Không Hề Đáng Yêu

chương 198: 198: có cần cho biết không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Thu Mai chờ rất lâu trong phòng nghỉ dùng cho khách, không lâu sau, trong văn phòng Lục Hoài Thâm có một nam một nữ đi ra, đều là dáng dấp lãnh đạo tây trang giày da.

Người nữ trẻ tuổi, tuy trên mặt có dấu vết năm tháng, nhưng khí thế cực mạnh, khi đi qua, ánh mắt nhìn lướt vào trong phòng nghỉ, nhưng căn bản không dừng lại quá lâu.

Hứa Thu Mai luôn có tự tin với bản thân, cho rằng bản thân xứng đôi với người đàn ông đứng đầu, cô ta trời sinh nên ở trong văn phòng kiểu này chỉ điểm giang sơn, giống như người phụ nữ vừa rồi đi qua, mặc dù đã tới tuổi ba bốn mươi, nhưng không cần dựa vào dung mạo tuổi tác, vẫn có thể tiếp tục dựa vào bản lĩnh, củng cố sự nghiệp và đàn ông.

Thế mà, cô ta có thể vật lộn thành dáng vẻ hiện giờ cao không tới thấp không thông, thậm chí là cục diện chẳng có tí thành tựu nào, cô ta đem trách nhiệm quy cho gốc gác gia đình mình, bởi vì gốc gác gia đình chẳng thể cung cấp cho cô ta điều kiện sinh hoạt hậu đãi và chất lượng giáo dục tốt, cho nên cô ta mới cách cuộc sống mình hướng tới càng ngày càng xa.

Có điều cô ta vẫn đang nỗ lực vì điều đó, hiện tại cô ta cuối cùng cũng hiểu, người muốn thành công, muốn cao hơn người ta một bậc, nhất định phải giở mọi mánh khóe, không bỏ qua bất kì cơ hội nào.

Cô ta vừa uống nước soda nếm vào nhạt nhẽo vô vị, vừa nghĩ như thế, càng thêm tràn đầy tự tin, yên tâm chờ thư kí đến thông báo cô ta đi vào.

Bất ngờ, vị thư kí họ Bùi kia tới thật, nhưng chẳng qua tới để thông báo cô ta tiếp tục chờ, bởi vì Lục tổng bọn họ đang mở cuộc họp trực tuyến.

Trong lòng Hứa Thu Mai tuy không vui, nhưng cũng nhịn.

Cô ta vừa lướt di động vừa đợi, không ngừng nhìn thời gian trên đỉnh điện thoại, khi sắp giờ, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Hứa Thu Mai chợt vui trong lòng, ngẩng đầu nhìn ra, vẻ tươi cười bất động trên mặt.

“Giang Nhược?” Cô ta kinh ngạc đến nỗi nâng cao âm lượng theo bản năng, âm cuối suýt thì sắp vỡ giọng.

Giang Nhược mím chặt môi, sầm mặt lại đứng trước mặt cô ta.

“Ai bảo chị tới đây?” Giang Nhược chẳng có cảm xúc gì, giọng cực nhẹ, nhưng càng lộ ra sự lãnh đạm khinh thường.

Lúc Giang Nhược sa sầm nét mặt, bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng đến đáng sợ.

Hứa Thu Mai chột dạ, sợ ý đồ của mình bị Giang Nhược phát hiện.

“Tao làm sao? Công ty của em rể, tao không thể đến hả?” Cô ta vẫn nghểnh cổ giảo biện.

“Chị tự rời khỏi đi.” Giang Nhược không muốn tranh cãi ở đây bị người vây xem.

Hứa Thu Mai cảm thấy Giang Nhược đang diễu võ dương oai, lúc ấy bèn cười khẩy một tiếng: “Dựa vào cái gì chứ? Công ty chồng mày to thế, cho tao một công việc thì làm sao? Hơn nữa là anh ấy...”

Hứa Thu Mai muốn lấy cớ tìm việc để che đậy sự thật có tâm tư quấy rối, nhưng cô ta vừa mới nói như vậy, Giang Nhược lập tức nghiêm mặt nhìn về phía cô ta.

“Hứa Thu Mai, tôi nói chị không biết xấu hổ, chị thật đúng là không biết xấu hổ?” Giang Nhược không hầm hầm giận dữ, cái giọng điệu nhẹ tênh tênh lại thản nhiên kia, ngược lại càng khiến người ta có thể cảm nhận được nghĩa xấu trong lời nói.

Hứa Thu Mai đứng phắt lên: “Tao không biết xấu hổ? Mày cặp đại gia thì biết xấu hổ!”

“Trong quan niệm của chị, trong hôn nhân một bên có tài sản hùng hậu thì chính là cặp đại gia phải không?” Giang Nhược nhìn cô ta, vẫn là ngữ khí bình tĩnh, dừng một chút, giương giương cằm hướng ra bên ngoài, “Vậy chị cũng cặp lấy một người, đi.”

Song Hứa Thu Mai lại hận đỏ hai mắt, rít lên: “Giang Nhược tao thật sự khinh thường mày! Từ nhỏ đã tự cho là mình cao hơn người ta một bậc, luôn coi nhà tao như kẻ ăn mày rồi bố thí, ai thèm hả!”

“Bố thí?” Giang Nhược nhìn cô ta khó mà tin được.

Giang Nhược bị lời nói của cô ta làm kinh sợ, cô những tưởng Hứa Thu Mai chỉ hơi mặt dày một tí, không ngờ trong lòng chị ta vẫn luôn đổi trắng thay đen như vậy.

Cho nên trước đây nhà họ Trình đều uổng công giúp đỡ cái gia đình sói mắt trắng kia, người ta không ngừng đòi hỏi như kiểu đúng lý hợp tình, thậm chí còn coi viện trợ như là bố thí, điển hình của xem thường các người từ tận đáy lòng, nhưng lại không thể không cúi đầu trước các người, vì thế trong lòng sinh ra mất cân bằng.

Hứa Thu Mai vừa kích động đã y như một quả pháo bị châm ngòi, lại kêu lại gào, toàn thân tản ra hơi thở nóng nảy, Giang Nhược túm lấy cô ta, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, ép cô ta bình tĩnh lại.

“Không phải chúng tôi bố thí, là các người đang ăn xin.” Giang Nhược nói gằn từng chữ một với cô ta.

“Hứa Thu Mai chị biết vấn đề của chị ở đâu không? Chính là trước nay không ý thức được bản thân có vấn đề! Từ bé đến lớn, mỗi thứ chị lấy của tôi đều không phải tôi đồng ý cho chị, là chị chưa từng hỏi ý kiến của người khác, cưỡng ép chiếm làm của riêng, đây gọi là kẻ cướp.

Tôi với Lục Hoài Thâm đều chẳng có nghĩa vụ phải giúp chị, chị càng không có tư cách yêu cầu tôi làm vậy, bằng lòng giúp chị, đó là vì mẹ tôi nghĩ dẫu gì cũng là người thân, giúp, là nể tình cảm, không giúp, là quyền của tôi.

Ngay cả thái độ nhờ vả người ta giúp chị còn chẳng có, dựa vào đâu mà tôi phải giúp chị?”

Hứa Thu Mai hết đường cãi, la lối om sòm lên: “Kẻ cướp? Mày lại dám nói tao là kẻ cướp! Rõ ràng nhà mày muốn đạt được cảm giác ưu việt trước mặt nhà tao, mày hiểu không? Từ xưa đến giờ đều không coi nhà tao là họ hàng, là con người, chẳng qua chỉ xem chúng tao như đối tượng để giành lấy cảm giác ưu việt mà thôi, chẳng lẽ còn muốn chúng tao cảm động đến rơi nước mắt hả?”

Giang Nhược hoàn toàn nói không nên lời.

Cho tới bây giờ, nhà họ Trình chưa từng muốn bọn họ cảm kích, chỉ hi vọng bọn họ có thể có chút lương tâm, có thể một vừa hai phải, có thể làm người tử tế.

Nhưng người ta lại cảm thấy cả nhà bạn đều thấp kém.

Hứa Thu Mai vươn cổ, cười khẩy: “Sao nào, không có gì để nói nhỉ? Cả nhà mày toàn là loại hợm hĩnh, lấy một người chồng giàu có còn tưởng người ta yêu mày đến đâu chứ, không phải vẫn đang lăng nhăng bên ngoài hả, mày sống...”

Hứa Thu Mai còn chưa nói dứt lời, một cái tát của Giang Nhược đã vỗ vào mặt cô ta, cô ta hoàn toàn ngơ ngác.

“Tỉnh chưa?” Giang Nhược cắn răng, ngực phập phồng, gần như bị mấy câu của cô ta chọc tức bù đầu, phải gắng hết sức mới duy trì được lí trí.

Hứa Thu Mai bụm mặt mình, lẩm bẩm mà không dám tin: “Mày đánh tao? Mày thế mà dám đánh tao!”

Hiển nhiên là lâu quá không gặp, Giang Nhược không ngờ được mức độ đanh đá của Hứa Thu Mai, cho nên khi cả người Hứa Thu Mai nhào đến cô, Giang Nhược lùi thẳng ra sau hai bước, người nổi điên lên, Giang Nhược biết mình không kìm chế được chị ta.

Hứa Thu Mai tiến lên trước muốn túm tóc cô, toàn thân Giang Nhược lông tơ dựng đứng, sợ bị cô ta động tới, đã làm xong chuẩn bị phòng ngự, nhưng phía sau lại chạm vào một vòm ng ực.

“Bùi Thiệu, cho người lặng lẽ đuổi cô ta ra ngoài.”

Lục Hoài Thâm cố tình cường điệu hai chữ “lặng lẽ”, ý là đừng để người khác thấy cô ta khóc lóc om sòm trong công ty.

Hứa Thu Mai ở chỗ cách Giang Nhược chưa đến m, bị Bùi Thiệu giữ chặt.

Tuy cái người Bùi Thiệu này trông có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng dẫu sao cũng là đàn ông, sức lực chẳng người phụ nữ nào bì được, Hứa Thu Mai dáng người thấp bé, còn đi giày cao gót không tiện hành động, bị anh ta khống chế dễ như trở bàn tay.

Hứa Thu Mai nhìn Giang Nhược được Lục Hoài Thâm bảo vệ trước người, lại nhìn sang vẻ mặt kh ủng bố của Lục Hoài Thâm, hành vi của người đó hôm qua hôm nay khác nhau một trời một vực, Hứa Thu Mai lúc này đây ý thức được bản thân hẳn đã bị người ta lợi dụng, vừa sợ vừa tức.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, “Lục, Hoài, Thâm!”

Lục Hoài Thâm chẳng cho cô ta cơ hội nói tiếp, dặn Bùi Thiệu trông chừng kĩ cô ta, chờ bảo vệ lên đưa cô ta ra ngoài.

Nói xong bèn kéo Giang Nhược vào văn phòng, Giang Nhược giãy giụa, “Làm gì đấy? Không thể vứt chị ta một mình ở đó, ai biết chị ta sẽ làm ra chuyện gì.”

“Có Bùi Thiệu ở đấy.”

“Thế tôi nhìn chị ta rời khỏi thì sẽ đi.”

“Để anh xem em có bị thương không trước đã.”

“Không.”

Hứa Thu Mai bị Bùi Thiệu cản tầm mắt, nhưng nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người kia xa dần, hai tay cô ta nắm thành quyền, giận dữ xoay người ngồi trở lại sofa.

“Tôi nói cho anh biết họ Bùi kia, hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây không đi đâu hết, các người ai cũng đừng hòng đụng đến tôi, dám đụng đến tôi tôi sẽ hô lên, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Khóe miệng Bùi Thiệu giật giật, chặn ở cửa phòng nghỉ bất động như núi, như thần giữ cửa.

Cuộc tranh cãi ngắn ngủi phát sinh trong khu làm việc của Lục Hoài Thâm, Bùi Thiệu cảnh cáo mấy thư kí cùng trợ lí cấp dưới, không được phép rêu rao chuyện này ra ngoài.

Giang Nhược ỡm ờ bị Lục Hoài Thâm đưa vào trong phòng làm việc, sau khi tiến vào, cửa văn phòng phía sau lách cách khóa lại, bước chân cô chợt dừng, đổi ý, quay người muốn đi.

“Ban nãy em ở đâu, sao nhanh thế đã đến rồi?” Lục Hoài Thâm giữ chặt cổ tay cô.

“Làm việc ở ngoài.” Lúc Giang Nhược đáp vô thức nắm chặt túi xách, trong túi còn cất kết quả kiểm tra của cô.

Cô lơ đãng bỗng trở nên rối trí, bây giờ có cần cho anh ấy biết chuyện này không?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio