Thẩm Du nóng nảy, nhưng thực ra nói về chuyện tình cảm lại sạch sẽ như trang giấy trắng nhưng lại chơi với với đám người đầu óc bại hoại. Đường Y Sơn biết rõ tính cách này của cậu, chỉ trả lời một câu.
【 đạn bọc đường, cẩn thận, nổ chết ông đấy 】
Cố Lai lái xe rất êm, nhưng cũng không chậm rì làm người ta gấp muốn chết, không lâu sau đã tới nơi. Hắn đậu xe trước cửa khu dân cư, sau đó cởi dây an toàn, xuống xe, đi vòng, thay Thẩm Du mở cửa, thấp giọng nhắc nhở: “Cậu về tới nhà rồi.”
Trước đây Thẩm Du chưa từng hưởng thụ qua kiểu đối đãi này. Hiện tại làm người yêu cũ nhưng lại được hưởng, bản thân cậu cũng cảm thấy đây là trò cười. Nửa khuôn mặt ẩn ở trong bóng tối, khóe môi nhếch lên, chứa ít nhiều sự châm chọc.
Thẩm Du xuống xe, đóng cửa lại, không có gì thành ý gì, chỉ qua loa nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo,” lúc Cố Lai cười lên, đôi mắt hoa đào trở nên vô cùng xinh đẹp, hai má có một cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện, mang theo vài phần đơn thuần. Hắn hai tay chắp sau lưng, như nhớ tới điều gì, nghiêm túc hỏi: “Đúng rồi, tôi có thể biết tên của cậu không?”
Cố Lai cảm thấy làm người nên có hai ba người bạn, không biết hắn hiện tại lại như một con lửng (猹) nhảy nhót trong ruộng dưa, trên địa bàn của Thẩm Du mà giẫm mìn một cái điên cuồng.
Mặc dù biết ký ức của hắn bị hỏng, tên cũng không nhớ, nhưng lời nói ra như kim đâm vào tim.Thẩm Du nghe vậy, vốn định rời đi lại dừng bước, quay đầu vô cảm nhìnhắn, lặng im mấy giây, nhắm mắt lại, bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng.
Cũng không ai biết cậu đang cười cái gì, bóng đêm đặc sệt, như ai đánh đánh đổ nghiên mực, che đi đáy mắt cậu.
Cậu nhìn Cố Lai, trong mắt không biểu lộ cảm xúc, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Thẩm Du.”
“Chữ du (游) có ba chấm thủy sao?”
“Ừm.”
“Thẩm, Du…” Cố Lai thấp giọng đọc lại một lần, nghiêm túc chuyển cái tên này vào kho ký ức, khi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn mang theo ý cười nhợt nhạt, ôn hoà như gió xuân, gật đầu nói: “Được, tôi đã nhớ kỹ.”
Thẩm Du liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay người rời đi, bước chân chậm rãi, bóng cậu bị đèn đường mờ nhạt kéo dài ra, thon gầy mạnh mẽ, kiệt ngạo trong xương cốt kỳ quặc lơ đãng hiển lộ mấy phần. Xung quanh như có kim, khiến người ta không dám chạm vào.
Đây là khu nhà giàu, buổi tối rất yên tĩnh, chỉ có bảo an tuần tra đi lại chung quanh. Bóng cây lắc lư, dường như có tiếng ve kêu ồn ào vang vọng, khi đi qua thùng rác, Thẩm Du theo bản năng nhìn ly trà sữa trong tay, trên mặt lộ ra mấy phần suy tư, lông mày hơi nhíu lại.
Cố Lai làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật, không có gì việc bất ngờ xảy ra thì buổi tối trước mười giờ nhất định sẽ đi ngủ. Hắn lái xe về đến nhà, lúc lên lầu, chợt nhớ tới gì đó, liền quay người đi ra ngoài, sau đó mở cửa xe, hắn tìm thật kỹ chỗ phó lái và ghế sau thêm lần, cuối cùng mờ mịt ngẩng đầu lên.
Trà sữa đâu?
Chín ly trà sữa của hắn đâu, không thấy.
Hắn vẫn không từ bỏ, bèn tìm thêm một lần trong xe, xác định lần hai là chúng không lắn tới góc kẹt nào. Hắn ngồi yên trên ghế chốc lát, bắt đầu dựa vào ký ức, cuối cùng cũng nhớ tới lúc Thẩm Du rời đi, trong tay hình như xách theo một đống gì đó nhìn không rõ, chỉ là trời tối quá, hắn cũng không có chú ý tới.
“…”
Trà sữa của hắn, ngọt, còn có cả trân châu.
Tổng cộng ly, còn chưa được uống ngụm nào hết.
Cố Lai hơi mím môi, cúi đầu đá cục đá bên chân, một lát sau khẽ thở dài, khóa kỹ cửa xe, vào nhà.
Căn phòng trang trí rất đơn giản, màu xám nhạt kiểu Âu, phù hợp với chàng trai độc thân. Trên khay trà bày một chậu cá vàng nhỏ, bên trong nuôi hai con chim khổng tước với cái đuôi rực rỡ. Đầu tiên, Cố Lai cho cá chút thức ăn, lúc này mới vào nhà tắm rửa mặt.
Công việc mỗi ngày của hắn đều được lập trình, như chương trình dành cho người máy vậy, ăn cơm, ngủ, đi làm, vấn đề mà hắn luôn suy nghĩ đó là nên sống thế nào mới giống một con người?
Cố Lai từ nhà tắm ra, sấy khô tóc, sau đó lấy quyển nhật ký trong ngăn kéo ra, giống như thường ngày, có nề nếp, cằm bút, bắt đầu viết nhật ký ngày hôm nay.
Ngày tháng , trời quang, chủ nhật
Hôm nay, lần đầu tiên tham gia họp mặt bạn học cũ, ăn được trái cây rất ngon, sau này vẫn muốn ăn tiếp.
Làm quen một người bạn mới, tên Thẩm Du, tôi chỉ muốn mời cậu ấy uống một ly trà sữa, vậy mà cậu ta lại cầm hết ly còn lại về, nhưng không quan trọng lắm. Tôi không trách cậu ấy, bạn bè nên học cách chia sẻ với nhau (khuôn mặt tươi cười).
Ngày mai tiếp tục làm việc, nỗ lực kiếm tiền, không bám ăn cơm mềm.
Chữ Cố Lai rất có quy tắc, như là được máy in ra, không có một chút phong cách cá nhân nào cả. Hắn viết xong nhật ký phong cách học sinh tiểu học này, lại như ngày thường lên giường ngủ, ai ngờ vào lúc này, di động bỗng nhiên rung lên hai lần.
Có người nhắn tin, có người muốn kết bạn với hắn, trong phần ghi chú chỉ có hai chữ: Dương Miên.
Cố Lai trừng mắt nhìn, click chấp thuận, bên kia trả lời tin rất nhanh.
Dương Miên: 【 A Lai, chúng ta còn có thể làm bạn bè sao? 】
Bạn bè hả?
Cố Lai suy nghĩ một chút, đương nhiên là có thể rồi, nhanh chóng đáp: 【 Được. 】
Dương Miên: 【 vậy sau này… Có thể thường xuyên tìm em nói chuyện không? 】
Bạn bè mà, có thể chứ.
Cố Lai đáp rất nhanh: 【 Được. 】
Bên kia sau một phút, mới nhắn trả lời.
Dương Miên: 【… Anh cài đặt chương trình tự động trả lời để nhắn cho em sao? Đừng đối xử với em như vậy có được không? 】
Cố Lai suy tư, sau đó chậm rãi đánh ra một chữ: 【 Được. 】
Hành động này không biết vì sao, lại kích thích đối phương.
Dương Miên: 【 A Lai, anh đừng xóa em, em sẽ không làm phiền anh như lúc trước, chỉ cần anh nói chuyện với em là được rồi. Em biết anh chán em, cũng không muốn nhìn thấy em, vậy… Vậy anh ngủ sớm đi, chú ý sức khỏe nhé. 】
Cố Lai: 【 Được. 】
Dương Miên càng bị kích thích nhiều hơn, không đáp lại, mà lại phát tin trong vòng bạn bè ——
【 mỗi lần nhắn tin cho anh, anh cũng không hồi âm, em cảm giác mình như là một kẻ ngốc vậy. 】
Cố Lai theo thói quen vuốt tóc mái ra sau, không biết Dương Miên đang ám chỉ hắn, đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, bỗng nhiên nhớ mình chưa có cách liên lạc với Thẩm Du, vì vậy liền ngồi dậy.
Nếu là bạn, sao lại không có cách liên lạc.
Ở đại học có người liên lạc, lúc trước nhóm của lớp không ai quản nhưng cũng không giải tán. Cố Lai dựa theo địa chỉ liên lạc được ghi, cuối cùng tìm được điện thoại của Thẩm Du, click thêm số, gửi đi lời mời kết bạn, lúc này mới an tâm nằm ngủ, tiến vào trạng thái hôn mê.
Kim giờ vừa vặn chỉ số mười.
Thẩm Du không có thói quen ngủ sớm, cậu dựa vào đầu giường, nhìn qua cửa sổ floor-to-ceilling, có thể quan sát cảnh đêm nội thành đẹp nhất. Trên tủ đầu giường để thuốc ngủ, khay thủy tinh đựng tàn thuốc, cậu dựa vào đầu giường, miễn cưỡng hút thuốc, sa sút chán chường.
Điện thoại để ở bên cạnh, nhẹ nhàng rung hai lần, Thẩm Du tưởng là đám người Đường Y Sơn, hút hết nửa điếu, lúc này mới từ từ lấy để xem, kết quả phát hiện là lời mời kết bạn, ghi chú: … Cố Lai.
Đầu ngón tay cậu theo phản xạ có điều kiện run lên, không biết mơ hồ thế nào lại bấm nút forward, vì vậy mà nhóm chat lại có thêm một tin nhắn.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Du quả thực muốn đánh mình chết cho xong, xóa cũng không được, không xóa cũng không xong. Cậu buồn bực ngồi thẳng người, suy nghĩ một lát cũng không hiểu Cố Lai muốn gì, mua trà sữa còn kết bạn, đừng nói là muốn tái hợp?
Đốt điếu thuốc, hút mạnh một hơi, Thẩm Du híp mắt, gửi Đường Y Sơn cái tin: 【 mịe, anh ta thêm bạn tốt, làm sao đây? 】
Đường Y Sơn chắc đang bận, sau mười phút mới hồi âm: 【 Ai? Thằng playboy hả? Muốn làm sao là làm sao. 】
Thẩm Du dùng bật lửa gõ nhẹ lên bàn: 【 nghiêm túc, không đùa. 】
Đường Y Sơn trực tiếp gọi điện thoại, sau khi bên kia bắt máy, giọng không vội không nóng nảy từ micro truyền đến: “Nói một chút đi, hai người có xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?”
“Không có,” Thẩm Du một tay cầm di động, một tay bắt đầu vô thức lần chuỗi hạt, “Anh ta đưa tôi về nhà, sau đó mời tôi uống trà sữa, có vậy thôi.”
Đường Y Sơn nghe vậy, một lát sau mới do dự nói: “Tôi cảm thấy… Hắn chắc muốn tán ông đó.”
Thẩm Du theo bản năng cau mày: “Sao lại nói như vậy?”
Đường Y Sơn bắt đầu phân tích từng bước: “Không phải ông nói hắn làm ăn thất bại sao, bây giờ khẳng định là đang túng thiếu, bám vào người giàu có cũng là hợp tình hợp lý. Với lại, hắn còn đưa ông về nhà, vừa nhìn khu nhà xa hoa ông ở, chắc chắn là động lòng rồi. Bởi vậy mới kết bạn với ông, nếu như tôi không đoán sai, sau này hắn sẽ gửi tin cho ông để rút ngắn khoảng cách, sau này đưa ông ra ngoài người hơn, rồi nắm ông trong lòng bàn tay.”
Thẩm Du làm ăn thì giỏi giang, nhưng đối với chuyện tình cảm rối rắm nghe chẳng hiểu gì, nghe vậy khe giữa chân mày càng sâu: “Ông cứ nói thẳng cho tôi biết, nên làm sao bây giờ.”
Đường Y Sơn bị chọc cười: “Cái này phải xem ông thế nào chứ, làm sao tôi dạy được, chuyện tình cảm là như vậy đấy, phải xem chính bản thân mình. Như vậy đi, tôi hỏi ông này, bây giờ ông còn thích hắn sao?”
Sắc mặt Thẩm Du phút chốc lạnh như băng: “Ông đây không có bị M, cũng không có ngu.”
Đường Y Sơn nói: “Vậy là không thích, thẳng tay xóa đi, không qua lại nữa.”
Thẩm Du nghe vậy, nhất thời suy tư không lối thoát, cậu không thích Cố Lai, cũng không có nghĩa là không hận Cố Lai, xem như không quen hắn mà tiếp tục sống tiếp, cậu không làm được.
Đường Y Sơn thấy cậu không nói lời nào, đại khái cũng hiểu rõ ý cậu: “Muốn báo thù hả? Rất đơn giản, cứ làm như lời tôi dạy. Hồi đó ông ở bệnh viện sống không bằng chết, nằm lâu như vậy, tí nữa thì mất cả cái mạng, chơi hắn ta một chút cũng đâu quá đáng.”
Thẩm Du vẫn không nói gì.
Đường Y Sơn ngáp một cái: “Tôi biết ông xem thường cách làm này, nhưng con người ấy mà, với mấy thằng cặn bã thì nói đạo đức làm gì. Lát nữa hắn nhất định nhắn tin cho ông, ông không cần mỗi tin mỗi trả lời, cũng không trả lời liền, cứ không xa không gần, xem hắn muốn gì, thấy chiêu hủy chiêu, có hiểu không?”
Gã dường như rất buồn ngủ, nói xong liền cúp điện thoại.
Thẩm Du nhắm hai mắt, như là đang suy nghĩ, một lát sau mở mắt ra, đến cùng vẫn bị suy nghĩ không cam lòng kia chèn ép tới sụp đổ.
Tính tình cậu cũng chẳng tốt làm gì, lúc trước Cố Lai chia tay Nhiếp Toại Xuyên, bị đánh tới nằm nhà thương. Ai nấy đều nói Nhiếp Toại Xuyên tàn nhẫn, nhưng nói đi nói lại, nếu như Thẩm Du lúc đó không phải nằm ở bệnh viện, không thể động đậy, cậu sẽ đánh cho Cố Lai nằm nhà xác.
Lúc đưa tay ra, đèn điện thoại sáng, lẳng lặng chờ hắn nhắn tin.
Nhưng mà một tiếng,
Hai tiếng,
Ba tiếng, cảnh bên ngoài cũng tối thêm mấy phần rồi, điện thoại cũng không có tin nhắn gì, Thẩm Du mờ mịt kiểm tra vòng bạn bè, thấy phát hiện không có vấn đề gì, cuối cùng tức giận quăng điện thoại xuống sàn, ở trong bóng tối trầm thấp chửi: “Mịe!”
Cậu không nên tin lời thằng ngốc Đường Y Sơn kia nói!