Sắc mặt Giang Nhược trắng bệch, lặng im nhìn Lục Hoài Thâm, trong đôi mắt không thể nhìn ra cảm xúc, không có bi thương hay tự trách, chỉ có hai dòng nước lặng lẽ chảy dài trên má.
Ngón cái của Lục Hoài Thâm áp lên má cô, lau đi từng chút một nước mắt liên tục không dứt trên mặt.
Anh an ủi: "Người đã hạ quyết tâm muốn tìm cái chết, bất kể thế nào đều sẽ chết, sẽ không vì vài câu nói của em mà thay đổi suy nghĩ."
Giang Nhược ngẩn ngơ một lúc, quay mặt đi, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết đêm lả tả.
Suốt cả buổi chiều, nội dung cuộc điện thoại kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Giang Nhược, cô hồi tưởng lại như muốn nhai nát từng chữ.
Minh Ngọc nói rất nhiều, cô ta hi vọng có được sự tha thứ, hơn nữa không ngừng nhớ lại chuyện đã qua.
Nhưng trước sau cô vẫn hồi đáp lạnh nhạt.
Lại không chỉ lạnh nhạt, những lời của cô đối với một người đã tuyệt vọng mà nói, chỉ e còn buốt thấu xương hơn cả băng tuyết mùa đông khắc nghiệt.
Nhưng tại sao cô phải tha thứ? Còn Minh Ngọc dựa vào đâu dám dùng cái chết uy hiếp cô? Từ đầu tới cuối, cô chỉ thấy sự ích kỉ tư lợi ở Minh Ngọc, dẫu là chết, cũng phải tìm mọi cách khiến cô gánh nỗi tự trách lương tâm.
Minh Ngọc đến chết vẫn đáng ghét như vậy, cho nên cô thật sự không cần phải vì thế mà buồn bã.
Không nên, cũng không cần.
Một buổi chiều này, cô đều thuyết phục bản thân như vậy.
Được một lúc Giang Nhược đứng dậy, ngoài vành mắt vẫn phiếm hồng như cũ, cả người rất bình tĩnh, thoạt trông như không có việc gì phát sinh.
Giang Nhược: "Hơi đói rồi, ăn cơm đi."
Ấn đường Lục Hoài Thâm không hề giãn ra, còn muốn nói gì đó, ngóng nhìn cô giây lát, cuối cùng chỉ bảo: "Ừ." Sau đó đưa cô xuống tầng ăn cơm.
Lúc này Giang Nhược không nghe lọt tai những câu tùy tiện, nhưng Lục Hoài Thâm không cho rằng cô giả vờ không có việc gì là một hiện tượng tốt.
Nhưng suy cho cùng cơm tối vẫn phải ăn, vì lẽ đó tạm thời cứ mặc cô gác cảm xúc trong lòng trước đã.
Bữa tối không khác ngày thường.
Thím Ngô đã hiểu thấu đáo thói quen ăn uống của Giang Nhược từ lâu, hơn nữa tay nghề nấu ăn của thím Ngô giỏi, những dặn dò mà chuyên gia dinh dưỡng đưa cho bà đều ghi nhớ kĩ càng, ba bữa sáng trưa chiều thay đổi đa dạng.
Giang Nhược ăn xong bữa chính, bắt đầu ăn hoa quả sau bữa, khen thím Ngô như thường lệ: "Thím Ngô, tôm hôm nay rất ngon."
Thím Ngô thấy cô các mặt như thường, lại không biết cả buổi chiều cô nhốt mình bên trên có chuyện gì, chỉ đành cười ha ha đáp: "Cô thích là được."
Giang Nhược lại nói: "Thím Ngô biết làm mì chua cay không?"
Thím Ngô không biết tại sao Giang Nhược nghĩ tới thứ này, kinh ngạc xong thì hỏi: "Cô muốn ăn mì chua cay à?"
Bà ấy biết khẩu vị Giang Nhược tương đối nặng, sau khi mang thai, ăn uống đã thanh đạm hơn nhiều, đối với người thích ăn cay, trường kỳ ăn đồ vị nhạt chắc chắn sẽ thèm ăn.
Giang Nhược gật đầu.
Thím Ngô nói: "Được, ngày mai tôi ra ngoài mua nguyên liệu nấu." Sợ Lục Hoài Thâm không tán đồng, bà ấy còn bảo: "Tự mình làm vệ sinh hơn ở ngoài, thỉnh thoảng ăn một tí cho đỡ thèm cũng được."
Lục Hoài Thâm không hề nói thêm gì.
Cơm nước xong ngồi một lát ở phòng khách, Lục Hoài Thâm theo sau Giang Nhược đi lên tầng, thấy cô đã về phòng ngủ, anh yên tâm hơn một chút, xoay người vào thư phòng.
Trước bữa ăn anh đã gửi tin nhắn bảo Bùi Thiệu điều tra đại khái trước Minh Ngọc chết thế nào.
Kết quả Bùi Thiệu phản hồi tới là, cuối tháng trước Minh Ngọc đi Bắc Mỹ, vốn không ở trong nước, có thể là chết ở nước ngoài, tạm thời không tra được nguyên nhân cái chết, có lẽ tin tức đã bị Giang Cận đè x uống.
Lục Hoài Thâm hỏi: "Giang Cận gần đây có âm thầm xuất ngoại không?"
Bùi Thiệu nói: "Không."
Vì Lục Hoài Thâm hoài nghi hai người Giang Cận và Lục Thậm Cảnh cấu kết, cho nên vẫn luôn bảo cơ sở ngầm theo dõi hướng đi của Giang Cận, xác định một tuần gần đây Giang Cận đều ở trong nước, để thu dọn cục diện rối rắm của Giang thị, Giang Cận còn đi tiệc tùng xã giao rất nhiều.
Bùi Thiệu ngừng một lát, như là đã hiểu Lục Hoài Thâm có ý gì, "Anh cho rằng, cái chết của Minh Ngọc có khả năng liên quan đến Giang Cận?"
"Bị giết hay tự sát đều có khả năng." Lục Hoài Thâm dựa vào ghế da thật, vuốt mặt một cái.
Sau khi anh trở về, ở trên tầng, Giang Nhược cũng không kể với anh nhiều lắm, cô rõ ràng không muốn nhắc tới, tin tức biết được không nhiều, tạm thời không dễ đưa ra kết luận.
Nhưng anh nghe ý của Giang Nhược ban nãy, Minh Ngọc khả năng cực cao là tự sát, mà sự bất thường của Giang Nhược, có thể chính từ cuộc điện thoại trước khi chết của Minh Ngọc cùng phong thư được gửi tới.
Trái lại, anh hi vọng là bị giết, có lẽ còn có thể giảm bớt cảm giác áy náy của Giang Nhược.
Thật lâu sau, Lục Hoài Thâm nói: "Tìm đơn vị chuyên môn trước đây từng hợp tác, đi sâu điều tra một chút, có tin tức gì tôi báo cho cậu sau."
Tắt điện thoại về phòng ngủ, bên trong không thấy người, có ánh đèn xuyên qua cửa kính mờ của phòng tắm, nhưng không nghe thấy tiếng nước.
Lục Hoài Thâm căng thẳng trong lòng, tiến lên vài bước kéo cửa ra, thấy Giang Nhược đang đứng trước gương thoa dầu dưỡng da lên bụng, anh mới thở phào một hơi.
Nếu là bình thường, Giang Nhược sẽ cau mày khó chịu lườm anh một cái, mắng: "Anh làm gì đấy?"
Nhưng bây giờ cô chỉ bình tĩnh nhìn anh, giọng tẻ nhạt: "Sao vậy?"
Lục Hoài Thâm tiến lên, "Sao tắm lâu thế?"
"Đang bôi bụng," Giang Nhược nói nhè nhẹ, sau đó đưa đồ cho anh: "Bôi sau eo hộ em."
Lục Hoài Thâm vén vạt áo cô lên, tay anh khỏe, sợ làm đau cô, bởi vậy giữ động tác hết sức nhẹ nhàng, năm ngón tay cẩn thận từng li từng tí tán rộng dầu dưỡng da.
Thoa xong, Giang Nhược cất gọn đồ, bảo anh rửa tay, rồi ra ngoài luôn.
Lục Hoài Thâm nhìn lòng bàn tay, hơi nhớt, tản ra hương thơm nhàn nhạt, thỉnh thoảng sẽ ngửi được từ trên người Giang Nhược.
Lục Hoài Thâm tắm rửa xong đi ra, cả căn phòng chỉ chừa lại đèn đầu giường bên phía anh, ánh sáng màu cam ấm, Giang Nhược nằm ở trên giường, nhắm hai mắt như đã ngủ.
Anh vén chăn lên giường, ôm lấy cô từ đằng sau.
Một năm bốn mùa, lúc ngủ Lục Hoài Thâm thường chỉ mặc một chiếc quần đùi bó sát, khoảnh khắc lồ ng ngực ấm áp bao bọc lấy cô, Giang Nhược ngẩn người một chút.
Lục Hoài Thâm không bỏ qua động tác nhỏ nhặt này.
Anh khẽ hỏi: "Muốn nói chuyện một lúc không?"
Giang Nhược không phản ứng ngay, được một lát mới lắc lắc đầu.
Lục Hoài Thâm duỗi tay ở eo cô về phía trước, bao lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, "Thế thì ngủ đi."
Nhưng Lục Hoài Thâm biết cô chẳng ngủ được, ngay cả hô hấp cũng không bình ổn, như đang nín thở, sau đó lại hít thở thật sâu.
Qua hồi lâu, Giang Nhược bỗng nhiên nói: "Cậu ấy nhảy từ tàu biển xuống."
Cô như thể trút được gánh nặng, lại giống bị người ta bóp chặt cổ họng, nói một chữ ngừng một chữ, bình tĩnh lại ngắc ngứ.
Lục Hoài Thâm không nói chuyện.
Bức thư Giang Nhược nhận được lúc chiều, là Minh Ngọc viết trước khi xuất phát đi Mỹ.
Số lượng từ không nhiều, nửa trang giấy viết thư là có thể tóm lược.
"Giang Nhược, khi cậu nhìn thấy thư này, tớ đã không còn trên đời nữa."
Buổi chiều Giang Nhược vừa mở bức thư này ra, nhìn thấy câu ấy, trên hàng chữ toát ra sự kiên quyết chắc chắn khiến cô đột nhiên ngơ ngác, vô thức gập thư vào.
Thím Ngô thấy cô tự dưng như hồn lìa khỏi xác, giật mình, hỏi cô bị làm sao?
Thấy Giang Nhược ngồi ngây người một lúc ở sofa, cầm thư rồi đi lên thư phòng nhỏ trên tầng.
Vào thư phòng, cả người Giang Nhược đều đang run, cô thậm chí còn căm phẫn nghĩ rằng, Minh Ngọc xin tha thứ không thành, liền chơi trò đùa dai này với cô, có lẽ là một kiểu uy hiếp biến tướng.
Thật lâu sau, cô mới lại mở giấy viết thư ra lần nữa.
"Giang Nhược, khi cậu nhìn thấy thư này, tớ đã không còn trên đời nữa.
Đoán được cậu sẽ không chấp nhận chính miệng tớ xin lỗi lần cuối cùng, vì lẽ đó tớ vẫn muốn nói một câu xin lỗi, dẫu rằng vô dụng.
Cuộc đời ngắn ngủi của tớ, vốn dĩ yếu đuối và ngu xuẩn đã đủ để hình dung, nhưng cuối cùng lại thêm cả xấu xa.
Vốn dĩ mọi thứ tớ làm, là muốn có được cuộc sống tự do, nhưng tớ nhận ra, đây chỉ là một vòng tuần hoàn chết, tớ cũng sẽ không bao giờ có tự do nữa, bởi thế tớ cũng chẳng nhìn thấy tương lai.
Giang Cận cho rằng tớ sợ chết, kỳ thật tớ không hề sợ, tớ chỉ nuối tiếc, tớ luyến tiếc từng tấc đất trên thế gian này mà có thể có cơ hội đặt chân đến, cũng luyến tiếc những người tớ nhớ mong trên thế gian này.
Nhưng khi tớ nghĩ thông suốt hết thảy, tớ thấy được cõi đi về duy nhất thuộc về tớ.
Có thể yên giấc ngàn thu dưới sông băng, là được rồi.
Đừng nhớ."
Lạc khoản: Minh Ngọc.
(lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ, thư từ, quà tặng...)
Ánh mắt Giang Nhược dừng ở ngày tháng, đôi mắt nóng bỏng, như thể ngày này đã dừng hình tại đây.
Hà Nội, //
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.