Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ gì đây?

Tiêu Phượng Ngô nghĩ thầm chắc mình đói tới hôn mê rồi, đầu óc mơ hồ, hắn dùng chăn che mặt, bình tĩnh yên lặng, chợt nghe đầu giường phát ra một tiếng vang nhỏ, cách tấm rèm, từ bên trong khe hở nhìn ra, có người bưng bát cháo nóng hổi đến.

Cái quả cầu ánh sáng màu xanh lam kia lại xuất hiện.

【 bạn thân mến, tiền cơm cũng phải cần phải trả đó nhe, trong vòng ba ngày nhá, ngàn vạn lần đừng quên 】

Tiêu Phượng Ngô: “…”

Đổi thành người thường, chỉ sợ đã sớm bị hù chết, mà trước giờ hắn to gan, nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng kia nhìn nửa ngày, phát hiện nó không có khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ, mà không lâu sau nó cũng biến mất nên hắn cũng không để ý, thế giới rộng lớn, không gì là không thể, nói không chừng có thể đánh hồn bay phách tán.

Nói về cái tư tưởng lớn cái gì đó, tự lập tự mình cố gắng không ăn cơm mềm thật là phí lời, Tiêu Phượng Ngô sẽ càng không tin đó là thật, xem như là gió bên tai. Căn phòng yên tĩnh, cũng không có người ngoài, hắn đứng dậy bưng cái bát, uống hai ba lần thì cháo hết sạch. Xuyên qua cửa sổ nhìn lại, lại phát hiện một bóng người ngồi ở trên hành lang, dựa lưng vào cây cột suy nghĩ đến xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Xuất thân Tần Minh Nguyệt nghèo khó, từ bé đã bị bán vào gánh hát, luyện hát hí khúc, giặt quần áo làm cơm, không ngày nào không chịu đòn roi. Sau này lớn hơn một chút, thành người có tướng mạo phát triển nhất trong đám sư huynh đệ bên, có người vì lấy lòng Tiêu gia, mượn danh nghĩa mời Tần Minh Nguyệt đến phủ xướng kịch, lại dâng y cho Tiêu Phượng Ngô, kẻ vốn mang tiếng là đoạn tụ.

Tần Minh Nguyệt khi đó còn là một đào hát cỏn con vô danh, còn chưa từng bước lên sân khấu một lần, y biết mình mạng lớn, mặc một bộ quần áo trắng thuần khiết, bưng trà Thanh Từ đưa cho Tiêu Phượng Ngô. Hơi nước lượn lờ bốc lên, eo thân nhỏ cành liễu, là thiếu niên được người ta yêu thích nhất: “Thỉnh Thập Lục Gia uống trà.”

Hôm đó mùa hạ, hun nóng tới làm người ta hoa mắt chóng mặt, Tiêu Phượng Ngô mặc áo lót lụa màu trắng, quạt phần phật, bên người có một đám nha hoàn xinh đẹp vây quanh, chẳng hề để ý tới y. Tần Minh Nguyệt vẫn luôn đưa tay, sau đó nhấc lên nắp trà sang một chút để giảm hơi nóng, một lúc lâu, mới đi tới trước dâng cho hắn: “Trà đã nguội lạnh, mời Thập Lục Gia dùng.”

Tiêu Phượng Ngô giương mắt, nhìn y, người kia lại rụt rè cười.

Tiêu Phượng Ngô nghĩ thầm, thiếu niên này thật thông minh.

Đáng tiếc dù cho Tần Minh Nguyệt thông minh bao nhiêu, đến cùng cũng chưa chịu nhiều va vấp. Từ nhỏ, y ngâm trong nước đắng mà lớn, dù sư phụ là Khấu Ngọc Quân, từng cây roi mây giáng xuống cũng rất ác độc. Tiêu Phượng Ngô là công tử giàu có chưa chịu cực khổ nhân gian, hạ mình đối xử tốt với y một tí, mà lòng y đã chẳng giữ được.

Nói đi nói lại, sự sủng ái của Tiêu Phượng Ngô không chỉ dùng chữ “hơi tốt” để hình dung, mà là “vô cùng tốt”. Trong mắt người ngoài ai nấy đều hâm mộ, thì làm sao có thể trách người trong cuộc là Tần Minh Nguyệt đây.

Dù cho qua mấy năm, chuyện này vẫn ở sâu trong đáy lòng không thể buông xuống.

Ánh trăng sáng từ chốn xa xôi chiếu xuống, cây lá không viện được phủ một màu bàng bạc, Tần Minh Nguyệt nghĩ tới lời hôm nay Tiêu Phượng Ngô nói, vừa cảm thấy là thật, lại vừa thấy là giả, đến cùng cái miệng vốn mang tiếng lừa người, đến thối rữa cũng chưa chắc nói được lời thật lòng.

Đến cùng Tần Minh Nguyệt cũng chẳng còn ở địa vị thấp hèn như trước đây, cũng chẳng còn là kẻ ngây thơ dễ lừa của quá khứ. Nhiều năm như vậy cũng không biết y đã trải qua những chuyện gì, tính khí xảo quyệt đến quái đản, có thể nói là biến ảo không ngừng. Trong tay vẫn nắm cây quạt kia, không có lý do, bỗng nhiên cười lạnh, mạnh tay xé thành hai nửa, roẹt một tiếng vang lên, làm mí mắt của Tiêu Phượng Ngô đang trốn sau cánh cửa cũng dựng lên.

“Em hận ta đến thế sao, cây quạt cũng chẳng muốn giữ lại?”

Hắn từ trong bóng tối đi ra, mặc áo trắng, bên ngoài khoác ngoại bào, dáng người cao, dường như vẫn là Thập Lục Lang làm vô số nữ tử Yến Thành mê muội tới thần trí mơ hồ.

Mặt Tần Minh Nguyệt vô cảm nhìn hắn, đầu ngón tay dùng sức, như khiêu khích, lại một tiếng roẹt nữa vang lên.

Tiêu Phượng Ngô cản y lại: “Em muốn học Tình Văn, bất quá ta không thể như Giả Bảo Ngọc, không có một hộp quạt cho em xé, xé cái này, không còn cái khác.”

Lúc hắn nói lời này, trong mắt còn mang theo ý cười, Tần Minh Nguyệt dù sức ném thật mạnh xác quạt vào lòng ngực hắn, nét mặt châm chọc: “Tình Văn và Giả Bảo Ngọc sao, nói cho cùng, bất quá Thập Lục Gia chỉ xem ta là nô bộc, hà tất ngoài miệng nói lời dễ nghe như vậy. Tiêu lão thái gia chết rồi, cũng không thấy ngươi khóc lên khóc xuống, mấy giọt nước mắt cá sấu đó để cho ông ta đi!”

Mẹ Tiêu Phượng Ngô mất sớm, khi còn bé tính tình hắn bất thường, nghịch ngợm vô cùng, quậy tới mấy di nương không ai muốn nuôi, cuối cùng ôm đến dưới gối Tiêu lão thái gia, theo lý thuyết hai người phải có tình cảm sâu đậm.

Cây quạt nát rồi, không đáng đồng tiền, Tiêu Phượng Ngô kéo viên ngọc ở chuôi quạt xuống, tiện tay ném khung quạt rách sang một bên. Kì lạ thay, ý cười bên môi càng sâu: “Tại sao phải khóc, ông ta chết là chuyện tốt, thất thập cổ lai hi, mặc dù ông ta chưa sống đến cái tuổi đó, nhưng vẫn hơn rất nhiều người. Em nghĩ lại mà xem, trên ta còn có mười lăm anh chị em, ai nấy đều không tầm thường, tài sản Tiêu gia bị quan phủ tước đi, ông ta còn sống, chẳng phải phải cùng chúng ta sống cảnh nghèo hèn sao, sớm muộn cũng phải chết, chẳng bằng ra đi gọn gàng, chẳng cần bận tâm tới chuyện gì.”

Tần Minh Nguyệt chỉ cảm thấy lòng dạ hắn thật lạnh.

Cái miệng của Tiêu Phượng Ngô có thói quen đổi trắng thay đen: “Em xướng “Đại Ngọc táng hoa”? Ta cũng từng đọc “Thạch đầu ký”, may mà Lâm Đại Ngọc đi sớm, bằng không thì họ Giả sẽ bị tịch biên, nàng chẳng phải là muốn cùng sống những ngày nghèo khổ sao, mỹ nhân thế ngoại mà chịu lui về nấu mì sao, nghĩ thế nào cũng chẳng tượng tượng nổi cảnh đó.”

Tần Minh Nguyệt không cam lòng, nhíu mày: “Nàng không phải dạng người chê nghèo khó, yêu giàu sang.”

“Cho dù không phải, ” Tiêu Phượng Ngô vuốt cằm, “Nàng ta đa sầu đa bệnh, nhà nghèo làm sao nuôi nổi, ngày ngày ăn nhân sâm, uống Dưỡng Vinh Hoàn với tổ yến. Ngày nào cũng bệnh, đổi thành cơm canh đạm bạc, nói không chừng không sống nổi một ngày. Ta và ông ta cũng thế, dù sao mười mấy đứa cháu cũng chẳng mấy ai thân với ông ta, ta lại là cái tên vô dụng, không ai nuôi, biết đâu chết đói đầu đường.”

Cuộc trò chuyện này đã đi quá xa, trên mặt Tần Minh Nguyệt hiện lên mấy phần buồn bực, đứng dậy muốn rời đi, Tiêu Phượng Ngô kéo y lại, lại phát hiện đầu ngón tay cảm giác không đúng lắm, cúi đầu nhìn, hơi biến sắc mặt: “Tay của em?!”

Chẳng trách hắn như vậy ngạc nhiên, dựa vào ánh đèn lồng mà nhìn, ngón út tay trái của Tần Minh Nguyệt bị gãy một đoạn, bây giờ vết thương cũng đã lành, không nhìn kĩ thì khó phát hiện.

Hắn không hỏi thì thôi, hỏi thì lại chọc vào chuyện thương tâm của người khác, Tần Minh Nguyệt dùng sức xoay tay lại, lại bị Tiêu Phượng Ngô cố tình nắm chặt, hai người ai cũng có công phu, lôi kéo nhau suýt nữa là đánh nhau.

Tiêu Phượng Ngô lạnh giọng, quát hỏi: “Ngón này sao lại bị thương?!”

Sao lại bị thương ư, vì mặt dầy bò đi tìm ngươi nên bị cửa đập làm thương đấy!

Ngày xưa học kịch, Tần Minh Nguyệt rất không vừa mắt những kẻ ti tiện níu kéo như thế, không còn đàn ông thì không thể sống sao, lại không nghĩ bản thân mình cũng trải qua chuyện như vậy, nhớ tới càng thấy mất mặt, căn bản là không có mặt mũi nào để nói.

Thân thể Tiêu Phượng Ngô còn yếu, giằng co một lát thì bị y đẩy ra, loáng một cái té xuống đất, Tần Minh Nguyệt thấy thế, bực bội giậm chân, rốt cuộc phất tay áo rời đi, cũng không quay đầu lại mà đi mất.

Nơi này là một tiểu viện thanh tịnh, ở giữ trồng một hoa hải đường Tây phủ, chưa tới mùa hoa nở. Tiêu Phượng Ngô nằm trên đất, nhìn Tần Minh Nguyệt rời đi, không biết đang suy nghĩ gì, lắc đầu một cái, lát sau ngồi dậy, phủi bụi trên người, vào nhà đi ngủ.

Làm người, vô tâm vô phế là tốt, vạn sự không lo.

Như Tiêu Phượng Ngô, đại ca và ông nội đều chết, cả người từ trên xuống vẫn sạch sẽ, không thể so bì với lúc tiền bạc chất đầy. Nếu không hoàn cảnh này, mà đổi thành người khác, chỉ sợ khóc đứt từng đoạn ruột, còn hắn thì không sao cả.

Sáng sớm ngày hôm sao, sân trống không, chỉ có một lão bộc ở giữa vẩy nước quét nhà, Tiêu Phượng Ngô tự múc nước trong giếng lên, khó khăn trắc trở mà rửa mặt, sau đó thuận miệng hỏi: “Chủ nhân các ngươi đâu?”

Cho đến giờ, cũng chưa không bày ra tác phong thiếu gia đáng tởm đó, giọng vẫn ôn nhu.

Lão bộc hơi ù tai, nghe hắn nói nhiều lần, cũng không nghe ra cái gì cả. Tiêu Phượng Ngô lắc đầu chậc chậc, bốn mươi tuổi âm khí giảm một nửa, năm năm mươi thì tai mắt không tinh, năm sáu mươi thì khí suy, cửu khiếu không dùng được nữa. Lão bộc này cũng hơn năm mươi tuổi, mặt sưng mắt vàng, chỉ sợ không sống được mấy năm.

Tiêu Phượng Ngô ấn vào tai lão, cất cao giọng, dùng một chút kiên trì cuối cùng lặp lại hỏi: “Tần Minh Nguyệt đi đâu vậy?”

Lão bộc rốt cục cũng nghe rõ ràng, miệng mồm không rõ nói: “Tiên sinh đi Thịnh Đức Lâu hát hí khúc.”

Hừ, thật tốn sức!

Tiêu Phượng Ngô ra sân, chắp tay sau lưng, rảnh rỗi dạo phố, ở xa đã nghe thấy tiếng khen ngợi muốn lật tung nóc Thịnh Đức Lâu. Chung quanh, tầng tầng lớp lớp người vây quanh, đều là những người dân bình thường không có tiền nghe hát cũng không chen vào được.

Tần Minh Nguyệt gần đây mới xuất hiện ở Yến Thành, trước đây chỉ đi khắp nơi, đặt chân ở nơi nào thì ở nơi đó xướng khúc. Nghe nói y đến Yến Thành, các huyện lân cận không ít người mê xem kịch đều đến xem. Ghế ở giữa Thịnh Đức Lâu bị mua hết, lô ghế ở ban công dành riêng cho nữ quyến, các quan thái thái, tiểu thư ngồi đầy, các nàng bỏ ra số tiền lớn để đặt chỗ tốt, xa hoa đến mức làm quan lão gia đau răng.

Lan can đều đầy ắp người, Tiêu Phượng Ngô thầm nghĩ kẻ ngốc mới chen ở cửa trước, bèn vòng ra ngã sau, ai có thể gặp một người thông minh, cong mông chuẩn bị chui chuồng chó, hắn chớp mắt một cái, cố ý hét lớn một tiếng, dọa đối phương nhảy dựng lên.

“Ai u mẹ ơi!”

Người kia là một thương nhân giàu có, chừng hai mươi, khuôn mặt mập mạp, mắt nhỏ xíu, giật mình ngã xuống đất, thật chẳng có gì đáng cười.

Tiêu Phượng Ngô đỡ tường cười ha ha: “Ta tưởng là ai, ra là Sầm Tam công tử, chui đi chui đi, ta không nên quấy nhiễu ngươi, bên trong có lưu manh đấy, liều mạng chui vào, coi chừng bị đập chết!”

Ra là hai người có quen biết.

Sầm Tam từ dưới đất bò dậy, thấy ra là Tiêu Phượng Ngô, đi quanh hắn một vòng, cũng vui vẻ: “Ta đi Đài Châu ba năm, bây giờ về, ngươi vẫn chẳng có chút không tiến bộ… Ta nghe nói chuyện nhà của người, nén bi thương rồi thay đổi đi huynh đệ.”

Tiêu Phượng Ngô chẳng hề để ý nói: “Sớm thay đổi đây! Sao người lại trở về Yến Thành?”

Sầm Tam nói: “Phía nam có chiến tranh, rất khó làm ăn, nên đành về nhà, hôm trước đến nơi này, vốn muốn nghe Tần Minh Nguyệt diễn, hừ, con bà nó, chỗ ngoài ban công cũng không có.”

Tiêu Phượng Ngô chỉ xe ngựa dừng bên ngoài: “Nhìn thấy không, người của họ Hoàng đấy, còn có họ Chúc, người nào cũng có quan hệ với bên trên, ai thèm mua mặt mũi của ngươi.”

Sầm Tam phì một câu: “Một tên tri huyện thâm sơn cùng cốc mà cũng có quan hệ với người bên trên à. Nhị thúc ngươi làm quan trong kinh, năm trước ta có gặp, chính Thái y viện ngũ phẩm, sao không đi nhờ ông ta đi.”

Tiêu Phượng Ngô nói: “Ông ta đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà ta rồi, tổ phụ ta nhắc tới ông ta thì lại giận, mười mấy năm không lui tới, cố gắng tiếp xúc làm gì, Tiêu gia có chuyện ông ta chắc đã nhận được tin tức, nhưng không vươn tay cứu giúp, chắc cũng đã không còn tình cảm gì, tội gì phải ganh tỵ, với lại, chỉ là một thái y, có thể quản chuyện gì.”

Sầm Tam nói: “Đâu giống, Nhị thúc ngươi dưới chân thiên tử, là quan kinh thành, nghe nói hiện tại ông ta là tâm phúc trong mắt Hoàng hậu nương nương, ngày ngày gìn giữ long thai, nếu so sánh, thì còn có quyền hơn nhiều. Ở Yến Thành này, tới con chó con mèo mà cũng dám xưng lão gia, họ Hoàng thì đã sao, họ Chúc thì đã sao nào.”

Sầm Tam dựa vào cửa thở dài thở ngắn, nghe được tiếng hát bên trong, nhưng lại không nghe rõ, cảm thấy khó chịu đi vòng vòng, Tiêu Phượng Ngô nói: “Ngốc ngốc, ta nói bên trong có người canh, ngươi tin là thật sao, sao không tự mình đi nhìn xem.”

Dứt lời, lùi về sau vài bước, dùng một chút sức mà vượt qua đầu tường, cửa sau đúng là có kẻ lưu manh cầm cây gậy đi tới lui, Tiêu Phượng Ngô lượm mảnh nhỏ ngói vỡ, ném cái vèo đánh người ngất xỉu.

Sầm Tam nằm úp sấp ở phía dưới lỗ chó nhìn rõ mồn một, muốn chui vào, lại bị mắc kẹt, gấp đến độ quơ chân, cào tường nói: “Huynh đệ tốt, nhanh kéo ta đi, chậm lại không nghe kịp, nhanh nhanh!”

Cái khổ người kia của gã, Tiêu Phượng Ngô muốn kéo là kéo thì có chút giả tạo, may mà gã cao, khẽ cắn răng cuối cùng cũng kéo lên được. Thừa dịp gã lưu manh chưa tỉnh, hai người như một làn khói tiến vào, ai ngờ mơ mơ hồ hồ đi tới lầu hai, ở trên cao nhìn xuống, lại đối diện sân khấu kịch.

May mà mọi người đều nghe diễn, nên cũng không chú ý bọn họ, Sầm Tam nằm nhoài trên lan can, nửa người thò ra ngoài, nhìn chằm chằm vào “Dương quý phi” điên đảo chúng sinh cả nửa ngày, sau đó lén lút nhìn sang Tiêu Phượng Ngô: “Á, đây không phải là Minh Nguyệt, kép hát trước đây ngươi từng nuôi sao.”

Trên sân khấu, người người đều vẽ mặt hoa, Tiêu Phượng Ngô liền buồn bực, mắt chó của Sầm Tam chẳng thế nào nhận ra.

Sầm Tam nghe như mê như say: “Há há há, tư thái này, ánh mắt này, vậy mà ngươi lại cam lòng đuổi đi.”

Tiêu Phượng Ngô nhíu mày: “Vậy sao ngươi lại buông tha Tiểu Xuân Đào?”

Tiểu Xuân Đào là con hát mà Sầm Tam mua được, không tới hai tháng đã bỏ.

Sầm Tam lúc này lúng túng không nói lời nào, Tiêu Phượng Ngô lười biếng nói: “Thích đuổi thì đuổi, chẳng có nguyên nhân gì, lần sau ít hỏi mấy chuyện hồ đồ này đi.”

Sầm Tam liền đổi ý: “Phận con hát là hạ cửu lưu, chơi đùa cũng được, vui vẻ cũng được, cớ gì phải làm thật. Dưới đó chính là họa thủy, lúc trước mê hoặc người thành kẻ khốn nạn thế nào, xem như ta sai, ngươi thì đúng, may mà ngươi đuổi nó đi, nếu không chắc đã hút hết huyết tinh của ngươi rồi đấy.”

Tiêu Phượng Ngô suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Chuyện như vậy là ngươi tình ta nguyện, bớt chụp mũ họa thủy lên đầu người khác. Nếu ta không muốn đưa vàng cấp bạc, y có thể cướp đoạt sao. Người khác nói mình hèn hạ thì không tính, chính bản thân mình nói mới tính. Người khác còn nói đám thương nhân bỉ ổi, thì ngươi cũng là một tên bỉ ổi sao?”

Mặt Sầm Tam có chút ủ rũ, đấm lan can không nói gì.

Lúc nghỉ diễn, dưới hàng ghế khách quý, có một tên thiếu gia bộ dạng hung hăng khen hay, khàn giọng quát, ném vàng lá lên sân khấu, ném từng cái từng cái, gọi tên Tần Minh Nguyệt.

Bên cạnh đó, nữ quyến cũng có động tĩnh.

“Không phải là thiếu gia nhà Trần tri huyện, điên cái gì thế, theo ta thấy Tần Minh Nguyệt kia rất lẳng lơ, một ngày không câu dẫn nam nhân thì lòng không thoải mái. Lão gia nhà ta còn muốn mời người tới phủ biểu diễn cơ, may mà bị ta ngăn cản, đúng là bộ dạng hồ ly, bị câu là đúng rồi.”

“Trần tiểu gia coi như là có chừng mực, có táng tụng cũng chỉ táng tụng ở trong rạp, hắn thử về nhà mà làm loạn kiểu này, xem cha hắn có đánh gãy chân hắn không.”

“Con hát thôi, phong quang được mấy năm chứ, toàn nhờ vào khuôn mặt yêu tinh kia, tuổi già sắc suy, xem xem còn lão gia nào chịu tâng bốc không.”

Tiêu Phượng Ngô nghe được, thầm nghĩ Tần Minh Nguyệt không phải là người như vậy, tính cách đúng là có hơi xâu, nhưng mà bốn chữ “Hồ ly câu dẫn” làm sao hợp với y được, trước đây cùng hắn uyên ương quấn nhau, lần nào chẳng xấu hổ.

Hóng hớt xong, hắn vốn muốn đi, đã thấy kia Trần tiểu gia cùng Tần Minh Nguyệt đi vào cánh gà, quỷ thần xui khiến thế nào hắn cũng đi theo.

Đằng sau rạp, đâu đâu cũng có người và rương, tới lui thay y phục và trang điểm, vội vàng vô cùng. Tần Minh Nguyệt mặc một bộ áo bào quý phi thêu sợi vàng, khảm nạm châu ngọc, đang ngồi ở trước kính tháo trang sức, Trần tiểu gia kia liền kéo ghế ngồi kế, ánh mắt si ngốc nhìn y.

Trần tiểu gia nhẹ giọng nói: “Tần lão bản, ngươi xướng quý phi rất hay, ta nghe tới hồn xiêu phách lạc.”

Tiêu Phượng Ngô ngồi ở bên kia tấm gương, lòng buồn bực nói cái gì không rõ, không phải là người vô tâm vô phế.

Tần Minh Nguyệt chỉ cười nhạt, nhưng không nói lời nào.

Trần tiểu gia lại nói tiếp: “Minh Nguyệt, ta vừa thấy ngươi, tim dường như cũng bị cướp mất, ngày nào cũng ngủ không yên. Trà không nhớ, cơm không nghĩ, nếu ngươi có một chút đau lòng, hãy đi với ta đi, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi!”

Nói cuống lên, thậm chí còn nắm cả tay Tần Minh Nguyệt, Tiêu Phượng Ngô kiên nhẫn tiếp tục nghe.

Tần Minh Nguyệt dùng nổi tiếng, đến cùng cũng chỉ là một đào kép, không trêu chọc nổi vào chữ quan có hai chữ khẩu, cười rút tay về, đuôi mắt quét qua, đẹp đẽ câu nhân, vẫn mang theo vài phần quý phi say rượu: “Thân phận Minh Nguyệt thấp hèn, sao lại dám với cao.”

Trần tiểu gia càng nóng nảy hơn: “Minh Nguyệt, ta không quản chuyện này, ta chỉ biết là, ta thích ngươi, sao ngươi lại cự tuyệt người ngàn dặm!”

Người xung quanh thấy, nhìn riết cũng thành quen, rất rõ ràng, này vị thiếu gia không phải lần đầu tiên làm chuyện này. Vả lại, đào kép thì dựa vào gì kiếm ăn, một là dựa vào cổ họng, hai là dựa vào thân thể, chỉ là không biết Tần lão bản bị ai hái đi rồi.

Cũng coi như vị Trần tiểu gia có chút gia thế, đổi thành người khác, Tần Minh Nguyệt chắc đã không gặp.

Tần Minh Nguyệt từng trải, vừa lau mực trên mặc, vừa nói: “Ta theo ngài sao? Trần tiểu gia muốn đối xử ta thế nào? Nuôi trong nhà, làm phòng ngoài? Hay là chờ ngươi cưới vợ, biến ta thành vợ nhỏ để sai vặt?”

Sắc mặt Trần tiểu gia kỳ lạ, hơi thay đổi một chút: “Ta đảm bảo, trái tim ta đây có ngươi.”

Tiêu Phượng Ngô chết chết mất thôi, ban nãy bảo trái tim mất rồi, giờ lại có một trái tim khác.

Tần Minh Nguyệt không lên tiếng, một lát sau bỗng nhiên thở dài, cũng không biết là than thở chuyện gì, cởi nút áo ra, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn tựa ngọc, sau đó đem kia thân quý phi bào cởi ra, Trần Tiểu Gia cứ nhìn chằm chằm, chỉ nghe y nói: “Không còn sớm, Trần công tử về đi.”

Tần Minh Nguyệt không hứng thú lắm, hiển nhiên là không muốn ứng phó, cái vị kia Trần tiểu gia “trái tim cũng bị cướp mất” cũng không dám làm phiền, không cam tình nguyện dẹp đường hồi phủ.

Tần Minh Nguyệt nhìn bóng lưng gã, trong mắt cười lạnh, tràn đầy sự châm chọc. Đang muốn thu ánh mắt lại, bàn tay y đặt trên bàn bỗng nhiên không biết bị ai nắm chặt, ngay sau đó bên tai truyền đến giọng nam tử trầm thấp: “Tần lão bản à, ngươi xướng quý phi thật hay, tim ta bị cướp mất rồi.”

Tần Minh Nguyệt nghe vậy, đồng tử co rụt lại, đã thấy trên gương đồng thấp thoáng một gương mặt tuấn tú, đối phương đang nhìn mình cười tủm tỉm, không phải Tiêu Phượng Ngô thì là ai!

Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên xong thì cười lạnh: “Không biết Thập Lục Gia từ lúc nào đã am hiểu về diễn xuất?”

Tiêu Phượng Ngô chống cằm, đặt tay y lên mặt, cân nhắc nói: “Tuy không hiểu diễn xuất, nhưng cũng biết thỏa mãn, cảm thấy em xướng êm tai nhất.”

Hắn nói lời thật, nhìn cặp mắt kia, Tần Minh Nguyệt càng thất thần trong chốc lát, không nói ra được điều gì, cuối cùng rút tay về, nghiêm túc đó: “Vậy ta phải tạ ơn Thập Lục Gia đã quá khen.”

Tiêu Phượng Ngô cười nhìn y: “Làm khó em gọi ta một tiếng gia, bất quá ta đã sớm không còn là gia nữa, cũng không bì được với trước. Hiện nay bên cạnh em chẳng phải tốt hơn sao, có thể hóng chuyện.”

Nói xong, phủi ống tay áo, giống như muốn đứng dậy rời khỏi.

Trong lòng Tần Minh Nguyệt đột nhiên hốt hoảng, thầm nghĩ Tiêu Phượng Ngô chắc là hiểu lầm y với tên Trần tiểu gia kia có gian tình, soạt một cái đứng lên, gương đồng cũng lật, vừa tức vừa phẫn nộ: “Ý ngươi là gì, cảm thấy ta chỉ là đào kép, thân phận thấp hèn, thấy có chút tiền thì nhào tới à. Là gia hay không, ta từ đầu tới cuối cũng sẽ thế, chịu thiệt thòi, còn ngốc nghếch mà giẫm lên vết xe đổ sao?!”

Y nói dài như thế, thấy người chung quanh nhìn lại, giận tới đá ngã ghế, cảm thấy mất mặt, lại thấy Tiêu Phượng Ngô chẳng có chút phản ứng gì, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Người sau cánh gà, nghe kia mấy câu nói kia rõ ràng, đều muốn nhìn xem người mà Tần Minh Nguyệt dây dưa trông thế nào, liếc mắt nhìn một cái, quả là khí độ bất phàm, chỉ là không biết được là công tử nhà nào.

Tiêu Phượng Ngô không nghe diễn, không tới Lê viên, người người đều từng nghe nói về hắn, lại chưa từng gặp qua, hắn thấy Tần Minh Nguyệt đi, chắp tay xin lỗi mọi người chung quanh, rồi cũng đuổi theo.

Tần Minh Nguyệt giận dữ, nóng tới đau đầu, kiệu cũng không ngồi, hấp tấp trở về nhà, sập cửa phòng, khóa lại, không đi ra ngoài.

Tiêu Phượng Ngô theo ở phía sau, thấy trong lão bộc trong đình viện còn đang vẩy nước quét nhà, hứng thú nhìn chốc lát, thấy tai lão điếc vô cùng. Hắn phi người lên mái hiên, gỡ mái ngói, thấy Tần Minh Nguyệt ngồi dưới đất, hung hăng vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Y xuất thân thấp hèn, lòng đầy mẫn cảm, Tiêu Phượng Ngô lại chẳng nghĩ tới, tùy ý nói đùa một câu cũng làm y phản ứng lớn như vậy. Hắn đậy mái ngói lại, mới nhảy xuống.

Tiêu Phượng Ngô dựa vào cửa, qua loa gõ hai lần: “Mở cửa.”

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, tiếng thở cũng bị mất.

Tiêu Phượng Ngô lại nói: “Nếu không mở cửa ta sẽ đạp cửa, đạp cái là xong.”

Tần Minh Nguyệt nhìn về phía ngoài cửa, híp mắt một cái: “Ngươi tới nhà ta làm gì, lát nữa có khách tới, bớt dính tới chuyện của ta đi, ngươi đường đường là công tử nhà họ Tiêu, đừng dính tới cửa của hạng cửu lưu, dơ chân của ngươi.”

“Cạch ——!”

Tiêu Phượng Ngô trực tiếp một cước đá văng cửa, Tần Minh Nguyệt thấy thế, nhất thời như bị người ta bóp cổ, một câu cũng không nói ra được.

Tiêu Phượng Ngô đóng cửa lại, cười nói: “Tức cái gì chứ, ta thuận miệng nói, ta hiểu, em còn si mê ta, vì ta mà tính mạng cũng không cần, không phải dạng người yêu sang phụ khó.”

Tần Minh Nguyệt giận run tay: “Nói hưu nói vượn!”

Tiêu Phượng Ngô bừng tỉnh, hỏi ngược lại: “Ồ? Hay em thật sự coi trong cái tên Trần tiểu gia mất tim kia?”

Cái miệng này chẳng buông tha ai, tính Tần Minh Nguyệt lại nóng tới đỉnh điểm, có thể nhảy dựng, dùng một quyền đấm chết hắn.

Tần Minh Nguyệt run lập cập chỉ vào hắn: “Ngươi cút! Tránh xa ta ra!”

Một đôi mắt phượng ngậm nước mắt, suýt nữa nước mắt đã rơi.

Tiêu Phượng Ngô lại chẳng đi, thu lại nét mặt, ngồi xổm ở trước mặt y, nhìn rõ ràng vết cắt ở đốt ngón tay, đuôi lông mày hơi nhíu: “Tính em vẫn xấu như vậy, không trách lại dễ chịu thiệt.”

Lại nói tiếp: “Ta lúc nào cảm thấy em thấp hèn, nếu cảm thấy em thấp hèn, tại sao còn muốn giữ em bên mình nhiều năm như thế.”

Tần Minh Nguyệt không nói lời nào, khoang ngực lên xuống bất định, ngửa cổ trừng hắn.

Tiêu Phượng Ngô gãi đầu một cái, như có chút bất đắc dĩ: “Mẹ ta cũng là một đào hát.”

Lại không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, Tần Minh Nguyệt giật mình sửng sốt một chút, chỉ nghe Tiêu Phượng Ngô tiếp tục nói: “Ừm… Nhưng bà… bà chưa bao giờ cảm thấy mình ti tiện cả. Bà luôn nói, người sống đường đường chính chính thì cột sống sẽ thẳng, không trộm không cướp dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm cơm, không có gì mà không bằng người.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio