Trong chốc lát, tâm trạng Lục Hoài Thâm vốn đã phức tạp càng như đá rơi xuống biển, chìm thẳng xuống đáy mà đáy không biết tận đâu, một cảm giác nôn nóng chưa được giải quyết lấp đầy trái tim.
Lục Hoài Thâm lảng tránh giao thoa tầm mắt với cô, ngược lại nhìn về phía bác sĩ, "Tôi là chồng cô ấy."
Bác sĩ gật đầu, nói rõ tình hình Giang Nhược với anh.
Giang Nhược hiện tại đã mang thai tuần, đang thuộc giai đoạn giữa thai kì ổn định, nhưng thời kì ổn định này là so với toàn bộ thai kì, chứ không thể so sánh với trạng thái không mang thai, kch thích bên ngoài khiến cho cảm xúc dao động dẫn tới co thắt tử c ung ở các mức độ khác nhau là thường lệ, nhưng tình huống của Giang Nhược tương đối nghiêm trọng, cần nằm viện quan sát mấy ngày, sau khi ổn định thì có thể xuất viện, đương nhiên, bác sĩ cũng không dám giấu khả năng xảy ra kết quả xấu nhất, đấy là thai lưu.
Lục Hoài Thâm vừa nghe, đáy lòng lập tức dâng lên hơi lạnh lẽo, cuối cùng lại nghe bác sĩ nói: "Có điều cũng đừng quá lo lắng, trước mắt tình hình vợ anh vẫn khá lạc quan, tỷ lệ thai lưu tương đối nhỏ."
Tỷ lệ tương đối nhỏ, nhưng không loại bỏ khả năng phát sinh.
Lời này cũng chẳng thể cho Lục Hoài Thâm bất kì sự an ủi nào.
Giang Nhược cơ bản không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe, đợi bác sĩ đi rồi, cô lặng lẽ lật người đưa lưng về phía cửa.
Vào đông hiếm khi thấy mặt trời, có mặt trời cũng chưa chắc có hơi ấm, hơn nữa phòng bệnh nằm ở tầng lưng chừng, Giang Nhược mở mắt, xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy được tòa nhà và chân trời u ám, cảm giác nặng nề ập vào mặt, cô mệt mỏi khép mắt.
Giang Nhược ở ngay trước mắt Lục Hoài Thâm, mọi động tác của cô đều thu vào tầm mắt anh, cô làm như vậy, không ngoài hai ý: Không muốn thấy anh, hoặc từ chối trao đổi.
Nhưng hiển nhiên, Lục Hoài Thâm cho rằng hai ý này đều có.
Anh suốt đêm chưa chợp mắt, trên cằm xuất hiện râu đen, mặt mày mang nét mệt mỏi, khiến cả người anh trông có vẻ suy sụp thêm mấy phần.
Anh nghĩ tới rất nhiều thứ, lúc này muốn nói gì đó, nhưng thật sự đến giờ này, bụng đầy bản nháp mà chẳng có câu nào có thể nói ra.
Cục diện bế tắc ấy đã làm anh khó chịu, rồi lại hiểu, trước khi biến số tiếp theo sắp đến, đây là phân đoạn duy nhất anh có thể cảm thấy thoải mái.
Bác sĩ, hộ lý cùng thực tập sinh tới rầm rộ, rồi lại nói chuyện rời đi như đàn ong, lúc này phòng bệnh trống vắng, trong không khí tràn ngập sự trầm mặc kì lạ sau cơn náo động qua đi.
Thím Ngô là người sáng suốt, nhận ra manh mối, ánh mắt chần chừ lia qua giữa hai người, ngay sau đấy biết điều đi ra ngoài.
Lục Hoài Thâm đang định lên tiếng, anh muốn nói vài câu quan tâm cô làm lời dạo đầu, cho dù vào lúc này, những câu ấy giống những lời vô dụng hơn.
Nhưng Giang Nhược đã lựa chọn dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc trước anh.
"Anh muốn nói gì?" Giang Nhược có thể cảm thấy có ánh mắt sau lưng, sáng quắc.
Nếu anh đã ở lại đây không đi, chung quy sẽ không im lặng mãi để đối diện, về chuyện xảy ra tối hôm qua, anh chắc chắn có lời muốn nói, hẳn anh cũng muốn nói điều gì đó mới được.
Giang Nhược dừng vài giây, không nghe thấy trả lời, cô lại nói: "Vừa khéo, có những chuyện tôi đã mất thời gian rất dài điều chỉnh tâm tư, đúng lúc giáp mặt nói luôn, có thiếu sót, có lẽ anh cũng có thể thêm vào."
Đều là người trưởng thành, đã sớm qua cái thời gặp chuyện chọn dùng chiến tranh lạnh để xử lý.
Giang Nhược cũng không muốn kìm nén trong lòng cái vấn đề vốn của quá khứ còn sót lại, cho dù bản thân chuyện này rất sắc bén, gây tổn thương rất nhiều, cho dù kiểu giằng co giáp mặt này, sẽ dẫn tới kết cục bi quan không thể dự liệu.
Lục Hoài Thâm rất muốn bảo cô thu lại những lời nói đó, anh không kịp nghĩ nhiều, tiến lên kéo chăn đang trượt xuống eo cô lên trên, cúi người tới gần cô, tay đặt trên vai cô.
Nhìn từ đằng sau, hai người như thân mật khăng khít.
Nhưng anh nói khe khẽ bên tai cô: "Có gì đợi cơ thể em khỏe lại rồi nói sau, lời dặn của bác sĩ mới đây em cũng nghe thấy, em cần nghỉ ngơi."
"Anh đang lảng tránh cái gì?" Giang Nhược hỏi thờ ơ, không để lại chút đường lùi nào.
Giang Nhược cảm giác người phía sau nín thở, tay đặt trên vai cũng siết chặt hơn.
Giang Nhược nhắm mắt lại, cô nói: "Nếu có thể cách xa tôi một chút, có lẽ chúng ta còn có khả năng bình tĩnh trao đổi tiếp."
Cô không muốn anh chạm vào cô.
Lục Hoài Thâm vốn đã cảm thấy bị động nan giải, thông tin này vừa truyền tới não, lại bị vùi đầu gõ một gậy.
Ở góc độ Giang Nhược nhìn không thấy, sắc mặt anh tối sầm trong nháy mắt.
"Cứ thế này đi," Giọng điệu Lục Hoài Thâm cũng thêm phần cố chấp, càng ấn cô về phía mình, khiến ngực anh kề sát lưng cô, "Nếu thế này không thể nói, vậy đừng nói nữa."
Lục Hoài Thâm đã đoán trước được, thật ra cô đã đưa ra quyết định chia tay, tình cảnh lâu dài hơn là ly hôn, anh biết, anh hiểu rõ, bất kể mình nói gì, kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Lục Hoài Thâm dựa vào cô cực gần, cô bị vây trong phạm vi hơi thở của anh, hiện giờ tất cả những cảm giác thân thuộc đến mức ỷ lại này, bao gồm đụng chạm tay chân cùng mùi hương thuộc về anh, đều khiến cô thấy không thoải mái, cơn bức bối lan rộng từ đáy lòng, mãi tới khi cơ thể không nhịn nổi nữa làm ra phản ứng giãy giụa.
Ban đầu, Lục Hoài Thâm cho rằng Giang Nhược chỉ nói câu giận dỗi, thời điểm cô bắt đầu vùng vẫy, anh ôm cô chặt hơn, về sau thấy động tác của cô mạnh tới mức đâm cả vào bụng mình mà hình như vẫn không cảm giác được, anh vừa nhìn cô đã phát hiện cô cắn chặt răng, cả khuôn mặt nín nhịn đỏ bừng.
Lục Hoài Thâm kinh sợ, lực tay cũng lỏng theo, Giang Nhược lập tức hất tay anh ra, lật người lại, nhìn sang anh đang chống trên giường, lồ ng ngực phập phồng thở phì phò, bình tĩnh rồi lại nói hùng hồn từng chữ: "Đừng chạm vào tôi."
Lục Hoài Thâm hoảng hốt mấy giây, ngơ ngẩn trong lòng, giơ tay phải lên giữa không trung, dán mắt vào từng biểu cảm của cô, nói chầm chậm: "Được, anh không chạm vào em."
Giang Nhược nhìn thẳng anh, dùng giọng điệu lạnh nhạt khác với bất kì lúc nào để nói: "Đừng diễn nữa, đừng làm như thể bởi tình cảm sâu đậm mà bản thân chịu nhiều tổn thương không bằng."
Từ phản ứng của Lục Hoài Thâm nhìn ra được, mấy lời của cô làm người ta rất tổn thương, đặt trong hoàn cảnh bình thường, kiểu nói gay gắt đến mức ấy, cô sẽ chỉ nói với người kết thù kết oán sâu nặng.
Giang Nhược chịu đựng không chuyển tầm mắt, ép bản thân nhìn chằm chằm từng tí thay đổi trên mặt anh.
"Có lẽ câu đó hơi nặng lời, nhưng chẳng sai không phải sao?" Giang Nhược nói, "Tất nhiên tôi cảm nhận được anh vẫn bỏ ra chút ít tình cảm, nhưng điều tôi không chắc chắn là, phần tình cảm ít ỏi này có phải dựa trên sự áy này và thông cảm không.
Rốt cuộc mục tiêu của anh chỉ là Giang thị, nếu lúc trước không có ông nội bức ép từ bên trong, khả năng hôm nay người ngồi đây nói chuyện với anh sẽ là Giang Chu Mạn."
Người bị anh bố thí tình cảm bởi vì áy náy và thông cảm, cũng sẽ là Giang Chu Mạn.
Cô từng cho rằng mình khác biệt đến nhường nào, nhưng kỳ thật trong cuộc hôn nhân này, cô chỉ là một nhân vật có thể bị thay thế bởi bất kì ai.
Phụ nữ đều tưởng bản thân là người đặc biệt, có suy nghĩ này chính là sai lầm lớn nhất.
"Tính toán ban đầu của anh là muốn đem Giang thị cho Đỗ Thịnh Nghi, đúng không?" Giang Nhược hỏi.
Lục Hoài Thâm nhìn cô mấy giây, từ từ đứng thẳng dậy.
Anh không phủ nhận.
Giang Nhược nhìn anh không hề chớp mắt, rõ ràng kết quả trong dự kiến, lại bất giác phát hiện, mình vẫn kì vọng nghe được một kết quả khác từ miệng anh.
Cô cắn môi, quay mặt đi, nói bằng giọng thương lượng thong thả: "Anh trăm phương nghìn kế ngăn cản tôi tiếp xúc với Đỗ Thịnh Nghi, chính vì sợ tôi biết chuyện này, cuối cùng vẫn bị cô ta dễ dàng vạch trần.
Dẫu cho trước đây đã có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng trước khi có chứng cứ xác thực, tôi vẫn cứ lựa chọn tin tưởng không hoài nghi anh, tôi như vậy trước mặt Đỗ Thịnh Nghi, y như vai diễn tự lừa mình dối người trong kịch bản, mời cô ta diễn chỉ e cô ta còn chê."
"Đừng nói nữa." Lục Hoài Thâm kiên quyết ngắt lời cô, trong giọng nói mang theo thứ khổ sở nào đó.
Đã là sự thật chắc chắn, Giang Nhược cũng không để tâm câu trả lời của Lục Hoài Thâm nữa.
"Tại sao lại sợ tôi nói ra? Chúng ta sắp ly thân, suy cho cùng cũng phải nói rõ ràng lí do chia tay chứ, không thể mập mờ..."
Cô còn chưa dứt lời, Lục Hoài Thâm đã cắt ngang: "Không đâu."
Lục Hoài Thâm đứng thẳng, cằm cũng không hạ thấp phân nào, cụp mắt nhìn cô, anh khẽ lắc đầu lặp lại, nói rõ ràng hơn: "Anh không đồng ý ly thân."
"Cuối cùng cũng sẽ đồng ý." Giang Nhược hờ hững nói.
Lục Hoài Thâm kéo ghế đến ngồi xuống, nghiêng người về phía trước tay áp lên mặt cô, cố chấp nói: "Anh nói rồi, anh không đồng ý."
Giang Nhược lần này không tránh né sự đụng chạm của anh, cô cười cười, trong mắt viết lên nghi vấn: "Anh dựa vào đâu?"
Anh khàn giọng nói: "Em không thể đơn phương phủ định toàn bộ anh."
Giang Nhược dường như nghe được chuyện khôi hài, càng cười dữ dội hơn, cười đến mức lồ ng ngực hơi rung, "Nhưng anh sắp lấy được thứ anh muốn rồi, nói cách khác, tôi đối với anh mà nói, là vật hết giá trị lợi dụng.
Bảo lợi dụng cảm tình làm thủ đoạn cũng được, tóm lại, anh thắng, tất cả cổ phần đều là tôi tự nguyện cho anh, anh cũng có bản lĩnh thu cả Giang thị vào túi."
Giang Nhược nói, tầm mắt dừng trên cổ áo sơ mi của anh, cô vừa duỗi tay sửa sang lại, vừa nói kiểu tương phản với động tác thân mật: "Tôi không có cách nào đi tiếp với anh được nữa, anh có quá nhiều bí mật, đối với anh mà nói, sự nghiệp của anh quan trọng hơn tôi, đền bù cho Đỗ Thịnh Nghi cũng quan trọng hơn tôi, còn tôi, chưa bao giờ ở trong phạm vi cân nhắc của anh."
Cô chỉnh xong cổ áo cho anh, lại vuốt vuốt nếp nhăn trên ngực áo anh tối hôm qua bị cô túm thành, "Anh chưa từng nghĩ đến, lấy đồ của bố mẹ và ông nội tôi đi lấy lòng một người phụ nữ khác, đổi lấy sự lượng thứ của cô ta, sẽ tạo thành thương tổn thế nào cho tôi.
Cho dù bi kịch của Đỗ thị năm đó, bố và ông tôi có trách nhiệm, nhưng bây giờ anh là chồng tôi...!tôi nghĩ, ngay từ đầu anh đã lựa chọn xong, mà hiện tại lựa chọn của anh không thay đổi, có thể là vì..."
Vì cô không hề đủ quan trọng đến mức khiến anh phải suy xét cảm nhận của cô trong sự việc này mà thôi.
"Thật ra hôm qua tôi mới biết, để bắt anh kết hôn với tôi, ông nội đã làm việc tổn hại cực lớn đến sự nghiệp của anh.
Tôi cũng biết đại khái anh với mẹ anh, trước kia sống không dễ dàng, sau khi anh về nhà họ Lục, đơn thương độc mã bị bao vây tứ phía, làm ra thành tựu vốn chẳng dễ gì, ông nội vừa đánh một cái, suýt tí nữa làm mọi nỗ lực của anh trước đây phó mặc dòng nước cuốn trôi, đổi sang tôi thì tôi cũng sẽ hận.
Nếu lúc đầu tôi biết trước," cô dừng một chút, nhìn sang Lục Hoài Thâm, viền mắt hơi ướt, dòng nước đột nhiên không kịp phòng bị liền trượt xuống dưới, câu kia nghẹn trong cổ họng hồi lâu mới nói ra: "Biết trước thì tôi sẽ nói, không cần phải là Lục Hoài Thâm mới được."
Nếu biết trước cô sẽ yêu không được mà hận cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan lại chẳng thể tiếp tục, cô sẽ chọn người khác, thật sự không cần phải là Lục Hoài Thâm.
Cô giơ tay lau đi vệt nước trên mặt, thở dài một tiếng nói: "Tôi thật sự không muốn sống cùng anh nữa."
Hà Nội, //
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.