Không Hề Đáng Yêu

chương 331: 331: cho nên những chuyện cô bỏ lỡ rốt cuộc còn có bao nhiêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai ngày Lục Hoài Thâm vừa mới đi, Giang Nhược không thể quen được.

Mấy tháng qua, Lục Hoài Thâm gần như một tấc cũng không rời cô, chưa bao giờ tách nhau trong thời gian dài như vậy, càng đừng nói là khác nước.

Chung sống mật thiết như thế, ở trước kia Giang Nhược nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thậm chí sẽ cảm thấy kiểu quan hệ thân mật chẳng có chút không gian riêng tư này vô cùng kỳ quái.

Nhưng không ngờ, thế mà ngày lại ngày cô cũng tập mãi thành thói quen.

Mà nay bạn đồng hành tập mãi thành quen ấy đột nhiên không có, ban đêm bên cạnh không người, Giang Nhược lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Lúc sau cô tìm chiếc áo sơ mi của Lục Hoài Thâm đặt trên gối bên cạnh, lúc vào giấc ngủ nắm góc áo, tuy rằng hành động này hơi ấu trĩ, làm người ta cảm thấy ghê sợ, nhưng ngoài dự liệu của Giang Nhược, thế mà thật sự rất có hiệu quả.

Để thoát khỏi sự ỷ lại vào Lục Hoài Thâm, Giang Nhược cố gắng bớt nhắn tin hoặc trò chuyện cùng anh, cách hai ngày gọi video một lần, cho anh nhìn con.

Đâu chỉ có Giang Nhược không quen, đối với sự lãnh đạm đột ngột của Giang Nhược, ngay cả Lục Hoài Thâm cũng có phần không thích ứng.

Vốn dĩ Lục Hoài Thâm ở bên kia đã khá bận, lại chênh lệch múi giờ với cô, một ngày vừa đi vừa về vốn chẳng thể nói được mấy câu, lúc gọi video, màn hình còn cơ bản đều đối diện với Lục Chi Ngung cười ngốc nghếch, ê ê a a cũng không biết đang nói cái gì, xung quanh còn tràn ngập âm thanh nền mấy người Kiều Huệ và thím Ngô buôn chuyện.

Kỳ thật anh không nhớ nhung con trai mấy, người muốn gặp nhất thì cứ trốn sau di động không lộ mặt.

Lục Hoài Thâm có thể hiểu quyết tâm muốn làm mới bản thân của cô, nhưng cách thức này cũng thô bạo quá.

Thế là có một hôm sau khi tắt cuộc gọi video, Lục Hoài Thâm gửi một tin nhắn: Có ở đấy không? Nhìn mặt nào.

Giang Nhược khi đó đắp mặt nạ, thuận tay chụp một tấm ảnh nhìn thẳng gương phòng tắm rồi gửi đi: Xinh không? Thỏa mãn chưa?

Lục Hoài Thâm: Xinh lắm, cực kì hài lòng.

Giang Nhược: Thế thì được, em phải ngủ đây, bái bai.

Sau đó thông qua thời gian lịch sử cuộc gọi, Lục Hoài Thân phát hiện, Giang Nhược không chỉ có thể tắm cả buổi, mà ngủ còn có thể ngủ mười mấy tiếng.

Một tuần sau, Lục Hoài Thâm bảo với Giang Nhược ngày về phải hoãn lại hai ngày, Giang Nhược nhắn lại “OK”, bảo anh chú ý nghỉ ngơi ăn uống tử tế, rồi không có câu sau nữa.

Ngày hôm sau Lục Hoài Thâm hỏi cô: bây giờ em đang làm gì?

Giang Nhược tính thử chênh lệch giờ, Lục Hoài Thâm hẳn là sắp ngủ, vì thế nói: cho con bú, con bú xong chuẩn bị tắm rửa.

Khi đó giờ trong nước là bốn giờ chiều.

Chưa đến một tiếng sau, Lục Hoài Thâm bắt được người bên hồ nhân tạo sau núi, người ta đang theo ông trẻ Giang dựng cần câu cá, đầu đội mũ rộng vành, khỏi phải bàn nhàn nhã cỡ nào.

Lục Hoài Thâm tiến lên chọc nhẹ bả vai cô, Giang Nhược nghi ngờ quay đầu lại, Lục Hoài Thâm đang rũ mắt nhìn xuống cô, nửa cười không cười nói: “Còn không về tắm?”

Giang Nhược: “...” Đồ lừa đảo!

Hai người cùng trở về, trên tay Lục Hoài Thâm xách theo thùng đựng cá của Giang Nhược, hai con cá giãy đành đạch bên trong, là món thêm cho tối nay.

Giang Nhược không biết che giấu nỗi xấu hổ mình nói dối kiểu gì, chẳng lẽ muốn cô nói, cô mở miệng là nói dối, tùy tiện bịa chuyện là bởi vì không muốn bất kì lúc nào ở bất kì đâu anh cũng ngập tràn trong tâm trí cô? Liên lạc thường xuyên sẽ chỉ càng thêm nhớ mãi không quên, thật sự muốn thoát khỏi ỷ lại, chỉ có thể bắt đầu từ giảm bớt liên lạc.

Mấy ngày nay trở lại đây, Giang Nhược cho rằng cách này khả thi, cũng như thời kì đầu cai thuốc khó chịu nhất, cai khỏi sẽ ổn thôi.

Cho nên khi Lục Hoài Thâm hỏi cô: “Tại sao nói dối? Còn tưởng rằng em vụng trộm làm chuyện gì.”

Giang Nhược nói: "không phải anh muốn ngủ sao, để cho anh nghỉ ngơi sớm tí thôi.”

Lục Hoài Thâm nói: “Có thể nói thêm vài câu cũng chả sao cả."

Sau đó Giang Nhược đem lí luận mình kể trên nói cho anh nghe, kết quả quả thực sắp làm Lục Hoài Thâm tức chết mất, anh nhấn mạnh giọng hỏi lại: “Cai khỏi?”

Giang Nhược ngẫm nghĩ cẩn thận, dùng cách so sánh này hình như quả thật không ổn.

Cô vuốt vuốt cánh tay Lục Hoài Thâm nói: “Đây chỉ là so sánh.

‘Cai khỏi’ là chỉ từ bỏ tâm lý ỷ lại quá nặng, không bình thường, anh đừng liên tưởng quá mức nữa.”

Lục Hoài Thâm cho rằng kiểu ỷ lại này cũng không phải chuyện xấu, chỉ là có một điều không thể phủ nhận, vào thời điểm anh hưởng thụ sự ỷ lại này, thì đúng là đã hạn chế sự độc lập nhân cách của Giang Nhược ở một mức độ nhất định.

Anh đương nhiên hi vọng Giang Nhược có thể tốt hơn, chứ không phải hạn chế khả năng cô có được nhiều hơn.

Lục Hoài Thâm ôm cô, không nói thêm nữa.

Sau khi về, Lục Hoài Thâm xách hành lý lên tầng, lúc Giang Nhược bế Mãn Mãn đi lên, thấy anh đứng ở mép giường, trên tay xách áo sơmi cô đặt trên gối đầu.

Thoắt cái vẻ mặt Giang Nhược trở nên mất tự nhiên, cô định nhân lúc anh không chú ý mà đi xuống tầng, Lục Hoài Thâm lại phát hiện ra cô trước một bước.

Nhìn áo sơmi, rồi lại nhìn cô, nhếch mày hỏi: “Ai bảo phải cai khỏi nhở?”

Giang Nhược tức giận đi qua, nhét Mãn Mãn vào tay anh, giật áo sơmi bỏ vào máy giặt, nói mạnh miệng: “Đây là trước khi đi anh thay ra đặt trên giường, em lười giặt, nên kệ nó để ở đó.”

Lục Hoài Thâm ôm con đi theo sau cô nói: "Anh thay quần áo sẽ không ném ở trên giường, em bị OCD với bệnh sạch sẽ, không thể thấy quần áo bẩn mà thời gian dài không giặt.”

Giang Nhược dừng lại xoay người lườm anh: “Anh thì mồm mép tép nhảy rồi.”

Lục Chi Ngung dựa đầu vào vai bố, đôi mắt nhìn Giang Nhược, cười nhẹ hở ra lợi trụi lủi.

Giang Nhược khẽ hôn mặt con trai, nói với nó: “Bố thật đáng ghét phải không?”

Mãn Mãn không biết gì ngây ngô vui vẻ: “Ô, ô a.”

Giang Nhược phụ họa: “Ừ nhỉ? Mãn Mãn ngoan thật.” Sau đó bắt lấy chân nhỏ của nó hôn tới hôn lui.

Lục Hoài Thâm trông mà buồn cười, Giang Nhược thật sự rất kỳ lạ, thích ngửi mùi lòng bàn tay con trai, còn thích thơm cái chân bánh mì của nó, đặc biệt là mu bàn chân núng nính.

Không biết có phải Lục Chi Ngung đã quen Giang Nhược hôn chân nó không, nếu đổi thành Lục Hoài Thâm hôn chân nó, thì nó sẽ cau mày đá một cái.

Giang Nhược cho rằng râu của Lục Hoài Thâm khá châm chích.

Lục Hoài Thâm tỏ vẻ cái này cũng hết cách, có cạo thế nào đi nữa, cằm với má cũng sẽ không mềm mịn trơn nhẵn giống kiểu Giang Nhược được.

Buổi tối, trước khi Mãn Mãn ngủ, cả nhà ba người nằm trên giường, Lục Hoài Thâm đặt nó nằm sấp trên ngực mình chơi một lát, ngủ rồi thì bế xuống cho Kiều Huệ với thìm Ngô.

Giang Nhược tắm rửa xong lên giường trước, Quý Lan Chỉ đang nói với cô việc góp cổ phần công ty, công ty của Quý Lan Chỉ và Phương Dã đã tiến vào giai đoạn trù bị, chỉ chờ vốn khởi nghiệp thích hợp để đăng ký kinh doanh.

Giang Nhược đã quyết định góp cổ phần, nhưng rốt cuộc đầu tư số tiền bao nhiêu, cô vẫn chưa chắc chắn.

Lục Hoài Thâm tắm xong, thấy Giang Nhược nhìn chằm chằm di động ngẩn người.

Thấy Lục Hoài Thâm ra, Giang Nhược kể với anh việc đầu tư này.

Lục Hoài Thâm nói đùa: “Sao em không đầu tư công ty anh?”

Giang Nhược liếc anh: “Sao nào, anh muốn mở cửa hàng gia đình?”

Lục Hoài Thâm vuốt chân tóc còn hơi ướt, nói: “Làm cùng anh, bảo đảm em tài nguyên cuồn cuộn.”

Giang Nhược chọc chọc màn hình di động nói: “Quy mô của anh lớn quá, em ăn không tiêu đâu.” Cô lại hỏi, “Anh cảm thấy đầu tư bao nhiêu tiền thì thích hợp đây?”

Lục Hoài Thâm nghiêm túc hơn, hỏi: “Hướng đi chủ yếu của công ty là gì?”

“Đầu tư phim ảnh.”

Lục Hoài Thâm gật gật đầu, “Phương Dã có quan hệ khá rộng trong giới giải trí, làm việc chắc hẳn sẽ tương đối thuận lợi.”

Mắt Giang Nhược sáng lên: “Anh cảm thấy kiếm được? Có thể đầu tư thêm một ít?”

Lục Hoài Thâm cười: “Em có thể có bao nhiêu để đầu tư? Trứng gà đừng đặt hết ở cùng một rổ, đừng cược toàn bộ là được.

Hơn nữa hiện tại ngành này không khởi sắc, cho dù đằng sau Phương Dã có nhà họ Phạm, có mối quan hệ với tài nguyên, nhưng vẫn có rất nhiều biến cố không thể đoán trước.

Trước tiên cứ thận trọng một tí, nhé?”

“Được thôi, em nghĩ thêm đã.”

Giang Nhược bảo tiếp tục bàn với Quý Lan Chỉ, Lục Hoài Thâm ở bên cạnh giương mắt nhìn, khẽ hắng giọng, rút lấy di động của cô, nói: “Không còn sớm, đừng nói chuyện nữa, có việc gì mai lại nói.”

“Có muộn đâu, giờ mới giờ.”

Lục Hoài Thâm đặt di động của cô sang bên, tiện thể tắt đèn, tìm điều khiển từ xa khép toàn bộ rèm cửa sổ lại, “Làm tí chuyện khác, xong thì cũng gần đến giờ đi ngủ thôi.”

Khi anh nói chuyện, tay đã thò sang.

Cuối thời kì mang thai đến giờ chưa từng làm chuyện đó, Giang Nhược đang tiếp nhận tín hiệu, hiển nhiên đã có chút trì trệ, mất một lúc mới hiểu được ý.

Tình đến chỗ nồng sâu, Giang Nhược bị anh hôn đến mức tâm hồn bồng bềnh, tay mảnh khảnh trườn xuống theo vai anh, tay kia lướt qua tấm lưng vạm vỡ của anh, nhưng cô đột nhiên dừng lại ngay.

Hơn nữa kêu ngừng: “Bật đèn.”

Lục Hoài Thâm hít thở nặng nề, dính lấy môi cô chưa đã thèm, hỏi: “Sao thế?”

Giang Nhược dùng sức đấm vào vai anh một cái, thở gấp nói: “Em bảo anh bật đèn!”

Lục Hoài Thâm ôm cô không nhúc nhích, Giang Nhược đẩy anh ra, tự đi mở đèn.

Lục Hoài Thâm lật người ngả xuống giường, đồng thời lúc Giang Nhược bật đèn lên, lại ôm người vào lòng, ý đồ muốn hôn tiếp, Giang Nhược linh hoạt giãy tới giãy lui trong lòng anh, nhưng không giãy ra được.

Giang Nhược giãy giụa đỏ bừng hai má, nghiêm nói: “Bớt cái trò này đi, buông ra cho em xem.”

Lục Hoài Thâm như cười như không nói: “Có chỗ nào em chưa từng thấy? Còn muốn xem thế nào?”

Giang Nhược nhìn anh không mở miệng, nhưng sắc mặt rất khó coi, rõ ràng đã hơi cáu.

Lục Hoài Thâm bấy giờ mới thỏa hiệp, buông cô ra.

Giang Nhược ôm chăn lùi ra sau một chút, nhìn ngực anh, chỗ ngực trái gần sát vai, có vết sẹo dao dài ít nhất mười cm.

Giang Nhược hít thở không thông, gắng gượng giữ giọng điệu bình tĩnh, “Lật người.”

Lục Hoài Thâm vẫn muốn lừa dối cho qua cửa, hồi lâu không chịu động đậy.

Giang Nhược nói: “Anh mà còn thế nữa là em cáu thật đấy!”

Lục Hoài Thâm biết không trốn nổi, lúc này mới làm theo lời, trở mình một cái nằm sấp luôn.

Từ bả vai đến sau eo Lục Hoài Thâm toàn là vết thương to bé đủ cả, ba vết thương dao sấp xỉ chỗ trước ngực, hai miệng vết thương khác có phần dữ tợn, miệng vết thương lúc ấy hẳn đã nghiêm trọng đến mức máu thịt lòi ra ngoài.

Song vết thương đều đã khép miệng, thịt trên vết sẹo vẫn là màu hồng nhạt.

Giang Nhược nghĩ tới vết thương trên cánh tay anh, những vết thương đó chắc là bị gây ra cùng lúc.

Hồi tưởng khi đó, anh đã nói cái gì ấy nhỉ? Kính cửa xe bị vỡ.

Giang Nhược hỏi anh: “Kính cửa xe bị vỡ, sao lại đâm vào cả cánh tay lẫn trước ngực sau lưng? Góc độ còn rất xảo quyệt.” Cô không tìm được giọng nói của mình, nói mà không giống với mình đang nói.

Lục Hoài Thâm nằm bò trên giường, gối đầu lên cánh tay không quay đầu lại, nói: “Xảy ra tai nạn xe nhẹ.”

Giang Nhược nghiêng người nằm chồng lên lưng anh, ôm lấy anh, “Anh nói thật đi, em sẽ không đau lòng cũng sẽ không tổn thương.”

Lục Hoài Thâm khẽ cười cười: “Nếu em mà thế thật, vậy khả năng sẽ đổi thành anh đau lòng mất.”

Mặt Giang Nhược dán sát lưng anh, nhiệt độ trên người anh tương đối cao, ấm áp dễ chịu, khi anh cười, cô có thể cảm nhận tần xuất cơ thể anh rung động.

“Là Lục Thậm Cảnh làm à?” Giang Nhược hỏi.

Trong đầu cô xâu chuỗi chi tiết, không khó phát hiện, trước kia vì bế cô, mang nặng mới dẫn đến miệng vết thương vỡ ra.

Cũng là cân nhắc đến cô khi ấy tâm lý yếu đuối, cảm xúc dễ mất khống chế, mới lừa cô.

Cho nên những chuyện cô bỏ lỡ, rốt cuộc còn có bao nhiêu?

Lục Hoài Thâm ừ một tiếng, nói: “Nó tưởng rằng chân nó là anh làm hại, lúc em mất tích, nó muốn nhân cơ hội đem món nợ này tính cùng luôn.

Có điều vẫn may anh phản ứng nhanh tránh được, nên chỉ bị mấy vết thương ngoài da."

Nhưng thực ra Lục Hoài Thâm còn giấu một phần sự thật.

Vốn dĩ Lục Thậm Cảnh thuê người lái xe tải tới đâm xe anh, phỏng chừng muốn làm thành kiểu tai nạn xe ngoài ý muốn, nơi xảy ra chuyện ở ngay ngã tư ngoài khu biệt thự Lâm Hải.

Bởi vì anh đã phát hiện trước chiếc xe kia gặp đèn đỏ không dừng ngược lại còn tăng tốc có dị thường, bèn thay đổi phương hướng trước tránh thoát một kiếp, xe tông vào dải xanh hóa.

Sau khi chiêu này thất bại, trên xe lập tức có bốn tên tay chân đi xuống, trong tay còn chuẩn bị vũ khí, có người mang dao, có người cầm côn.

Nhưng vì lúc ấy là thời kỳ đặc biệt, bên cạnh Lục Hoài Thâm có vệ sĩ đi theo, vệ sĩ thấy tình thế định tiến lên, Lục Hoài Thâm đoán được là bút tích của Lục Thậm Cảnh, sợ Lục Thậm Cảnh không thu hoạch được gì, sẽ giận chó đánh mèo sang Giang Nhược, cho nên ít nhất phải cho Lục Thậm Cảnh hả giận, nên giơ tay ngăn vệ sĩ lại.

Trong khi Lục Hoài Thâm so chiêu cùng người ta, cố ý thả chậm động tác, bị hai nhát dao, trên đùi cũng ăn một côn, kẻ cầm côn gõ nát kính chắn gió của xe, bởi vậy mới có hai chỗ kính đâm sau lưng.

Những người đó không hề có vẻ chỉ muốn lấy một chân của anh mà giống như muốn nhắm tới lấy mạng anh hơn.

Sau đó trước khi sự tình trở nên nghiêm trọng hơn, vệ sĩ đã ra tay trước.

Lục Hoài Thâm lật người lại, thuận tay kéo Giang Nhược vào lòng.

Giang Nhược sờ vết sẹo trên ngực anh, đầu ngón tay run rẩy.

Cô chỉ nghĩ đến bản thân ở trên đảo bị giày vò khổ sở, nhưng Lục Hoài Thâm cũng chưa chắc đã dễ chịu hơn cô.

Cô sinh ra bóng ma tâm lý khó có thể bước ra, đắm chìm trong đau khổ riêng mình, thậm chí rất ít quan tâm anh.

Nhưng khi anh ở cùng cô, bế cô lên ôm cô xuống, miệng vết thương vỡ ra cũng không rên lấy một tiếng.

Cô ngẫm lại sự ích kỷ trước kia, luôn phóng đại những thứ Lục Hoài Thâm lấy mất của cô, thậm chí không muốn bỏ thêm chút thời gian nhìn nhận rõ ràng toàn bộ sự tình, vẫn chọn cách phớt lờ những gì anh dành cho mình.

Giang Nhược vuốt những miệng vết thương kia, càng thêm đau lòng, ghi hận nói: “Tuyệt đối đừng tha cho Lục Thậm Cảnh, càng không thể để như ý hắn, hắn muốn Bác Lục, thì anh càng không được cho hắn.”

“Đây không phải chuyện nguy ngập nhất, ngay bây giờ thứ nguy ngập nhất là cái này...” Lục Hoài Thâm kéo tay cô xuống dưới.

Lòng bàn tay Giang Nhược chợt bỏng, giật mình hoàn hồn, lập tức rút ra, cố ý nói: “Em không có tâm trạng đâu.”

Lục Hoài Thâm khàn giọng nói: “Anh đây thử ấp ủ giúp em?”

“Ấp ủ thế nào?” Giang Nhược giả vờ ngây thơ, đè người lên, tay giở trò.

Lục Hoài Thâm nói câu “Thiếu đòn”, rồi trở mình ép người sang.

Giang Nhược treo trên người anh, "Anh nhỏ tiếng một tí.”

Lục Hoài Thâm: “Người mỗi lần kêu to tiếng như thế có phải anh đâu.”

E ngại trong nhà có người, đêm nay tuy không đủ tận hứng, nhưng vẫn liều mình triền miên mấy lần.

Lục Hoài Thâm ở lại chưa được hai ngày đã phải đi công tác, Giang Nhược cùng anh về biệt thự Lâm Hải thu dọn quần áo, tiện thể mang theo ít đồ mùa hè của mình.

Cô dự tính sau khi rời ngoại ô, trước khi Mãn Mãn được một tuổi sẽ ở luôn tại Hoa Lĩnh Phủ, bác sĩ nói sức đề kháng của Mãn Mãn thấp, lúc ít tháng tuổi, có khả năng sẽ dễ sinh bệnh, chỗ Hoa Lĩnh Phủ gần bệnh viện, rất tiện, cũng vì mong được yên tâm.

Lục Hoài Thâm đi được hai ngày, Trình Khiếu thi đại học, tuy trước kia Trình Khiếu chưa nói, nhưng đúng là bởi vì trọ ở trường hơi không quen, tiếng ngáy của bạn cùng phòng rất to, nó thật sự không nghỉ ngơi được tốt.

Vậy nên hai ngày cao khảo kia sợ giấc ngủ không đủ ảnh hưởng phát huy, về nhà ở, Kiều Huệ liền trở về chăm nom sinh hoạt hàng ngày cho nó.

Trình Khiếu thì tâm thái tốt, ngược lại Kiều Huệ căng thẳng đến mức đêm không thể ngủ, Trình Khiếu thi xong, trông bà ấy còn mệt hơn trông trẻ.

Sau khi Trình Khiếu kết thúc cao khảo, thì như con ngựa hoang thoát cương, ngày hôm sau đã chạy sang Singapore đi du lịch cùng Lục Giam.

Kiều Huệ lại sang vùng núi ở ngoại thành, ngày hôm sau Mãn Mãn hơi nong nóng, cả nhà lại sôi sục đưa đứa bé đi bệnh viện, hạ sốt thì đưa về nhà luôn.

Giang Nhược sợ triệu chứng bệnh không thuyên giảm được, đến lúc đó vẫn phải đi bệnh viện, nên cùng ngày liền dọn khỏi vùng ngoại thành, đưa đứa bé trở về Hoa Lĩnh Phủ.

Mãn Mãn không thoải mái, ban đêm dễ khóc náo, liên tục hai ngày làm khổ người lớn không được yên thân.

Kiều Huệ còn là liên tiếp mấy ngày không ngủ ngon giấc, trong lòng tràn ngập nỗi lo lắng, cáu giận cũng tăng theo, bắt đầu phát bất mãn lên Lục Hoài Thâm.

Đứa bé ho một tiếng bà ấy liền nói mấy câu kì quặc: "Bố thằng bé ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu, mẹ đã bảo mà cái tốt của đàn ông đâu thể kéo dài được chứ? Ban đầu trông bộ dạng tận tâm tận lực, thời gian dài liền hiện nguyên hình, loại đàn ông này mà theo nó thì được ích lợi gì? Trước sau vẫn không chu đáo.”

Giang Nhược ban đầu không tiện nói gì, chỉ giả vờ không nghe thấy, thêm vài lần thì không nhịn được muốn đòi công bằng cho người ta.

Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Trong nhà có thiếu người đâu, bốn người xoay quanh đứa bé còn chưa đủ ạ, cũng phải có người ra ngoài kiếm tiền chứ.

Đợt trước Lục Hoài Thâm rời khỏi Bác Lục, đưa theo không ít cốt cán tinh anh, hứa hẹn với người ta nghỉ có lương, đợi công ty mới trù bị xong thì lập tức vào cương vị.

Mấy tháng nay, không lợi nhuận còn phải phát lương cho người ta kìa, chiến tuyến càng kéo dài, tổn thất lại càng lớn.

Hơn nữa những nhân viên quản lí cấp cao kia người ta từ bỏ chức vụ tốt ở Bác Lục, chẳng lẽ còn phải chờ sếp nghỉ thai sản xong chắc? Cái này sẽ khiến người ta nghĩ thế nào?”

Lúc ấy Kiều Huệ sẽ gây sự vô cớ, “Được được được, tôi có hiểu mấy thứ đấy đâu, Lục Hoài Thâm cái gì cũng đúng, là tôi không đúng.”

Giang Nhược bị bà ấy chọc tức đến mức khó thở, buông một câu: “Con biết mẹ nghĩ cái gì, chỉ để nói anh ấy không xứng chức đến mức nào, bảo con li hôn với anh ấy, mẹ đừng nghĩ nữa, con sẽ không li hôn.”

Ngày đó Kiều Huệ tức đến nỗi bỏ về nhà.

Khoảng thời gian trước, Kiều Huệ và Trình Khiếu đã dọn vào nhà mới Giang Nhược mua cho, bước vào cửa nhà bà ấy sẽ nghĩ ngay đến căn nhà này là Giang Nhược mua cho, cơn giận tức khắc lại tiêu tan quá nửa.

Sau đấy Giang Nhược vẫn gửi tặng vòng cổ để dỗ ngọt, Kiều Huệ nhận được quà, một mặt thì mắng người ta lãng phí tiền, mặt khác lại ngắm mãi thích không rời tay.

Lục Hoài Thâm hiện tại công việc lu bù lên, thời gian ở nhà không nhiều lắm, Giang Nhược có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nhưng Kiều Huệ không thể, vì thế cố hết sức không cho hai người ở chung, để tránh Kiều Huệ làm mình làm mẩy trước mặt Lục Hoài Thâm.

Trình Khiếu và Lục Giam rong chơi bên ngoài đến tận đêm trước ngày công bố thành tích cao khảo mới về, Giang Nhược đến sân bay đón người, suýt nữa không nhận ra, cô kinh ngạc hô lên: “Sao em phơi nắng thành than thế?”

Trình Khiếu nói: “Tia tử ngoại bên kia mạnh mà.”

“Thế em không biết bôi chống nắng à?”

Lục Giam nói bổ sung rất là kiểu trai thẳng: “Chị, chị thấy thằng đàn ông nào lại bôi cái thứ kia.”

Giang Nhược nhìn về phía Lục Giam, thằng bé này dãi nắng đến nỗi sống mũi đỏ bừng, rõ ràng là cháy nắng rồi, cô quả thực không biết nói cái gì cho phải.

Kết quả của Trình Khiếu đã có, đủ vượt xa điểm sàn, lúc điền nguyện vọng nó vẫn chọn đại học ở thành phố Đông Lâm, Giang Nhược cho rằng nó sẽ chọn ngành tài chính, bảo nó bàn bạc thử với Lục Hoài Thâm.

Dạng vẻ Trình Khiếu cực kì không muốn, “Không phải anh ta học đại học với MBA đều ở trường nước ngoài à? Anh ta có thể biết gì về giá thị trường.”

Kết quả cuối cùng Trình Khiếu chọn đại học chính pháp, học luật.

Cao Tùy nói thẳng Trình Khiếu rất có mắt nhìn, chuyên ngành của anh ta chính là học ở đại học luật, xong việc Giang Nhược hàn huyên mấy câu với Cao Tùy, bảo anh ta đến lúc đó có thời gian chỉ điểm một tí cho vị Trình đại luật sư tương lai này.

Sau nữa, Trình Khiếu thêm bạn WeChat với Cao Tùy, hai người nói chuyện cũng khá hợp.

Sau khi biết việc này, Lục Hoài Thâm hơi bực dọc.

Cùng là đàn ông, chút tâm tư như có như không của Cao Tùy với Giang Nhược, anh đã phát hiện từ lâu, không sợ bị trộm chỉ sợ kẻ trộm rình rập, thế mà bây giờ có kẻ còn ngang nhiên lôi kéo cậu em vợ anh.

Không bao lâu nữa là thời điểm Mãn Mãn được ngày, lúc Lục Hoài Thâm phát hiện Giang Nhược liệt kê Cao Tùy vào danh sách khách mời, anh giả vờ lơ đãng nói: “Cao Tùy không cần thiết mời đâu, chỉ là người có giao thiệp về công việc thôi mà.” Sau đó gạch bỏ tên Cao Tùy.

Giang Nhược dùng ánh mắt “Anh không phải người” liếc anh một cái, lại thêm tên Cao Tùy lần nữa, “Người ta là đối tác rất quan trọng của em, cũng là bạn em, anh ấy từng giúp em rất nhiều.”

Trong tiệc trăm ngày, Cao Tùy xuất hiện, khi Giang Nhược tiến lên chào hỏi, Lục Hoài Thâm giành trước nắm lấy tay Cao Tùy chìa ra: “Hoan nghênh, đa tạ luật sư Cao nhận lời mời tham gia tiệc trăm ngày của con trai tôi và Giang Nhược.” Trọng âm trong câu nói được nhấn nhá đặc biệt có chủ ý.

Cao Tùy cười ôn tồn lễ độ, “Nên mà.”

Câu này đúng là khiến Lục Hoài Thâm tức cười, cái gì gọi là nên mà?

Lục Hoài Thâm mặt không biến sắc buông tay anh ta, “Mời vào trong.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio