Nghe Trần Thúc nói mình là chó con, Giang Tiểu Nhạc cũng không tức giận.
Cậu cắn Trần Thúc đau, còn anh mắng cậu là chó con. Chó con, đồ chó con, lời thốt ra từ miệng Trần Thúc khiến Giang Tiểu Nhạc cảm thấy thân mật khó tả.
Cậu không ngại làm chó con của Trần Thúc.
Giang Tiểu Nhạc nhìn xuống Trần Thúc rồi hỏi: "Trần Thúc, chó con động dục phải làm sao bây giờ?"
Đây chính là tán tỉnh.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, bỗng nhiên rùng mình một cái, Giang Tiểu Nhạc lại đưa tay sờ soạng dưới người anh. Trần Thúc vốn đang mắc tiểu, bị Giang Tiểu Nhạc nghịch như thế chỉ thấy bụng dưới căng tức hơn.
Anh tặc lưỡi rồi chụp lấy tay Giang Tiểu Nhạc: "Đừng quậy nữa, buông ra trước đi, đợi anh giải quyết xong chuyện lớn trong đời đã."
Giang Tiểu Nhạc phớt lờ, trực tiếp nắm lấy vật kia của Trần Thúc qua lớp quần ngủ mỏng manh, món đồ kia có vẻ rất phấn chấn. Đây là lần đầu tiên Giang Tiểu Nhạc sờ mó dương v*t đàn ông khác, kiên nhẫn vuốt ve chơi đùa, sau đó lại xoa xoa rồi thuận miệng hỏi anh, "Chuyện lớn gì cơ?"
Trần Thúc hít sâu một hơi, hai chân mềm nhũn, không còn thản nhiên được nữa mà giơ chân đạp Giang Tiểu Nhạc: "Đi tiểu! Ranh con, mẹ nó cậu đừng có được voi đòi tiên."
Giang Tiểu Nhạc bị đạp một cái hoàn toàn không thấy đau mà trái lại càng thêm hăng hái, đè lên người anh rồi luồn tay vào quần ngủ nắm vật kia: "Em giúp anh."
Trần Thúc tức quá hóa cười, nhịn đã khó mà Giang Tiểu Nhạc còn đổ thêm dầu vào lửa, háo hức vuốt ve dương v*t anh một cách chậm rãi, cậu nói, "Trần Thúc, thì ra cái của anh có hình dạng này, đáng yêu lắm."
Trần Thúc mắng: "Đáng yêu cái rắm! Thả ra! Còn nghịch nữa thì không nhịn được đâu đấy!"
Giang Tiểu Nhạc ngước mắt nhìn Trần Thúc rồi đột nhiên nở nụ cười, khi cậu cười quả thực rất đẹp, ngây thơ thuần khiết, nhưng miệng lại nói: "Nhịn không nổi thì cứ tiểu đi, em không chê anh đâu."
Gân xanh nổi lên trên thái dương Trần Thúc, "Xéo đi ——" Còn chưa dứt lời thì đã biến thành một tiếng kêu rên kiềm chế, thân thể co rúm lại, ngón tay thô ráp của Giang Tiểu Nhạc nắm lấy thân gậy chậm rãi vuốt ve.
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc không chớp mắt, nhìn từng phản ứng của anh, bỗng nhiên cảm nhận được niềm vui thú.
Chơi Trần Thúc.
Trần Thúc thật đáng yêu.
Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Trần Thúc, anh không muốn tiểu à?"
"Em có thể làm tiếp cho anh," Giang Tiểu Nhạc càng nói càng hăng, lưỡi đè vào răng nanh ngứa ngáy, cậu cúi đầu cọ xát thái dương Trần Thúc, khàn giọng nói, "Không làm anh bẩn đâu, nếu làm bẩn quần thì em sẽ giặt cho anh."
Trần Thúc thở hổn hển, thân thể anh vốn nhạy cảm nên không chịu được Giang Tiểu Nhạc trêu chọc như vậy. Anh túm chặt tay cậu, đột nhiên xoay người đè lên Giang Tiểu Nhạc rồi nhìn cậu chằm chằm, nhếch miệng nói: "Tiểu biến thái, thích chơi đúng không?"
Anh áp sát mông vào vật cương cứng của thiếu niên rồi đong đưa eo cọ xát mấy lần, thấy ánh mắt Giang Tiểu Nhạc thay đổi thì vớ lấy gối ôm bên cạnh nện vào mặt cậu, sau đó quay đầu chạy vào phòng tắm, "Ranh con, không cho người ta đi tiểu sẽ bị sét đánh đấy!"
Giang Tiểu Nhạc hất gối ôm trên mặt ra rồi dựa vào ghế salon, nghe Trần Thúc đóng sầm cửa thì nói: "Trần Thúc, làm hư cửa phải đền đó."
Trần Thúc: "Im mồm, bán cậu đi mà đền!"
Giang Tiểu Nhạc bật cười, giơ tay lên ngắm nghía ngón tay mình một lát rồi thè lưỡi ra liếm, tựa như đang nếm hương vị của Trần Thúc.