Không Hòa Hợp

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vậy em cởi trước đi.” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

Tuy Hạng Tây đã nuốt sữa xuống rồi, nhưng vẫn bị sặc, phải cố gắng lắm mới không ho điên cuồng.

“Vẫn còn thời gian, đi dạo trung tâm thương mại không?” Trình Bác Diễn cười, nhìn cậu.

“Đi trung tâm thương mại làm gì?” Hạng Tây dùng mu bàn tay quệt mồm, “Không phải bình thường anh hay đi siêu thị mua thức ăn à?”

Trình Bác Diễn không nói gì, lại liếc tay cậu một cái, cậu thở dài, rút một tờ khăn ướt ra lau, lúc này Trình Bác Diễn mới nó tiếp: “Tôi mua đồ, em đi theo cho ý kiến.”

“Anh lại mua à?” Hạng Tây trợn mắt, “Cái tủ quần áo của anh còn mặc được mà? Ngày nào anh cũng mặc áo blouse trắng bên ngoài, có mặc áo ba lỗ ở trong thì cũng có ai biết đâu, mua chi nữa?”

“Đi xem thôi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Bây giờ đến quán ăn sớm quá.”

“Vậy…….được thôi.” Hạng Tây gật đầu.

Trung tâm thương mại cách quán ăn không xa, chỉ cách một con phố, nhưng khu này là chiến trường chính của cuộc sống ban đêm, giờ này bãi đậu xe của trung tâm thương mại đã gần đầy rồi, hai người phải xếp hàng mới đậu xe được.

Trình Bác Diễn dẫn Hạng Tây đi thẳng lên cửa hàng đồ nam ở tầng bốn, đi dạo xong một vòng Hạng Tây nhíu mày lại: “Không bằng qua hai ngày nữa có thời gian rảnh thì anh đến chợ bán sỉ đi.”

“Sao thế?” Trình Bác Diễn cầm một cái thun lên xem.

“Cái này là thích nói bao nhiêu tiền thì dán bấy nhiêu đó à,” Hạng Tây nhìn giá tiền cái áo trên tay anh, “Một cái áo thun nát mà đòi hơn hai trăm, đủ phát bệnh tim tám lần luôn, cái áo trên người em này…….cũng chỉ mới ba mươi thôi.”

“Chất lượng không giống thế,” Trình Bác Diễn tiện tay ướm áo lên người cậu, “Mua một cái áo này bằng mười cái áo em đang mặc đấy.”

“Làm gì đây!” Hạng Tây lùi về sau một bước, trừng anh, “Em không cần.”

“Không ai hỏi em cần không.” Trình Bác Diễn lại lấy một cái áo khác lên xem.

“Em có đủ áo mặc rồi, còn có đồng phục đi làm mà,” Hạng Tây đã rõ mục đích của Trình Bác Diễn, có chút sốt ruột, chủ yếu là xót tiền, “Tan làm em cũng không đi đâu.”

“Cả hè này tôi thấy em mặc có hai cái áo nhìn phát phiền rồi,” Trình Bác Diễn cầm lên hai cái áo thun, lại qua bên chỗ để quần, “Tôi thấy đồ ở đây cũng được, mua ở đây luôn đi.”

Nhân viên hướng dẫn thấy Trình Bác Diễn cầm áo trên tay, đi tới chuẩn bị giới thiệu quần.

“Chị đừng tới đây!” Hạng Tây nhanh chóng cản lại, “Đừng tới đây!”

“Anh cứ chọn tự nhiên.” Nhân viên hướng dẫn dừng chân, cười nói một câu.

“Thích kiểu này không?” Trình Bác Diễn cầm cái quần jean có lỗ rách hỏi cậu, “Đừng dùng dằng nữa, khó lắm mới có thời gian đi dạo.”

Hạng Tây nhìn cái quần trong tay anh không lên tiếng.

“Tôi chỉ muốn mua cho em hai bộ quần áo,” Trình Bác Diễn nhỏ giọng nói, “Cũng không phải ngày nào cũng mua, em mặc áo phí lắm em biết không?”

“Hả?” Hạng Tây ngây người.

“Tay áo bị xù lông rồi kìa em không thấy à?” Trình Bác Diễn giật tay áo cậu, “Tôi chỉ muốn mua hai cái áo chất lượng tốt một chút, bền một chút để em mặc thôi.”

Hạng Tây nhìn ống tay áo mình, đúng là vậy thật, không chỉ bị xù lông, còn hơi rách nữa, không biết có phải do lúc mình giặt mạnh tay quá không.

Có điều trước giờ cậu chưa từng để ý đến mấy chi tiết này, có tiền thì mua một cái, hết tiền thì cứ mặc đồ cũ, nếu không phải đồ mình thích đã rách rồi thì cậu vẫn mặc tiếp.

Lại nhìn cách ăn mặc nghiêm túc cẩn thận sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái của Trình Bác Diễn, cậu do dự một chút: “Mua thật à?”

“Ừ, mua một cái quần, hai cái áo thun, được không?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Vậy……” Hạng Tây nhìn cái quần, cầm một cái quần jean bên cạnh lên, “Cái này đi, em không thích có lỗ rách đâu.”

“Tôi cứ tưởng em thích kiểu này chứ,” Trình Bác Diễn đặt cái quần trong tay xuống, “Trước kia em mặc đồ không phải rất…….còn giày đinh tán nữa, nhìn bạo lắm.”

“Anh còn nhớ à, cái giày đó chỉ có sáu mươi tệ…….bây giờ hết thích rồi,” Hạng Tây cười cười, đúng vậy, hết thích rồi, bây giờ cậu muốn sạch sẽ gọn gàng, ngay thẳng thật thà, giống Trình Bác Diễn vậy, “Em không thích lỗ rách đâu.”

“Vậy thì cái này,” Trình Bác Diễn cầm cái quần cậu chọn lên nhìn, “Đi thử đi, size này chắc em mặc được.”

“Sao anh biết…..” Hạng Tây nói một được một nửa thì im miệng, cầm cái quần xoay người vào phòng thử đồ.

Trình Bác Diễn vẫn nhanh chóng trả lời cậu: “Vì tôi từng thấy rồi.”

Hạng Tây quay đầu hung tợn trừng anh một cái, Trình Bác Diễn dựa vào kệ hàng cười cả buổi.

Quần rất vừa, Trình Bác Diễn nhìn chuẩn thật, Hạng Tây đứng trước gương ngắm.

“Vừa eo không ạ?” Nhân viên hướng dẫn đứng bên cạnh hỏi, lại ngồi xuống kéo ống quần cho cậu, “Quần này lộ chân dài, mặc vào rất đẹp, hơn nửa bên quần cũng không cần sửa nữa, vừa đẹp, chân anh dài thật đấy.”

Hạng Tây không nói gì, đột nhiên thấy chút đắc ý.

Đây mới là đôi chân dài này!

Lúc nhân viên hướng dẫn rời đi in hóa đơn, cậu duỗi chân ra trước mặt Trình Bác Diễn: “Dài không?”

“Dài,” Trình Bác Diễn vừa móc bóp tiền ra vừa gật đầu, “Cho sờ không?”

“Anh điên à!” Hạng Tây nhanh chóng quay đầu nhìn nhân viên hướng dẫn.

Trình Bác Diễn đi trả tiền, quay lại vẫn thấy Hạng Tây còn mặc cái quần mới, cũng mặc cái áo thun mới luôn, anh hỏi một câu: “Mặc luôn à?”

“Ừm,” Hạng Tây gật đầu, lại ghé đến bên tai anh nói nhỏ, “Có phải anh sợ lát nữa em làm mất mặt anh không?”

“Không phải,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ thế, lúc em cảm thấy mình mất mặt tôi cũng không nghĩ thế.”

Hạng Tây cười cười, cậu cảm thấy Trình Bác Diễn nói thật, nên lúc đầu anh mới có thể thản nhiên nói hai chữ Sa Huyện trước mặt bạn mình.

Loại tự tin này xuất phát từ trong xương tủy, cậu nhìn Trình Bác Diễn đang đợi nhân viên hướng dẫn gói hàng, Trình Bác Diễn là kiểu người dù có cầm điện thoại G cũng có thể tự tin selfie.

Cậu bỗng thấy kiêu ngạo.

Lần ăn uống này không có nhiều người bằng lần trước, chỉ có bốn năm người, chị gái Tiêu Lãng xinh đẹp đó cũng không ở đây, nhưng Trần Béo vẫn là bộ dáng rất thân quen ấy, thấy Hạng Tây thì vẫy tay: “Tiểu Hạng! Đến đây đi!”

“Nghe gì mà xa cách thế?” Tống Nhất dựa vào ghế đang chơi điện thoại, “Voi nhỏ tới đây, voi lớn ba cậu đến chưa?”

Voi nhỏ: 小象 /xiǎoxiàng/ – Tiểu Tượng đồng âm với 小项 /xiǎoxiàng/ – Tiểu Hạng.

“Đến rồi đây.” Trình Bác Diễn tiếp một câu.

Mấy người lập tức cười một trận, Hạng Tây cũng cười ha ha hai tiếng với bọn họ, Trình Bác Diễn đúng là người bị thần kinh!

“Thấy chưa,” Tống Nhất huých cùi chỏ vào Lâm Hách bên cạnh, “Tôi đã nói mà, mặt cậu ta bằng nửa diện tích cái sân thể dục của chúng ta đấy.”

Trần Béo bao ăn, nói là mới thong thả lấy sức được từ lần rung chuyển đợt trước, nên muốn ăn uống chúc mừng.

Hạng Tây đã không còn không tự nhiên như lần ăn cơm trước, vẫn không thể tham gia nói chuyện với bọn họ như cũ, nhưng vẫn ngồi nghe, lâu lâu còn cười chung một lúc.

Tuy có rất nhiều chủ đề cậu không chen vào được, nhưng tâm trạng rất tốt, cảm thấy an ổn thoải mái, bất tri bất giác đã ăn đầy cả bụng.

“Lát nữa đi hát thì tính cho Tống Nhất, đã đặt phòng rồi,” Lâm Hách gõ thành ly, “Lúc nào thì qua đó chiến?”

“Bây giờ đi luôn,” Trần Béo nói, “Mọi người ăn no chưa? Chưa no thì gọi thêm hai món nhé?”

“Tôi no tới đỉnh rồi.” Lâm Hách nói.

Mọi người đều biểu thị mình đã ăn no rồi, Trần Béo lại nhìn Hạng Tây, “Tiểu Hạng ăn no chưa? Cậu nhỏ tuổi nhất, còn đang lớn lên, nên phải ăn no, đừng có giữ dáng như bọn tôi.”

“No rồi,” Hạng Tây nhìn khuôn mặt tròn của Trần Béo, đột nhiên muốn cười, “No lắm.”

“Đừng nghe Trần đại ca nói,” Tống Nhất nói, đưa tay ra vỗ bụng Trần Béo, “Người tên này vẫn còn đang lớn lên không ngừng đây, lớn thế này rồi mà vẫn là thiếu niên thôi.”

Đi ra khỏi quán cơm, mấy người uống rượu thì ngồi lên xe Lâm Hách thẳng đến chiến trường KTV trước, Trình Bác Diễn dẫn Hạng Tây đi lấy xe.

“Thế nào, có mất tự nhiên không?” Trình Bác Diễn khoác lên vai Hạng Tây, đi đến bãi đậu xe.

“Cũng được,” Hạng Tây cười cười, “No căng luôn.”

“Để tôi sờ bụng xem nào,” Trình Bác Diễn cười nói, đưa tay ra sờ bụng cậu, “Phẳng lắm mà.”

Hạng Tây phình bụng ra: “No căng rồi.”

“Ôi da hết hồn,” Trình Bác Diễn lại sờ, “Thu phóng tự nhiên thế.”

“Như da mặt anh vậy đó,” Hạng Tây nói, “Ba ơi.”

“Thù dai thế?” Trình Bác Diễn cười.

“Không ghi thù, chỉ là chịu không nổi anh chiếm tiện nghi mãi thôi.” Hạng Tây chậc một tiếng.

“Còn muốn chiếm lớn hơn đây.” Trình Bác Diễn nghiêng đầu, hôn một cái lên vành tai cậu.

Dán bên tai nói nhỏ, khẽ chạm vào như thế, làm Hạng Tây run rẩy xém nữa hụt bước chân, đến cạnh xe rồi vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được.

“Nghĩ gì vậy?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

“Không có.” Hạng Tây dựa lưng vào cửa xe lắc đầu, Trình Bác Diễn cách cậu gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.

“Tôi……” Trình Bác Diễn tiến đến gần trước mặt cậu, “Khỏi đi.”

“Khỏi cái gì?” Hạng Tây gian nan hỏi anh, hơi thở Trình Bác Diễn đã phà vào mặt cậu, hương chanh trên người cũng bao lấy cậu làm cậu bỗng chờ mong đôi môi ướt át mềm mại của Trình Bác Diễn.

“Không báo cáo nữa.” Trình Bác Diễn nói, tay sờ eo cậu, rồi trượt tay ra đằng sau, ôm lấy cậu, áp đôi môi xuống.

Hạng Tây ngừng thở, nhưng đầu lưỡi Trình Bác Diễn cạy nhẹ môi cậu, luồn sâu vào trong miệng cậu qua hàm răng, cậu không hề do dự một chút nào, cứ tự nhiên và mong đợi nghênh tiếp anh.

Tay Trình Bác Diễn mơn trớn trên lưng cậu, nhiệt độ nóng hổi từ lòng xuyên qua người cậu, cậu ôm lấy cổ Trình Bác Diễn, đầu lưỡi quấn quýt vào nhau…….

Nụ hôn lần này hơi ngắn, Trình Bác Diễn buông đôi môi của cậu ra, Hạng Tây còn liếm môi anh hai cái.

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn vẫn ôm cậu, hôn lên vành tai cậu, mang theo hơi thở dốc nặng nề hôn một đường lên cổ cậu, “Anh rất thích em.”

Cơ thể Hạng Tây run nhè nhẹ, Trình Bác Diễn hôn lên hõm vai cậu, nói nhẹ nhàng bên tai cậu: “Lời nói sâu nặng hơn thì anh không dám tùy tiện nói ra, anh sợ sẽ dọa em, nhưng còn không nói ra thì anh sẽ không chịu nổi mất……’

Hạng Tây không nói gì, chỉ mở to mắt, nhìn đèn đường phía trước, cảm giác cả người choáng váng.

Môi Trình Bác Diễn dừng tại trên xương quai xanh của cậu, lại lướt lên trên, cổ, cằm, môi, cuối cùng dừng tại lệ chí nơi khóe mắt: “Anh thích nốt ruồi này.”

“Em……” Hạng Tây há miệng, không biết bản thân mình muốn nói gì.

Đang kéo suy nghĩ chạy tán loạn về, cậu thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt, cả người dựa lên cửa xe, muốn quỳ thẳng xuống luôn.

Trình Bác Diễn liếm nhẹ lên lệ chí của cậu.

Sau đó Trình Bác Diễn còn nói gì đó, hai người có im lặng mắt nhìn mắt hay không, Hạng Tây không nhớ gì hết.

“Có thấy hơi nóng không?” Cuối cùng câu nói này của Trình Bác Diễn cũng kéo cậu ra khỏi mộng, cảm nhận được mồ hôi chảy đầy người.

“Không phải là hơi đâu,” Hạng Tây sờ lưng mình, “Em nóng tới mức như cái suối phun luôn nè.”

“Lên xe đi, anh cũng nóng, toát hết mồ hôi rồi.” Trình Bác Diễn mở cửa ra, đẩy cậu lên xe.

Sau khi lên xe mở máy lạnh, Hạng Tây mới thở ra thật dài, xoay cánh quạt máy lạnh qua mình, dựa vào lưng ghế ngồi im không muốn động đậy.

“Không thể để thổi như thế được.” Trình Bác Diễn khởi động xe, xoay cánh quạt nhỏ qua một bên.

“Nóng.” Hạng Tây lại xoay qua chĩa vào mình.

“Nóng thì cởi đồ.” Trình Bác Diễn lại xoay sang bên khác.

“Cởi ra cũng phải để quạt vào người chứ.” Hạng Tây lại muốn vươn tay ra, bị Trình Bác Diễn đánh một cái vào mu bàn tay.

“Vậy em cởi trước đi.” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

“Nghĩ đẹp thế.” Hạng Tây nói, dựa vào lưng ghế, đột nhiên cười cả buổi cũng không ngừng lại được.

Cho tới khi đến cổng bãi đậu xe rồi vẫn chưa hết cười.

“Anh ơi cho hỏi một chút,” Trình Bác Diễn mở cửa sổ xuống, vừa đưa thẻ gửi xe và tiền ra vừa hỏi nhân viên thu phí, “Anh có biết hiệu thuốc gần đây nhất đi làm sao không?”

“Ra đường đi hướng Bắc qua một giao lộ sẽ thấy một hiệu thuốc lớn.” Nhân viên thu phí nói.

“Cảm ơn.” Trình Bác Diễn đóng cửa sổ lại lái xe rời đi.

Cuối cùng Hạng Tây cũng ngừng cười, quay đầu lại: “Anh bị bệnh hả?”

“Không, mua cho em,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Ơ, không cười nữa à?”

Hạng Tây sửng sốt, lại không hiểu sao cười tiếp.

“Có phải hồi nãy anh hôn vào huyệt cười của em không?” Trình Bác Diễn vươn tay ra búng trán cậu một cái.

“Không biết nữa,” Hạng Tây vừa cười vừa nói, “Em không biết em bị gì nữa, bác sĩ ơi cứu em với.”

“Bệnh ngốc không chữa được,” Trình Bác Diễn thở dài, “Phải chôn thôi.”

Hạng Tây, anh rất thích em.

Anh thích nốt ruồi này.

Anh rất thích em.

Thích nốt ruồi này.

Rất thích em.

Rất thích em.

Thích em.

Thích.

Hạng Tây nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa lên cửa sổ xe, đập đầu lên cửa kính lại không cảm thấy gì, trong đầu toàn là lời Trình Bác Diễn nói lúc nãy.

Những lời nói mà anh nhẹ nhàng nói bên tai cậu.

Bây giờ nhớ lại sẽ cảm thấy toàn thân tê dại ngứa ngáy như bị điện giật.

Không bình tĩnh được.

……

Hơn nữa hình như phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Không, là chuyện ngoài ý muốn còn chưa xảy ra xong.

Hạng Tây mở một con mắt ra, nhìn đũng quần của mình trước, lại lặng lẽ liếc nhìn Trình Bác Diễn một cái.

Trình Bác Diễn đang nhìn về phía trước lái xe, không chú ý tới động tĩnh chỗ cậu.

Cậu nắm lưng quần mình kéo kéo thật chậm.

Đang lúc cậu giữ quần chuẩn bị kéo lần thứ hai, Trình Bác Diễn đột nhiên mở miệng: “Cứng rồi hả?”

Hạng Tây giật mình, tay giật nảy lên, lại nghe thấy lời này, cảm giác vừa xấu hổ vừa khó chịu dâng lên, cậu nhịn không được vỗ vào chân mình một cái: “Có thể đừng dọa người ta không! Dọa thế làm em sợ sắp giật luôn quả trứng rồi!”

“Em có thể kéo quần quang minh chính đại mà,” Trình Bác Diễn nở nụ cười, lại đưa tay kéo quần mình một chút, “Giống vầy nè.”

“Em không có không biết xấu hổ như anh!” Hạng Tây nói.

“Cứng lên thì kéo quần một chút có gì mà không biết xấu hổ, anh cũng có đi kéo quần người khác đâu,” Trình Bác Diễn vẫn nhìn đường phía trước, lại nhỏ giọng nói một câu, “Ớ, chạy qua hiệu thuốc mất rồi, không biết có bán thuốc trị không biết xấu hổ không……”

Hạng Tây quay đầu đi, không biết nên nói cái gì cho phải, trước kia thật sự không nhìn ra Trình Bác Diễn lại thần kinh như vậy.

Mặc áo blouse trắng vô thì đứng đắn vô cùng, luôn luôn nở nụ cười lễ phép, từng cử động đều hiện ra giáo dưỡng, kết quả lại lại người thế này……..

Hạng Tây nghĩ lung tung cả nửa ngày, lá cờ nhiệt huyết trong đũng quần cuối cùng cũng xuống.

Cậu thở phào, nhìn Trình Bác Diễn, không nhịn được hỏi một câu: “Nãy anh có cứng không?”

“Lần sau em tự sờ rồi biết.” Trình Bác Diễn nói.

“Anh còn muốn nói chuyện nữa không thế!” Hạng Tây ngồi trên ghế xém nữa nhảy dựng lên, rống một tiếng.

“Ôi dào hù chết anh rồi……..Cứng lên rồi,” Trình Bác Diễn cười, “Cái này còn cần hỏi à, thế mà không cứng thì bị tật chắc rồi.”

“À.” Hạng Tây nhỏ giọng lại, không thấy hứng thú gì đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bên Trình Bác Diễn.

“Lát nữa có hát bài Đôi vợ chồng về chung một nhà với anh không?” Trình Bác Diễn hỏi cậu lúc đậu xe ngoài KTV.

“Không hát,” Hạng Tây mở cửa xe nhảy xuống, “Anh tự hát bài ‘Nước Hồng Hồ sóng nối sóng’ đi.”

Chắc là bài này.

“Không cho anh mặt mũi thế à,” Trình Bác Diễn cười rồi cũng xuống xe, “Vậy em tự hát bài Đôi vợ chồng về chung một nhà à?”

“Em……” Hạng Tây bị anh quấn lấy đến vui vẻ, cười nhìn anh, “Em thật sự rất muốn biết, anh ở với em mới như vậy, hay là bình thường đều thế?”

“Thế nào?” Trình Bác Diễn ôm vai cậu đi vào phòng bao.

“Giống như tên tâm thần vậy.” Hạng Tây nói, bóp nhẹ đầu ngón tay anh.

“Chỉ khi ở với em mới thế này,” Trình Bác Diễn cười cười, “Ở cạnh em anh mới thả lỏng được, không bị trói buộc.”

“Vậy anh ở trước mặt trưởng khoa Hứa cũng thế này sao?” Hạng Tây lại hỏi, nhớ tới uy nghiêm của trưởng khoa Hứa, cậu không tưởng tượng nổi nữa.

“Đương nhiên không thế này rồi,” Trình Bác Diễn suy nghĩ, “Thả lỏng không giống nhau chứ.”

“Em hiểu rồi,” Hạng Tây gật đầu, “Ở nhà thì là thả lỏng bình thường, trước mặt em thì không gọi là thả lỏng, gọi là hiện nguyên hình.”

Người trong phòng bao đã hát rồi, ở ngoài cửa mà còn nghe thấy tiếng Lâm Hách rống lên: “Anh là gió còn em là cát ——”

Sau đó giọng Tống Nhất vang lên: “Tôi không có điên cậu mới là ngu nhất ——”

Gió là 风 /fēng/, chữ điên đồng âm với từ gió 疯 /fēng/. Còn từ cát là 沙 /shā/, đồng âm với từ ngu 傻 /shǎ/.

Hạng Tây nghe thấy thì lại bắt đầu cười, hai người họ hát lệch tone, cách tone bình thường cả mười vạn núi lớn.

“Đến rồi à!” Lâm Hách thấy hai người bọn cậu tiến vào, đang cầm mic, “Cứ tưởng hai người lại tìm chỗ nào đó đi phóng lãng rồi chứ!”

“Hai người tiếp tục đi.” Trình Bác Diễn phất tay với y, kéo Hạng Tây ngồi xuống sofa.

Hạng Tây vừa ngồi xuống, tay Trình Bác Diễn lại đặt lên lưng cậu, mò vào trong áo.

Đèn trong phòng hơi tối, động tác này không làm Hạng Tây sợ, nhưng cậu vẫn quay đầu nhìn Trình Bác Diễn một cái.

“Sao thế?” Ngón tay Trình Bác Diễn gập lên sau eo cậu.

“Không,” Hạng Tây cười, “Ngứa.”

“Bác Diễn hát không?” Tống Nhất hát lạc điệu xong một bài, gào lớn về phía hai người, “Hạng Tây?”

“Lát nữa tôi hát,” Trình Bác Diễn cười cười, quay qua hỏi Hạng Tây, “Em hát không?”

“Hát chứ,” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Nước Hồng Hồ sóng nối sóng.”

“Cái gì?” Tống Nhất nghe không rõ, nâng cao giọng hỏi.

“Nước Hồng Hồ sóng nối sóng,” Lâm Hách nghiêm túc giải thích cho y, “Sóng ơi sóng, chắc chắn là hát về Trình Bác Diễn rồi.”

Từ sóng trong tiếng Trung (浪) còn có nghĩa là phóng túng.

Mấy người trong phòng cười lên.

“Cậu đả kích trả thù tôi thật đấy à?” Trình Bác Diễn cười hỏi.

“Khỏi đi,” Hạng Tây đứng dậy, đến bên cạnh Tống Nhất nhìn máy chọn bài, “Chọn một bài xưa xưa đi.”

“Hát cho mấy người già chúng tôi nghe hả?” Lâm Hách kéo dài giọng thở dài, “Từ sau khi có Hạng Tây, tôi cảm thấy tuổi chúng ta cứ nhảy lên xoành xoạch, muốn kéo lại cũng không được rồi.”

“Ừm,” Hạng Tây cười, gật đầu, “Tống ca chọn giúp em đi.”

“Bài nào?” Tống Nhất hỏi.

“Thích anh.” Hạng Tây nói.

Tống Nhất nhướng mày cười, nhìn thoáng qua Trình Bác Diễn đang ngồi bên kia.

Hạng Tây cũng quay đầu lại.

“Hát đi.” Trình Bác Diễn dựa vào sofa, khóe miệng nhếch lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio