“Vậy đặc vụ Harvath”, gã Lùn vừa nói vừa bước tới chỗ chiếc ghế dài hớp một ngụm XO Germain-Robin, tận hưởng cảm giác sung sướng “Chính xác thì tôi có thể làm gì cho anh?”
Ngồi đối diện với một kẻ tự mãn như thế này, ngón tay đặt vào cò súng của Harvath bắt đầu ngứa ngáy. Anh đang nghiêm túc cân nhắc đến việc tiêu diệt gã. Nếu gã Lùn không có một chút giá trị nào anh sẽ cho gã một phát đạn vào đầu và ném xác gã ra vịnh. “Tại sao ông lại gạt cái tên Philippe Roussard ra khỏi danh sách?” Harvath hỏi.
Gã Lùn không biết phải nói sao. Gã giận mình đã đánh giá thấp Harvath. Gã cũng giận cả Roussard. Sự ngu ngốc của hắn đã đẩy gã Lùn vào tình thế vô cùng khó khăn.
Gã đàn ông nhỏ bé dường như đang ở đâu đó cách xa đây cả triệu dặm, Harvath bắn một phát vào chiếc gối gã đang dựa. Tiếng nổ làm gã Lùn giật mình, bởi nó không chỉ inh tai mà còn đột ngột. Mặc dù chẳng hề ngạc nhiên trước bất kì thái độ nào của Harvath, gã Lùn vẫn có cảm giác như họ đã xây dựng được một mối quan hệ qua lại nào đó, chí ít là cũng đã bớt căng thẳng. Gã cảm thấy tôn trọng Harvath nhưng rõ ràng là gã không hề được đáp lại.
Phồng má lên vì nhiều không khí, gã Lùn thở ra và nói “Tôi không gặp, cũng không nói chuyện với Roussard nhiều năm nay rồi”.
“Vậy ông có biết hắn?”.
“Có”, gã Lùn trả lời. Nói dối cũng vô ích, gã biết vậy. Harvath cầm toàn bộ quân bài trong tay – gia tài, nghề kiếm sống, thậm chí cả tính mạng gã.
“Lần cuối cùng ông gặp hắn là khi nào?”.
“Cách đây , cũng có thể là năm. Tôi không nhớ chính xác”.
“Nhưng ông biết hắn là một trong tên được thả ở Guantanamo”, Harvath khẳng định.
“Đúng, tôi biết”.
“Và ông đã cố tình gạch tên hắn ra khỏi danh sách anh đưa cho tôi. Tại sao vậy? Hai người bọn ông hi vọng giết được tôi trước khi bị tôi ngăn cản? Có đúng không?”. Harvath nâng khẩu súng lục lên để tăng thêm phần quan trọng. Đó là kết luận lôgíc nhất mà Harvath tìm ra được, nhưng thật vô lí. “Lần cuối cùng tôi gặp Philippe, nó không gì hơn ngoài một gã trai chuyên gây rắc rối”.
“Nực cười là mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy”.
Gã Lùn đã định bật cười, nhưng khẩu súng lục chĩa thẳng vào ngực gã thì không buồn cười chút nào. “Kể từ đó tôi không gặp lại nó nữa”.
“Vậy tại sao ông gạt tên hắn ra khỏi danh sách?”.
“Trong nghề của tôi, người ta có kẻ thù rất nhanh. Còn bạn bè rất khó kiếm”.
“Roussard là một trong những người bạn của ông?”. Harvath hỏi.
“Anh có thể nói thế”.
Mệt mỏi với sự mập mờ của gã, Harvath bắn thêm một phát nữa lên chiếc ghế dài, cách đùi gã Lùn vài milimet. “Tôi không kiên nhẫn đâu”.
“Con đỡ đầu của tôi”, gã Lùn lắp bắp. “Philippe Roussard là con đỡ đầu của tôi”.
“Có kẻ đề nghị ông làm cha đỡ đầu của một đứa trẻ?”
“Đó là vinh dự mà gia đình đã dành cho tôi”.
“Gia đình nào?” Harvath vừa hỏi, vừa chỉnh mục tiêu và chuẩn bị xiết cò.
Một nụ cười chậm rãi thoáng trên gương mặt gã Lùn,
“Có gì buồn cười hả?”.
“Đôi khi”, gã Lùn đáp, “Thế giới lại nhỏ bé một cách đáng ngạc nhiên”.