàu cao tốc đón hai người.
Hà Nội, //
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.