Thấy mẹ mình chỉ biết trốn tránh, căn bản không muốn nghe nó nói nữa, cô bé dùng hai tay như cùm giữ chặt đầu mẹ mình, để bà ấy nhìn thẳng mình, "Vì sao mẹ cứ luôn hèn nhát thế? Gặp phải người có đầu óc hơn mẹ là lại hết cách y như bị bó tay bó chân vậy, trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn mẹ không biết à? Bên kia bị uy hiếp tính mạng, bên này bị uy hiếp tiền, trước có sói sau có hổ, cứ như thế này thì, thế nào cùng đều là đường chết, chờ đợi chúng ta chính là hai bàn tay trắng!"
Cô gái mặt mày đỏ bừng chỉ về phía gã đàn ông đang từ trên đất bò dậy, "Người đàn ông này mặt người dạ thú, mẹ cũng biết ông ta là cái loại hàng gì rồi đấy, trước kia con đã nghe nghe trộm được ông ta tới tìm bố đòi tiền, bộ dạng như kiểu đó là lẽ đương nhiên, giống như nhà chúng ta sinh ra đã mắc nợ ông ta không bằng! Hiện tại tìm mẹ đòi một nửa di sản, sau này thì sao? Nói không chừng đến cả tiền mẹ giữ lại cũng muốn cướp nốt.
Bố cũng giống hệt mẹ bây giờ, bởi vì đã làm chuyện trái với lương tâm, luôn là sống ở bóng tối, cho nên mới đến nông nỗi ngay cả bọn cặn bã vô tích sự cũng có thể giẫm lên đầu bố mà quát tháo ra lệnh, mẹ thử nghĩ lại xem cuối cùng bố thành ra thế nào.
Bố chính là quân cờ của người ta, bị người ta khống chế lợi dụng xong, lại vì biết được quá nhiều, đến sau cùng bị hủy thi diệt tích đấy!"
Vạn Thanh ngơ ngác mà nhìn con gái mình, những lời đó như thể đều là những kí tự bà ta nghe không hiểu, từng chữ một nhảy vào lỗ tai, nhưng không ngừng kích thích thần kinh của bà ta, bà ta cảm thấy sợ hãi theo từng con chữ ấy, nhận ra được sự vô dụng của chính mình, hận người đàn ông vừa chết kia đã để lại cho mẹ góa con côi bọn họ cái sạp hàng nát rữa này.
Con còn bé như thế, cũng giống như nó nói nói, nó chỉ mới hai mươi tuổi, hai mươi tuổi thôi......!
Không dám tưởng tượng, thảm kịch của bố nó lại tái diễn trên người nó.
Bên tai lại truyền đến tiếng con gái nói liên miên: "Ta biết thật ra cũng có quyết tâm cá chết lưới rách cùng đối phương, nhưng thiếu thời cơ thì cái gì mẹ cũng làm không thành.
Mẹ cứ coi như, coi như bố con ở trên trời linh thiêng, để hai người này xuất hiện đúng lúc, bọn họ mới có bản lĩnh đối chọi với mấy người kia."
Vạn Thanh không nhịn được bật khóc, bà ta rưng rưng nước mắt, "Tể Tể......"
Con gái ôm lấy mẹ, hai cánh tay mảnh khảnh giống như chứa sức lực vô hạn, kề bên tai mẹ nói: "Nói cho bọn họ những gì muốn biết, đợi lát nữa sẽ lại bàn điều kiện với họ, sẽ không sao đâu."
Thật ra cô ta cũng không chắc chắn, cũng chỉ đang liều thôi, cũng rất sợ kết quả không được toại nguyện, nhưng trừ cái này ra còn cách nào nữa sao?
Chỉ dựa vào chỉ dựa vào mẹ cô ta thì đã định trước cả cuộc đời này mẹ con họ sẽ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Vạn thanh gật gật đầu, đồng ý.
Chương Toàn vẫn chưa mất hi vọng, chỉ vào con gái Chương Chí nói: "Chương Dao, mày cứ xúi giục mẹ mày đi, sớm muộn gì cũng hại chết mẹ con mày!"
"Ông, ngay bây giờ, cút ra ngoài!" Chương Dao chỉ thẳng vào bác mình, "Có cần tôi dùng chổi tre đuổi ông không? Muốn để hàng xóm họ hàng xem trò cười, tôi có thể giúp ông."
"Mày, con oắt này......" Chương Toàn không kìm được cơn giận, vết thương lành liền quên đau, lại muốn ra tay với cháu gái.
Giang Nhược lập tức dựng thẳng di động lên ngắm chuẩn ông ta, vốn không định lên tiếng ngăn cản: "Ông nghĩ cẩn thận xem, nắm đấm này rơi xuống, ông gánh nổi hậu quả không."
Lục Hoài Thâm nhướng mày nhìn Giang Nhược, như kiểu muốn nói trẻ nhỏ dễ dạy vậy.
Chương Toàn nhìn một vòng những người xung quanh, vung tay nặng nề đi ra ngoài, chỉ dám quẳng lại một câu vô nghĩa đầy uất hận, "Chờ đấy, bọn mày cứ chờ mà xem!"
Chương Dao dìu mẹ ngồi lên giường, lại lấy băng dán cá nhân xử lý một chút vết thương cho bà ấy, sau đó nhìn về phía Lục Hoài Thâm và Giang Nhược, "Tiếp theo, các người muốn biết gì có thể hỏi mẹ tôi, nhưng trước đó tôi còn có lời muốn nói."
Lục Hoài Thâm sầm mặt cười khẩy một tiếng, Giang Nhược lại sợ anh ấy nói ra mấy câu kiểu con nhóc con không biết trời cao đất dày nói một đằng làm một nẻo còn dám bàn điều kiện , bèn cướp lời trước: "Cô nói đi."
Chương Dao nhìn chằm chằm vài vệt máu của mẹ mình trên đất, sắp xếp lại từ ngữ ở trong lòng một chút rồi mới nói: "Ban nãy các người cũng nghe thấy đấy, những người đó bản lĩnh tày trời, lúc trước từng uy hiếp mẹ tôi khiến gia đình tôi không thể tiếp tục ở lại vùng này, sau này còn uy hiếp luôn cả tính mạng chúng tôi, nói cho các người chuyện liên quan đến mấy kẻ đó, chính là đối đầu với bọn họ, sự an toàn của chúng tôi không được bảo đảm."
"Vậy cô muốn thế nào?"
Chương dao nói: "Xã hội hiện đại, không phải đều coi trọng trao đổi ngang giá sao? Phải xem đối với các người mà nói, chuyện này quan trọng đến mức nào."
Lục Hoài Thâm: "Vậy cũng phải xem các người biết được bao nhiêu."
"Tôi nói điều kiện của tôi trước, cần một căn hộ thuộc khu Trường Dung ở thủ phủ, tiểu khu khu đó phải gần đồn cảnh sát, không cần to, đủ cho tôi và mẹ ở là được rồi, căn hộ hai phòng ngủ đi."
Lời vừa nói ra, Giang Nhược cùng Vạn Thanh đều bị chấn động, trái lại Lục Hoài Thâm không có một chút phản ứng.
Lục Hoài Thâm cười: "Tưởng mình nắm được mấy thứ trước kia nên dám rao giá trên trời hả? Cô biết giá nhà ở thủ phủ tỉnh Đông Nam không?"
Chương Dao nói: "Đương nhiên biết, tôi còn chưa nói xong, nhà của chúng tôi ở thành phố Vân Trụ có thể bán đứt, anh tìm người đừng để phải qua tay chúng tôi là tốt nhất, tiền bán đứt căn nhà ấy dùng để thế chấp tiền mua căn hộ ở thủ phủ, ít hơn chúng tôi cũng không bù thêm, nhiều hơn các người phải trả thêm.
Bọn anh lấy đồ từ chỗ chúng tôi, cũng chính là mưa đứt bán đoạn, như vậy công bằng mà?"
Lục Hoài Thâm gật gật đầu nói: "Không tính là quá đáng."
"Còn nữa là, có thể bảo đảm luôn cả sự an toàn của chúng tôi không, chính là khiến cho kẻ uy hiếp chúng phải đền tội," Chương Dao ngẫm nghĩ, cuối cùng khi ngẩng mặt lên, vô cùng bất lực, "Điểm này tôi không có cách nào chắc chắn bọn anh có thể làm được hay không, đành phó mặc sô phận thôi, nhưng nếu có thể khiến cho các cơ quan có liên quan nhúng tay điều tra thì hi vọng bọn anh hãy tận lực."
Giang Nhược hỏi cô ta: "Cho dù việc bố cô làm trước kia bị điều tra ra cũng không sao hả?"
Sau khi Chương dao suy sụp trong thoáng chốc, lại thản nhiên nói: "Ông ấy chết thì cũng chết rồi, nếu cảnh sát tới hỏi, chúng ta cứ thẳng thắn là xong."
Giang Nhược không thể không nói, tuy Chương Dao thông minh lại can đảm hơn so với một số người cùng tuổi, nhưng cân nhắc sự việc vẫn chưa đủ chu toàn, có lẽ là vẫn chưa từng đi sau vào mặt tối của xã hội, có thể con bé còn chưa biết, đằng sau chuyện này dây dưa đến bao nhiêu người, hơn nữa còn có người có sức ảnh hưởng tới xã hội.
Lục Hoài Thâm đồng ý yêu cầu của cô ta, sau đó hỏi Vạn Thanh: "Bà và con gái nhiều năm như vậy cũng không biết rốt cuộc Chương Chí làm cái gì à? Đột nhiên có tiền, bà cũng chưa bao giờ hoài nghi à?"
Vạn thanh dường như vẫn là khó mở miệng, bản thân cúi đầu lặng im một hồi lâu, mới nói khàn khàn: "Nhà chúng tôi vẫn luôn do lão Chương quyết định mọi thứ, ra ngoài lái xe bao năm như vậy, người đã gặp cũng nhiều hơn tôi, cách làm cũng nhiều hơn tôi, quả thật tôi cũng đã hoài nghi, nhưng ông ấy không nói tôi cũng hết cách."
Bà ta nhìn bức ảnh trên kệ đầu giường, là một nhà ba người trong ngày Chương Dao nhập học, ở cổng trường đại học Đông Nam.
"Khoảng bảy tám năm trước, khi ấy lão Trần - hàng xóm cùng lái xe hàng với lão Chương - lái chiếc xe đó ra ngoài, nửa đường xảy ra tai nạn xe cộ đã chết.
Cũng không biết sao mà trùng hợp thế, tối hôm trước ông ấy uống nhiều rượu, ngày hôm sau bệnh phong phát tác, đau đến mức đi đường cũng kêu oai oái, nên xin nghỉ với bên công ty, không cần đi làm, kết quả lão Trần đã chết, ông ấy trở thành người tình nghi.
Cảnh sát tới nhà hỏi mấy lần liền, còn đi đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung, không dễ gì mới rửa bỏ hiềm nghi, bên công ty lại bảo không cần ông ấy, phanh xe xảy ra vấn đề mà, có thế nào thì đều là ông ấy không kịp thời đi sửa xe mới đãn đến tai nạn, bảo rằng nếu ông ấy tiếp tục ở lại, sẽ ảnh hưởng người khác, ảnh hưởng đến danh tiếng công ty."
Vạn Thanh nói rồi lẳng lặng lau nước mắt.
"Sau đấy chưa được bao lâu, ông ấy đã nói, người ông ấy quen khi chạy hàng ngày trước tìm ông ấy cùng làm ăn, bỏ ra bao nhiêu tiền sẽ thu vào gấp đôi, khi ấy nhà tiêu điều, không thể cứ thu không đủ chi mãi, ông ấy nói chắc nịch, tôi không ngăn nổi, chỉ có thể để ông ấy đi.
Quả nhiên, mới một tháng, đã kiếm được một nửa tiền vốn, tháng thứ hai tháng thứ ba, tiền càng ngày càng nhiều.
Tiền ông ấy bỏ ra để làm ăn, đều là tiền chúng tôi tích cóp cả đời, mà sau này mới chưa đến nửa năm đã kiếm được gấp mười lần, trước nay tôi chưa từng thấy nhiều tiền thế, bèn nghi ngờ có phải ông ấy làm chuyện xấu hay không, trên đời đâu có nghề gì có tiền nhanh vậy, ông ấy vừa không có văn hóa lại vừa không có quan hệ nữa.
Tôi hỏi ông ấy làm ăn cái gì với ai, ông ấy phớt lờ không thèm phản ứng, tính tình càng ngày càng không ra gì, nói có tiền dùng là đủ rồi, bớt hỏi mấy thứ có hay không đi, không phạm pháp là được."
Bà ta nói xong ba chữ không phạm pháp lại cười tự giễu.
"Về sau mỗi tháng ông ấy vẫn giao một ít tiền cho tôi, tuy rằng không nhiều bằng trước kia, nhưng bảo đảm cả nhà no ấm còn dư dả một lượng lớn.
Ông ấy nói với tôi, sợ người khác thèm muốn tiền của chúng tôi, bảo tôi đừng kể ra ngoài.
Chờ gom đủ tiền, mua nhà ở trong thành phố, đưa theo hài tử dọn đi.
Tiền tích lũy ngày càng nhiều, trong lòng tôi cũng thỏa mãn lắm rồi, tuy rằng có lúc vẫn hỏi việc làm ăn của ông ấy, ông ấy lại dùng mấy lời cũ rích để qua loa lấy lệ, nhưng nghĩ tới mấy năm nay đều khá ổn định, bèn không nghĩ theo hướng xấu nữa.
Sau đó, ông ấy không nói tiếng nào đã mua nhà rồi, cả xe cũng mua, ta còn cãi nhau với ông ấy mấy lần liền."
"Sau nữa, chính là mấy ngày hôm trước ấy, có một tối ông ấy uống xong rượu trở về nói với tôi, tiền kia đều không phải ông ấy làm làm ăn kiếm được, là năm trước ông ấy làm việc cho người ta, lấy được một món tiền.
Bởi vì sợ đem về một lần làm tôi sinh nghi, liền giấu ở căn nhà thuê ở bên ngoài, dùng ít nhất - năm, đem từng ít một về nhà.
Thoáng chốc tôi nghĩ ngay đến vụ tai nạn xe của lão Trần, hỏi có phải ông làm không, ông ấy bảo không.
Lại cãi nhau to một trận, chuyện này còn chưa qua, tối hôm đó ông ấy lại đi tìm người người thôn bên cạnh uống rượu, cả đêm không về, tôi cứ tưởng ông ấy thấy tôi phiền phức, không muốn trở về lại cãi nhau với tôi nên ở bên ngoài.
Ai biết, ngày hôm sau liền có người đến tìm, bảo là thấy ông ấy ở trong con mương bê tông......"
"Sau đó, tôi còn đang chuẩn bị tang sự, điện thoại của ông ấy có số lạ gọi đến, không có lịch sử cuộc gọi, tôi nghe thì bảo cái gì mà bên phía ông ta nắm thóp việc lão Chương hại chết người lúc trước, biết nhà của chúng tôi ở đâu, ngay cả trong nhà có bao nhiêu tiền cũng biết, bảo tôi là, nếu có người lạ đến nhà, hỏi chuyện về lão Chương thì không được phép nói một chữ nào, càng không được phép đưa điện thoại và số điện thoại của ông ta cho các người, bằng không sẽ cho người đến trường đại học của Tể Tể xử nó, nhẹ thì làm cho chúng tôi không chốn yên thân, nặng thì sẽ lấy mạng chúng tôi."
Theo những gì Vạn Thanh nói, việc trong nhà vẫn luôn do Chương Chí quyết định, ông ta hoàn toàn bị người nọ dẫn dắt, hai vợ chồng đều không có văn hóa, lại từng làm chuyện đuối lí, muốn bịt miệng bọn họ dễ như trở bàn tay.
Lục Hoài Thâm hỏi: "Cho nên chúng tôi vừa tới, bà liền thông báo cho ông ta?"
Vạn Thanh gật đầu, "Tôi có cách nào đâu, tôi cũng hết cách rồi, tôi vô dụng thế này......" mỗi một chữ đều đều giải thích cho sự bất lực của bà ta.
"Bà có biết ba người khác cũng chết trong vụ tai nạn xe kia là ai không?"
Hai mẹ con ở phía đối diện cùng sững sờ ngay tại chỗ.
Lục Hoài Thâm: "Là bố mẹ và anh trai vợ tôi."
Hà Nội, ngày //
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật trạng thái mới nhất nha các bác
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.