Thẩm Diệu Bình trước kia vẫn là người theo chủ nghĩa duy vật, dù cho sau khi gã chết xuyên việt đến nơi này, trong lòng cũng không tin quỷ thần, thề độc bị thiên lôi đánh không chết tử tế được, vẫn hồn nhiên làm dáng vẻ lưu manh.
Bây giờ không hiểu ra sao bị một cái tên là xưng là hệ thống tự mình cố gắng trói chặt, lúc này có cảm giác kinh hãi tới phá nát tam quan.
“Cho nên… Ý của cậu là tôi không thể nhận cái chức này?”
Thẩm Diệu Bình trợn tròn mắt nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn đen kịt, dụng ý niệm đối thoại với hệ thống.
Không chỉ là chức quan, mà còn có nhiều thứ nữa không thể nhận, hệ thống chờ gã từ từ kích hoạt.
【 Bạn thân mến, chỉ có dùng sự cố gắng của mình và hai tay đổi lấy thành quả mới là chân thật nhất, bất kỳ hành vi ăn cơm mềm nào cũng sẽ bị trừng phạt bằng điện, sinh mệnh không dễ có, xin lựa chọn cẩn thận nha ~ 】
Thẩm Diệu Bình nghe vậy đột nhiên rơi vào trầm mặc, híp mắt trầm tư rất lâu, cuối cùng khẽ mỉm cười, giảo hoạt như con hồ ly: “Nhưng tôi đã cùng Tạ Ngọc Chi thành hôn, của anh ta cũng là của tôi, tôi là của anh ta luôn, người một nhà hà tất phân định rõ ràng như thế?”
Hệ thống: 【 Xét thấy hai người thân phận, địa vị, gia sản và những thứ khác không ngang nhau, sẽ kĩ lượng xét duyện hành vi cơm mềm, thỉnh kí chủ sớm ngày tự lập tự mình cố gắng, ở cái triều đại này xa lạ mở ra thế giới cho riêng mình. 】
Thẩm Diệu Bình nói: “Này sao gọi là ăn cơm mềm được, anh ấy cho tôi vinh hoa phú quý, tôi đối với anh ấy là chân tâm chờ đợi, cũng là đôi bên cùng có lợi.”
Hệ thống: 【 Chờ tới khi một ngày kia kí chủ có chân tâm, chuyện này chúng ta có thể sẽ từ từ thảo luận. 】
Thẩm Diệu Bình lắc đầu: “Nói thế là sao, trái tim của tôi sống cùng với tôi, tất nhiên chỉ có tôi mới biết đấy là thật là giả, cậu làm sao biết tôi đối với anh ấy không phải là một tấm chân tình.”
Hệ thống cảm thấy cái tên kí chủ này thật lắm mồm.
Thẩm Diệu Bình lại nói tiếp: “Trên thế giới không có bình đẳng tuyệt đối, nếu không thì làm sao người sinh ra lại cao thấp phân biệt giàu nghèo, cho dù là thần cũng không…”
“Xoẹt —— “
Tiếng dòng điện bỗng nhiên vang lên, thế giới rốt cục yên tĩnh.
Hệ thống có chút áy náy: 【 Ngại ghê, vừa nãy chương trình bị lỗi á. 】
“…”
Thẩm Diệu Bình khoanh tay, nhắm mắt rơi vào trầm mặc, nửa ngày cũng không động, hắn thở một hơi, chờ cảm giác tê đau này qua đi, mới chậm rãi nói: “… Lời của cậu cũng có đạo lý, nam tử hán đại trượng phu sống trong trời đất này cần phải tự lập, tự mình cố gắng, ăn cơm mềm thực sự là quá trơ trẽn, tôi hiểu rồi, sẽ tỏ rõ với quý phi là tôi không muốn nhận chức đó.”
Ý thức giác ngộ của tên kí chủ này cao ngoài ý muốn, xuất phát từ đáy lòng sao… thật à?
Hệ thống có chút không tin lắm, mà cũng không xen vào nữa.
Trong bóng tối, Thẩm Diệu Bình lẳng lặng nhắm mắt, bảo với quý phi không muốn tới chỗ tốt, mà nguyên thân là Thám hoa, theo quy củ, hoàng thượng sẽ cho gã vào Hàn lâm viện làm biên tu (sử quan) thất phẩm, chức tuy thấp, nhưng dù sao cũng không áp lực, với lại, gã không mê quyền chức, có nên không đi cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Sáng sớm hôm sau, chân trời mờ mờ sáng, một tia ánh sáng chiếu qua cửa sổ trút chiếu vào khóm hoa trong nhà, hắt lên một cột sáng hơi chếch, dường như có thể thấy những hạt bụi bay nhảy trong không khó.
Thẩm Diệu Bình vẫn còn nằm mơ, không chịu được, theo bản năng nhíu chặt mày, sau đó ở trên giường trở mình, dùng chăn che đầu lại ngủ tiếp.
Tạ Ngọc Chi đã mặc y phục xong xuôi, một bộ thường phục màu đen, dong dỏng chiều cao, khí chất càng lạnh lẽo, Phục Linh giống như mọi ngày thay y buộc túi hương bên hông, đang muốn đi lấy miếng ngọc bội hình vuông, lại không khỏi cả kinh: “Nhị gia, miếng ngọc…”
Sắc mặt Tạ Ngọc Chi như thường, nhàn nhạt nói: “Bể rồi, đổi cái khác.”
Phục Linh nghe vậy trong lòng nhất thời một hồi hộp, miếng ngọc này chính là do quốc công gia lúc trước may mắn tìm được một khối ngọc hiếm có tuyệt thế, lúc đó đúng lúc nhị gia được sinh ra, liền cho thợ giỏi khắc một miếng ngọc bội cho y đeo bên người, hơn hai mươi năm đều không rời, sao có thể nói bể là bể được!
Thấy nàng sững sờ, Kim Ngân bên cạnh sợ nàng chọc giận chủ tử, từ trong hộp lấy miếng song ngư bội thay Tạ Ngọc Chi buộc lên, cười yếu ớt đổi đề tài: “Nhị gia, ngài xem, sắp đến giờ tiến cung rồi, hay gọi cô gia dậy, ngủ mê cũng ảnh hưởng sức khỏe.”
Tạ Ngọc Chi nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn về giường, đã thấy Thẩm Diệu Bình trùm chăn ngủ say, không muốn dậy gì cả, bèn bước tới, cúi người chọt vào vai gã.
Thẩm Diệu Bình vô ý thức nắm lấy ngón tay đang chọt mình, nhắm hai mắt mơ hồ nói: “Suỵt… đừng làm phiền…”
Tạ Ngọc Chi giọng đầy hứng thú vang lên từ đỉnh đầu gã,
“Hôm nay vào cung, nếu trễ giờ ngươi không sợ bị chém đầu sao?”
Ý thức Thẩm Diệu Bình vẫn tỉnh táo, chỉ là muốn nằm nướng, nghe vậy chợt mở mắt ra, vừa vặn ngang tầm mắt Tạ Ngọc Chi, không khỏi bất đắc dĩ, cười hỏi: “Nhị gia cam lòng để ta chết sao?”
Nói xong không chờ y trả lời, tự giác vén chăn lên, xuống giường bắt đầu rửa mặt. Kim Ngân và Phục Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm ngài ấy cuối cùng cũng thức rồi, bận hầu hạ Thẩm Diệu Bình mặc quần áo chải đầu, một thân cẩm bào ngọc quan, phong lưu phóng khoáng, thực không phụ thanh danh Thám hoa.
Xe ngựa từ lâu đã được chuẩn bị chờ ở bên ngoài, bên trong rộng rãi, có bàn thấp, bày mấy điểm tâm trên đĩa nhỏ tinh xảo cùng trà ấm, dùng để lấp đầy bụng.
Thẩm Diệu Bình đi nha hơn Tạ Ngọc Chi nửa đoạn đường, ở bên ngoài cửa phủ, cũng không để ý đến quy củ, cười toe toét trực tiếp bước lên xe ngựa trước, Phục Linh thấy thế đứng ở dưới đáy âm thầm hoảng sợ, trộm liếc nhìn Tạ Ngọc Chi, thấy nét mặt y tự nhiên, không thấy nửa phần bị người ta xúc phạm.
“Tới đây,”
Thẩm Diệu Bình lên xe, cũng không có lập tức đi vào, mà là quay về, chờ Tạ Ngọc Chi đi tới xe thì duỗi tay nắm chặt cánh tay y, hơi dùng sức kéo người lên.
Phục Linh bưng miệng cười, mặt không khỏi đỏ bừng, thầm nghĩ thì ra cô gia vẫn nhớ là Nhị gia đi đứng bất tiện, thực sự là ân ái quá…
Nàng đứng xem còn thấy như vậy, người trong cuộc tự nhiên trong lòng càng không bình tĩnh nổi, màn xe hạ xuống trong nháy mắt, Tạ Ngọc Chi không biết sao, bỗng nhiên trở tay, thuận thế ép Thẩm Diệu Bình lên vách xe.
Xe ngựa bắt đầu chạy, lắc lư lại hơi xóc nảy, Tạ Ngọc Chi kề sát Thẩm Diệu Bình, tỉ mỉ tường tận nhìn hắn chốc lát, gương mặt khó phân biệt hỉ nộ, cuối cùng giọng quỷ dị hạ phán đoán: “Ngươi trước đây nhất định mầm móng phong lưu hay được người ta yêu thích.”
Là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.
Thẩm Diệu Bình lại không đồng ý: “Nhị gia ngọc thụ lâm phong, thiếu niên anh tài, gia thế hiển hách, xuất thân quyền quý, khẳng định càng khiến người khác yêu thích hơn, càng phong lưu hơn.”
Tạ Ngọc Chi nghe vậy, tay khóa bả vai hắn dời đến cổ họng Thẩm Diệu Bình, khẽ cười một tiếng nói: “Ngươi biết ta thích ngươi ở điểm nào không? Ta thích nhất ngươi to gan.”
Kinh thành, nếu bàn về quyền quý, dưới hoàng thất chính là Xương Quốc Công phủ, làm con trưởng duy nhất của Tạ gia, Tạ Ngọc Chi dù chân có tật, theo lý thuyết cũng có không ít người tranh nhau chạy tới, nguyện ý quỳ xuống tự tiến cử mình, không đến nổi phải vời một tên Thẩm Diệu Bình không thân không phận không bối cảnh làm con rể.
Xét đến cùng, vẫn là y mang tiếng hung ác, làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Trên phố đồn đại, năm đó trận chiến đông hạ sở dĩ thất bại, đều vì thân tín Tạ Ngọc Chi đầu hàng quân địch, làm hại mười vạn hắc phong kỵ hao tổn hơn ngàn có thừa, lúc đó cuộc diện gần tàn, Tạ Ngọc Chi lại cố gắng chống đỡ bệnh trong người, ngăn cơn sóng dữ, cuối cùng trận Đông Hạ thắng thảm.
Sau đó kẻ phản bội cũng bị bắt trở về.
Trước tam quân, Tạ Ngọc Chi sai người bắt một cái chảo, dùng củi đun nóng, ở trước mặt mọi người, đem tên kia kẻ phản bội ném vào chảo chiên mười ngày, cho đến da thịt đều cháy khét, xương trắng cũng cháy đen, không nhìn ra hình người mới thôi.
Việc này truyền tới trong kinh, có người khen ngợi, có người sợ hãi, nhưng cũng là lúc xác nhận một chuyện, Tạ Ngọc Chi có thể là một tướng tài, cũng đẹp trai đấy, có thể kết làm huynh đệ, nhưng lại không thể làm phu quân.
Lòng dạ ác độc, ra tay tàn độc, giết người vô số, chính là người ngoài đánh giá y như thế, ở cùng với người như thế, không chết cũng sắp chết.
Tạ Ngọc Chi khen gã to gan, Thẩm Diệu Bình lại rất tán thành, lá gan nguyên thân nếu không lớn, thì nào dám vào đêm tân hôn cho nhà ngươi đội nón xanh chứ.
Hai người ở rất gần, tay Thẩm Diệu Bình có thể ôm eo y, hơi dùng lực khiến người áp vào ngực mình, cụp mắt nói nhỏ bên tai y: “Kỳ thực Diệu Bình gan cũng không phải là to lắm đâu, còn có chỗ khác…”
Câu còn chưa nói hết, lại ám muội triền miên.
Tạ Ngọc Chi liếc mắt nhìn, cười lạnh nói: ” Ngoài miệng ngươi đối với ta khoa môi múa mép cũng không sao, nếu để cho ta biết ngươi đối người khác cũng như vậy, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi.”
Dứt lời híp lại mắt, buông tay trói yết hầu gã.
Thẩm Diệu Bình cười nói: “Nhị gia yên tâm, ta chỉ như vậy với một mình ngươi thôi.”
Nói xong hơi cúi đầu, hôn lên môi y, một chút chút xâm lấn, bá đạo khác ngày thường, Tạ Ngọc Chi khựng lại, sau đó thuận thế nhắm mắt lại, tay ôm cổ Thẩm Diệu Bình, tùy ý điên đảo, bị gã đè ngược lại vào thành xe mà hôn.
Hai người hôn tới thỏa thích, bất tri bất giác ngã xuống ghế đệm, Tạ Ngọc Chi chỉ cảm thấy cả người choáng váng, không biết trời đất thế nào, đầu ngón tay hơi dùng sức, theo bản năng siết chặt người nằm trên, Thẩm Diệu Bình cắn vành tai y hàm hồ nói: “Nhị gia à, cẩn thận một chút, xiêm y này không thể o với lưng ta, rất mỏng manh đó, lỡ lưu lại dấu thì làm sao cho phải đây.”
Bên trong xe ngựa rèm đã buông, làm Thẩm Diệu Bình không nhìn thấy có bên ngoài đám người vội vã đi tới, trên đường, tiểu thương ngừng buôn bán, bách tính túm năm tụm ba châu đầu ghé tai nói gì đó, rất nhiều sĩ tử văn nhân tại trà lâu trong quần chúng sục sôi, tay siết chặt lấy trang giấy, căm phẫn sục sôi, dường như gặp chuyện bất bình, cuối cùng túm năm tụm ba mà kết giao, cùng hướng tới Hoàng thành.
Chiêu quý phi ở Chỉ Phong điện, mười bảy tuổi đã nhập cung, đến nay đã hơn năm năm có thừa, dung nhan tuyệt mỹ, thịnh sủng ngập trời. Tiên hoàng hậu đã mất vì thân thể yếu nhược, bây giờ hậu vị vẫn bỏ không, người ta đồn hoàng đế nếu như muốn lập hậu, trừ nàng ra không còn ai khác.
“Hôm qua Ngọc Chi thành hôn, Bổn cung không tiện tới chúc mừng, cũng không biết Thám hoa bảng là người thế nào, có chịu nổi tính của đệ ấy hay không.”
Tạ Tố Chi bưng chung trà, lông mày cau lại, ưu sầu động lòng người, trong lời nói rõ ràng là lo lắng không thôi việc đệ đệ thành hôn.
Thị nữ thiếp thân nhận lấy chung trà đã nguội lạnh từ lâu trong tay nàng, cười ôn nhu an ủi: “Nô tỳ từ sớm nghe ngóng, Nhị cô gia là nhân vật cực kỳ tuấn tú, có thể thi đỗ thám hoa, chắc chắn cũng là người tài hoa phi phàm, thực sự là không thể nào tốt hơn.”
Tạ Tố Chi nghe vậy đôi mắt đẹp xoay ngang: “Tuấn tú có ích lợi gì, trăm năm sau chẳng phải cũng là một đống xương khô sao.Trong kinh con cháu có tướng mạo đoan chính không phải số ít, nhìn đám người đó xem, văn không thể đề bút võ không thể an bang, thì cũng dựa hơi bậc cha chú.”
Nói xong còn ngại không đủ, duỗi ra một đầu ngón tay chỉ vào bàn nói: “Như Vũ An hầu đại công tử Liễu Chấn Hổ. Bổn cung từng gặp mặt một lần ở thi hội thượng, thân thể béo ụt ịt, mặt lại dâm tà[], nhìn thì biết không phải người tốt lành gì cho cam, lúc đó hắn rút trúng hoa tiên phải đối câu, ngươi đoán xem?”
Thị nữ suy đoán nói: “Hẳn sẽ đối một câu không trôi chảy ạ?”
Tạ Tố Chi không khỏi cười nhạo lắc đầu: “Hắn chỉ đọc được một nửa chữ trên hoa tiên thì làm sao làm thơ?”
“Ồ?!” Thị nữ không khỏi kinh ngạc che miệng: “Nhưng là Vũ An hầu công tử chính là bảng nhãn bảng vàng lần này đấy ạ!”