Không Hòa Hợp

chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đôi thành công nhất mà ông trời ghép được trong đời.

Không biết Trình Bác Diễn làm đĩa châu chấu này bao lâu, chiên làm sao, nhưng đây là lần nấu ăn ngon nhất từ lúc Hạng Tây quen Trình Bác Diễn tới giờ.

Châu chấu được chiên giòn rụm, ngoài vàng trong mềm, còn rất cẩn thận để mấy miếng rau xà lách bên cạnh.

Hạng Tây cầm đĩa ngồi lên sofa, mắt đỏ hoe vừa ăn vừa làm rơi vụn lên sofa.

“Ăn một nửa là được rồi,” Trình Bác Diễn ngồi cạnh cậu không ngừng nhặt vụn trên sofa lên, “Bây giờ trời khô, dễ nóng trong người.”

“Không để lại được đâu, để lại sẽ mềm mất, mềm rồi thì không còn ngon nữa,” Hạng Tây nói chuyện còn mang theo giọng mũi, “Cái đĩa này còn chưa tới hai lượng, em ăn hết được.”

“Ăn ít thôi, mềm thì kệ,” Trình Bác Diễn tiếp tục nhặt vụn, “Trong tủ lạnh còn một bịch lớn đấy…… Em ăn đồ ăn đừng có rơi vãi được không?”

“Không được,” Hạng Tây cắn rôm rốp, “Miệng em khóc mà.”

Trình Bác Diễn thở dài: “Nếu anh biết một đĩa châu chấu có thể khiến em khóc thế này thì đã mua nhộng rồi.

“Nhộng được đấy,” Hạng Tây sụt sịt mũi, khóe mắt còn hơi ướt, “Nhộng ăn ngon lắm, anh mua thêm nhộng đi.”

“……..Một ký châu chấu này đã muốn nửa cái mạng anh rồi, vậy mà em còn nghĩ đến nhộng.” Trình Bác Diễn cầm một tờ giấy trải lên chân Hạng Tây tiếp vụn rơi.

“Mua nhiều thế à?” Hạng Tây nhìn anh, hơi lo lắng xoay người lại ngồi khoanh chân đối mặt với anh, “Mua châu chấu sống hả?”

“Ừ,” Trình Bác Diễn cau mày, “Còn nhảy tưng tưng nữa chứ.”

“Vậy anh nấu làm sao vậy,” Hạng Tây bốc một con châu chấu lên nhìn, “Bứt đầu với cánh đi à? Anh làm hả?”

“Nhờ ông chủ xử lý, nếu không thì anh có thể mua một ký sao, mua ít thì chú ấy không giúp.” Trình Bác Diễn thở dài.

“Khó cho anh quá.” Hạng Tây ghé đầu đến cọ lên tay anh.

“Này,” Trình Bác Diễn đẩy cậu ra, “Miệng đầy dầu đừng có chùi vô người anh.”

“Anh là người đã chiên châu chấu rồi,” Hạng Tây cười, “Còn để ý đến cái này à?”

“Hết cách rồi, anh chính là người không thay đổi sơ tâm,” Trình Bác Diễn vỗ cậu, “Em từ từ ăn đi, anh đi tắm, bận rộn cả người đầy mồ hôi.”

Hạng Tây không ăn hết một đĩa châu chấu, chỉ ăn một nửa, hôm qua mới ăn nhiều như thế, hôm nay lại ăn, cậu sợ sẽ nóng trong người thật.

Đặt nửa đĩa châu chấu trong phòng bếp, cậu cẩn thận dọn sofa và sàn nhà, xác định không còn vụn rơi nữa mới đến gõ cửa phòng tắm, rồi mở cửa ra.

“Nói với anh chuyện này.” Hạng Tây dựa vào khung cửa.

“……..Nói đi.” Chắc Trình Bác Diễn bất lực với hành vi không có việc gì lại đến phòng tắm nói chuyện, vừa tắm vừa nói.

“Hôm nay anh Hải đưa em về,” Hạng Tây nhìn cái mông của anh, “Hỏi em là, có phải anh là bạn trai em không.”

“Cái gì?” Trình Bác Diễn giật mình quay đầu lại, bọt trên đầu xém nữa văng lên mặt Hạng Tây, “Sao anh ta biết được? Anh ta nói cái gì?”

Phản ứng giật mình của Trình Bác Diễn làm Hạng Tây hơi bất ngờ, trong ấn tượng của cậu, ngoại trừ “không vệ sinh” ra thì chuyện gì cũng rất bình tĩnh.

Lúc trước nói câu “Tôi chính là kiểu biến thái mà cậu nói”, phản ứng bình tĩnh cứ như chỉ là đang giới thiệu bản thân một cách bình thường vậy.

Bây giờ thấy anh thế này, Hạng Tây ngây người: “Ảnh nói là thấy chúng ta dưới lầu……… Anh ấy không nói gì, chỉ nói là có người mình thích thì rất tốt.”

“À,” Trình Bác Diễn nghe thấy thế thì thở phào, xoay người tiếp tục gội đầu, “Vậy thì được.”

“Phản ứng của anh còn lớn hơn em nữa.” Hạng Tây khẽ nói.

“Anh lo lắng đấy,” Trình Bác Diễn mở vòi nước, “Em vĩnh viễn không biết được người xa lạ sẽ đáp lại những chuyện này như thế nào.”

“Anh sợ anh ấy cảm thấy tụi mình biến thái hả?” Hạng Tây hỏi.

“Không phải tụi mình, anh thì không sao,” Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu, “Anh sợ anh ta nói mấy lời khó nghe với em.”

“Vì sao?” Hạng Tây lại hỏi.

“Cái gì vì sao?” Trình Bác Diễn nói.

“Vì sao anh lại không sao.” Hạng Tây móc khung cửa.

“Mười mấy năm trước anh đã từng có sao rồi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Bây giờ thì không còn nữa.”

“Vậy em cũng không sao.” Hạng Tây xoa mũi.

“Nói thì nói thế, lúc gặp phải thì chưa chắc đâu.” Trình Bác Diễn nói.

“Ai thích nói gì thì nói, em cũng không phải chưa từng bị nói qua, lúc anh mới quen em cũng không phải nói lời khó nghe với em sao,” Hạng Tây không hề để ý, nói tiếp, “Hôm nay không đứng đợi khách sao? Lời này là anh nói đó.”

Trình Bác Diễn nở nụ cười: “Anh nói hả?”

“Đừng có giả vờ,” Hạng Tây chỉ anh, “Chính là anh nói, em nhớ đó, có điều em nghe cũng không cảm thấy gì, lúc đó tự tôn tự trọng nhét ở trong túi sau mông còn chưa có lấy ra đâu.”

“Thế nên à,” Trình Bác Diễn tắt nước, đến trước mặt cậu, dùng ngón tay chạm lên nốt ruồi nơi khóe mắt cậu, “Bây giờ khác rồi, dù sao lời gì thì cũng chỉ có anh mới có thể nói, người khác nói thì không được, tận lực phòng ngừa con trai anh bị kích thích.”

“Cũng may từ nhỏ đến lên em sống vô cùng cẩn thận, vô cùng tự hiểu mình,” Hạng Tây cười ha ha ha, “Nếu không bị anh nuông chiều thế có khi sẽ hư mất, em biết mấy đứa trẻ nghịch ngợm được nuôi như thế nào đấy, nhìn một bác sĩ hiểu biết thế này……..”

“Để anh tắm xong có được không?” Trình Bác Diễn thở dài, “Sao em nói nhiều thế.”

“Vì phấn khởi đó,” Hạng Tây chậc một tiếng, vẫy tay rời xa phòng tắm, “Ba cứ tiếp tục lột da đi.”

Là phấn khởi.

Cảm giác cuộc sống ổn định làm người ta phấn khởi.

Quá khứ đã qua rồi, điều ngóng trông sẽ tới thôi.

Thân phận, công việc, người mình thích, có những ngày tháng thú vị.

Một tuần trôi qua rất chậm, mỗi ngày Hạng Tây đều rút tờ giấy hẹn lấy chứng minh thư trong bóp tiền của Trình Bác Diễn ra nhìn một lần, sợ lỡ thời gian, sau đó lại gấp lại rồi bỏ vào.

Đến ngày lĩnh chứng minh thư thì vừa đúng ngày Trình Bác Diễn được nghỉ, cậu lấy tờ giấy trong bóp tiền ra nhìn: “Cũng may là bảy ngày làm việc, nếu không làm gấp thì phải đến hai tháng. Mỗi ngày em mài một lần, dùng tờ giấy này có khi không nhận được chứng minh thư luôn.”

“Đi nhanh thôi.” Hạng Tây đã nhanh chóng chuẩn bị đồ sẵn sàng ra ngoài.

“Đi đi đi đi.” Trình Bác Diễn đẩy cậu ra ngoài cửa, thay giày xong đi ra, Hạng Tây đã ấn nút thang mấy giục anh.

Chuyện lấy chứng minh thư rất đơn giản, đến chỗ đó, đưa tờ giấy, nhân viên công tác đối chiếu một loạt phong bì rồi rút ra một cái, mở ra so sánh với ảnh chụp, sau đó nghiệm vân tay, rồi đưa thẻ.

Hạng Tây nhận lấy phong bì chứa chứng minh thư, cẩn thận vuốt ve đi qua bên cạnh, Trình Bác Diễn đi theo: “Anh xem với.”

“Em xem trước.” Hạng Tây nghiêng người, lấy chứng minh thư từ trong phong bì.

Trình Bác Diễn đành phải đứng một bên chờ, đứng được hai phút, Hạng Tây mới xoay người lại, cười đến cái mũi cũng nhíu lại, dùng hai ngón tay kẹp lấy cái thẻ rất phóng khoáng đưa cho anh: “Xem đi.”

“Anh muốn quỳ xuống nhận luôn đấy.” Trình Bác Diễn nhận lấy chứng minh thư.

“Em quá đẹp trai rồi.” Hạng Tây rất vui vẻ, trời rất lạnh, nhưng chóp mũi cậu lại có những giọt mồ hôi nho nhỏ.

Chứng minh thư còn rất mới, còn có cái màng mỏng sạch sẽ chưa bóc ra, tỏa ra mùi hương đặc thù.

Trình Bác Diễn nhìn ảnh Hạng Tây trên chứng minh thư, không nhịn được khóe miệng cong lên: “Đúng thật.”

Ảnh Hạng Tây rất ít, trừ những bức Phương Dần chụp lúc trước, thì gần như chỉ còn lại những bức Tống Nhất chụp trong điện thoại, tất cả rất đẹp trai, nhưng đều không giống với ảnh trên chứng minh thư này.

Hạng Tây trên ảnh đang cười, đôi mắt tỏa sáng, cái cằm hơi nhọn khiến mặt cậu hơi nhỏ, nét mặt tự tin, mặc dù trong nụ cười tươi sáng vẫn còn một chút vô lại không thuần phục của trước kia, nhưng càng nhìn anh càng thấy hấp dẫn.

“Của anh đâu, lấy ra cho em xem.” Hạng Tây nói.

“Muốn so đẹp trai hả?” Trình Bác Diễn cười cười, lấy chứng minh thư của mình ra.

“Anh xem, y chang nhau luôn, chứng minh thư của em là thật đó.” Hạng Tây đặt hai tấm chứng minh thư giơ lên nhìn.

“Nói thừa,” Trình Bác Diễn cười, “Đại sảnh làm thẻ của cục cảnh sáy còn có thể làm thẻ giả cho em hả?”

“Đây là lối suy nghĩ theo thói quen mà,” Hạng Tây rất vui vẻ, lại hất cằm vào chứng minh thư, “Anh nhìn hai người này xem.”

“Ừ,” Trình Bác Diễn gật đầu, “Sao thế?”

“Có đẹp đôi không?” Hạng Tây cười hỏi.

“Đúng là trời đất tác hợp, một đôi thành công nhất mà ông trời ghép được trong đời,” Trình Bác Diễn lấy chứng minh thư cất kỹ vào trong bóp tiền, sau đó ôm vai cậu, “Đi thôi, đến nhà anh.”

“Nhà anh? Khoe chứng minh thư của em với trưởng khoa Hứa à?” Hạng Tây ra ngoài theo anh, còn đang đắm chìm trong sự vui vẻ có chứng minh thư.

“Dạo phố với trưởng khoa Hứa đó, không phải lần trước đã nói sẽ đi mua đồ với mẹ anh sao, mua mấy nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng gì đó ấy,” Trình Bác Diễn nhéo vành tai cậu, “Sẵn tiện anh nói chuyện với mẹ luôn.”

“Ừm,” Hạng Tây gật đầu, “Có cần em chỉ điểm cho không?”

“Anh biết nên nói cái gì, em cứ yên tâm đi với mẹ anh mua mua mua là được.” Trình Bác Diễn nói.

Trình Bác Diễn gọi điện cho mẹ, nói muốn qua đó, mẹ anh còn chưa nói gì, anh đã nghe thấy tiếng Tiểu Khê trong điện thoại: “Là anh ạ?”

“Mẹ đang ở nhà bà nội, hôm nay Lý Nghiên có việc, nên gửi Tiểu Khê ở đây,” Mẹ anh nói, lại mềm giọng nói với Tiểu Khê, “Không phải anh, là cậu.”

“Cậu đến đây ạ?” Tiểu Khê lại hỏi.

“Con qua đây không? Đi chung với Hạng Tây hả?” Mẹ anh hỏi.

“Thím có đó không mẹ?” Trình Bác Diễn cũng hỏi.

“Không có, dẫn cháu trai ra ngoài chơi rồi.” Mẹ anh cười nói.

“Vậy để con……..hỏi Hạng Tây,” Trình Bác Diễn khẽ nói nhỏ bên tai Hạng Tây, “Mẹ anh ở nhà bà nội, muốn qua đó không?”

“Đi chứ,” Hạng Tây không nghĩ gì mà trả lời ngay, “Đã gặp nhau rồi, sợ gì nữa.”

Trình Bác Diễn cười, mỗi lần thấy Hạng Tây không sợ người lạ thế này anh cảm thấy cậu vô cùng đáng yêu.

Đến dưới nhà bà nội, vừa mới đậu xe xong, Trình Bác Diễn nghe thấy tiếng Tiểu Khê truyền từ trên lầu xuống: “Anh ơi!”

“Gọi là cậu,” Trình Bác Diễn ngẩng đầu, thấy Tiểu Khê đang nhoài trên bệ cửa sổ thì giật hết cả mình, lại nhanh chóng hét lên: “Đi vào! Ai cho con leo lên bệ cửa sổ vậy!”

“Anh ơi lên đây!” Tiểu Khê tiếp tục hét.

“Ôi! Lên đây lên đây, anh lập tức lên đây, con vào nhà đi!” Trình Bác Diễn kéo Hạng Tây chạy vào hành lang, vừa chạy vừa gọi điện cho mẹ, “Sao mẹ lại để Tiểu Khê một mình trên cửa sổ vậy! Không có chắn cửa sổ, lỡ ngã xuống thì phải làm sao đây!”

“Mẹ đang ở bên cạnh nắm chân nó đây.” Mẹ anh nói.

“Vậy nãy con hét cả buổi sao mẹ không lên tiếng,” Bước chân Trình Bác Diễn chạy lên lầu chậm lại, “Làm con hết hồn.”

“Đang nói chuyện với bà con, nên lười nhúc nhích.” Mẹ anh nói.

“……..Con lên đây.” Trình Bác Diễn nói.

Tòa nhà bà nội ở là tòa nhà kiểu cũ, bảy tần, không có thang máy, nhà bà nội ở tầng năm, Hạng Tây theo sau Trình Bác Diễn đi lên.

Kiểu nhà cũ thế này làm cậu thấy quen thuộc mà an tâm, sống mười mấy năm ở Triệu Gia Diêu, có nhiều thứ đã thật sự khắc sâu vào xương cốt.

Trình Bác Diễn đến đầu tầng năm thì hô lên: “Bà ơi!”

Cánh cửa bên cạnh mở ra, Hạng Tây nghe thấy tiếng bà nội: “Vãng Tây đến rồi à?”

“Dạ, con đến rồi,” Hạng Tây còn chưa thấy bà nội đã lập tức trả lời, “Con chào bà! Con chào dì!”

“Chào con.” Trưởng khoa Hứa nói.

“Mau vào đi.” Bà nội vỗ tay.

“Anh ơi!” Một giọng nói non nớt vang lên trong nhà, chắc là cô bé nhỏ nằm nhoài lên cửa sổ lúc nãy.

“Tiểu Khê, gọi cậu.” Trưởng khoa Hứa nói một câu.

Tiểu Tây?

Chữ Tây /xī/ – 西 đồng âm với chữ Khê /xī/ – 溪.

Sao bỗng xưng hô thân thiết vậy?

Gọi cậu?

Sao còn có cậu ở đây?

Trình Bác Diễn chắn đằng trước cậu, cậu không thấy người nào trong nhà, do dự một chút vẫn hô theo: “Con chào cậu!”

“Cậu ơi!” Giọng cô bé kia đồng thời vang lên với tiếng Hạng Tây.

Hạng Tây chợt sững người.

“Ừ, Tiểu Khê ngoan quá.” Trình Bác Diễn lên tiếng, quay đầu nhìn cậu, nụ cười nhanh chóng tràn từ mắt xuống khóe miệng.

Hạng Tây lập tức muốn tìm góc tường ngồi xổm xuống cào lớp tường hai tiếng.

Bà nội và trưởng khoa Hứa trong nhà đều cười, Hạng Tây cúi đầu vào nhà bà còn chưa cười xong: “Trong nhà bỗng có hai Tiểu Khê rồi, nên gọi thế nào đây.”

“Đây là con của chị họ Bác Diễn, tên là Tiểu Khê, Khê là dòng suối,” Trưởng khoa Hứa cười nói với cậu, lại vẫy tây với Tiểu Khê, “Tiểu Khê, đến đây, gọi……”

“Anh.” Tiểu Khê nằm lên sofa gọi một tiếng.

“Tiểu Khê ngoan quá.” Hạng Tây cười cười, cảm giác như đang khen mình vậy.

“Tiểu Khê, cậu là ai?” Trình Bác Diễn chỉ vào mình.

“…….Cậu!” Tiểu Khê dừng chút rồi trả lời to rõ, “Cậu ơi!”

“Còn đây thì sao?” Trình Bác Diễn lại chỉ Hạng Tây.

“Anh!” Tiểu Khê nói.

“Ngoan, lát nữa cậu dẫn con đi mua kẹo.” Trình Bác Diễn cười không dừng được.

“Con hư nhất đấy,” Bà nội vỗ một cái lên lưng Trình Bác Diễn, cười nói, “Mẹ con dạy thế nào vậy! Hư quá đi!”

“Vừa mới không chú ý đã lớn lên xấu tính thế rồi, con cũng mệt mỏi lắm,” Trưởng khoa Hứa rót ly nước đưa đến tay Hạng Tây, “Uống nước này con, ngồi xuống đi.”

“Con cảm ơn dì.” Hạng Tây nhanh chóng nhận lấy ly nước, cậu không khát, nhưng vẫn ngửa đầu uống hết nửa ly, sau đó lau miệng.

“Vẫn đeo đồng hồ à?” Trưởng khoa Hứa nhìn đồng hồ trên cổ tay cậu, “Nhìn rất hợp đấy.”

“Vô cùng hợp ạ,” Hạng Tây lắc tay, “Mỗi ngày con đều đeo, không có chuyện gì thì vung tay lên vẫy xe bus hay gì đó, lau mồ hôi thì nhất định phải dùng tay trái lau đấy ạ.”

“Cái miệng này.” Trưởng khoa Hứa cười cười.

Hạng Tây ngượng ngùng cười, ngồi xuống sofa.

Tiểu Khê đang nằm trên sofa đầu bên kia, cậu ngồi xuống, cô bé lập tức bò qua, nắm lấy tay cậu: “Đồng hồ!”

“Ừ, đồng hồ.” Hạng Tây chưa từng tiếp xúc với trẻ con, bị cái tay mềm mại của Tiểu Khê bắt lấy, không biết nên làm thế nào, chỉ có thể nhìn cổ tay mình đang bị cô bé vừa nắm vừa khều.

“Tiểu Khê, cậu dẫn con đi mua kẹo nhé, có được không?” Trình Bác Diễn đi tới ôm lấy bụng của Tiểu Khê, bế lên ôm vào lòng.

“Dạ được! Kẹo sữa ạ,” Tiểu Khê lập tức nói, “Bay đi thôi.”

“Bay đi?” Hạng Tây nghe không hiểu.

“Thì…….” Trình Bác Diễn cắp lấy Tiểu Khê, đứng dậy, “Bay thế này.”

“Đây là đang đeo cái túi mà.” Hạng Tây nhìn Tiểu Khê đang cười rất hăng trong cánh tay của Trình Bác Diễn.

“Có thích không?” Trình Bác Diễn xoay người nói nhỏ vào tai cậu, “Anh cũng có thể vác em thế đấy.”

Trình Bác Diễn làm hành động thân mật ngay trước mặt bà nội và trưởng khoa Hứa làm Hạng Tây hết hồn, đẩy anh ra: “Qua bên kia.”

Kết hoạch ban đầu là đi mua đồ với trưởng khoa Hứa, kết qua lúc ra cửa thì biến thành bốn người lớn một đứa trẻ, bà nội muốn đi theo, nói muốn mời khách, lát nữa mọi người mua đồ xong sẽ đi ăn bữa thức ăn thô.

“Thức ăn thô?” Hạng Tây sửng sốt, dừng lại nhớ tới cháo đậu thập cẩm của Trình Bác Diễn, cảm thấy thương tâm, “Là bột bắp và các loại đậu gì đó phải không ạ?”

“Đúng vậy, có dinh dưỡng, nhưng đều là thức ăn thô được chế biến,” Bà nội lập tức giải thích, “Ngon lắm.”

“Dinh dưỡng đã bị mất đi trong quá trình chế biến rồi ạ.” Trưởng khoa Hứa ở sau lưng nói một câu.

“Con đừng nói leo,” Bà nội quay đầu, “Dù sao người ta là thức ăn thô, mấy cái dinh dưỡng của tụi con chỉ được cái dài dòng thôi.”

“Dạ dạ dạ, lát nữa con dẫn mẹ đi ăn.” Trưởng khoa Hứa cười nói.

“Là mẹ bao các con ăn, mẹ trả tiền.” Bà nội nói lại một lần.

Trình Bác Diễn cắp Tiểu Khê đi phía sau trưởng khoa Hứa, Hạng Tây dìu bà nội đi ở phía trước, bà rất thích mua nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng, đi đường rất nhanh.

“Bà ơi chân bà đi nhanh thật đấy,” Hạng Tây nói, “Đi rất vững vàng luôn.”

“Ngày nào bà cũng hoạt động hết, sáng dậy hoạt động, tối đến vẫn hoạt động một chút,” Bà nói, sau đó xoay đầu nhìn ra sau, đè thấp giọng nói, “Trước kia bà có đụng cây, Bác Diễn không cho, bây giờ ít đụng rồi, hiện giờ múa ương ca với người ta.”

“Đụng cây?” Hạng Tây giật mình, “Bằng đầu ạ?”

“Ôi trời cái đứa trẻ ngốc này,” Bà cười lên, “Đụng lưng, thực ra thoải mái lắm, nhưng Bác Diễn không cho, nói là tổn thương đến xương cốt…… Nhà càng nhiều bác sĩ, thì càng nhiều chuyện.”

“Con nghe nói đụng lưng đau lắm,” Hạng Tây sờ lưng mình, “Bà vẫn cứ múa ương ca đi, tốt biết bao, còn đẹp nữa.”

“Con xem, con cũng học hư theo bác sĩ rồi.” Bà nội thở dài.

Bà không thích đi siêu thị, thích dạo chợ cơ, lúc kéo Hạng Tây vào chợ, cậu lo lắng quay đầu nhìn Trình Bác Diễn, sợ anh không chịu được.

Có điều cái chợ này cũng tạm được, có mùi, nhưng trên đường sạch sẽ, chỉ cần không đi qua khu đồ sống, Trình Bác Diễn hẳn là còn chống được.

Trình Bác Diễn vẫn luôn nói chuyện với trưởng khoa Hứa, hai người đều mỉm cười, nhưng Hạng Tây không nghe thấy bọn họ đang nói gì, lúc quay đầu lại Trình Bác Diễn cười rồi chớp mắt với cậu, cậu cũng không hiểu được đó là gì.

Cho tới khi trưởng khoa Hứa bắt đầu chọn đồ, Trình Bác Diễn mới đến cạnh cậu, đưa Tiểu Khê qua: “Em bế một lúc đi, tay anh mỏi quá.”

Hạng Tây bế Tiểu Khê, thấp giọng nhanh hỏi một câu: “Thế nào rồi?”

“Em còn chưa yên tâm về anh à?” Trình Bác Diễn cười cười, “Tốt lắm, yên tâm đi.”

Sau khi bắt đầu mua thức ăn, Trình Bác Diễn vẫn sánh vai đi với Hạng Tây, trưởng khoa Hứa và bà nội bên cạnh vừa tranh cãi vừa chọn.

Tiểu Khê không thành thật lắm, cứ uốn éo trong lòng Hạng Tây, cuối cùng ghé lên vai cậu bắt đầu gặm cổ áo cậu.

“Ôi này,” Lúc Hạng Tây phát hiện ra thì cô bé đã gặm được cả buổi rồi, “Em đang nghĩ tại sao cứ ươn ướt thế này!”

“Chắc là nên đi mua kẹo cho con bé trước,” Trình Bác Diễn sờ trong túi một múc, lấy một cục kẹo cao su ra, “Tiểu Khê ăn……..”

Trưởng khoa Hứa vừa quay đầu thì thấy kẹo cao su trong tay anh, đi qua vỗ một phát: “Sao con lại để con bé ăn cái này, nuốt xuống thì làm sao đây.”

“Con bé ăn cả áo rồi.” Trình Bác Diễn nói, bỏ cục kẹo cao su vào trong miệng mình.

“Mẹ có này.” Trưởng khoa Hứa lấy hai cục kẹo đưa cho anh.

“Cái này của thằng nhóc mập đúng không?” Trình Bác Diễn nhìn rồi cười, “Mẹ lấy của nó hả?”

“Mẹ lấy hết mấy cục còn lại, dù sao nó cũng không ở đây, lúc về phát hiện ra thì cũng không làm phiền mẹ,” Trưởng khoa Hứa nói, lại nhìn Hạng Tây, “Mấy giờ rồi?”

Hạng Tây vừa định nhấc tay lên, Trình Bác Diễn lấy điện thoại ra: “Sắp mười…….”

“Mẹ không có hỏi con,” Trưởng khoa Hứa nhìn Hạng Tây, “Mấy giờ rồi?”

Hạng Tây lập tức vung tay lên nhìn đồng hồ, “Sắp mười hai giờ rồi ạ.”

“Vậy thì đi ăn cơm thôi,” Trưởng khoa Hứa gật đầu, lại hỏi một câu, “Sắp mười hai giờ là mấy giờ?”

Hạng Tây lại nhấc tay lên: “Mười một giờ năm mươi ạ.”

“Nghiện rồi hả?’ Trình Bác Diễn cười nói.

Trưa bà nội trả tiền, Trình Bác Diễn theo đường bà chỉ lái xe đến một quán thức ăn thô, người rất đông, bọn họ chờ gần hai mươi phút mới đợi được bàn trống.

Bà nội và Trình Bác Diễn dẫn Tiểu Khê đi ra sân sau của nhà hàng, nhìn đống rau sạch nghe nói là do chính tay người của nhà hàng trồng, còn Hạng Tây thì bị trưởng khoa Hứa giữ lại.

Tâm trạng vốn đang thoải mái, sau khi nhìn bóng người Trình Bác Diễn mất hút sau cánh cổng đi ra sân sau, tâm trạng cậu lại từ từ biến thành căng thẳng.

Trưởng khoa Hứa vẫn luôn ôn hòa với cậu, sẽ mỉm cười nói chuyện với cậu, sẽ cười đùa, nhưng cũng vì thế mà từ đầu đến cuối cậu không cách nào phán đoán được thái độ chính xác của trưởng khoa Hứa đối với cậu, cũng không có cách nào điều chỉnh đối đáp cho phù hợp.

Bây giờ chỉ còn hai người cậu và trưởng khoa Hứa, cậu lập tức cảm thấy toàn thân như mọc gai vậy.

“Bác Diễn nói con chính thức đi làm ở trà trang rồi?” Trưởng khoa Hứa uống trà, hỏi cậu.

“Dạ, tuần này bắt đầu ạ, một tuần ba lần,” Hạng Tây cầm cái ly xoay từng vòng, “Hai ngày là buổi tối, còn một ngày là buổi chiều ạ.”

“Vậy tốt thật đấy, khá thoải mái,” Trưởng khoa Hứa cười, gật đầu, “Thu nhập nhiều hơn làm ở siêu thị ban đầu hả?”

“Nhiều hơn ạ,” Vừa nhắc đến tiền, Hạng Tây lại không cảm thấy căng thẳng nữa, “Chắc cũng phải gấp ba lần đấy ạ, con cũng ngại nhận lắm.”

“Cái này thì có gì mà ngại chứ, có một nghề thành thạo, thì có khả năng kiếm tiền mà,” Trưởng khoa Hứa cười cười, “Công việc bây giờ không tồi, vậy thì phải cố gắng làm tốt.”

“Dạ.” Hạng Tây dùng sức gật đầu.

“Hạng Tây,” Trưởng khoa Hứa dừng một lúc, nhìn cậu, “Dì không nói nhiều với con, Bác Diễn kể cho dì rất nhiều, hiện giờ dì cảm thấy chỉ cần nhấn mạnh một điều là được.”

“Dì cứ nói đi ạ.” Hạng Tây lập tức đặt cái ly xuống, thẳng người dậy.

“Bác Diễn chưa từng chính thức yêu đương bao giờ, dì cũng không chưa từng nghe thằng bé nói thích người nào,” Trưởng khoa Hứa nói, “Thái độ lần này của thằng bé làm dì rất ngạc nhiên, có vài lời nó chưa nói rõ, nhưng dì có thể cảm nhận được…….Thằng bé rất để ý đến con.”

Hạng Tây không nói gì, có hơi căng thẳng nhìn trưởng khoa Hứa.

“Dì nghĩ hẳn là con cũng có thể cảm nhận được.” Trưởng khoa Hứa nhìn cậu nói.

“Con có thể cảm nhận được,” Hạng Tây lại ra sức gật đầu, “Vô cùng cảm nhận được, vô cùng.”

“Dì sẽ cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy đau lòng, cảm giác đau lòng này……..không nói ra được. Người làm mẹ đều sẽ thế này,” Trưởng khoa Hứa cười cười, “Thế nên dì hy vọng, con nhất định phải trân trọng phần tình cảm này của nó.”

Hạng Tây cúi đầu, im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn dì, “Dì ơi, con không biết nói lắm, nhưng mà…….tất cả tình cảm trong đời này của con, anh ấy đã lấp đầy hết rồi, tất cả………”

Anh ấy muốn làm ba con đó.

Còn muốn làm cậu con nữa.

“Con người con ấy, lớn thế này rồi, trừ ‘cuộc sống bình thường’ ra, chưa từng có người nào hoặc đồ vật nào có thể khiến con không nguyện ý buông tay thế này,” Hạng Tây nắm hai bàn tay lại, nhìn vào đôi mắt của trưởng khoa Hứa, “Chỉ cần là anh ấy, con nói thế này đi, thực ra nếu cuối cùng dì có không đồng ý…….Con cũng…….cũng mặc kệ ạ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio