Cao Tuấn đuổi theo phía sau, thẳng đến lối ra nghĩa trang, lúc này mới ngăn cô lại. Anh chặn trước người cô, cúi đầu cẩn thận quan sát cô, thăm dò hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô ngẩng đầu, đột nhiên mỉm cười với anh, không đầu không đuôi hỏi: “Anh có thù oán gì với tôi vậy?”
Cao Tuấn cau mày, hỏi ngược lại cô: “Ý cô là sao?”
Nguyễn Chân Chân ngẩng đầu lên, lại gần anh một bước, như cười như không nhìn anh, lại hỏi: “Hay là anh có thù oán với Hứa Du Ninh? Anh bỗng dưng không ngại xa xôi đến thăm một giáo viên trung học, lại đích thân đến cúng tế một người bạn học đã nhiều năm không liên lạc. Nói với tôi, Cao Tuấn, anh đang mưu tính điều gì?”
Sắc mặt Cao Tuấn khó coi, quai hàm kéo căng, lặng lẽ nhìn Nguyễn Chân Chân. Một lúc lâu sau, anh mới từ từ thả lỏng hàm răng siết chặt, nói: “Hiện tại tâm trạng cô không tốt, tôi không chấp nhặt với cô.”
Nguyễn Chân Chân mỉa mai nói: “Rốt cuộc là anh không chấp nhặt với tôi, hay là có tật giật mình, sợ càng nói càng sai?”
Cao Tuấn lạnh mặt, không trả lời.
Nguyễn Chân Chân cười nhạo một tiếng, vòng qua anh tiến lên phía trước, đi thẳng đến bãi đỗ xe hỗn loạn, tìm chiếc xe của mình. Cô vừa bước tới mở khóa xe, Cao Tuấn đột nhiên đuổi theo sau, không nói một lời, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vòng ra đầu xe, đi về phía cửa xe bên kia.
“Anh làm gì thế? Thả tôi ra!” Nguyễn Chân Chân quát khẽ, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh.
Cao Tuấn lại mặc kệ, cưỡng ép nhét cô vào trong xe, chính mình cũng cúi người vào, dùng dây an toàn trói cô vào ghế phụ. Anh không lập tức rời đi, chống tay lên lưng ghế, nhìn cô, cắn răng đe dọa: “Nếu cô dám chạy ra ngoài, tôi cũng dám vác cô trở lại. Còn nếu cô không sợ mất mặt, cứ tiếp tục giãy giụa, chạy ra ngoài hô to ‘Cứu mạng’ cũng không sao.”
Nguyễn Chân Chân sững sờ, ngưng giãy giụa, oán hận trừng mắt nhìn tên vô lại trước mặt.
Anh nhìn chằm chằm cô, chậm rãi lùi ra khỏi xe, sau đó dùng sức đóng cửa xe lại, nhanh chân vòng qua bên kia xe, ngồi vào ghế lái. Xe chạy khỏi bãi đỗ xe, anh quay đầu, thấy cô vẫn còn phẫn nộ trừng mình, lại nhịn không được cười, hỏi cô: “Đến trường trung học số 1 Hằng Châu thì đi hướng nào?”
Nguyễn Chân Chân bị anh hỏi đến sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
Anh cười cười, dứt khoát lấy điện thoại của mình ra, thiết lập điều hướng rồi đặt sang bên cạnh, lái xe về phía trường trung học số 1 Hằng Châu.
Nguyễn Chân Chân nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Đến trường học làm gì?”
Cao Tuấn trả lời: “Đến thăm giáo viên.”
Dưới sự chỉ dẫn của điều hướng, sau khi xe rời khỏi nghĩa trang thì trực tiếp chạy vào đường vành đai ngoài, hướng đến trường trung học số 1 ở cuối phía nam Hằng Châu, chưa đầy nửa giờ, xe đã tới bên ngoài khu gia đình của trường. Trước cổng tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi, Cao Tuấn dừng xe một bên, mua hai thùng trái cây tươi, tự mình xách một thùng lớn, đưa cái nhỏ cho Nguyễn Chân Chân, nói: “Đi vào với tôi.”
Anh đi thẳng tới khu gia đình, nói rõ với bảo vệ là đến thăm nhà giáo viên nào, làm đơn đăng ký đơn giản liền được cho vào.
“Sau khi về hưu, thầy Dương và vợ vẫn luôn sống ở đây, con trai họ đang làm việc ở nước ngoài, cũng muốn đón bọn họ qua đó, nhưng thầy Dương không chịu.” Cao Tuấn vừa đi vừa giới thiệu cho Nguyễn Chân Chân, dẫn cô đến một tòa nhà cũ xây bằng gạch bên trái, “Ban đầu ông ấy sống ở tầng ba, sau khi bị bệnh thì lên xuống lầu không tiện, bèn đổi với người khác xuống tầng một ở.”
Anh tiến lên gõ cửa, người mở cửa là một phụ nữ lớn tuổi, nhìn thấy Cao Tuấn vừa mừng vừa sợ, vội vàng mời họ vào nhà. Cao Tuấn với tay nắm lấy Nguyễn Chân Chân, kéo cô cùng vào cửa. Nguyễn Chân Chân đi theo sau anh, yên lặng quan sát căn nhà nhỏ này, phòng ốc được bố trí sạch sẽ gọn gàng, nhưng nhìn thoáng qua cũng biết là chỗ ở của người già, khắp nơi tràn ngập không khí nặng nề.
Chợt nghe cô Dương giải thích: “Tối qua lão Dương ngủ không ngon, vừa mới về phòng ngủ bù, Tiểu Cao ngồi đi, cô đi gọi thầy dậy.”
Cao Tuấn vội ngăn bà ấy lại, hạ thấp giọng nói: “Đừng quấy rầy thầy Dương nghỉ ngơi, chúng em còn có chút việc khác, đứng đây một lát sẽ đi.”
Cô Dương không kiên trì, chỉ khách khí nói: “Em bận rộn như vậy, còn luôn chạy tới nơi này.”
Cao Tuấn cười cười: “Nên đến thôi, vừa vặn mấy ngày nay làm việc ở Hằng Châu, trước khi rời đi muốn tới thăm thầy Dương một chút.”
Anh ở lại nhà thầy Dương không lâu, thật sự chỉ đứng một lát rồi dẫn Nguyễn Chân Chân tạm biệt rời đi, vừa bước ra ngoài tòa nhà, nụ cười trên mặt liền biến mất. “Thực ra thầy Dương không có ngủ.” Anh nhẹ giọng nói.
Nguyễn Chân Chân ngẩn ra, khó hiểu nhìn anh.
Cao Tuấn trầm mặc một lát, mới tiếp tục giải thích: “Bệnh Parkinson của thầy Dương rất nghiêm trọng, phải uống thuốc mới xuống giường đi lại được, mỗi lần tôi đến đều báo trước, vợ thầy sẽ cho thầy uống thuốc, dựa vào hiệu quả của thuốc, thầy mới có thể ngồi trong phòng khách tán gẫu với tôi một lát. Hôm nay đột nhiên đến nhà, ông ấy không muốn tôi thấy dáng vẻ bệnh nặng của ông ấy.”
Anh không nói tiếp vế sau, nhưng Nguyễn Chân Chân đã hiểu được.
Vừa nãy cô nhận ra có gì đó không ổn, không ngờ lại là nguyên do này, trong lòng bất giác hơi khó chịu, cô đã như thế, chắc hẳn Cao Tuấn còn bi thương hơn, mà vừa rồi trong cơn tức giận, cô lại chỉ trích anh không ngại xa xôi đến thăm giáo viên là có mưu đồ khác.
Cô không cảm thấy áy náy, chỉ cúi đầu yên lặng.
Anh cũng không nói gì nữa, trầm mặc sải bước về phía trước, cho đến khi ra khỏi khu gia đình, mới dừng lại nhìn cô: “Mỗi năm tôi đều dành thời gian đến đây thăm thầy Dương, không phải năm nay mới đột nhiên bắt đầu. Về phần tại sao hôm đó tôi lại hẹn cô đi dạo trường học, tại sao hôm nay lại đi cúng tế Hứa Du Ninh,” Anh nói một nửa đột nhiên dừng lại, nhếch khóe môi cười mỉa mai, “Vốn dĩ cô đã biết rõ trong lòng, không phải sao?”
Anh nói xong liền xoay người rời đi, không lên xe Nguyễn Chân Chân, đi dọc một đoạn đường thật xa, lúc này mới bắt được một chiếc taxi, lên xe rời đi.
Nguyễn Chân Chân đứng một mình bên đường, yên lặng nhìn chiếc xe kia đi xa, cuối cùng biến mất trên phố, nhìn không thấy đâu nữa. Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn, lúc thì cảm thấy Cao Tuấn hành động kỳ lạ, nghi vấn chồng chất, lúc thì lại nghĩ mình đa nghi quá mức, vu oan người tốt.
Cô lái xe về nhà, lúc về đến nhà thì đã quá trưa, cha mẹ thấy vẻ mặt cô u sầu mệt mỏi, còn tưởng rằng cô đau khổ vì Hứa Du Ninh, bèn khuyên nhủ: “Con người luôn phải nhìn về phía trước, cuộc đời còn dài như vậy, khó tránh gặp phải bất trắc.”
Nguyễn Chân Chân nghe vậy miễn cưỡng nở nụ cười, muốn nói với cha mẹ một câu “Không sao”, nhưng nghĩ lại thì đổi ý. Hằng Châu nhỏ như vậy, cô và Hứa gia lại làm ầm ĩ như thế, tin tức sớm muộn gì cũng đến tai cha mẹ cô, thay vì để họ nghe được tin đồn từ miệng người khác, không bằng cô cứ kể rõ mọi chuyện trước. “Ba, mẹ, hai người đến đây ngồi, con có việc muốn nói với hai người.”
Cô nghiêm túc như vậy, khiến hai ông bà có chút sợ hãi. Hai người nhìn nhìn nhau, đi đến sô pha ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn con gái, hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”
Nguyễn Chân Chân cúi đầu yên lặng một lát, lúc này mới kể cho cha mẹ nghe mọi chuyện, từ việc Hứa Du Ninh giấu cô một khoản nợ khổng lồ, đến việc Hứa gia ép cô chia tài sản, kể cả chuyện xảy ra ở nghĩa trang hồi sáng. Hai ông bà khiếp sợ rồi phẫn nộ, càng nghe về sau, ngay cả cha Nguyễn vốn luôn tốt tính còn giận dữ đứng dậy, chửi mắng: “Khốn nạn! Cả nhà đều là đồ khốn nạn!”
Mẹ Nguyễn vừa tức giận vừa đau lòng, không nhịn được trách móc con gái: “Con bé ngốc, con giấu ba mẹ những chuyện này làm gì?”
Nguyễn Chân Chân lại vô cùng bình tĩnh, cô giấu cha mẹ những chuyện này, khiến cô chịu áp lực tâm lý rất lớn, bây giờ thổ lộ ra hết, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô vỗ nhẹ vào cánh tay mẹ an ủi, lại giương mắt nhìn cha: “Ba, con đã giải quyết xong vụ kiện rồi, ba mẹ đừng quá lo lắng, trước đây không muốn nói với ba mẹ, cũng vì sợ hai người phiền lòng.”
Mẹ Nguyễn cũng khuyên nhủ chồng: “Ông ngồi xuống trước, nóng nảy thì có ích gì? Ra ngoài trút giận chỉ tổ gây thêm phiền phức cho con gái!”
Tuy cha Nguyễn rất tức giận, nhưng cũng không dám làm trái mệnh lệnh của vợ, ông cố gắng kìm chế cảm xúc, yên lặng đi tới đi lui trong phòng khách cho nguôi giận, qua một hồi lâu mới hòa hoãn được chút, hỏi Nguyễn Chân Chân: “Luật sư Cao đó, có đáng tin không?”
Nguyễn Chân Chân trả lời: “Anh ta là bạn học cấp ba của Hứa Du Ninh, hiện đang làm việc tại một công ty luật ở Bắc Lăng.”
Tâm tư của mẹ Nguyễn lại tinh tế hơn, dò hỏi con gái: “Con với cậu ta…”
“Chúng con không có gì.” Nguyễn Chân Chân lập tức phủ nhận suy đoán của bà, nửa thật nửa giả nói, “Trước đây con không biết anh ta, là Tô Văn giới thiệu anh ta giúp con kiện tụng. Hôm nay anh ta tới đây, chủ yếu là để thăm một giáo viên bị bệnh nặng, tiện thể đi cúng tế Hứa Du Ninh một chút.”
Mẹ Nguyễn nghe vậy bán tín bán nghi, ngập ngừng quan sát vẻ mặt của con gái. Ngược lại, cha Nguyễn hoàn toàn tin tưởng con gái, tức giận nói: “Nhất định là người Hứa gia cố tình gây sự, hắt nước bẩn lên người Chân Chân, hôm nay cho dù không có luật sư Cao này, cũng sẽ có một người khác.”
Lời này khơi dậy sự bất mãn của mẹ Nguyễn đối với Hứa gia, ban nãy bà vừa khuyên cha Nguyễn đừng nóng nảy, bây giờ lại không nhịn được tức giận: “Cả nhà đó thật không có lương tâm, trước đây còn tưởng rằng Hứa Du Ninh là một đứa trẻ tốt, tưởng rằng cha mẹ nó thấu tình đạt lý. Hừ! Tất cả đều là giả, toàn ra vẻ cho người ta xem thôi! Bây giờ tốt rồi, vừa xảy ra chuyện này liền lòi ra bộ mặt thật. Ôi trời, đều tại tôi, lúc trước không tìm hiểu kỹ nhân phẩm của gia đình họ, lẽ ra nên đến thôn bọn họ hỏi thăm một chút!”
Hứa gia vốn ở thôn dưới chuyển lên thành phố, cha mẹ Hứa bán hàng ven đường để chu cấp cho hai anh em Hứa Du Ninh đi học, mãi đến khi Hứa Du Ninh bắt đầu đi làm, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, lúc này hai ông bà mới “về hưu dưỡng lão”. Đối với gia đình như vậy, cha mẹ Nguyễn Chân Chân vốn đã chướng mắt, nhưng Nguyễn Chân Chân và Hứa Du Ninh yêu nhau đến chết đi sống lại, người Hứa gia cũng cư xử không tệ nên hai ông bà mới miễn cưỡng đồng ý hôn sự này.
Ai ngờ Hứa Du Ninh vừa mới chết, người Hứa gia lại trở mặt như vậy.
Nguyễn Chân Chân nhẹ nhàng khuyên nhủ mẹ, do dự một phen, lại nói: “Con không sợ chuyện pháp luật, có điều bây giờ mâu thuẫn với Hứa gia như vậy, Hằng Châu lại nhỏ như thế, sớm muộn gì tin đồn cũng lan ra khắp nơi, đến lúc đó ba mẹ đừng tức giận hại mình là được.”
“Lão nương không sợ!” Mẹ Nguyễn vỗ mạnh vào đùi, giận dữ nói, “Nếu Hứa gia bọn họ dám bịa đặt vu khống, ta sẽ ghi âm lại chuyện bọn họ làm, lấy một cái loa lớn, mỗi ngày đều đến trước cửa nhà bọn họ bật lên, để xem là ai mất mặt! Hổ không gầm, bọn họ lại tưởng ta là mèo!”
Khi còn trẻ, mẹ Nguyễn cũng nổi tiếng với tính khí nóng nảy, không đến mức uy chấn tứ phương, nhưng ít nhất trong đám bạn bè thân thích thì không ai dám chọc, sau này bởi vì kết hôn sinh con, không muốn con gái nóng nảy như mình, nên mới thu liễm tính tình lại, học cách làm mẹ hiền vợ đảm.
Nguyễn Chân Chân không nhịn được cười: “Chưa đến nỗi như vậy, bản thân Hứa gia cũng cần mặt mũi, không thể đi tung tin đồn khắp nơi.”
Mẹ Nguyễn vẫn còn tức giận, sắc mặt cũng rất khó coi: “Ai biết điểm dừng của cái nhà đó ở đâu? Lúc trước bọn họ còn sống chết không chịu phối hợp với cảnh sát làm việc, có thể thấy bọn họ không phải là người hiểu lý lẽ gì.”
Đó là lúc Hứa Du Ninh vừa mới qua đời. Vì thi thể bị tổn hại nghiêm trọng, diện mạo hoàn toàn thay đổi, mặc dù có nhiều bằng chứng tại hiện trường cho thấy đây là Hứa Du Ninh, nhưng theo quy định, cảnh sát vẫn cần xác nhận danh tính nạn nhân, yêu cầu người Hứa gia lấy mẫu máu để tiến hành giám định ADN. Không ngờ người Hứa gia lại sống chết không chịu, đến cuối cùng, chỉ có thể lấy bàn chải đánh răng và các đồ dùng khác ở Hứa gia mà Hứa Du Ninh sử dụng lúc còn sống để giám định.
Mẹ Nguyễn vừa nói như vậy, ngay cả Nguyễn Chân Chân cũng không biết nên nói thay người Hứa gia thế nào, im lặng một lát, nói: “Chắc vì tư tưởng của bọn họ cũ kỹ, không muốn Du Ninh chịu khổ thêm nữa.”
Cha Nguyễn bên cạnh nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Bất luận như thế nào, cũng thấy được tính cách của cái nhà này, vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Không ngờ một lời này lại ứng nghiệm.