Một người phụ nữ đột nhiên đẩy cửa bước vào, ôm mặt khóc nức nở nói: "Ma mi, có người gây rối, nói rằng trước đây anh ta là khách quen của chị, kiên quyết muốn chị phải xuất hiện."
(Ma mi: cách phát âm của từ 妈咪, dùng để chỉ người phụ nữ chuyên làm môi giới mại dâm, chủ quán bar, câu lạc bộ)
Sắc mặt chị Tương không tốt lắm, "Ai vậy?"
Khi chị Tương quay người sang bên, Giang Nhược mới nhìn thấy rõ, là một cô gái trẻ tuổi cực kì xinh đẹp, với năm vết ngón tay rực lửa trên mặt, cô ấm ức dậm chân, "Đó là người từ thành phố X, đại ca của bang gì đó, họ Trần."
Chị Tương trợn tròn mắt, "Nước cạn rùa nhiều, khắp nơi đều là đại ca, bà đây không nhớ nổi!" Nói là như thế, nhưng ngay lập tức lại mỉm cười duyên dáng, giẫm trên giày cao gót lắc lắc eo thon ra ngoài gặp khách ngay.
(Nước cạn rùa nhiều, khắp nơi đều là đại ca: thành ngữ Trung Quốc, với ý nghĩa trong biển người mênh mông những người thô tục mà giả vờ thanh lịch có rất nhiều, đều làm như mình rất có thân phận, sự thật thì sao, cũng chỉ là những người bình thường)
Trước khi rời đi, chị ta dặn dò Giang Nhược, "Cô đợi một chút, lát nữa tôi sẽ bảo người đưa cô đến phòng bao."
Giang Nhược trở lại chỗ ngồi, người phụ nữ vốn im lặng hồi lâu lại quay sang thăm dò, híp mắt cười hỏi: "Hóa ra cô quen biết với ma mi, ai giới thiệu cô đến thế?"
Lần này Giang Nhược hoàn toàn không nghe thấy cô ấy đang nói gì, cái cảm giác khẩn cấp trong lòng cô khi không trâu bắt chó đi cày thế này cứ lớn dần, đầu cũng toàn là âm thanh ù ù dội lại, sao mà cô cảm thấy tối nay như dài vô tận, so với nửa cuộc đời cô đã trải qua còn dài hơn."
(Không trâu bắt chó đi cày: cách dùng tương tự như cụm từ赶鸭子上架 trong bản truyện gốc của tác giả, để chỉ tình huống buộc phải làm những việc không thực hiện được hoặc rất khó thực hiện)
"Cô đừng lo lắng, lần đầu tiên tôi cũng giống như cô", người phụ nữ bên cạnh nắm lấy vai cô nói an ủi, "Cô thử thay đổi suy nghĩ của mình, con dâu xấu xí cuối cùng cũng phải gặp bố mẹ chồng, gái làng chơi cũng phải gặp đàn ông, mọi chuyện đều có lần đầu tiên, quen rồi sẽ thấy bình thường thôi."
Không lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông mặc như nhân viên phục vụ hét vào phòng: "Giang Nhược đâu?"
Giang Nhược ngẩng đầu lên, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, ở một mức độ nhất định lại hợp với bầu không khí trụy lạc tại câu lạc bộ đêm, thêm đôi mắt trong veo đầy mong chờ, rất dễ khiến người ta nảy sinh khao khát được chà đạp.
Người đàn ông đó vẫy tay: "Chị Tương bảo tôi đưa cô đến phòng bao."
Chị Tương xử lí xong chuyện của vị đại ca kia vừa mới đi ra, đã có người đến tìm chị ta, ghé sát bên tai nói vài câu, chị ta ngay lập tức dẫn người đi đến cửa vào.
Nhìn thấy người đó, chị Tương cố làm ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó mới tiến lên nghênh đón, giọng nói phát ngấy: "Lục tiên sinh, sao đến muộn vậy, Hạ tổng bọn họ đã vào phòng được một lúc rồi."
Lục Hoài Thâm liếc nhìn chị ta, đi thẳng theo hướng thang máy VIP, "Hạ Tông Minh ở tầng mấy?"
Chị Tương ngăn bước anh, áy náy nói: "Ai ya, thật không may, thang máy VIP bị trục trặc, vẫn đang sửa, làm phiền ngài một chút, dùng thang máy công cộng trước ạ."
Lục Hoài Thâm một lần nữa lại chăm chú nhìn chị ta, ánh mắt ấy vừa thâm trầm vừa nghiêm khắc, chị Tương có chút chống đỡ không nổi, tim cứ đánh trống loạn lên.
Lục Hoài Thâm lên thang máy, chị Tương cũng đi cùng suốt quãng đường, xuyên qua qua hành lang với cấu trúc phức tạp tràn đầy thanh sắc kiều diễm.
Hạ Tông Minh trước đó đã nhận được thông báo rằng Lục Hoài Thâm sắp đến, lúc này đang đi ra đón người, từ xa đã nhìn thấy, chào anh một tiếng, đợi khi người đến gần mới hỏi: "Không phải cậu nói không thể đến sao?"
Hai người cùng nhau đi tới phòng bao, chị Tương không làm phiền nữa, thức thời rời đi.
Lục Hoài Thâm, "Tôi muốn đến thì đến thôi."
Hạ Tông Minh vuốt vuốt mái tóc, buồn bực nói: "Như vậy thật tốt, đứa cháu trai đó đã chơi chiến thuật vòng vo với tôi, cậu đến giúp tôi cạy miệng, hạng mục ở phía nam thành phố lại không có tiến triển gì, tiền của ông đây sắp trôi theo dòng nước rồi."
Lục Hoài Thâm vừa muốn nói gì đó, từ cánh cửa không đóng chặt của một phòng bao vừa đi qua, có tiếng hát truyền tới, xen lẫn với âm thanh tán tỉnh nam nữ.
Anh ngừng bước chân.
Hạ Tông Minh hỏi anh có chuyện gì, Lục Hoài Thâm không để ý, trực tiếp đi thẳng qua đó và đẩy một chút cánh cửa đang khép dở.
Trong phòng bao lớn như thế, đèn hiệu ứng màu xanh tím tràn ngập mọi ngóc ngách, mấy người đàn ông trung niên mặc comple giày da đang ngồi trên sô pha, mỗi người đều có một hai người đẹp ngồi kế bên, còn có đôi nam nữ đang hát hò.
Bài hát đó mang đầy phong cách thời đại, một giọng nữ tinh tế trong sáng, "Đã từng nói với anh đây là kết thúc thầm lặng, theo sự phai nhạt của những năm tháng đó mà qua đi, em đã từng nói rằng nếu có một ngày em rời xa anh, sẽ không bao giờ em để mình rơi lệ".
Hạ Tông Minh không hiểu ra sao, ở khoảng cách không xa liếc nhìn vào bên trong, thuận miệng nói một câu: "Người phụ nữ đó thật giống vợ cậu".
Phần hát của nam kết thúc, cô gái lại một lần nữa hát tiếp: "Khi chia tay hãy nói chia tay, xin đừng nói thật khó để quên".
Hạ Tông Minh tập trung lắng nghe, cảm thấy có chút kì lạ.
"Làm sao mà đến giọng hát cũng giống nhau vậy, cậu có thấy thế không?"
"Ừ, giống thật".
Lục Hoài Thâm trầm mặc vài giây, sau đó quay người rời đi.
Hạ Tông Minh đuổi theo, nhưng không biết liệu Lục Hoài Thâm nói "Ừ" hay "Hừ".
Ánh sáng trong hành lang mờ nhạt không rõ, giống như nét mặt của anh lúc này.
Hà Nội, //.