Chi ― một tiếng rít bén nhọn ở đằng sau vang lên, chiếc xe của bọn họ bị va chạm mạnh. Đầu của Thư Dĩ Nhu va mạnh vào thành ghế, rồi cả người ngã sụp xuống.
“Có anh ở đây.” Diệp Cương gần như ngay lập tức ôm cô vào lòng.
Thư Dĩ Nhu sắc mặt trắng bệch ôm chặt lấy hắn, tiếng xe va chạm nhau kinh khủng cho thấy đây là một tai nạn giao thông rất trầm trọng.
Cô vội vã níu lấy hắn, lúc này thì không còn cần gì đến giữ gìn hình tượng nữa. Bởi vì cô rất sợ chết, còn có rất nhiều điều mình chưa làm được. Vậy thì chí ít cô cũng phải có một cái ôm ấm áp trước lúc lìa đời chứ!
Diệp Cương vội ôm chặt lấy thân hình run rẩy của cô, lấy thân mình che chở cho cô. Vệt phanh xe màu đen kéo dài trên mặt đường đến tận hàng cây bên trong lề đường, như một nét vẽ. Túi khí an toàn trong xe bật ra, va vào người Thư Dĩ Nhu, làm cô đau như bị giáng một quyền nặng nề, cả người gục xuống, đau đến kêu cha gọi mẹ, phát rên thành tiếng.
Hắn muốn cô chết sao? Thư Dĩ Nhu trợn mắt nhìn hắn.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của cô, cúi nhìn cô bằng vẻ kiên định, như muốn nói ― đừng sợ, đã có anh ở đây.
Thư Dĩ Nhu nhắm mắt lại, úp mặt vào lồng ngực hắn, giờ đây cho dù thế gian này có sụp đổ cô cũng đã có hắn ở bên cạnh.
Ngoại trừ mẹ ra,ở ngoài xã hội chưa có ai đối xử với cô như thế này cả.
Sau vài lần va chạm mạnh mẽ, rồi mọi vật trở nên im ắng.
Sắc mặt Diệp Cương trắng bệch, nhìn cô, vội đẩy túi khí an toàn ra một chút.
“Em không sao chứ?” mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy ròng ròng, vội dùng đôi tay mình kiểm tra thân hình cô xem thế nào.
“Em không sao, chỉ là bị túi khí va vào, cũng đau. Còn anh, anh không sao chứ?” Cô chưa kịp trấn tĩnh lại, nhưng vẫn nhận ra vẻ khác thường trên khuôn mặt hắn.
“Anh không sao.”
“Thế còn chỗ cổ bị đau hôm trước thì sao?” Thư Dĩ Nhu vội xoa xoa vào gáy hắn, vẫn đánh đàn răng (run rẩy ấy mà) không ngừng.
“Anh không sao.” Diệp Cương vội kéo cô đứng lên, cất tiếng gọi lái xe.
Khi phát hiện ra người lái xe bị hôn mê bất tỉnh, hắn lập tức gọi cấp cứu, rồi tiếp tục gọi ngay cho thư ký của mình.
Cô không thể giúp được việc gì, chỉ đành liên tục cầu nguyện.
Diệp Cương thử đẩy cửa xe ra, nhưng chiếc xe đã bị biến dạng, cửa xe bị mút chặt lại không thể mở ra được.
Thư Dĩ Nhu nhìn thấy trên trán hắn ướt mồ hôi, cô dùng ống tay áo của mình lau mặt cho hắn liền sợ hãi phát hiện khuôn mặt hắn lạnh toát.
“Anh đã bị thương rồi ư?” Cô chồm dậy, không cẩn thận va vào chân hắn.
“Em đừng nhúc nhích.” Hắn buột miệng rên lên một tiếng, khuôn mặt co rúm lại vì đau.
“Anh bị thương ở đâu thế?” Cô muốn xem vết thương của hắn, nhưng lại không đủ sức đẩy túi khí an toàn ra.
“Bây giờ chúng ta không thể làm gì được, có nói cũng chỉ làm em thêm lo. Em kể chuyện gì đi, để anh phân tâm, không nghĩ đến vết thương nữa”. Hắn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Em… em có một cửa hàng sách cổ, mới mở được một năm, chuyên sưu tầm những tác phẩm quý về chạm trổ hoa văn trên cổ đồng, hiện tại thì cũng coi như kinh doanh hòa vốn, có thể đủ khả năng đóng thuế.” Hắn là dân kinh doanh, nên kể điều này chắc hắn sẽ có hứng thú.
“Những điều này để khi nào vết thương của anh lành lại nghe cũng được, chẳng có tác dụng giảm đau gì cả. Anh muốn biết người đàn ông mà em thích là như thế nào?” Diệp Cương tuy giọng nói có vẻ suy yếu nhưng độ tò mò lại không hề giảm.
Thư Dĩ Nhu nhìn hắn đang toát mồ hôi lạnh, cố gắng đẩy túi khí ra xa một chút, ôm lấy khuôn mặt hắn, nghiêm trang nói:
“Em thích anh.”
“Không tệ, anh thấy nó có tác dụng giảm đau đấy.” Diệp Cương môi chạm môi cô, nhưng vì môi hắn lạnh quá làm cô nổi gai ốc.
“Đừng lo gì cả. Em ở bên anh đây rồi.” Cô ôm lấy gáy hắn, nói trên môi hắn.
Hắn miễn cưỡng cố mở đôi mắt đang muốn sụp xuống, nhìn vẻ kiên định của cô, hiểu ra rằng hắn đời này muốn gắn bó cùng cô. Ý muốn yêu thương, độc chiếm và bảo vệ nữ nhân này cứ hiện hữu trong hắn.
Nha y nha y nha y! (tiếng còi của các loại xe, mình cứ để nguyên bản).
Ba phút sau, xe cứu thương, xe cứu hỏa, xe cảnh sát tất cả đều đến hiện trường.
Bọn họ được đưa ra khỏi xe, lái xe đang bị hôn mê cùng với Diệp Cương đang bị thương được chuyển ngay vào phòng cấp cứu.
Người lái xe gây tai nạn hôm đó do uống rượu say cũng bị thương nặng nên tạm thời miễn truy tố. Mọi người đều cho rằng Diệp Cương đại nạn không chết, chỉ bị gẫy xương đùi bên phải là vô cùng may mắn. Tuy hiểu điều này, nhưng lúc nghĩ đến mình bị bó bột nằm trên giường mất sáu tuần là hắn muốn phát điên, cảm giác sống không bằng chết!
Tai nạn xe cộ làm cho ống đồng của Diệp Cương bị gãy, mặc dù đã sử dụng phương pháp phẫu thuật mới nhất: dùng đinh cố định đoạn xương chân bị gãy, nhưng bác sỹ vẫn yêu cầu hắn ít đi lại, phải giữ cố định chân phải thì mới mau lành.
Vì tạm thời không nên đi lại, Diệp Cương liền yêu cầu thư ký của hắn – Hứa Dịch Luân – ở Đông Kinh thuê cho hắn một phòng hạng sang tiện làm văn phòng luôn thể.
Hứa Dịch Luân thanh toán viện phí, làm thủ tục xuất viện cho Diệp Cương và giúp hắn chuyển về chỗ ở mới.
Nhưng vừa ở được hai tuần, vì bó buộc đi lại khiến Diệp Cương thật muốn đem cái chân đau của mình bẻ gẫy thêm lần nữa. Tuy từ lúc ra viện, bột thạch cao bó chân đã được dỡ ra mà thay thế bằng nạng, nhưng cũng chỉ hỗ trợ cho những hoạt động đơn giản, đến khi hắn cần đi toilet thì vẫn phải có người ở bên để đỡ. Thế này thì tôn nghiêm nam nhân của hắn vất cho chó gặm à!
Diệp Cương nhìn gã thư ký của mình đang đi đi lại lại trong phòng, hắn lại thấy tức tối. Đành rằng hắn bị thương không can hệ gì đến gã thư ký này, nhưng nhìn người ta đi lại thoải mái như thế hắn lại thấy mình muốn nổi điên.
Diệp Cương đẩy cái bàn làm việc di động ra, buồn chán liếc nhìn đồng hồ!
Năm giờ năm mươi lăm phút.
Lần mới rồi hắn xem đồng hồ cách đây có năm phút đồng hồ.
Chỉ có một điều may mắn là, Thư Dĩ Nhu tuy làm mọi việc đều chậm, nhưng rất đúng giờ: đã hẹn là bảy giờ thì chắc chắn không đến muộn.
Leng keng ―
Tiếng bộ đàm vang lên.
Hứa Dịch Luân tiếp nhận, sau khi được bảo vệ thông báo có người đến liền đi ra cổng chính.
Diệp Cương vịn vào tay ghế, cố đứng thẳng thân mình lên.
Quản lý tiểu Lâm thấy thế, vội vàng định tiến đến giúp hắn.
“Hãy để tự tôi.” Diệp Cương gạt đi, cánh tay bởi vì dùng hết sức để chống đỡ cả thân người, nổi đầy gân, nhưng gần đây hắn đã quen rồi.
“Thư tiểu thư đến.” Hứa Dịch Luân ở cạnh cửa nói.
“Xin chào.”
Diệp Cương vừa đếm nhẩm đến một trăm, ngẩng đầu lên cũng là lúc Thư Dĩ Nhu đi đến trước mặt hắn.
“Hôm nay chân anh còn đau không?” nhìn cô mặc bộ quần áo màu đỏ tía, mái tóc dài đến thắt lưng tết lại vắt ra trước ngực trông vừa thanh lịch lại vừa đáng yêu, Diệp Cương lắc lắc đầu, vươn tay về phía cô.
Thư Dĩ Nhu lờ đi ánh mắt đầy ngụ ý của hắn, lại gần cầm lấy tay hắn.
Nam nhân này chính là như vậy: luôn luôn gấp gáp muốn ôm ấp làm cô mỗi lần gặp vừa muốn chạy trốn, nhưng lại không kìm lòng được vừa muốn lại gần.
Sau tai nạn xe ấy, theo như các bác sỹ nói vì Diệp Cương bảo vệ cô nên chân của hắn mới bị gãy như thế.
Diệp Cương chẳng khi nào nói về điều này với cô, nhưng sau khi ca mổ cho hắn thành công, cô thấy vô cùng áy náy, xúc động cảm ơn hắn.
Khi ấy, cô đang vô cùng xúc động, hắn đã lau nước mắt cho cô, ôm cô trong tay hôn cô, từng nụ hôn lại nối tiếp nụ hôn. “Cho dù là anh biết anh sẽ bị thương, nhưng anh vẫn phải bảo vệ em.” Hắn nói. Trong khoảnh khắc ấy, Thư Dĩ Nhu thấy lòng mình mềm nhũn. “Còn chưa kiểm tra vết thương cho anh?” Diệp Cương nâng cằm cô lên, hỏi.
“Vâng” Thư Dĩ Nhu liếc nhìn ai đó gây chuyện chậm trễ này đang ngồi ở trên giường, vẫn tỏ ra vẻ kiên cường, trái tim chợt đập nhanh hơn một chút.
Dù rằng đã ở cùng nhau hơn nửa tháng nay, nhưng mỗi lần hắn ghé sát mặt vào cô, Thư Dĩ Nhu vẫn thấy tim mình đập nhanh, thậm chí có khi còn làm cô không thốt được lên lời.
Diệp Cương cười gian xảo, ghé sát vào tai cô nói: “Anh thấy khó thở.”
Hứa Dịch Luân thấy thế, ra vẻ tự nhiên rút lui vào phòng bếp, quản lý tiểu Lâm tiên sinh cũng rất biết ý đi vào rồi đi ra.
“Lại khó thở à, để em vuốt lưng cho anh. Vì anh nằm cả ngày nên không thoải mái…”
“Nhưng hiện tại anh có việc cần hơn thế.” Diệp Cương nhanh như chớp tóm lấy cô, hôn lên môi cô.
Cô mở to mắt nhìn hắn rồi nhanh chóng bị cuốn theo nụ hôn nóng bỏng ấy.
Phản ứng run rẩy của cô làm cho hắn không muốn dừng lại, hắn yêu hương vị của cô – như tuyết mùa xuân, làm hắn không thể thoả mãn, nếu không phải vì bây giờ hắn không thể tự do đi lại thì hắn đã ăn cô sạch sẽ rồi. “Anh, mỗi một ngày ở đây chỉ mong chờ đến giây phút này thôi.” Diệp Cương khẽ vuốt lên cặp môi đỏ ửng lên vì hôn của cô.
Thư Dĩ Nhu nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy chính bản thân mình đã càng ngày càng lún sâu vào trong mối quan hệ tình cảm này rồi.
Một người không khi nào biết nói lời ngon tiếng ngọt như hắn, nhưng với cô lại có thể dùng những lời có cánh như thế, mà cô lại chẳng hề có kinh nghiệm gì thì làm sao có thể tránh khỏi kết cục này.
“Chúng mình nói chuyện khác đi, em không thích trong đầu toàn hình ảnh của anh.” Cô lúc lắc đầu, hít sâu vào một hơi.
Hắn mỉm cười, lòng tự tôn của hắn được ve vuốt đến cực điểm rồi.
“Nhân viên mới của cửa hàng có được việc không?” hắn hy vọng cô có càng nhiều thời gian ở bên hắn.
“Người này rất được, rất am hiểu hiểu về thể loại sách này, có thể trao đổi với khách hàng, lại còn kéo về mấy khách hàng là bạn học mình…”
“Thật ư? Vậy bây giờ em có khỏe không? Con được mấy cân? Ai đang ở bên cạnh em lúc này thế?” trong phòng bếp, âm thanh chói tai của Hứa Dịch Luân vang lên cắt ngang lời kể của Thư Dĩ Nhu. Diệp Cương và Thư Dĩ Nhu liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Hứa Dịch Luân đang từ phòng bếp lao ra.
“Diệp tiên sinh, vợ tôi sinh rồi, con trai!” tuy Hứa Dịch Luân đã cố gắng kiềm chế, nhưng không giấu được vẻ tươi cười rạng rỡ trên nét mặt.
“Chúc mừng anh!” Diệp Cương gật đầu, trong đầu nghĩ lại phải nhờ Thư Dĩ Nhu chọn quà tặng cho gã thư ký hộ hắn.
“Chúc mừng anh, đứa bé được mấy cân?” Thư Dĩ Nhu khi được biết một sinh mệnh mới ra đời liền cảm thấy rất vui.
“Ba cân mốt.”
“Oa, thật là một cậu bé khỏe mạnh! Lúc này anh lại không được ở bên cạnh vợ mình, thật làm anh khó xử quá.” Cô nhẹ nhàng nói, mắt đánh về phía Diệp Cương một cái liếc mắt.
“Không vấn đề gì, cô ấy cũng đã quen với việc tôi đi công tác quanh năm rồi.” Hứa Dịch Luân tươi cười rồi lại xìu mặt xuống ngay.
“Nếu tôi không bị gãy chân, thì tôi đã để anh quay về thăm con rồi.” Diệp Cương cầm lấy tay cô, dùng ánh mắt vô tội nhìn cô.
“Không ai có thể thay thế được Hứa thư ký sao?” Thư Dĩ Nhu rút tay về, đẩy nhẹ vào ngực Diệp Cương.
Diệp Cương nhướng mắt, liếc nhìn Hứa Dịch Luân nói: “Nếu Hứa thư ký có thể dễ dàng thay thế được, anh đã không phải trả cho hắn lương cao đến thế”.
“Giám đốc yên tâm, tôi sẽ không về Đài Loan ngay. Nhưng hôm nay tôi muốn về sớm để chat với hai mẹ con, được không?” Hứa Dịch Luân nghiêm chỉnh nói.
“Tất nhiên rồi, anh có thể về sớm, chat bao lâu cũng được.” Diệp Cương nhìn gã nhân viên tận tụy với vẻ khen ngợi.
Ai! Thư Dĩ Nhu cúi nhìn xuống, rất muốn xen lời vào. Nhưng cô cũng không hiểu chuyện lắm, với lại cũng không tiện can thiệp vào công việc của Diệp Cương. Chẳng qua, khi vợ mình sinh em bé mà người chồng lại không được ở bên cạnh, là một điều vô cùng đáng tiếc.
Diệp Cương nhìn vẻ buồn bã của cô, hắn vỗ nhẹ lên tay cô, lồng những ngón tay của mình vào tay cô.
“Hứa thư ký, nếu anh có biện pháp làm cho Quách thư ký trong hai ngày có thể đảm đương được công việc của anh thì anh sẽ được nghỉ phép mười ngày về thăm vợ, con.” Diệp Cương nói.
Thư Dĩ Nhu ngẩng đầu lên, khuôn mặt sáng lên giống như vầng thái dương.
Hứa Dịch Luân mặt đỏ bừng vì vui sướng, nhưng hắn cố kìm chế. “Tôi nghĩ rằng tôi nên ở lại để hỗ trợ anh, dù sao đợt này anh di chuyển cũng bất tiện, với lại có một vài việc tôi làm thì tiện hơn so với Quách thư ký”.
Diệp Cương đang ngồi sát thân hình mềm mại của Thư Dĩ Nhu, hắn còn ngửi thấy hương thơm trên cơ thể cô, tuy rằng hắn thừa nhận trong đầu hắn đôi khi có một vài suy nghĩ “đen tối” nhưng cảm thấy nếu cứ được như thế này mãi thì thật tốt.
“Tôi quyết định rồi, cứ coi như tạo cơ hội cho Quách thư ký được rèn luyện, va vấp, coi như thử việc cô ấy trong mười ngày này.” Diệp Cương nói.
“Cám ơn Diệp tiên sinh.” Hứa Dịch Luân vui sướng kêu lên.
“Trong khoảng thời gian Quách thư ký nhận việc, em ở lại bên cạnh anh, giúp anh.” Diệp Cương nhìn cô nói.