Không Khoảng Cách

chương 9: là thật sự gặp lại hay hoa mắt?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ bảy đến, mới sáng sớm Châu Châu đã sang nhà tôi, lôi tôi dậy từ cái giường thân yêu. Thậm chí cô ấy còn mang cả bữa sáng tự làm đãi gia đình tôi nữa, tôi ăn no bụng là cô ấy kéo tôi đi ngay. Trước khi ra khỏi nhà, mẹ tôi còn khen đồ ăn của Châu Châu nấu rất ngon và chúc cô ấy thi may mắn, mẹ cũng không quên ngó sang tôi mà dặn dò nhớ chăm sóc tốt cho Châu Châu. Tôi gật gù đồng ý vì vẫn còn trong cơn buồn ngủ chưa tỉnh, thế là là mẹ già “bốp” cho tôi một cái khiến tôi bừng tỉnh ngay, nhăn nhó chào mẹ tôi ra khỏi nhà.

Trường Châu Châu đến tham gia thi hùng biện là một ngôi trường trọng điểm nổi tiếng của thành phố D, nó cách trường tôi hơi xa, tận Km, phải một tiếng rưỡi đi xe mới tới. Vì thế mới có cảnh tôi phải chật vật dậy từ sáng sớm để kịp chuyến xe đi với trường. Trái lại với tôi, Châu Châu rất hào hứng mà huyên thuyên với tôi trên xe “Cậu biết không, trường lần này đội hùng biện của tớ đến thi rất nổi tiếng nha, những người học ở đây đều qua thi tuyển cả đó, là trong tuyển chọn mà ra. Nghe nói học phí cũng rất đắc nên muốn học ở đây không chỉ giỏi mà còn phải có tiền nữa. Tổng kết lại, trường này là tập hợp những thành phần tri thức có tiền, rất đáng để quan tâm đó”

“Thế sao? Vậy cậu quan tâm để làm gì?” tôi tập trung xem truyện, hững hờ hỏi Châu Châu một câu

“Để tìm cho mình một đối tượng chứ gì. Tối qua tớ đã mất cả một đêm để tra về trường này đó, phát hiện có rất nhiều đối tượng xuất sắc lắm nha. Nếu may mắn, tớ sẽ gặp được định mệnh của mình thì sao” độ mơ mộng của cô ấy đúng là tôi không thể theo kịp

“Cậu còn chưa dẹp cái chuyện tìm bạn trai nữa à? Đã biết trường người ta lợi hại như thế mà tối qua bỏ ra một đêm hoang phí để tìm hiểu mấy tên cậu ấm trường đó, không chịu lo chuẩn bị thi cử. Cậu thật hết nói”

“Chị già hay lằng nhằng của tớ à, tài liệu thi cử tớ đã chuẩn bị từ lâu rồi. Dù sao tớ đi thi chủ yếu là học hỏi kinh nghiệm chứ cũng chẳng ôm hi vọng thắng nổi người ta đâu”

“Cậu lấy đâu ra cái kiểu nói chuyện mất tự tin đó vậy. Năng lực của cậu đâu phải kém cỏi. Tớ tin cậu sẽ đem giải thưởng về cho trường” tôi cũng biết là cuộc thi này có rất nhiều trường tài năng tham gia nhưng là người bạn theo Châu Châu từ khi cả hai còn là hai đứa con nít học tiểu học, tôi biết được năng lực hùng biện của cô ấy tài giỏi thế nào nên chưa bao giờ tôi mất lòng tin vào bạn của mình cả.

“My My à, cậu tin tớ thế sao? Vậy thì tớ không được tiêu cực rồi, tớ sẽ cố gắng hết mình đem giải về cho cậu” cô ấy lại sến sẩm ôm chầm lấy tôi, còn tôi rất vui vì đã tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.

Mãi tám chuyện với Châu Châu thì một tiếng rưỡi trôi qua rất là nhanh, thoáng một cái cả đoàn trường tôi đã đến được nơi thi tuyển. Vừa bước xuống xe, tôi phải bật thốt lên “Wow” một tiếng. Độ hoành tráng của nó qua lời Châu Châu kể đã hoành tráng lắm rồi, tôi không ngờ được tận mắt chứng kiến nó lại làm tôi sửng sốt hơn. Chỉ nhìn bảng hiệu trường THPT Trọng Điểm A được mạ vàng cao cao trên đầu tôi thôi, tôi đã choáng cả mắt. Đúng là trường trọng điểm của người giàu có khác.

Hôm nay nơi này tập trung rất nhiều trường khác nhau trong thành phố và các tỉnh lân cận đến tham dự, mỗi tốp chắc cũng từ mười đến mười lăm người bao gồm thầy cô hướng dẫn, học sinh và phụ huynh theo cổ vũ. Quan cảnh cũng không đông đúc lắm vì trường này có khuôn viên siêu rộng, chứa cả một đài phun nước to tráng lệ ở giữa sân trường, một vườn cây to rợp bóng mát ở phía bên phải và một sân vận động thể thao ở phía bên trái. Tôi dường như mắt chữ a mồm chữ o mà ngắm nhìn, thích thú nhất là cái đài phun nước nên tôi lại gần hơn để quan sát. Tay chạm nhẹ vào dòng nước mát mà cảm thán một câu “Liệu uống nước của trường trọng điểm mình có trở nên thông minh hơn chăng?“. Ầy, câu hỏi đặt ra đã thấy tôi ngốc cỡ nào rồi. Tôi cười cho sự ngốc nghếch của bản thân, ánh mắt tinh nghịch xuyên qua làn nước trước mắt bỗng dưng ngỡ ngàng, nụ cười cứng lại. Hình dáng người vừa xuất hiện bên kia làn nước trông thật quen, chỉ trong ba giây đại não đã tìm ngay đến cái tên của một người mà dạo gần đây làm tôi hay thẫn thờ, Vương Nguyên Minh.

Không thể nào, quỷ ám tôi rồi. Cậu ta không thể nào xuất hiện ở đây được? Mà khoan đã, đâu có điều gì làm cơ sở là tên mặt trắng đó không được xuất hiện ở đây. Nhưng có phải hơi thần kì không? Nói đúng hơn là tôi với cậu ấy thật có duyên. Hoặc có thể tôi bị hoa mắt, suy nghĩ nhiều quá gây ảo giác hoặc, tôi phát rồ rồi?

Đứng mãi ở đó suy đoán cũng chẳng ích gì, tôi chạy ngay sang phía bên kia đài phun nước để xác nhận. Khi sang bên đây thì không còn thấy ai nữa, cố nhìn xung quanh xa hơn cũng chẳng thấy ai có hình dáng giống Vương Nguyên Minh. Trong một khắc, không thể đi nhanh đến vậy, tôi thật sự là hoa mắt sao? Vẫn cố chấp quan sát kĩ hơn từng ngóc ngách ở gần đài phun nước nhưng kết quả nhận lại chỉ toàn là những gương mặt xa lạ.

Bất giác, tôi tự hỏi bản thân đột nhiên vui vì cái gì và cũng đột nhiên hụt hẫng vì cái gì? Tôi là đang hy vọng điều viễn vong, tôi cứ tin rằng sẽ có một ngày mình sẽ có cơ hội gặp lại cậu ấy. Thế nhưng, tôi không suy nghĩ rằng giữa hai chúng tôi có gì liên hệ chứ? Tất cả chỉ là sự vô tình hữu ý mà tôi bất ngờ gặp phải cùng một người thôi. Mà nói không chừng, cậu ta đã sớm quên tôi rồi đó chứ, ai lại đi nhớ người qua đường chỉ gặp có hai lần, người đó lại gây cho cậu ta không ít rắc rối. Chỉ có tôi vô duyên vô cớ để hình bóng cậu ta trong đầu, để cái tên Vương Nguyên Minh dễ dàng được ghi nhớ không thể quên. Châu Châu à, nếu cậu mà biết mình đang để ý đến một người khác giới xa lạ chỉ biết mỗi cái tên ngoài ra chẳng biết gì, còn trông mong trong vô vọng có ngày sẽ gặp lại, cậu sẽ phản ứng thế nào đây? Tớ thì cảm thấy tớ điên thật rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio