Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khúc Nghiên nằm mơ, nhân gian như chìm trong luyện ngục.
Những tòa nhà cao tầng lần lượt ngã xuống, bụi bay đầy trời, người dân nháo nhào hạy trốn, các cô gái khóc lóc, la hét, giãy dụa chẳng thể làm gì, mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt, vô số khe hở nứt ra, bên dưới, dung nham cuồn cuộn chảy, vô số khuôn mặt ác quỷ dữ tợn từ bên dưới chậm rãi bò ra ngoài, cắn xé loài người.
Máu, đâu đâu cũng là máu…
Dưới đất, đầy những tay chân bị cụt, dung nham đỏ đậm bắt đầu trào ra, nóng đến linh hồn muốn biến thành tro tàn, bầu trời màu xám trắng từ từ trở tối, mây đen che đầy, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Advertisements
REPORT THIS AD
Khúc Nghiên ở trong đám người đang cầu xin, không né không tránh, tùy ý để dung nham cắn nuốt cơ thể mình, hai tay cậu che mặt, một đôi mắt u ám vặn vẹo từ trong khe hở nhìn thế giới đang từng chút khuynh đảo đổ nát, sau đó phát ra một trận cười nhẹ, bệnh hoạn tới tận xương.
Ác ma thức tỉnh, không ai biết cậu là ác ma.
Trước đây cậu không uống máu tươi, bởi vì cậu không biết mùi vị của máu tươi.
Một người hèn mọn chịu hết tất cả những sỉ nhục ức hiếp chết đi, thì ác ma khi thức tỉnh sẽ càng đáng sợ.
Cắn nuốt cả thế giới, cũng cắn nuốt chính mình.
Trong nháy mắt đó, tòa thành này, thế giới này, mất đi tất cả màu sắc, trong không khí tràn ngập mùi thuốc cùng rỉ sắt tanh hôi, luồng nước nóng cuồn cuộn, cuối cùng chân trời cũng xuất hiện một tia rạng đông, bỗng nhiên có cơn mưa đổ xuống.
Mưa rơi lất phất, nhưng cũng ôn nhu và nặng hạt, nếu có màu sắc, hẳn là xanh lam, bầu trời như bị nước cọ rửa qua, trong phút chốc, cái nóng thối lui, dung nham chảy ngược, chỉ để lại một mảnh yên tĩnh.
Ánh sáng trong kho vẫn lờ mờ như trước, hô hấp Khúc Nghiên nháy mắt nặng nề, sau đó trong nháy mắt lại tỉnh lại, cậu nhấc mí mắt nặng nề, trong tầm mắt là một mảnh hư vô, sau một hồi mới nhìn lại, ý thức quay về, thấy bản thân mình gối lên một đôi chân ấm áp, cánh mũi tràn ngập mùi bạc hà nhàn nhạt, xen lẫn mùi khói thuốc lá, rất dễ chịu.
Thoải mái, thậm chí khiến người ta không nghĩ ngợi gì…
Khúc Nghiên nhắm mắt lại, lại nặng nề mở lên, lần này cậu thấy rõ trên đỉnh đầu của mình lơ lửng một quyển sách, bìa đen, hai chữ màu trắng nho nhỏ ——
“Sống Sót”
Khúc Nghiên nhận ra, đây là sách của cậu, đầu ngón tay cậu giật giật, sau đó ngón tay không tiếng động mà nắm lấy quyển sách, tờ giấy màu trắng liền xuất hiện mấy dấu máu bẩn.
Bùi Nhiên đọc vô cùng tập trung, bị dọa lùi ra một chút, đến khi hắn nhận ra Khúc Nghiên đã tỉnh, theo thói quen cất quyển sách đi, sau đó lại bị nửa khuôn mặt kia làm giật mình.
Vết thương quá sâu, dù đã thoa thuốc, vẫn còn chút đáng sợ, so sánh với gương mặt còn lại, quả là khác biệt một trời một vực.
Bùi Nhiên bỗng nhiên cảm giác thấy hơi tiếc, một gương mặt xinh đẹp vô song, không nhiễm bụi trần, như được đúc bằng ngọc, đột ngột xuất hiện một khe nứt, khiến người ta thấy mà tràn đầy tiếc nuối trong lòng.
“Tỉnh rồi à?”
Bùi Nhiên cẩn thận cất sách, đặt ở bên cạnh, cánh quạt thông khí không ngừng chuyển động, phân nền trời ngập sắc đỏ thành từng phần từng phần, chỉ có thể nhờ đồng hồ đeo tay, mà nhận ra bây giờ đã là sáng ngày hôm sau.
Khúc Nghiên giật giật đôi môi khô nứt không tiếng động, như muốn nói cái gì đó, nhưng bởi vì ngày hôm qua sốt cao mà không thể nói được một chữ nào, cậu nhìn về phía cánh quạt, trong mắt phản chiếu sắc trời đỏ tươi như máu bên ngoài, con ngươi quỷ dị ánh lên một chút ánh sáng, rồi trong nháy mắt trở nên yên ắng, thu hết cảm xúc làm người ta khiếp sợ vào trong.
Bùi Nhiên nghĩ cậu đói bụng, một cái tay vòng qua sau gáy Khúc Nghiên, đỡ cậu dựa nửa người vào vai mình, sau đó từ trong balo lấy ra một bình nước, dùng nắp bình đút nước cho cậu.
Chu Thương Minh ở bên cạnh nhìn, đại khái là cảm thấy Bùi Nhiên là thứ xảo trá, ống sắt trong tay như có như không gõ xuống mặt đất, âm thầm chuyện gì đó không muốn người ta biết.
Trong balo còn sót lại hơn nửa túi bánh quy chocolate, không biết của hãng nào, ăn vào một miếng mà ngọt tới ngấy, cuống họng lại cảm thấy chua, vào lúc đó, Bùi Nhiên ăn một chút thì không động tới nữa, nhìn thấy là buồn nôn, hắn không ích kỷ một chút nào mà đút nó cho Khúc Nghiên.
Thiếu niên kia ngũ quan thanh tú vô cùng như một bức tranh thủy mặc, trên người lại tỏa ra một luồng khí u ám mà chẳng ai giải thích được, Khúc Nghiên không ăn, đồ ăn tới bên mép, chầm chậm mở mắt ra, dùng ánh mắt u ám kia đánh giá hắn, một lát sau, giật giật môi, phun ra ra mấy chữ vụn vỡ: “Tại sao…”
Khàn khàn, kỳ cục.
Bùi Nhiên nghe vậy hơi run, chưa trả lời, Chu Thương Minh cùng cái giọng âm dương quái khi, chen vào: “Tại sao? Thì nuôi mày, thuận tiện x mày, không hiểu à?”
Trên mặt gã là nụ cười ác ý.
Bùi Nhiên cười nghe vậy tựa cười mà không cười, sau đó cúi đầu nhìn về phía Khúc Nghiên trong khuỷu tay, ung dung nhìn gã, tiếp tục đem đưa bánh quy tới miệng cậu, kéo dài giọng, nói: “Phải, nuôi tốt thì mới có sức mà x, nên cậu ăn nhanh nhanh lên.”
Đời trước Bùi Nhiên cũng là công tử nhà giàu, trong xương tủy không thiếu hứng thú với mấy chuyện xấu, nghĩ thầm xét cái vẻ quyết tâm hôm qua của Khúc Nghiên, chắc sẽ tát vào tay hắn, thà đói chết cũng không…
Răng rắc ——
Tiếng bánh quy giòn vang lên, Khúc Nghiên không nói một lời mà ăn hết đồ ăn trong tay Bùi Nhiên, chỉ trong một đêm, trong mắt cậu lại có biến hóa long trời lở đất, như là vực sâu mênh mông vô bờ, chẳng thể nhìn thấy đáy.
Khúc Nghiên cúi đầu, không thấy rõ nét mặt, mà việc cậu ăn như hùm như sói như vậy toát ra dục vọng cầu sinh vô cùng, Bùi Nhiên thấy nửa bên má trắng nõn của cậu hơi nhô lên, như chuột đồng, đột nhiên cảm giác có gì đó kì cục, bèn nhẫn nại tiếp tục đem đút bánh cho cậu.
Khúc Nghiên ăn được một nửa thì không động đậy.
Bùi Nhiên nói: “Ăn đi, sắp quá hạn rồi.”
Khúc Nghiên nhìn về phía hắn, thấy nét mặt Bùi Nhiên ôn nhu, lười biếng, trong mắt chẳng có quá nhiều phiền não và tăm tối, tựa như ở rất cao, rất cao… Không nên ở trong thế giới như luyện ngục này.
Khúc Nghiên ăn cũng mang theo cảm giác hung ác, mặt không cảm xúc, rũ mắt, từng chút một, yên lặng mà lặp lại, cái sức lực kia không dùng để ăn bánh quy, giống như gặm xương người hơn, vết thương trên mặt kia cũng muốn nứt ra.
Bùi Nhiên lười tới nổi chẳng muốn nhấc cái mông mình, hắn ném túi bánh quy trống không đi, không chút lo lắng nào khi thức ăn dự trữ đã cạn, sau đó vỗ bắp đùi mình, ra hiệu Khúc Nghiên nằm xuống.
Thiếu niên hiện tại dường như chẳng quan trọng cái gì cả, lặng lẽ, rồi mới nằm vào trong lồng ngực phảng phất mùi bạc hà nhàn nhạt, nhắm hai mắt không nói một lời, dường như hiện tại Bùi Nhiên muốn cởi y phục cậu, ở trước mặt mọi người làm càn thì cậu cũng chẳng chút phản ứng.
Bùi Nhiên lại tách ra hai viên thuốc con nhộng hạ sốt, đem bột thuốc rắc trên mặt cậu, động tác cẩn thận, ôn nhu như gương mặt hắn.
Khúc Nghiên mở mắt ra, lại yên lặng nhắm lại, cũng không ai biết cậu đang suy nghĩ gì.
Bùi Nhiên thay cậu bôi xong thuốc, muốn đỡ cậu dậy, kết quả thấy Khúc Nghiên co lại thành một cục mệt mỏi, cũng ngại mở miệng, chỉ có thể duy trì cái tư thế lúng túng này, tiếp đó xem cho xong cuốn sách đang xem.
Một tia sáng đo đỏ chênh chếch chiếu lên trang sách, một hàng chữ đậm phản chiếu rõ ràng, che đi tâm huyết yếu ớt: Người sống là vì bản thân, chứ không phải sống vì những thứ ngoài kia.
Bụi bay nhảy trong không khí, không biết là bụng ai sôi ùng ục, phát ra âm thanh đói bụng, Chu Thương Minh nhìn chung quanh, cũng không phát hiện là ai, gã đứng lên, trong tay siết chặt cái ống sắt, như một kẻ lãnh đạo, ở sân bãi trung tâm đi qua đi lại.
“Nguồn thức ăn đã hết, không thể ngồi chờ chết được, đã lâu như vậy, bên ngoài trời vẫn màu đỏ, tám phần mười sẽ không thay đổi, chỗ này tôi rành, cách đây không xa có một trạm xăng dầu và siêu thị, tránh người ta chiếm trước, chúng ta cần phải tiên hạ thủ vi cường.”
Gã nói có đạo lý, lời vừa nói ra, vệ sĩ Phùng Đường đứng lên theo, tất nhiên là định đi theo ra tìm thức ăn, còn có hai tên lưu manh kia, khó giải thích được mà cảm giác người đông thế mạnh.
Chu Thương Minh thấy thế, thoả mãn gật đầu: “Bên ngoài có xe tải nhỏ, hôm qua tôi ở trên lầu tìm được chìa khóa, bên trong còn xăng, đủ chúng ta tới đó, như vậy đi, phụ nữ ở lại, đàn ông ra ngoài tim thức ăn.”
Cái cô gái tên Chi Chi kia nắm chặt lấy cánh tay bạn trai mình, cau mày lắc đầu: “Tang Viêm, đừng đi, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Tang Viêm như động viên mà vỗ vỗ tay cô, sau đó từ dưới đất đứng lên, cũng đồng ý đề nghị này.
Người duy nhất không phản ứng, đại khái chính là Bùi Nhiên, hắn an ổn ngồi dưới đất, dùng sách che mặt, nỗ lực trốn tránh “Tai bay vạ gió” của Chu Thương Minh khơi ra. Ai ngờ Chu Thương Minh chẳng làm khó làm dễ, Phùng Đường nhíu mày: “Bùi thiếu gia, cậu không định ra ngoài tìm vật dụng sau?”
Tìm vật dụng à?
Tìm vật dụng hay tặng đầu người?
Bùi Nhiên là cọng bún dù ở trong trạng thái cực kì sợ hãi, cũng sẽ không bùng nổ dục vọng cầu sinh kinh người như người khác, mà là tay phát run, chân như nhũn ra, sức lực toàn thân trong nháy mắt bị rút hết, như bùn nhão không nhúc nhích nửa bước, kết quả chính là nằm ngang chờ chết.
Hơn nữa, hắn cũng không cho là, những người ở trước mặt này sẽ có người nào bằng lòng ở trong giây phút sinh tử tới cứu mình.
Thấy Bùi Nhiên không nói lời nào, Phùng Đường giơ tay lấy cuốn sách của hắn ra, một động tác nhỏ thôi, cũng cho thấy quan hệ thuê mướn này lung lay rồi.
“Không đi.”
Bùi Nhiên ngẩng đầu, trong mắt sáng loáng viết ba chữ ——
Không muốn đâu. (Văn gốc: yamete – 雅蠛蝶)
Phùng Đường: “…”
Chu Thương Minh vẫn còn mơ tới cây súng lục trên người Bùi Nhiên, nghe vậy quét một vòng trên người hắn, bất ngờ, cười cười: “Cậu không đi cũng được, như vậy đi, cậu có súng: súng của cậu cho tôi mượn dùng, cũng coi như cậu ra một phần lực, vật dụng chia cho cậu một phần.”
Nghĩa bóng, không ra sức, không có đồ, người phụ nữ vẫn luôn ngồi yên lặng ở trong góc, rốt cục sợ hãi ngẩng đầu lên.
Chu Thương Minh hiện tại vẫn còn khách khí, một là bởi vì trong tay Bùi Nhiên có súng, hai là bởi vì bây giờ Phùng Đường còn chưa có biểu hiện gì để xác minh y thuộc phe nào, mà Phùng Đường đã là cỏ chiều nào theo chiều nấy. Súng, là nhất định không thể giao ra.
Bởi vì đó là một cây súng đồ chơi thôi.
Bùi Nhiên đốt điếu thuốc, ở trong phòng, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng tang thi ở bên ngoài gào thét, hắn phun ra một ngụm khói, lắc đầu: “Súng không có đạn.”
Lời hắn nói là nói thật, Chu Thương Minh nhất định không tin, chỉ cảm thấy Bùi Nhiên đang từ chối, mặt hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta tìm vật dụng về, không có phần cậu.”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Bùi Nhiên vẫn chưa trải qua đói khát thực sự là thế nào, cũng không trải qua sự tàn nhẫn của tận thế. Dưới cái nhìn của hắn, đói bụng hai bữa không ghê gớm gì, đời trước hắn nằm trong nhà, đồng hồ sinh học rối tinh rối mù, chơi game cả hai ngày không ăn, dễ thôi mà.
Hắn đang muốn nói không có là không có, ai ngờ vào lúc này, bên tai mọi người bỗng nhiên vang lên một giọng khàn khàn, vỡ vụn: “Tôi đi.”
Khúc Nghiên từ trong người Bùi Nhiên đứng lên, bước đi còn chút lảo đảo, không biết có phải hôm nay có đồ ăn bỏ bụng hay không, thoạt nhìn chẳng hề yếu ớt vô lực như ngày hôm qua, cậu dựa lưng vào tường, tóc mái che hơi dài đi sự âm u ở đáy mắt, môi hơi tái nhợt, lại lặp lại một lần nữa: “Tôi đi.”
Bùi Nhiên nhìn vào phần gương mặt hoàn hảo của cậu, từ góc này mà nhìn, thân hình Khúc Nghiên gầy gò, sống mũi cao thẳng, xương cốt cũng thẳng, nếu như lên đại học, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, hẳn là được các chị em trong trường tôn làm nam thần.
Nét mặt Chu Thương Minh châm chọc, khinh bỉ hỏi ngược lại: “Mày mà cũng đi?”
Nói xong lại nói: “Được thôi, tốt xấu gì thì cũng tính là đàn ông, cũng tốt hơn mất kẻ chẳng chịu đi.”
Bùi Nhiên nghe vậy thì cho là gã chỉ chó mắng mèo, cũng không thèm để ý, chẳng qua là cảm thấy bộ dạng yếu ớt này của Khúc Nghiên, nửa đường chắc bị đẩy ra dụ tang thi mất, bất quá cậu ta là vai chính hẳn là sẽ không chết, do dự một chút, Bùi Nhiên nhìn Phùng Đường nói: “Xin chiếu cố một chút.”
Đây chính là kim chủ ba ba của tui đó, không thể chết được.
Phùng Đường gật đầu, xem như là bằng lòng.
Bùi Nhiên nói xong, nhìn về phía Khúc Nghiên, ai ngờ lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt cậu, hắn không tiến bộ, nhưng cũng không ngăn người khác tiến bộ, dù sao vai chính trải qua đau khổ thì mới thăng cấp chứ, Bùi Nhiên không có ngăn cản, chỉ nói: “Đi đường cẩn thận.”
Sau đó cầm quyển sách vừa nãy kia, tiếp tục nhìn, Khúc Nghiên ở trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen trên đỉnh đầu hắn.
Tang Viêm lại không muốn động đậy, liếc nhìn Bùi Nhiên nói: “Chúng ta đi, chỗ này chẳng phải còn mình cậu ta là đàn ông sao?”
Bùi Nhiên hiểu rõ, anh ta lo lắng bạn gái xinh đẹp của mình bị chính một công tử nhà giàu bá vương ngang ngạnh cưỡng ép, hắn lật sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh có thể đưa bạn gái mình đi theo mà.”
Mặt Chi Chi đỏ lên.
Mặt Tang Viêm cũng rất là táo bón, bên ngoài toàn tang thi, anh ta làm sao có thể dẫn bạn gái ra ngoài mạo hiểm.
Bùi Nhiên thấy bọn họ không đi, không kiên nhẫn nhấc mí mắt nói: “Ông là gay, không thích phụ nữ, hài lòng chưa.”
Bầu không khí bên trong có chốc lát lúng túng, Tang Viêm nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Khúc Nghiên, đã thấy người này mặt vô cảm, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện gì, sờ sờ mũi, trong lòng tin bảy, tám phần, lúc này mới cùng Chu Thương Minh rời đi.
Bọn họ vừa đi, Bùi Nhiên liền ngẩng đầu lên.
Mặc dù Khúc Nghiên trong sách là vai chính, có thể trong xương tủy đã bị hắc hóa, sau này còn giết quái lên level thu nạp em gái, thực lực nghịch thiên, ở thành Nam lập căn cứ người sống sót, thậm chí trở thành người đứng đầu cấp cao, hành vi cử chỉ không khác người bình thường, mà Bùi Nhiên nhớ rõ trong nguyên tác có một câu nói khái quát hoàn cảnh của cậu ta ——
“Thế giới này chưa từng cho hắn một chút ôn nhu, Khúc Nghiên cũng chưa từng xem loài người là đồng tộc của mình, hắn ngụy trang cho mình vẻ hiền lành, nhưng lại là ác ma, dạo chơi ở nhân gian.”
Nói cách khác, vai chính này, kỳ thực… Có thể là nhân vật phản diện, như vậy ôm cái đùi kim chủ này, chẳng biết có hữu dụng không nữa?
Bùi Nhiên không nhớ rõ trong tiểu thuyết viết cái gì, chỉ mơ hồ nhớ tới một ít nội dung chính, cố gắng nhớ rồi lại không nhớ ra được, có chút ấn tượng, chính là dị năng.
Tận thế xảy ra, virus tang thi tàn phá toàn cầu, cạnh tranh sinh tồn, loài người cũng vì thích ứng với thế giới này mà tiến hóa, trong số bọn họ, có mấy người bỗng nhiên sốt cao, chịu đựng được, trong cơ thể xuất hiện dị năng, nếu không qua khỏi, sẽ biến thành tang thi.
Hệ sấm sét, hệ thực vật, hệ “nước”, hệ “lửa”, hệ “băng”, hệ “kim”, hệ mộc, hệ tinh thần, hệ không gian, đây là những loại dị năng đã biết hiện nay.
Tấn công mạnh nhất là hệ sấm sét, thần bí khó lường nhất chính là hệ tinh thần, làm cho người ta vô cùng cảm thấy an toàn, chắc là hệ không gian.
Bùi Nhiên tới bây giờ cũng chưa bị sốt, ở mức độ nào đó, chắc là hắn sẽ không có khả năng kích hoạt dị năng, nếu cưỡng cầu muốn liều một ván, đại khái là có thể đi ra ngoài cho tang thi cắn một miếng.
Chịu được, có dị năng, chịu không nổi thì thành một thành viên của đám bên ngoài kia.
Muốn xem cái đùi kim chủ Khúc Nghiên này ôm được hay không, rất đơn giản, xem ngày hôm nay cậu ta trở về có bằng lòng chia sẻ một phần vật dụng không là xong, chịu chia, thì vẫn còn tồn tại nhân tính, vẫn chưa bị hắc hóa triệt để, không muốn chia…
Bùi Nhiên cũng chỉ có thể để bụng đói mà thôi.
Hắn có sách xem, giết thời gian dễ dàng, Chi Chi cùng người phụ nữ thì đứng ngồi không yên lên, hai người nhỏ giọng nói chuyện, giọng lúc ẩn lúc hiện trôi đến bên tai Bùi Nhiên.
Phụ nữ thân thiện thấy sang bắt quàng làm họ: “Cô bé à, em bao nhiêu tuổi, quả là thanh tú.”
Chi Chi lúng túng nói: “Chị gọi em là Chi Chi là được rồi.”
Người phụ nữ lại nói: “Chị á hả, năm nay cũng mới ba mươi lăm, em gọi chị là chị Vương đi, người đàn ông của chị chết trong tay đám tang thi đó, còn mình chị lẻ loi hiu quạnh, cũng không ai săn sóc, không thể so với em, bạn trai em đối với em thật tốt, còn đồng ý đi ra ngoài tìm vật dụng…”
Chi Chi đại khái hiểu ý của cô ta, yên lặng quay người sang, cách cửa sổ thông khí nhìn ra phía ngoài, nói sang chuyện khác: “Họ đi ra ngoài đã lâu như vậy, sao vẫn còn chưa trở về?”
Đúng là đã rất lâu, chừng sáu tiếng.
Bùi Nhiên đã xem xong quyển sách, hắn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, lại lật về tờ đầu tiên, tiếp tục xem, dường như chẳng hề gấp gáp.
Từng giây từng phút trôi qua, lòng Chi Chi như lửa đốt, cô cẩn thận từng li từng tí đến trước mặt Bùi Nhiên, hỏi dò: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Bùi Nhiên quét mắt qua cổ tay: “Buổi chiều năm giờ.”
Chi Chi càng u sầu: “Bọn họ mấy giờ đi ra ngoài?”
Bùi Nhiên: “Buổi sáng chín giờ.”
Sắc mặt Chi Chi chợt trắng bệch, như bị rút hết khí lực, ngồi phịch trên mặt đất.
Bùi Nhiên không có chút thành ý an ủi: “Không sao, Phùng Đường, anh ta từng đi lính.”
Dường như để chứng thực lời hắn, bên ngoài lúc ẩn lúc hiện truyền đến tiếng ô tô nổ vang rền, không lâu sau, tiếng bước chân hỗn độn tiến vào, ngay sau đó cửa kho hàng bị người ta ầm một tiếng mở ra, rõ ràng là đám người Chu Thương Minh.
Chi Chi không nhìn thấy nét mặt trầm trọng của họ, che miệng nhào vào trong lồng ngực Tang Viêm, nước mắt suýt nữa rơi xuống: “Sao bây giờ anh mới về! Làm em sợ muốn chết huhuhu…”
Tang Viêm ôm chặt Chi Chi, cũng không nói gì, ai nấy trên tay đều mang theo một cái túi, phân phối xong vật dụng, Bùi Nhiên giương mắt, thấy Khúc Nghiên còn rất tốt, hơi hơi yên tâm, bất quá ngay sau đó hắn liền phát hiện có gì đó không đúng ——
Trong đội thiếu mất một người.
Tên lưu manh đầu nhím không trở về.
Dường như nhận ra được ánh mắt Bùi Nhiên, Phùng Đường đi tới, ngồi xuống ở chỗ của mình, dùng khăn lau sạch vết máu không biết của ai trên cánh tay, trầm giọng nói: “Chúng tôi gặp được đám tang thi, đứa bé kia không chạy kịp, được ăn rồi.”
Sắc mặt Chi Chi chợt trắng bệch.
Bùi Nhiên không phản ứng, tận thế mà, chết một người cũng là điều bình thường thôi, với lại hắn và tên đầu nhím kiakhông quen.
Nhịn cả ngày, ai nấy bụng đói cồn cào, từng người ngồi ở vị trí của mình, bắt đầu ăn, người phụ nữ kia nhìn chung quanh, thấy không có ai muốn chia đồ ăn cho mình, sắc mặt có chút khó coi.
Phùng Đường không có muốn phân đồ ăn, may mà Bùi Nhiên cũng chẳng đói lắm, mình ngồi ở đất, dùng giấy xếp máy bay chơi, chơi không còn biết trời đất, hắn chợt thấy đùi mình nặng nặng, cúi đầu nhìn lại, ra là bị người ta để lên đồ hộp và một túi bánh quy.
Sức tay của Bùi Nhiên buông lỏng, máy bay xa xôi bay xuống, vừa vặn rơi trước mặt Khúc Nghiên, động tác lấy đồ ăn của cậu hơi dừng lại, mở máy bay giấy ra xem, lúc này mới phát hiện ra là bài thi của mình, điểm tối đa.
Đối với ánh mắt tối om om của Khúc Nghiên, Bùi Nhiên chẳng biết xấu hổ giơ ngón tay cái lên, cười hì hì nói: Thành tích rất tốt ha.”
Cùng lúc đó, trong lòng cảm động, nước mắt dâng trào, cái đùi kim chủ này quả là ôm được, không làm cũng có ăn có uống, càng thêm quyết tâm muốn đi theo Khúc Nghiên.
Bùi Nhiên không thích đồ ăn hạng xoàng, hoa quả đóng hộp vẫn còn ăn nổi, ai ngờ lúc hắn đang chuẩn bị mở nắp, cả người đau tê như bị điện giật giống, cùng lúc đó trong đầu vang lên âm thanh của máy móc.
【 keng ~ 】
【 kí chủ, chào bạn, đây là hành vi phạm quy tắc hệ thống, lần thứ nhất nhắc nhở, lần thứ hai nghiêm trọng nhắc nhở, lần thứ ba đều sẽ khấu trừ HP, xin hãy quý trọng sinh mệnh không dễ có này. 】
【hệ thống nỗ lực tự mình cố gắng đã khởi động, tôn chỉ của chúng ta là tự lập tự mình cố gắng, từ chối ăn cơm mềm. Bạn thân mến, dùng chính sức lao động của mình cùng hai tay đổi lấy trái cây mới là niềm vui vô hạn, hãy ăn cơm cứng thôi!!! 】
Bùi Nhiên:?!?